Bản Lĩnh Ngông Thần


Người thanh niên nhìn ba người Sở Vĩnh Du thế mà lại thật sự muốn đặt chân vào khu cấm địa chân chính của nước Mỹ, cảm thấy vô cùng bàng hoàng, nhưng mà lại không nói gì, dù sao thì mạng của người ta chứ cũng không phải là của anh ta, lúc này liền lái xe đi khỏi.
“Thiếu chủ, nếu như có bất cứ nguy hiểm nào, mong ngài rời khỏi trước.”
Lúc sắp đặt chân vào ba con đường mà người thanh niên lúc nãy đã nói là bị phong tỏa, Khổng Lưu vừa nói vừa lấy ra một dụng cụ kim loại hình bầu dục có kích thước lớn chừng bàn tay.
“Đây là cái gì vậy?”
Sở Vĩnh Du và Jessica đều tò mò, Khổng Lưu trịnh trọng nói.
“Là bom nổ, đây là vũ khí có lực sát thương lớn nhất trong mỗi một gia tộc giống như chúng tôi.”
Ồ? Sở Vĩnh Du có chút hứng thú.
“Uy lực của nó lớn tới cỡ nào?”
“Phá hủy một nửa mảnh đất nước Mỹ cũng không có bất cứ vấn đề gì, những cao thủ như tôi chắc chắn không thể nào trốn thoát.”
Wow!
Lúc này, Sở Vĩnh Du và Jessica hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ là một món đồ vật lớn chừng bàn tay mà lại có lực phá hoại kinh khủng như thế, thật sự rất khó để có thể tưởng tượng được.
Ở trái đất, nếu như làm đến điểm này thì phải là vũ khí cuối cùng của các cường quốc, dựa theo những gì Khổng Lưu đã nói, đây chỉ là vũ khí có lực sát thương lớn nhất của từng gia tộc Huyền Hoàng Tinh bọn họ, liên minh thống trị tối cao như thế nào? Đúng là cách biệt quá xa.
“Ngài Khổng Lưu.”
Đi không bao xa liền có hai người xuất hiện, bọn họ cung kính hành lễ, chỉ có thể nói là gia tộc của Khổng thị đều đã bén rễ rất sâu ở trong lòng những người Huyền Hoàng Tinh.
“Dẫn đường đi.”

Nếu như Tom đã phái người đón ông ta, vậy thì chắc chắn đã gửi ảnh chụp của bọn họ đến đây, nếu không thì không có khả năng vừa mới bước vào là có người nhận ra.
“Mời đi theo chúng tôi, ngài Tom đang chờ ở đại sảnh.”
Có hai người đó dẫn đường thì đương nhiên không gặp bất cứ trở ngại nào.
Đi thẳng một đường vào tòa cao ốc đế quốc, giống như những gì mà Jessica đã nói, đám người nước R đều ở đây, trông có vẻ như không chịu khổ gì, chỉ là ánh mắt ảm đạm không có ánh sáng mà thôi.
Thấy Sở Vĩnh Du và Khổng Lưu với những đường nét của người nước R xuất hiện, bọn họ mới dấy lên vẻ hi vọng, nhưng mà cũng chỉ có thế thôi.

Dù sao thì thực lực cách xa làm cho bọn họ không có khả năng nghĩ là mình sắp được cứu, còn lại là bị mấy người mới mang vào càng không thể trêu đùa.
“Khổng Lưu, đã lâu không gặp.”
Như là Jessica đã nói, bốn vị lão giả trước mặt, một lão giá tóc vàng trông có tinh thần trong số đó mỉm cười mở miệng, Khổng Lưu cũng trả lời.
“Đúng là đã lâu rồi không gặp, xem ra gia tộc Andrew các người rất coi trọng Tom, không ngờ là bốn người các ông đều bảo vệ cho cậu ta.”
Ông già vẫn cười.
“Đó là đương nhiên, Tom là thiên tài chân chính luôn luôn đứng đầu trong mọi phương diện đã được gia tộc Andrew chúng tôi công nhận, không coi trọng một chút thì làm sao có thể chứ? Mặc dù Tom chủ động đến mảnh đất hoang vu như địa cầu, nhưng mà dựa vào tính an toàn, vẫn phải được đảm bảo.”
“Đi theo tôi.”
Trong mắt Khổng Lưu lóe lên một tia ngưng đọng, nhìn Sở Vĩnh Du, mặc dù không lên tiếng nhưng mà Sở Vĩnh Du có thể hiểu được ánh mắt này, e là bốn lão giả này không phải là người dễ chọc, bọn họ rất đáng sợ.
Phía tây đại sảnh, đi qua một cánh cửa lớn, bước vào trong một căn phòng, ở bên trong chỉ có một người trẻ tuổi đang uống một ly rượu vang đỏ.
“Tôi vẫn khá thích rượu vang đỏ trên địa cầu.”
Tự thì thầm một câu, bỏ ly rượu xuống rồi đứng dậy cười nói.
“Chú Khổng Lưu, chắc hẳn người này là người nắm giữ nhẫn Vũ Lam?”
Gật gật đầu, Sở Vĩnh Du nhìn Tom, lúc giơ tay nhấc chân đều có một loại hơi thở quý tộc đập vào trong mắt, chỉ dựa vào khí chất và tướng mạo, đúng là không hề tầm thường.
“Tôi tên là Sở Vĩnh Du, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Tay phải Tom ra hiệu.
“Ngồi đi, từ trước tới nay Tom tôi nói một là một nói hai là hai, đã nói là chuyện hợp tác thì đương nhiên là nói chuyện hợp tác rồi.”
Sau khi ngồi xuống, Tom nói tiếp.
“Chắc là anh Sở muốn cứu người dân của quốc gia này, ngoại trừ suy nghĩ của cá nhân, còn có cả đại nghĩa quốc gia có đúng không?”
“Không sai.”
Sở Vĩnh Du phun ra hai chữ đơn giản, Tom cười nói.

“Chuyện này không thành vấn đề, sự hợp tác mà tôi muốn thiết lập với anh Sở là tôi có thể đưa các nhân tài nước R ở các quốc gia khác về biên giới nước R trong vòng một tuần, không biết anh Sở cảm thấy như thế nào?”
Nghe nói như vậy, Sở Vĩnh Du im lặng, làm như vậy đương nhiên là tốt nhất, anh cũng có thể tránh gặp nguy hiểm.

Hơn nữa, theo một ý nghĩa nào đó mà nói làm như vậy càng có thể bảo đảm sự an toàn của những nhân tài chủ chốt.
“Điều kiện.”
Nhưng trên đời này chẳng có một bữa cơm nào là miễn phí, cho nên Sở Vĩnh Du lại thốt ra hai chữ.
“Ha ha, điều kiện ấy à.

Gia tộc Andrew chúng tôi chưa bao giờ thờ phụng ai, cũng không sùng bái ai, cũng sẽ không hợp tác với người nào.

Nhưng mà từ tận đáy lòng tôi cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì yếu tố rủi ro sẽ luôn luôn tồn tại, đối với tôi, tôi chỉ muốn giảm hệ số này xuống một chút.”
Nói đến đây, sắc mặt của Tom liền nghiêm túc hơn.
“Chỉ cần anh Sở đồng ý, bất cứ khi nào trong tương lai, nếu gia tộc Andrew chúng tôi cần thì anh Sở có thể viện trợ một lần, vậy thì Tom tôi có thể chắp tay đưa những người nước R này ra ngoài.”
Vừa nói xong, Khổng Lưu liền cười lạnh.
“Tom, cậu tính toán hay quá nhỉ?Thiếu chủ là người nắm giữ nhẫn Vũ Lam, nếu như không bị bóp chết từ trong trứng nước thì tương lai và địa vị cao thế nào, đừng nói chỉ là gia tộc Andrew các người, cho dù là toàn bộ Huyền Hoàng Tinh thì cũng phải cúi đầu gọi thần.

Nếu không, cậu cho rằng vì cái gì mà một năm trước thiếu chủ có tư cách đàm phán với liên minh.”
Tom giang tay ra.
“Chú Khổng Lưu, tôi chỉ đề nghị một chút mà thôi, nếu như thương lượng không được thì đương nhiên không sao hết, tôi sẽ cho người đưa các người ra ngoài an toàn.


Dù sao thì gia tộc Khổng thị và thế lực của gia tộc Andrew là ngang nhau, không thể gây tổn thương hòa khí được.”
Con người Tom nói chuyện một giọt nước cũng không lọt, nói như vậy, rõ ràng là đang nhắc nhở Sở Vĩnh Du bây giờ anh chẳng là cái thá gì hết, tôi nể tình cũng chỉ là nể Khổng Lưu mà thôi.
Khổng Lưu còn muốn lên tiếng nhưng lại bị Sở Vĩnh Du ngăn cản, rốt cuộc cũng nói.
“Anh thật sự rất lợi hại, vừa mới đến địa cầu có mấy ngày mà lại biết tin tức của tôi chỉ trong mấy tiếng đồng hồ, còn có thể điều tra mọi chuyện cẩn thận như vậy.”
“Tôi đồng ý thiếu gia tộc Andrew các người một món nợ ân tình, nhưng mà tôi có điều kiện tiên quyết.”
Nghe thấy Sở Vĩnh Du đồng ý, Tom vui vẻ nói.
“Mời anh Sở nói.”
“Người bán đứng chúng tôi phải chết.”
Lọai người phản bội như thế này, Sở Vĩnh Du đã tha cho một mạng mà còn dám tình báo, đây mới là ghê tởm nhất.
“Chuyện nhỏ thôi, anh Sở không nói thì tôi cũng sẽ làm thịt hắn ta, Tom tôi cũng ghét nhất là loại người hai mặt.”
Vỗ tay một phát, cửa phòng mở ra, một người da trắng cao lớn được lôi ra từ trong căn cứ dưới nước, mang theo vẻ mặt hoảng sợ bị đẩy ra, thậm chí còn không kịp nói câu nào là đã bị bẻ gãy cổ.
Lúc này, Tom đứng dậy rồi nói.
“Vậy thì anh Sở, ngài cũng cần cho tôi một lời đảm bảo, tôi không có khả năng tin tưởng lời hứa miệng của anh.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận