Bản Lĩnh Ngông Thần


“Không được, thiếu chủ tôn quý như thế nào, làm sao có thể cho cậu quay video, nằm mơ đi.”
Lúc Tom nói ra điều kiện của mình, Khổng Lưu liền vỗ bàn đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo đảo quanh, dường như một khắc sau liền muốn giết chết Tom.
Mà lão giả trước đó đã đứng ở bên cạnh Tom từ lâu rồi, dù sao thì Khổng Lưu là một cao thủ, đứng ở một khoảng cách xa, ông ta không dám đảm bảo mình có thể cứu viện kịp thời.
“Chú Khổng Lưu, đây là cách làm ổn thỏa nhất, đáng tin cậy nhất.

Nếu như anh Sở không đồng ý, vậy thì chuyện hợp tác này coi như không có cách nào tiếp tục tiến hành.”
Yêu cầu của Tom là Sở Vĩnh Du quay video nói lời hứa, đồng thời Khổng Lưu cũng nhất định phải đứng ở bên cạnh, cứ như vậy, cộng thêm trong tay phải của Sở Vĩnh Du có đeo nhẫn Vũ Lam, vậy thì đã có thể chứng minh đây chính xác là Sở Vĩnh Du mà không phải là người nào giả mạo.
“Được thôi, tôi có thể quay.”
Sở Vĩnh Du đột nhiên đồng ý, Khổng Lưu liền gấp gáp.
“Thiếu chủ, tuyệt đối không thể! Nếu như Tom lấy video tuyên bố ở Huyền Hoàng Tinh, vậy thì tất cả những người Ở Huyền Huyễn Tinh sẽ biết người nắm giữ nhẫn Vũ Lam là ai, cho dù có liên minh kiềm chế, ở Huyền Hoàng Tinh không có người nào dám ra tay với ngài, nhưng mà người của những tinh cầu khác thì sao đây? Người ủng hộ cho chiếc nhẫn khác sẽ như thế nào? Quá nguy hiểm.”
Tom đứng ở đối diện đột nhiên giơ tay phải, vươn ba ngón tay ra, trịnh trọng nói.
“Tôi Tom Andrew, lấy danh nghĩa gia tộc Andrew ra để thề, nếu như video này bị tôi lợi dụng làm loạn, vậy thì Tom Andrew tôi đồng ý bị liên minh xử tử theo luật lệ mà còn có thể phát trực tiếp đồng bộ ở toàn bộ tinh cầu.”

Tom nói xong, nháy mắt ra hiệu, một tên thủ hạ lúc nãy chơi chết người đàn ông vạm vỡ da trắng liền đưa cho Khổng Lưu một chiếc điện thoại.
“Chú Khổng Lưu, trong video có tôi cùng với bát gia gia, chắc là không có vấn đề gì chứ.

Làm trao đổi, anh Sở có thể giữ đoạn video này.”
Nhìn video vừa mới quay ở trong điện thoại di động, Khổng Lưu kinh ngạc nhìn Tom rồi hỏi.
“Cậu có thể làm thật? Tom, theo như tôi được biết thừa kế theo di sản gia tộc Andrew cho đến bây giờ vẫn chưa từng xảy ra thay đổi, tại sao cậu lại phải làm ra hành động như thế?”
Tom cười nói.
“Không nói dối gì chú Khổng Lưu, ai mà không muốn có nhiều thêm một lá bài.

Đúng là gia tộc Andrew tôi có nội tình thâm hậu không sợ ai, nhưng mà có nhiều thêm một lá bài tại sao lại không chịu chọn chứ, hơn nữa đây là vụ hợp tác giữa tôi và anh Sở, không có liên quan gì với gia tộc tôi, sao tôi lại không vui vẻ mà làm?”
Nói đến đây, Khổng Lưu cũng không thể phát biểu gì thêm, bởi vì đoạn video này một khi Tom thất hứa thì mang nó đến liên minh là Tom sẽ bị xử tội tử hình, hơn nữa còn trực tiếp đồng bộ ở Huyền Hoàng Tinh.

Mặc dù chỉ là một mình Tom, nhưng mà chắc chắn toàn bộ gia tộc Andrew sẽ nhận phải ảnh hưởng to lớn, làm như vậy không được gì mà còn mất.

Ông ta cũng suy nghĩ ở một phương diện khác, nếu như Tom muốn giết Sở Vĩnh Du hoặc là hãm hại, hoàn toàn không cần thiết phải phiền phức như thế, làm như này quá vẻ vời thêm chuyện.
Cứ như vậy, sau khi Sở Vĩnh Du quay video xong, Tom hài lòng nói.
“Anh Sở, vậy thì sau này hai chúng ta xem như là bạn hợp tác, một tinh cầu cằn cõi như là địa cầu, trong mười gia tộc lớn nhất, ngoại trừ chú Khổng Lưu đến đây thì cũng chỉ có tôi, cho nên anh hoàn toàn có thể không cần quan tâm những người đóng quân ở quốc gia khác, điều mà anh cần lo lắng là mười năm sau nếu như hiệp nghị giữa anh và liên minh đã mất đi hiệu lực, đến lúc đó nước R bị xâm chiếm, điều đấy mới là kinh khủng nhất.”
Sở Vĩnh Du nhíu mày.
“Tại sao?”
“Đương nhiên là thành do nhẫn Vũ Lam, bại cũng do nhẫn Vũ Lam.

Nếu như mười năm sau mà anh không thực hiện được yêu cầu của liên minh, vậy thì đương nhiên những người khác sẽ cho rằng anh là một kẻ thất bại, không có tư cách tiếp tục nắm giữ nhẫn Vũ Lam.

Ha ha, cuối cùng chỉ có gia tộc Khổng thị là gia tộc đã tuyên thệ bán mạng cho nhẫn Vũ Lam là ở bên cạnh anh, những người còn lại đều là kẻ thù.”
Nghe nói như thế, Sở Vĩnh Du bỗng dưng mỉm cười.
“Vậy thì anh nên chúc phúc tôi tất cả đều thuận lợi, nếu không thì vụ hợp tác lần này chẳng phải sẽ đổ sông đổ biển à?”
Cứ như vậy, bọn người Sở Vĩnh Du đi khỏi, Tom cũng làm đúng như lời mình đã hứa hẹn, thả những người nước R trong danh sách ra ngoài, đồng thời còn cho người đưa một nhóm người Sở Vĩnh Du đến sân bay.

Trước khi đi, Sở Vĩnh Du đưa danh sách cho Tom, anh ta đảm bảo những nhân tài bị mắc kẹt ở mỗi quốc gia sẽ được đưa về nước R nội trong một tuần.
“Tom, cậu thật sự cho rằng chỉ là một người lớn lên ở tinh cầu cằn cỏi như địa cầu cuối cùng thật sự có thể đăng đường nhập thất?”
Vẫn là vị lão giả tóc vàng trước đó đứng ở trong phòng tiếp khách đang nhìn Tom.
“Bát gia gia, tôi muốn hỏi ngài một câu, những người nước R làm được gì cho chúng ta?”
“Đương nhiên là vô dụng.”
Thứ mà địa cầu gọi là nhân tài, trong mắt người Huyền Hoàng Tinh bọn họ đương nhiên không đáng một xu.
“Thế thì không phải là dùng những người này để đổi được một vụ hợp tác? Sở Vĩnh Du còn chưa trưởng thành, chúng ta không có bất cứ tổn thất gì, nếu như quả thật trưởng thành rồi, lại nợ tôi một món nợ ân tình, sao lại không làm chứ?”
Bát gia gia mỉm cười.
“Ha ha, cái thằng nhóc này, đầu óc thật khôn khéo, chẳng trách khi xin phép đến địa cầu thì các lãnh đạo cấp cao đều đồng ý.”
Tom lắc đầu.
“Nằm trong dự liệu mà thôi, nhưng mà bây giờ cũng nên trở về rồi, tôi đến đây vốn dĩ là xem xem có cơ hội tìm được người nắm giữ nhẫn Vũ Lam để đạt thành hợp tác, bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành rồi ta, tôi cũng không cần tiếp tục ở lại đây làm gì, đúng là ở đây cằn cỗi thật sự.

À đúng rồi, bát gia gia, xếp hạng của liên minh dành cho địa cầu là thứ mấy?”
“Sơ cấp.”
Huyền Hoàng Tinh đều sẽ đánh giá cấp bậc đối với tinh cầu mà mình xâm chiếm, những người dân đến đây đều căn cứ theo đánh giá cấp bậc, quyết định chia làm bốn cấp bậc, sơ cấp, trung cấp, cao cấp cùng với đỉnh cấp.


Mà địa cầu là cấp bậc sơ cấp thấp nhất, chính là nói cho dù là khoa học kỹ thuật hay là kinh tế, hoặc là võ lực cá nhân đều là loại kém nhất, vậy thì người dân đến đây đương nhiên không phải là nhân vật gì cao siêu, cho nên để Tom đến đây mới có thể khiến cho mọi người bất ngờ như thế.
“Nếu như kỳ hạn mười năm đã đến mà Sở Vĩnh Du thực sự trưởng thành, có lẽ là địa cầu sẽ không còn là địa cầu đó nữa.”
Lúc máy bay đáp xuống sân bay bí mật ở Vân Kinh nước R, trên máy bay có khoảng năm mươi sáu nhân tài đứng đầu ở mỗi lĩnh vực vừa trở về từ nước Mỹ, bọn họ đều vui đến phát khóc, bọn họ cho rằng mình sẽ không thể gặp lại người nhà.
Vốn chính là đến nước Mỹ học tập, ai mà biết được lại xảy ra một chuyện bất ngờ lại đáng sợ như thế.
Sở Vĩnh Du dẫn Khổng Lưu và Jessica ra khỏi cửa khoang, đội ngũ ở phía dưới đã được sắp xếp chỉnh tề từ sớm, đám người ông Tần cũng có mặt trong số đó.
Phù phù!
Mọi người đều đồng loạt nhấc tay cúi chào, lúc này trên bầu trời dường như có tiếng long ngâm gào thét, dường như linh hồn của nước R đã hoàn toàn thức tỉnh vào thời khắc này.
Sở Vĩnh Du đứng ở phía trên cũng nâng tay phải lên làm một động tác cúi chào tiêu chuẩn, sau đó nghe ông Tần lớn tiếng nói.
“May mắn đã không làm mọi người thất vọng, danh sách nhân tài nước Mỹ gồm năm mươi sáu người, toàn bộ đều bình an trở về.”
Trong mắt ông Tần lóe lên nước mắt, bởi vì ai cũng biết nhiệm vụ lần này nguy hiểm tới cỡ nào.
Lúc này, nhìn Sở Vĩnh Du, có một câu nói quẩn quanh trong đầu ông ta.
Kiếp này không hối hận là người nước R, kiếp sau vẫn muốn làm người nước R!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận