“Khẩu khí lớn quá nhỉ, không nói tới Huyền Hoàng Môn bọn tao là người của bang chủ đứng đầu truyền nhân của rồng, địa vị bên ngoài lại là thứ mà mày không có cách nào tưởng tượng được, mày..."
“Đầu tiên, bắt đầu từ mày đi.”
Rầm!
Sở Vĩnh Du tung một quả đấm, người thanh niên đứng đối diện trực tiếp ngã nằm trên mặt đất, thân thể chậm rãi tiêu tán không còn nữa, cuộc đối chiến đã thua rồi.
Cuộc chiến này kết thúc, Sở Vĩnh Du trực tiếp thoát khỏi cách đấu trường, sau đó lấy điện thoại di động gọi cho Phồn Hoa, vừa lúc đối phương đang online.
“Anh Sở.”
“Đại bản doanh Huyền Hoàng Môn ở đâu vậy?”
“Ở trung tâm thành phố Tây Khúc.”
“Cử người đến trấn Phong Lâm đón tôi, dùng phương tiện giao thông nhanh nhất.”
Sau đó, Sở Vĩnh Du đã đứng ở phía đông trấn Phong Lâm, sau khi bước ra khỏi thị trấn, ở đây bình thường không có người nào dám dừng lại, bởi vì một khi bạn bước ra khỏi thị trấn, vậy thì bất cứ người nào cũng có thể tấn công bạn bất ngờ mà không có bất cứ ràng buộc nào.
Cho nên, lúc này Sở Vĩnh Du đứng ở đây liền trông khác biệt.
Qua nửa tiếng đồng hồ, có ba người bước ra từ trong trấn, sau khi bọn họ nhìn nhau thì liền đứng bao vây Sở Vĩnh Du.
“Thằng nhóc này, lá gan của mày to quá nhỉ, dám đứng ở đây, là đang chờ ba bọn tao có đúng không?”
Một người khác liền cười lạnh rồi nói.
“Thức thời thì đưa tiền nước R mà mày có cho bạn tao, như thế này thì mày có thể trở về từ cõi chết, có hiểu chưa.
Này...!mày chỉ có ba mươi giây để suy nghĩ?”
Sở Vĩnh Du không nói gì mà là ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, chỉ nhìn thấy có một chiếc máy bay trực thăng chậm rãi hạ xuống, trên thân máy bay còn được in ba chữ Tạc Thiên bang.
Cảnh tượng như thế làm tất cả những người ở đây phải kinh hoảng, dù sao thì đây chính là máy bay trực thăng đó, từ trước tới nay bọn họ chưa từng nhìn thấy, nghe nói dù là thành phố lớn có thể mua được nó thì cũng chỉ có lác đác mấy chiếc mà thôi, mà đầu tiên bạn còn nhất định phải là cách đấu sư cấp chín thì mới có tư cách mua nó.
Nhưng sau khi nhìn thấy Tạc Thiên bang là bang phái đứng thứ hai ở truyền nhân của rồng, bọn họ đều bình thường trở lại, người ta có máy bay trực thăng, đây là chuyện đương nhiên.
Có rất nhiều người lộ ra ánh mắt hâm mộ, nếu như có thể gia nhập vào Tạc Thiên bang, vậy thì địa vị và mọi thứ đều có đủ.
Trên máy bay trực thăng có một người bước xuống, vội vàng chạy đến bên cạnh Sở Vĩnh Du.
“Anh Sở, tôi là Ngô Siêu, đến đây đón ngài.”
Sở Vĩnh Du gật gật đầu, cất bước đi về phía máy bay trực thăng, về phần ba người vừa mới chuẩn bị trấn lột anh thì đã bị dọa rồi sụp xuống đất, mặt trắng bệch một mảnh.
Dường như là Ngô Siêu đã nhìn ra điểm gì đó, chỉ trừng mắt mà không nhiều lời, vội vàng đi theo sau lưng Sở Vĩnh Du.
Nhưng chính là một ánh mắt như thế, ba người bọn họ liền run lên cầm cập, lúc này trong lòng hối hận không có cách nào hình dung.
Có trời mới biết ở một nơi chim không thèm ị như là thị trấn Phong Lâm lại có thể có người là thành viên của Tạc Thiên bang, hơn nữa có vẻ như là địa vị rất cao.
Chẳng lẽ là từ nay về sau chúng ta sẽ trở thành kẻ thù với Tạc Thiên bang hả? Vậy...!chỉ sợ là sẽ thật sự rời khỏi trò chơi.
Máy bay trực thăng cất cánh, Sở Vĩnh Du nói.
“Trực tiếp đến đại bản doanh Huyền Hoàng Môn ở thành phố Tây Khúc.”
Ngô Siêu do dự một chút rồi hỏi.
“Anh Sở, ý của bang chủ là ngài dự định đến đó một mình?”
“Ừm.”
Một người đến đó phá hủy toàn bộ ý thức của đám người Huyền Hoàng Môn mới có thể mang đến tác dụng lớn nhất, truyền nhân của rồng là do quốc gia đã phát minh ra để toàn dân có thể dùng võ ứng phó với sự xâm nhập của Huyền Hoàng Tinh trong tương lai, làm sao có thể tha thứ cho người Huyền Hoàng Tinh quấy nhiễu như vậy? Người nào có thể chơi đùa, có thể ngăn cản người nước R tiến tới, đó chính là kẻ thù lớn nhất.
Đối với điều này, đương nhiên Ngô Siêu không còn dám nói gì thêm, cho dùng Sở Vĩnh Du có làm cái gì thì người ta cũng có thực lực đó, chỉ là không biết sao Huyền Hoàng Môn lại chọc phải Sở Vĩnh Du.
Trên chuyến bay, điện thoại di động của Sở Vĩnh Du vang lên, là một số điện thoại xa lạ, chuyện này hoàn toàn không có khả năng xảy ra, muốn gọi điện thoại thì trước tiên phải chào hỏi lẫn nhau, nếu không thì không thể gọi được.
Hình như là nghĩ đến cái gì đó, Sở Vĩnh Du vẫn lựa chọn kết nối.
“Vĩnh Du, cậu muốn đến căn cứ Huyền Hoàng Môn hả?”
Giọng nói này...!lại là ông Tần.
“Không sai, ông Tần đã biết rồi ư?”
“Ừm, vừa mới nhận được tin tức, tôi đã ra lệnh phải quan sát cậu nhiều hơn ở truyền nhân của rồng, chính là sợ xảy ra những chuyện tương tự.”
Sở Vĩnh Du không biết rõ chuyện này.
“Tại sao?”
“Bây giờ tính năng mà hồn khôi phát minh vẫn còn chưa đạt đến một trăm phần trăm, nói cách khác cùng lắm thì cậu chỉ có thể phát huy ra thực lực Hóa Long Cảnh đỉnh phong, lại cao hơn nữa thì hồn khôi không có cách nào mô phỏng, cậu có hiểu ý của tôi không?”
Sở Vĩnh Du cau mày.
“Tôi hiểu rồi, nói cách khác cho dù là ở bên ngoài có mạnh tới cỡ nào thì cũng không thể phát huy ra thực lực Hóa Long Cảnh đỉnh phong, là ý này có đúng không?”
“Ừm, dựa theo thống kê của chúng tôi, cho đến bây giờ số người online của Huyền Hoàng Môn so sánh với sức mạnh thực tế, Vĩnh Du, cậu phải đối mặt với khoảng mười nghìn Hóa Long Cảnh đỉnh phong.”
Câu nói này đã rõ ràng đến nỗi không thể rõ ràng hơn nữa, ý tứ của nó chính là Sở Vĩnh Du một mình đánh mười nghìn người, khái niệm đó đã không có cách nào để hình dung, nó sẽ làm bạn mệt đến chết.
Bởi vì hồn khôi mô phỏng cực kỳ chân thực, có thể lực tương ứng, ai mà dám nói một người đánh mười nghìn người, đó là lời nói vô căn cứ.
Đừng nói là giữa võ giả, cho dù là người bình thường, bạn cầm một cây AK, đối diện là mười nghìn người tay không tất sắc, kết quả cuối cùng không có cái thứ hai thì chính là người cầm súng tử vong, chiến thuật biển người không phải là để nói đùa.
Nhất là truyền nhân của rồng vẫn là một trò chơi, căn bản không phải chết người.
“Tôi biết rồi ông Tần, nhưng mà có một số việc tôi nhất định phải làm.”
Cúp điện thoại, Sở Vĩnh Du nhắm mắt lại, là cảnh giới như nhau, một người đánh mười nghìn người, cho dù là ai thì cũng không thể làm được, trừ phi đó là thần.
Nhưng làm không được thì không có nghĩa sẽ không làm, chỉ có điều bây giờ Sở Vĩnh Du cần một vật, là một đồ vật có thể phát huy.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, Ngô Siêu đang gấp gáp bởi vì Sở Vĩnh Du vẫn còn nhắm mắt, mấu chốt là ông ta không dám đi làm phiền, mắt thấy đã sắp đến thành phố Tây Khúc, hơn nữa cách căn cứ Huyền Hoàng Môn chỉ có mười mấy phút.
“Hạ cánh, hạ cánh trên sân thượng của tòa nhà đó.”
Cần quyết đoán mà không quyến đoán thì sẽ có tác dụng phụ, Ngô Siêu ra lệnh phi công điều khiển máy bay trực thăng đậu ở sân thượng một tòa nhà cách đó không xa.
Lúc cánh quạt không quay nữa, giờ phút này tất cả âm thanh dường như đều biến mất.
Lại hai tiếng đồng hồ trôi qua, lúc Ngô Siêu đang đi tới đi lui trên mặt đất, hai mắt của Sở Vĩnh Du liền mở to.
“Anh Sở, ngài tỉnh rồi.”
Sở Vĩnh Du không trả lời Ngô Siêu, mà là trong lòng cẩn thận cảm nhận được cái gì đó, trong mắt có vẻ chấn động nhanh chóng lướt qua.
Không ngờ, thật sự là không ngờ, chó ngáp phải ruồi.
Lấy điện thoại di động ra bấm gọi cho số điện thoại ông Tần vừa mới gọi tới.
“ông Tần, lập tức quảng cáo ở truyền nhân của rồng có người phát hiện ra kỹ năng chiến đấu cực đỉnh, cách đấu kỹ long cấp.”
Cái gì? ông Tần chấn động, vừa mới trôi qua có hơn ba tiếng đồng hồ, chẳng lẽ là Sở Vĩnh Du...
“Được, tên gọi là gì vậy?”
“Long vực.”.