Bán Lộ Phu Phu

Chờ Lâm Dực rốt cục nghe xong hết những lời giải thích vội vã từ phía Tô Âm, phản ứng đầu tiên của y chính là nghĩ đến Lâm Tư Văn cùng Ôn Lục.

Cũng vì chuyện con gái mà lần trước y đã phải ném trải một phen thiệt thòi, cho nên lần này, làm gì y cũng phải thật cẩn thận.

Cúp điện thoại, không có để ý tới mặt mũi tràn đầy nghi hoặc của Tần An, Lâm Dực híp mắt suy nghĩ liên tục, quyết định trước xin nghĩ nữa tháng cho hai đứa nhỏ, Ôn Minh đã bị cảnh sát nắm hết chứng cớ, chuyện bắt được người chỉ là vấn đề thời gian.

“Xảy ra chuyện gì?” Thấy sắc mặt của Lâm Dực không được tốt cho lắm, Tần An nhịn không được hỏi.

“Không có gì,” Lâm Dực lập tức nói ra, rồi sau đó khẽ cười một tiếng, thập phần tỉnh táo nói dối, “Tô Âm nói cô ấy nhớ Tư Văn thôi.”

Nói xong vỗ vỗ bả vai Tần An, Lâm Dực chuyển chủ đề: “Cậu mới vừa nói Ôn Kỳ làm sao vậy?”

Quả nhiên, Tần An ngu ngơ nửa giây, lập tức theo câu hỏi của Lâm Dực mà nhe răng nhếch miệng: “Tôi nói nam nhân như hoa như ngọc nhà cậu đang câu dẫn Cao Lâm nhà tôi đấy!”

“Hả?”


Lâm Dực có chút buồn cười nâng mắt lên, sau đó dừng một chút, ngược lại không có ý định cùng đối phương nói dóc: “Đi thôi, đừng ủy khuất nữa, chúng ta đi bắt kẻ thông *** đi.”

Nói xong, Lâm Dực kéo cửa ra, một lần nữa trở lại ghế lô.

Y không có ý định nói cho Ôn Kỳ, y thậm chí còn không đề cập đến chuyện chứng cứ với Ôn Kỳ, dù sao…đối phương là cha ruột của hắn, cho nên dù Ôn Kỳ cùng tất cả mọi người đồng dạng hi vọng Ôn Minh có thể trả giá thật nhiều cho những việc làm của lão ta, nhưng Lâm Dực vẫn như cũ không muốn để cho Ôn Kỳ có chút mảy may nhúng chàm nào, y sợ những ngày tháng lâu dài sắp tới, Ôn Kỳ sẽ cảm thấy day dứt. Thà như thế, còn không bằng chuyện gì cũng không biết cho nhẹ nhõm.

Như không có việc gì trở lại bên người Ôn Kỳ, Lâm Dực nhìn nhìn, phát hiện Tần An thật đúng là không có nói sai, Ôn Kỳ cùng Cao Lâm hoàn toàn chính xác đang nói chuyện—— chính xác là Cao Lâm đang lôi kéo cánh tay của Ôn Kỳ không ngừng nói gì đó.

Không có tâm tư tham dự vào, Lâm Dực yên tĩnh ngồi ở một bên, suy nghĩ trong chốc lát nên làm như thế nào giải thích chuyện xin nghỉ học của hai đứa nhỏ cho Ôn Kỳ đây.

Kết quả Tần An da mặt dày liền chen đến giữa Lâm Dực cùng Ôn Kỳ, ở ngay trước mặt Ôn Kỳ và Cao Lâm mãnh mẽ nắm lấy tay Lâm Dực, “bẹp” một tiếng, chảy nước miếng cọ xát lên mu bàn tay của y.

Lâm Dực lập tức ghét bỏ đẩy đầu hắn ra, ngay sau đó, thanh âm cực không biết điều của Tần An lại vang lên: “Ai câu dẫn vợ của lão tử thì lão tử sẽ phi lễ với vợ hắn lại “

May mắn mọi người trong phòng đã sớm mạnh ai nấy chơi bời rồi, nên hiện tại không có người nào chú ý đến bên nay, bằng không thì Lâm Dực thiệt tình muốn tìm cái hốc tường chui vào quá.

Thấy Ôn Kỳ không hề có động tĩnh gì, Tần An cứ tiếp tục gắt gao túm lấy tay Lâm Dực, từ mu bàn tay sờ đến lòng bàn tay, một bên sờ một bên lé mắt nhìn Ôn Kỳ: “Tên gay chết tiệt kia còn không buông người phụ nữ đã có chồng đó ra?”

“Khục khục…” Lâm Dực mãnh liệt ho khan một hồi.

Trên đời này người dám mắng Ôn Kỳ là “tên gay chết tiệt” sợ chỉ có một mình Tần An mà thôi.

Nhịn không được nghiêng đầu nhìn nhìn, đáng tiếc, không chỉ Ôn Kỳ, ngay cả Cao Lâm đều không có chút ý định phản ứng lại Tần An.

Vì vậy liếc mắt nhìn chằm chằm thêm vài phút, cuối cùng, Tần An rốt cục nhịn không được nữa, đem cánh tay Lâm Dực quăng trở về: “… sao lòng bàn tay của cậu đỗ nhiều mồ hôi như vậy, cậu bị hư thận hả?”


Sau đó hút cái mũi đứng dậy, Tần An ưu thương đi qua góc tường tự chơi một mình.

“…”

Lâm Dực thấp giọng cười, cái gì cũng không nói.

Sau khi tựa đầu lên ghế sô pha, Lâm Dực hơi chút mệt mỏi mà nhắm mắt lại, chợt phát hiện, tiếng huyên náo lộn xộn trong phòng lại hiển hiện một sự thân thiết vô hình.

Y không muốn cùng Hàn Ninh Cẩn rời đi, bởi vì y không thể bỏ xuống được.

“Lâm Dực.”

Híp mắt không biết bao lâu, Lâm Dực chợt nghe thấy thanh âm của Ôn Kỳ.

Quay đầu, Lâm Dực mờ mịt mà nhìn về phía đối phương.

Cao Lâm đã đi sang chổ khác, giờ này khắc này, chỉ có Ôn Kỳ đang nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Dực: “Chuyện gì đã xảy ra?”


Lâm Dực ngẩn người, sau đó mới hiểu được đối phương là đang hỏi về khóe môi bị Hàn Ninh Cẩn làm rách.

“… Dập đầu thôi, không cẩn thận dập đầu vào ly rượu.”

“Lâm Dực,” mới ra vẻ trấn định mà giải thích xong, đối phương đã giương đôi mâu sắc lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén mà mở miệng, “Em tốt nhất đừng có giấu diếm tôi cái gì.”

“Không có.” Cười cười, Lâm Dực dứt khoát đáp lời.

—— hình như, có câu nói nói như thế nào ấy nhỉ?

Con người, một khi gặp phải biến hóa quá lớn, cũng liền đồng nghĩa với việc trở nên kiên cường hơn.

Lâm Dực mày vẫn ích kỷ một chút không tốt hơn sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận