Ba năm sau ——
“Lâm tiên sinh, tới đón con gái à?”
“Vâng.” Cười gật gật đầu, Lâm Dực lễ phép mà cùng đối phương chào hỏi.
Người trước mặt là một bà mẹ trẻ tuổi, cũng không có cố kỵ quá nhiều, nghĩ đến cái gì liền trực tiếp nói ra: “Vẫn luôn là Lâm tiên sinh tới đón con gái, hình như vẫn chưa thấy mẹ của bé đến thì phải?”
“Anh ấy đi ra ngoài rồi.” Thần sắc cực kỳ tự nhiên, Lâm Dực đơn giản giải thích.
“À.” Ánh mắt đảo qua chiếc nhẫn nơi ngón giữa của Lâm Dực, người phụ nữ trẻ tuổi cười cười, không nghi ngờ gì.
“Ba ba!”
Theo cảnh cửa nhỏ nơi trường học chạy ra, Lâm Tư Văn cao hứng mà xông thẳng hướng Lâm Dực.
“Hôm nay lúc làm tập làm văn, cô giáo còn khen con đó!” Mới ngồi vào trong xe, tiểu nha đầu đã không thể chờ đợi được, lập tức rút ra tập bài tập trong ba lô, hưng phấn mà đổ lên cánh tay của Lâm Dực.
Không đành lòng phá hư tâm tình của con gái, Lâm Dực cũng không vội vã lái xe, thập phần nghiêm túc nhận lấy nhìn nhìn.
—— Em trai của em.
Thời điểm chứng kiến đề mục bài văn, Lâm Dực hơi chút ngẩn người.
‘Em trai của em so với em nhỏ hơn hai tháng, em ấy mọc ra một đôi mắt rất xinh đẹp, với cái cằm đầy đầy, miệng nho nhỏ, phi thường đẹp mắt.
Em ấy không thích cười, luôn chọc cho em khóc, lúc cãi nhau ông nội cũng luôn bênh vực em ấy, nhưng mà em rất thích em ấy. Em ấy hiện tại đang xa nhà, ba ba nói em ấy sẽ rất nhanh trở về thôi.
Em lén kể cho cô một chuyện, mỗi tháng khi ba ba mua kẹo cầu vồng cho em, em đều vụng trộm để dành lại một viên, chờ khi em ấy trở lại em sẽ đưa cho em ấy ăn, em ấy cũng rất thích ăn kẹo, đáng tiếc ông nội đều không cho chúng em ăn.
Em rất nhớ em trai của em, em sẽ luôn chờ em ấy trở về.’
“…”
Trầm mặc vài giây, Lâm Dực quay đầu nhìn nhìn khuôn mặt đầy chờ mong của tiểu nha đầu, ho nhẹ một tiếng, cổ vũ sờ sờ đầu nhóc: “Viết rất tốt, ba ba cuối tuần sẻ mang con đến sân chơi.”
Nói xong, nghe tiếng cười chít chít khanh khách của tiểu nha đầu, Lâm Dực đang muốn khép tập bài tập, lại lơ đãng chứng kiến lời phê bình của cô giáo——
Ngôn ngữ lưu loát, cảm tình chân thành tha thiết, chỉ có duy nhất một chổ ” Em trai của em so với em nhỏ hơn hai tháng”, là sự thật sao? Em có lẽ nên hỏi mẹ lại một lần đi!
Mấp máy miệng, Lâm Dực nhịn không được buồn cười rất lâu.Rồi sau đó, khi đã đưa tiểu nha đầu về nhà, Lâm Dực cùng Nam đại ca ăn bữa trối, cùng tiểu nha đầu viết xong bài tập, khoát khoát tay, trước sau như một mà đi đến một nơi.
Nhà của Ôn Kỳ.
Kỳ thật thời gian thuê phòng ở đã sớm vượt quá kì hạn, Lâm Dực liền dứt khoát xuất ra số tiền mình dành dụm hơn mười năm để mua lại, đồ dùng bài trí trong nhà đều chưa từng thay đổi.
Mỗi lúc trời tối y sẽ đến nơi này, chờ Ôn Kỳ trở về.Ba năm trước, sau khi bị Tần An tìm được rồi cường ép mang về bệnh viện, liên tục một tuần, ngoại trừ phát sốt ho khan, chính là lảm nhảm mấy câu mong ước Ôn Kỳ tha thứ cho mình.
Giống như đã hoàn toàn xác nhận chuyện Ôn Kỳ rời đi, cảm xúc bị đè nén hơn nửa tháng trong khoảnh khắc như sóng triều mà bùng nổ, trái tim cứ thế bị kéo căng đau đớn làm cho y cơ hồ thở không nổi, nổi đau đớn kia quên không được mà trốn cũng không hết, y thậm chí không biết nếu như không có Ôn Kỳ bên người, cuộc sống sau này của mình sẽ làm thế nào để tiếp tục đây?
Thẳng cho đến khi vết thương trên người khỏi hẳn, Lâm Dực vẫn như trước dạo qua một lượt các quán cà phê nhà hàng có đàn dương cầm trong thành phố nghe ngóng hỏi thăm, tưởng tượng sẽ có một ngày, mình có thể bỗng nhiên tìm được Ôn Kỳ.
Đáng tiếc, đúng như những lời mà Tần An đã nói, Ôn Kỳ đã bị Hàn Ninh Cẩn đưa đến nhữnh thành thị khác, là một nơi mà Lâm Dực sẽ không bao giờ tìm được, bảy năm sau mới có thể trở về —— nếu như bọn hắn đều chưa từng thay lòng đổi dạ.
Bảy năm, đối với Lâm Dực lúc đó mà nói thật sự quá lâu, điều cho tới tận bây giờ y vẫn không thể chấp nhận, chính là dù có muốn hay không y đã phải gián tiếp đồng ý với lần đánh cuộc của Hàn Ninh Cẩn.Trong phòng ngủ, Lâm Dực hơi nghiêng người nằm ở trên giường đôi, hôm nay, thời gian ba năm đã trôi qua, y vậy mà đã vượt qua mọi dự kiến của mọi người bình tĩnh lại.Bình tĩnh ăn cơm, bình tĩnh đi ngủ, bình tĩnh tưởng niệm Ôn Kỳ.
Bởi vì đã hiểu rõ trong thời gian này, Ôn Kỳ vô luận như thế nào cũng sẽ không để cho mình tìm được, y đã từng bỏ ra một tuần mang theo bản vẽ đến khắp nơi mà Ôn Kỳ đã xuất hiện trong trí nhớ, cuối cùng lúc trở lại căn phòng trống rỗng, có lẽ vì đã thật sự quá mệt mỏi, gần trăm tấm hình vẽ được phác họa giống y như Ôn Kỳ bị đụng rớt xuống mặt đất, y ngồi xổm người xuống, vừa nhặt lấy nhặt để vừa suy nghĩ, nước mắt nước mũi cứ như thế ngăn không được nữa.
Y bỗng nhiên đã minh bạch dụng tâm của Ôn Kỳ.
—— tình cảm của bọn họ đều vô cùng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức cả hai người họ đều đã dùng hết khí lực và sinh mạng để cuốn lấy nhau, nhưng cuối cùng lại không biết nên làm thế nào để gánh vác phần tình cảm quá năng nề này. Vì vậy, chờ đến khi tình yêu đã biến thành áp lực, giống như hiện tại y đã mệt mỏi đến mức cầm không vững những bức họa này, y chỉ có thể buông tay, lần lượt chỉnh sửa lại từng cái từng cái một, mới có thể vững vàng mà nhặt lên lần nữa.
Hiển nhiên, Lâm Dực không có biện pháp làm cái việc buông tay người ta trước, cho nên Ôn Kỳ không thể không ngoan tuyệt mà thay y lựa chọn.