Bàn Long Chi Minh Vương

Minh sau khi giết chết Phong Lang Vương Kha Nhĩ Lý báo thù vốn muốn rời khỏi hiện trường ngay lập tức trở về hang ổ của mình khôi phục lại ma lực nhưng lúc này hắn lại phát hiện có mấy nhân loại đang tiến gần tới đây vì vậy chỉ có thể bất đắc dĩ tìm một chỗ tạm ẩn nấp trước quan sát động tĩnh của đám nhân loại này.

Đám nhân loại tiến tới chỗ này là ba người nam nhân, bọn họ đi dọc đường đều rất cảnh giác, khi thấy thi thể của Kha Nhĩ Lý bọn họ lập tức rút ra vũ khí tiến vào trạng thái chiến đấu đồng thời hai mắt đảo quanh khắp nơi xem chừng bốn phía có nguy hiểm hay không.

Minh cẩn thận ẩn nấp thân hình trên một đại thụ bộ lông trên người cũng do chuyển sang trạng thái Phong hệ ma tinh hạch mà biến thành màu xanh cùng cành lá trên cây hòa làm một thể trở thành lớp ngụy trang tốt nhất của hắn vào lúc này.

- Một tên cấp sáu hai tên cấp năm, đoàn đội này cũng rất khá...

Minh vừa cẩn thận ẩn nấp vừa đánh giá đẳng cấp của ba người này.

Tiếp theo hắn cẩn thận quan sát hành động của ba tên nhân loại. Lúc này chỉ thấy lúc này một người trung niên cấp sáu phân phó cho một trong hai người cấp năm còn lại tiến tới dò xét thi thể của Kha Nhĩ Lý.


Tên nhân loại cấp năm được giao việc từ từ bước tới cạnh thi thể của Kha Nhĩ Lý hắn đi ba bước dừng lại một bước cẩn thận như là sợ Kha Nhĩ Lý sẽ đột nhiên đứng dậy cắn hắn một cái vậy. Sau một lúc khi tên này đã hoàn toàn xác nhận cái chết của Kha Nhĩ Lý thì không nhịn được hướng hai đồng bọn kia hoắc hoắc tay mấy cái.

Hai người còn lại thấy hắn ngoắc tay thì vội vàng chạy tới bên cạnh thi thể của Kha Nhĩ Lý một người trong đó nhanh chóng lấy ra một thanh đoản đao cắm thẳng vào đầu Kha Nhĩ Lý từ từ rạch nó ra rồi lấy tay cắm thẳng vào trong đó moi ra một viên Phong hệ cấp sáu ma tinh hạch truyền cho hai người khác xem, hai người kia vừa thấy lấy được một viên ma tinh hạch cấp sáu thì cười ha ha không ngừng. Một người trong đó vừa cầm ma tinh hạch vừa nói:

- Ha ha ha... lần này đúng là trời cũng giúp chúng ta rồi!! Có được viên ma tinh hạch cấp sau này cộng thêm số ma tinh hạch chúng ta tích lũy được từ trước tuyệt đối sẽ có đủ kim tệ để mua một số đấu khí bí tịch lợi hại để tu luyện!! Sau đó thì chúng ta có thể tiến vào quân đội kiến công lập nghiệp phong hầu phong tước a!!

- Tu Tư ngươi nhỏ tiếng một chút đừng quên chúng ta đang ở Lạc Nhật sơn mạch đó!! Không cẩn thận thì sẽ chết ngay!! Hơn nữa chuyện phong hầu phong tước không thể đem ra nói lung tung đâu. Biết chưa?

Tên nhân loại cấp sáu nghe vậy bất mãn nhìn tên vừa cười lớn nói.

- Phổ Văn huynh cũng đừng có nói Tu Tư nữa! Hắn nói đúng đó với tư chất của ba người chúng ta nếu mua được đấu khí bí tịch tốt thì việc trở thành một cao cấp chiến sĩ là chuyện dễ. Sau đó chúng ta chỉ cần vào quân đội lập đủ chiến công thì có thể phong hầu phong tước a!!

Một tên chiến sĩ cấp năm khác lên tiếng.

- La Khải vẫn là huynh rõ ý ta nhất!! Hiện tại Ngọc Lan vương quốc chúng ta đang chuẩn bị khai chiến với Phổ Ngang đế quốc. Sau khi trở về chúng ta có thể lập tức đi tòng quân tiến vào trong quân đội đợi lúc ra trận tìm cơ hội lập công rồi sau đó lấy thực lực của ba người chúng ta cho dù tương lai không làm được Công tước, Hầu tước thì cũng dễ dàng làm được một chức Nam tước mà!!

Tên chiến sĩ gọi Tu Tư vừa nghe thấy La Khải tán thành cách nói của mình thì lập tức mở miệng liên tục nói tiếp không ngừng vẽ ra mỹ hảo tương lai của ba người bọn họ.

Tên cấp sáu chiến sĩ Phổ Văn nghe thấy lời nói của hai đồng bạn thì cũng hơi động tâm nhưng chỉ một lúc sau hắn lại chậm rãi lắc đầu nói:

- Hai người các ngươi suy nghĩ quá lạc quan rồi!! Thực lực của chúng ta tuy rằng không tệ nhưng cho dù có cao hơn đi chăng nữa vẫn chưa đủ tư cách để ảnh hưởng tới thắng thua của trận chiến này. Chân chính có thể quyết định tới kết quả của cuộc chiến lần này là những cái kia cao cao tại thượng thánh vực cường giả kia kìa!! Mà nếu tính tới cái này thì Phổ Ngang đế quốc có thánh vực tột cùng cường giả Sư Đức Lâm Ka Ốc Đặc một mình hắn đã có đủ sức hủy diệt cả một vương quốc nên theo ta thấy lần này Ngọc Lan vương quốc chúng ta dù cho binh lực có mạnh cỡ nào thì vẫn là rất khó thắng chúng ta không cần mạo hiểm vào quân đội để tìm cái chết a!


Tên Tu Tư nghe vậy thì bỗng nhiên cười rộ lên nói:

- Phổ Văn huynh quả thật lo lắng tới mức hồ đồ rồi!! Phổ Ngang đế quốc có thánh vực tột cùng cường giả Đức Lâm Kha Ốc Đặc thì Ngọc Lan vương quốc chúng ta cũng có một thiên tài yêu nghiệt Đại Tế Ty Khải Sắt Lâm. Nàng ta chưa tới hai mươi tuổi đã tiến vào cấp thánh vực còn lấy sức một người giết năm thánh vực cường giả của các vương quốc khác nên mới được quốc vương bệ hạ của chúng ta phong làm Đại Tế Ty thống lĩnh tất cả ma pháp sư trong nước đó!!

Khi nhắc đến cái tên Đại Tế Ty Khải Sắt Lâm thì Tu Tư lộ ra một vẻ ngưỡng vọng cùng sùng bái không chỉ có hắn mà hai người Phổ Văn và La Khải cũng là như vậy vì Khải Sát Lâm quả thật chính là một truyền kỳ được vô số người của Ngọc Lan vương quốc lấy làm tấm gương cố gắng noi theo.

Minh đang núp trên cành cây nghe thấy cuộc nói chuyện của ba nhân loại thì trong lòng chấn động vô cùng âm thầm nghĩ:

- Lạc Nhật sơn mạch, Ngọc Lan vương quốc, Phổ Ngang đế quốc, Đức Lâm Kha Ốc Đặc, Đại Tế Tư Khải Sắt Lâm? Không lẽ là mình đã xuyên việt tới thế giới Bàn Long sao?

Giờ phút này trong lòng Minh kinh hãi vô cùng cậu không ngờ mình lại xuyên việt tới thế giới tiểu thuyết Bàn Long kiếp trước mình thích nhất. Sự kinh hãi này thậm chí làm cho Minh quên đi việc mình đang ẩn nấp trên cây mà di chuyển làm cho thân thể khổng lồ của cậu đụng trúng thân cây phát ra một tiếng động to.

- Ai?


Vừa nghe thấy trên đầu mình có tiếng động thì ba người đang Phổ Văn đang ngồi trên mặt đất nói chuyện lập tức đứng lên cầm theo vũ khí chỉ thẳng cái cây Minh đang ẩn nấp quát to.

- Gầm..!!

Đáp lại câu hỏi của ba người là một tiếng gầm to lớn chấn độ màn nhĩ làm cho cả ba người không kịp đề phòng đã loạng choạng muốn ngã.

Tiếng sư tử gầm này chính là do Minh phát ra nhưng cậu cũng không thừa cơ tập kích ba nhân loại mà lập tức dùng Phong hệ Phi Hành Thuật và Thần Tốc Thuật nhanh chóng rời khỏi nơi này. Hiện nay trong lòng Minh chỉ có một suy nghĩ đó là nhanh chóng quay về hang động của mình suy tính bước tiếp theo nên làm gì!!

- Nhanh... chúng ta mau nhanh rời khỏi chỗ này!! Nơi này không thích hợp ở lâu... mau đi thôi!!

Ba người Phổ Văn trên mặt đất vừa miễn cưỡng ổn định lại đầu óc sau tiếng hét của Minh thì sợ hãi thốt lên sau đó cả ba lập tức cắm đầu cắm cổ chạy về phía ngoài của Lạc Nhật sơn mạch đến đầu cũng không dám ngoảnh lại lấy một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận