Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt Nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Giết thì phải diệt từ trong tâm.

Ngay khi Hồ Lại bước vào, sau thoáng ngạc nhiên ngắn ngủi, Diệp Chi Phương không ngừng suy xét xem điều gì một cô gái trẻ như Hồ Lại chú trọng nhất.

Các cô trẻ trẻ bây giờ phần đông chẳng biết sợ, cả thèm chóng chán, lúc nào cũng mơ mộng về một tương lai màu hồng. Càng bị phản đối kịch liệt như lúc Thẩm Vệ Quốc làm công tác tư tưởng càng kích thích ý chí mãnh liệt của họ. Có người phản đối đồng nghĩa với việc tìm thấy tình yêu đích thực.

Những cô nàng như vậy hay nhạy cảm, dễ tự ái; nhưng sau khi trao đổi vài câu, Diệp Chi Phương phát hiện Hồ Lại tinh quái hơn hẳn các cô gái bình thường.

Lúc nào nụ cười cũng thường trực trên môi.

Chẳng ai có thể ghét một cô gái răng trắng môi hồng dễ mến, cười xinh như hoa.

Diệp Chi Phương thấy Hồ Lại không dễ thao túng, cũng chẳng dễ đối phó, nên mới vào đã tung một câu hỏi xoáy. Thấy Hồ Lại nhướng mày, định bỏ qua khâu suy nghĩ để trả lời ngay, bà liền chậm rãi can: "Cô Hồ, hy vọng cô không nói với tôi mấy câu sáo rỗng như, 'So với ngày xưa, cháu càng yêu diện mạo mang dấu vết tuổi tác bây giờ của chị ấy hơn', hay 'Chỉ một người yêu tâm hồn chân thật, yêu nét đượm buồn khi nhan sắc tàn phai.' Thi sĩ khi cảm hứng đến thì viết say lòng lắm, nhưng nghe đồn ông tác giả bài 'Khi em đã già' này tán tỉnh mẹ không được liền quay sang cô con."

Quét tay qua chiếc điện thoại thông minh trong túi kiểm tra, Diệp Chi Phương từng thấy trên mạng cảnh một đám con gái gào thét với một ngôi sao nữ nào đó rằng muốn cưới, muốn sinh con cho chị, yêu chị quá... Trên miệng Diệp Chi Phương xuất hiện một nụ cười đầy mỉa mai. "Tôi biết các cô thời nay chuộng đu theo người nổi tiếng, nhưng cuộc sống và hâm mộ là hai chuyện khác nhau. Ngôi sao âu chỉ là tấm áp phích, là lớp vỏ bọc, còn cuộc sống là thứ phải đối mặt hằng ngày, hằng giờ. Người nổi tiếng cả đời phải tô vẽ, giữ gìn gương mặt của họ, tôi nghĩ Thẩm Chứng Ảnh chắc gì đã chịu đụng dao kéo, lại càng chẳng mấy khi tập tành."

Nếu Diệp Chi Phương phân tích cặn kẽ như vậy, Hồ Lại quyết định yên lặng nghe bà nói hết.

"Cô Hồ, năm nay cô bao nhiêu tuổi?"

Lần này Hồ Lại thật thà trả lời: "Cháu hai sáu ạ."

"Ồ, hai mươi sáu tuổi, cái tuổi thật trẻ trung và tràn trề nhựa sống." Đôi mắt già nua và u ám của Diệp Chi Phương lập tức bừng lên khát khao và hy vọng, "Đúng là thời điểm đẹp nhất cuộc đời."

Hồ Lai mấp máy môi.


Diệp Chi Phương hỏi: "Cô Hồ thấy không đúng sao?"

"Cháu nghĩ mỗi giai đoạn đều có một cái hay riêng. Luận về sức sống, hai mấy tuổi sao bằng mười mấy. Do bác Diệp có tuổi nên mới thấy cháu còn nhỏ, chứ con nít khéo xếp cháu với bác vào cùng hàng ngũ những bà cô già. Hoa có thời, người có hạn, nhưng con người đâu phải là hoa, ngay cả hoa nếu rụng vẫn có thể trở thành phân bón hoặc mang làm dược liệu, quan trọng là dùng thế nào, đặt để ở đâu."

"Cô Hồ thật khéo ăn nói."

"Bác quá khen ạ." Hồ Lại le lưỡi, "Mẹ cháu toàn bảo cháu lý sự cùn."

"Cô có lý lẽ của cô. Nhưng cô Hồ, người trẻ như cô chưa nếm trải mùi 'già', chỉ ôm những tưởng tượng lãng mạn về nó. Thẩm Chứng Ảnh lớn hơn cô hai mươi tuổi, cô hai mươi sáu, nó bốn mươi sáu, đúng là đẹp, thậm chí rất đẹp, cùng lắm chỉ có những kẻ vô duyên bình phẩm, quan hệ hai mẹ con nhà này thật tốt." Hơi lên giọng châm biếm xong, Diệp Chi Phương nói tiếp: "Nhưng khi con tôi sáu mươi sáu, bảy mươi sáu thì sao? Lúc đấy cô bao nhiêu? Bốn mươi sáu, năm mươi sáu. Cô đang ở đỉnh cao cuộc đời, còn nó đã hóa thành một bà lão, cũng đã nhận thẻ người cao tuổi."

Hồ Lại nói khẽ: "Lúc đó cháu cũng thành bà già rồi."

"Già ở tuổi đấy của cô, cô vẫn có một thế giới rộng lớn, muốn đi chơi đâu, thăm thú đâu vẫn được. Ấy nhưng Thẩm Chứng Ảnh, nếu may mắn thì giống chúng tôi, không mắc bệnh nặng nhưng bệnh vặt liên miên, chắc chắn không thể đi xa, cuối tuần chỉ loanh quanh Giang Tô, Chiết Giang, Thượng Hải. Đi đâu cũng bị người ta tỏ thái độ, nào là chậm chạp, nào là vướng chân, người thì sộc mùi già, nhăn nheo, thịt xương teo tóp, không có nửa miếng sinh khí. Xui rủi thì phải vào viện thường xuyên, lúc đó phụ huynh cô bao nhiêu tuổi, một mình cô có thể cáng đáng hết không. À, cô Hồ định bảo sẽ tìm người chăm sóc, phải rồi, còn phải lắp thêm camera giám sát. Tôi nói đúng chứ?"

"Vâng ạ, bác nói đúng." Hồ Lại không thể phủ nhận cũng chẳng muốn phủ nhận. Bà cụ trình bày mạch lạc, giọng thì sang sảng, nhưng dù gì bà cũng đã già. Tuy còn minh mẫn, nhưng là sự minh mẫn của người già.

Thực ra Thẩm Chứng Ảnh và Diệp Chi Phương nhìn rất giống nhau, đặc biệt là đôi mắt. Đôi mắt biết nói ấy làm cho tất cả những gì họ nói thêm sinh động. Ánh mắt Thẩm Chứng Ảnh từng có lúc do dự muốn chùn bước, cũng có lúc toát lên ham muốn và mộng mơ; nhưng bà cụ thì kiên định và thực tế hơn nhiều, như thể năm tháng đã tôi luyện đôi mắt bà vững như bàn thạch, khiến bà vừa trông cứng rắn đến mức không gì có thể lay chuyển, vừa toát lên thần thái áp đảo.

Tuy nhiên Hồ Lại tin rằng, dù bước đến tuổi da dẻ nhăn nheo, mí mắt sụp xuống hệt như Diệp Chi Phương, Thẩm Chứng Ảnh sẽ không hà khắc giống mẹ.

Con bé này vừa nhìn mình vừa thất thần nghĩ đến người khác, vô thức nở nụ cười mà hoàn toàn không hay. Diệp Chi Phương không khỏi bực mình, học sinh dù cứng đầu đến đâu cũng không dám lơ đễnh khi cô giáo răn đe. "Cô Hồ, lời tôi nói buồn cười lắm sao?"

"Ấy không không, bác Diệp, những gì bác nói là những điều trước giờ cháu chưa từng nghĩ tới, thấy thú vị nên thành thử mới bất giác cười, cháu xin lỗi bác ạ."

"Thú vị?" Bà ở đây để mua vui cho con bé này à.


"Vâng, thú vị lắm. Giáo sư Thẩm rất giống bác, ý cháu là về ngoại hình. Ban nãy nhìn bác cháu có thử tưởng tượng giáo sư Thẩm lúc về già, kết quả đúng là trên cả tuyệt vời. Quả nhiên ai mà đã đẹp thì cho dù có tuổi vẫn giữ được nét đẹp lão."

Vạn lời nói không bằng một lời khen, đặc biệt là lời có cánh dành cho mẹ lẫn con, Diệp Chi Phương không nhận không được. "Cô Hồ..."

Hồ Lại đứng dậy, đi đến trước mặt Diệp Chi Phương rồi ngồi xổm xuống, hỏi: "Bác Diệp, cháu có thể nắm tay bác một chút được không?"

Diệp Chi Phương do dự giây lát rồi giơ bàn tay nhăn nheo gân guốc, đầy đồi mồi của mình ra. Hồ Lại nắm lấy bàn tay khô ráp lành lạnh của bà, thực sự khác xa với làn da mịn màng của cô. Dường như Diệp Chi Phương không quen tiếp xúc cơ thể với người khác, bà nhanh chóng rút tay về. "Cô muốn nói gì?"

"Cháu muốn nói, ngoài việc cần bôi thêm ít kem dưỡng ra, tay của bác không khác gì so với tay của cháu." Hồ Lai đứng dậy trở lại ghế. "Bác Diệp đã xem bộ phim 'The Best Exotic Marigold Hotel' chưa? Phim kể về một nhóm người lớn tuổi đang mắc những vấn đề riêng đến ở một khách sạn nhỏ tại Ấn Độ theo rởm. Họ đều có những mục tiêu khác nhau. Người thì muốn tìm lại mối tình đầu, người thì muốn tìm tình yêu mới sau mọi nỗ lực không thành cứu lấy cuộc hôn nhân, hoặc chỉ đơn giản là muốn tìm kiếm giá trị bản thân. Thế đấy bác Diệp, dù ở bất kỳ độ tuổi nào, những vấn đề đó luôn luôn tồn tại. Ở trong nước, nhiều người ở độ tuổi năm mươi, thậm chí bốn mươi, ba mươi đã từ bỏ bản thân, bất kể trong khía cạnh tình cảm, cuộc sống hay những giá trị bên trong. Có một câu nói trong phim cháu rất thích: 'Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, nếu chưa ổn, tin tôi đi, đó chưa phải kết thúc cuối cùng.'"

"Ý cô là gì?"

"Ý cháu là trên đời có rất nhiều việc không liên quan đến tuổi tác. Cháu hiểu những gì bác muốn nói về tuổi xế chiều, thay đổi sinh lý là điều không thể tránh, chúng ta chỉ có thể gắng làm chậm nó. Hôm nay về cháu phải mau mau sắp xếp kế hoạch tập thể dục cho giáo sư Thẩm, nhất định phải siêng vận động thôi."

Có phải đầu óc con bé này có vấn đề không, bà nói cả buổi trời, cuối cùng chỉ để nó rút ra kết luận là phải bắt Thẩm Chứng Ảnh tập thể dục?

Diệp Chi Phương bỗng hơi mông lung. "Cô Hồ, có phải cô chưa hoàn toàn hiểu ý tôi?"

"Bác nói nhiều như vậy, cốt để cháu nhận ra hiện thực, rằng khi giáo sư Thẩm già kiểu gì cháu cũng chán ngán rồi nhanh chóng dứt tình. Dù bây giờ cháu chưa có ý đó, nhưng bác muốn nói sớm muộn gì cháu cũng thay lòng. Chẳng đi đến đâu thì thà bỏ cuộc sớm cho xong. Cháu tóm tắt thế đúng chứ?"

Diệp Chi Phương định gật đầu, Hồ Lại bèn nhìn bà: "Những lời này, lẽ ra bác nên nói với giáo sư Thẩm, biết đâu chị ấy sẽ nghĩ: Ừ nhỉ, đúng vậy, thời gian có thể gắn bó với nhau thật ít ỏi. Có thể Thẩm Chứng Ảnh sẽ đồng ý với bác, suy cho cùng, chị ấy chính là kết quả hơn bốn mươi năm giáo dục của bác."

Hồ Lại rất tò mò, liệu mỗi khi giáo viên về nhà có nổi bệnh nghề nghiệp, nghĩ ai cũng là học sinh của mình rồi khăng khăng bắt người ta trả lời, tóm tắt những gì họ giảng giải không. Nhưng Diệp Chi Phương là giáo viên toán mà, tóm với chả tắt. Nếu đây không phải là mẹ của Thẩm Chứng Ảnh, Hồ Lại còn không buồn mở miệng. Liên quan gì tới bà mà ra vẻ thế.


"Nghĩa là cô không đồng ý?"

Hồ Lại nhún vai, "Nói theo cách của bác, nếu biết mình sẽ già sẽ nhắm mắt xuôi tay, thôi thì chi bằng cháu lấy dây rốn thắt cổ chết quách từ trong bụng mẹ cho rồi sao ạ?"

"... Hai chuyện này làm sao giống nhau được!"

"Có khác gì đâu. Thật lòng mà nói, cháu chưa bao giờ tưởng tượng về cuộc sống ở thời điểm mười, hai mươi năm nữa, dù là với giáo sư Thẩm hay chỉ của cháu. Bác cứ tự nhiên ghi âm đưa cho chị ấy nghe..." Hồ Lại nhoẻn miệng cười, ánh mắt như xuyên thấu túi áo khoác của Diệp Chi Phương, "Ban đầu cháu chỉ hy vọng mối tình này kéo dài lâu một chút, hơn một năm là thắng lợi rồi."

"Tình cảm của người trẻ, đến nhanh mà đi cũng nhanh." Bị bắt bài, Diệp Chi Phương có hơi lúng túng, trên mặt thoáng hiện một tia xấu hổ không che giấu được.

"Câu này còn phụ thuộc theo cách bác hiểu. Không chỉ người trẻ, ai cũng từng có những thời điểm mơ hồ, không rõ mẫu người mình thích là gì, không biết bản thân có hòa hợp với người mình chọn hay không. Chúng cháu đều phải trải qua quá trình tìm kiếm, cân nhắc, rất khác hôn nhân sắp đặt thời của bác. Nếu giữa hai vợ chồng không có tiếng nói chung mà vẫn cố chấp níu kéo thì khác gì đưa nhau vào rừng tự tử. Tư tưởng 'một đời một kiếp một đôi' vừa là nguyện ước đẹp đẽ nhất, vừa là lời nguyền độc ác nhất. Vội vàng ước hẹn trăm năm với người chưa bao giờ trải qua thăng trầm cùng mình, bác không thấy điều đó thật đáng sợ sao? Yêu một người, muốn gắn bó cùng người đó khác hoàn toàn tư tưởng trói buộc, giữ khư khư bên mình. Chỉ là sau mười mấy ngày sớm tối bên cạnh giáo sư Thẩm, cháu đã thay đổi suy nghĩ. Cháu cảm thấy nếu bọn cháu có thể gắn bó cả đời này với nhau, âu cũng là một niềm hạnh phúc. Dù cho năm tháng sau này dài hay ngắn..."

Hồ Lại ngừng một chút, "Bác Diệp chỉ lo giáo sư Thẩm sẽ già, mà không nghĩ đến việc cháu có thể đột ngột ra đi bất cứ lúc nào sao? Bác xem, từ cuối năm kia đến giờ, dịch bệnh đã cướp mất bao nhiêu người. Cháu không đủ tự tin tuyên bố rằng mình chắc chắn không phải là người tiếp theo. Phải, giáo sư Thẩm sẽ già, vậy thì hãy để bọn cháu già cùng nhau, cháu thấy đó là một điều lãng mạn nhưng cũng rất đỗi thực tế. Ai rồi cũng về với cát bụi. Tâm lý học bảo chúng ta đừng quá chú tâm đến những chuyện xa xôi của mấy mươi năm sau mà hãy tập trung vào hiện tại. Cuộc sống là từng ngày chúng ta đi qua, không phải là... ừm, không phải những giả định viển vông. Bác Diệp và bác Thẩm ở bên nhau mấy chục năm, chẳng lẽ hai bác cũng chê người còn lại già yếu, hao mòn ư?"

Một câu nói tưởng chừng bâng quơ nhưng ánh mắt đầy ẩn ý của cô gái trẻ khiến Diệp Chi Phương càng khó chịu. Bà chưa gặp ai hỗn xược và vô lễ như thế này.

"Bác Diệp đã có lòng chia sẻ, cháu cũng xin mạn phép nói suy nghĩ của mình."

"Cô cứ nói."

"Bác hỏi cháu chưa từng nhìn thấy giáo sư Thẩm lúc trẻ, chỉ chứng kiến chị ấy ngày một già đi, liệu cháu có cam lòng không. Thưa bác, cháu không cam lòng. Cháu muốn được chiêm ngưỡng thời thanh xuân của giáo sư Thẩm, muốn được thấy cả thời niên thiếu, thời thơ bé của chị ấy. Có thế cháu mới có thể ôm Thẩm Chứng Ảnh và nói rằng, trên đời này sẽ luôn có người chấp nhận tất cả mọi thứ của chị, có người quan tâm, ủng hộ và bảo vệ chị. Thẩm Chứng Ảnh cũng có quyền được yêu, yêu bất kỳ ai làm trái tim chị ấy rung động, cháu còn có thể nói với chị ấy rằng, chị ấy xứng đáng nhận được yêu thương."

Hồ Lại đứng dậy lần nữa, khác hẳn với hình ảnh tươi cười và thân thiện lúc trước, lúc này ánh mắt Hồ Lại quắc lên sắc bén, "Cháu luôn muốn hỏi bác Diệp, bác dạy tại trường cấp II Thẩm Chứng Ảnh theo học, việc chị ấy bị bắt nạt bác có biết không?"

Diệp Chi Phương cuối cùng cũng hiểu, cô gái này đến đây để đòi lại công bằng cho đứa con gái lành như đất của bà. "Xem ra Thẩm Chứng Ảnh không kể cho cô nghe cuộc nói chuyện trước đấy của hai mẹ con tôi. Phải, tôi biết chuyện nó bị bắt nạt. Nhưng nó không nói nên tôi cũng không can thiệp. Thứ nhất, tôi nghĩ con tôi có thể tự xử lý được, đó là sự tin tưởng tôi dành cho nó; thứ hai, xã hội là vậy, nó phải học cách tự bảo vệ bản thân, không tự cứu lấy mình, chẳng lẽ chờ ai đưa tay ra giúp?"

Trời ơi, trời ơi! Chẳng trách Thẩm Chứng Ảnh lại bật khóc ngay tại chỗ. Một người mẹ vô cảm như vậy, những lời nói tàn nhẫn như vậy, thế mà bà ta vẫn còn mặt mũi cho rằng mình đúng.

Hồ Lại vừa tức giận vừa đau lòng, nhưng vẫn giữ giọng bình tĩnh: "Thưa bác Diệp, lúc đó Thẩm Chứng Ảnh chỉ là một đứa trẻ, bác mới là người cần xem lại bản thân. Làm mẹ mà không có một chút tình thương, bác tưởng mình đang trong trại huấn luyện Sparta ư? Muốn tạo cho một đứa trẻ cảm giác an toàn, không phải cứ vứt nó vào ảo cảnh khắc nghiệt, mà là trong môi trường khắc nghiệt nhất, cho nó hy vọng, cho nó tình yêu, cho nó sức mạnh. Người ta trong trại tập trung còn biết gieo hy vọng và niềm vui cho trẻ em, còn bác thì sao, cứ thế giam con vào trại tập trung tù túng chính bác tạo ra."


"Cô thì biết gì mà nói!"

"Tôi không biết, thế bác thì biết chắc? Bác giống hệt con khỉ sắt lạnh lẽo, chẳng cho được chút hơi ấm nào mà chỉ toàn xỉa sâu thêm những tổn thương. Bác đừng hiểu lầm, không phải tôi chửi bác là khỉ. Thí nghiệm cho mô hình vải và mô hình sắt vào lồng khỉ con là thí nghiệm tâm lý nổi tiếng. Cụ thể thế nào tôi không giải thích nữa, dù sao bác cũng có nghe ai bao giờ. Bác hỏi tôi biết gì ư? Tôi có thể nói thẳng với bác, tôi biết vì sao bác lại muốn nói chuyện riêng. Bác mở điện thoại ghi âm trong túi làm gì, có phải muốn chia rẽ bọn tôi không? Thế ra bác cũng hiện đại đấy. Nhưng xin lỗi, tình cảm của chúng tôi bền hơn kim cương, khi nào bác nhún nhường hãy thử lại, chứ dao cùn không ăn thua đâu, chỉ có nước mới cắt được kim cương thôi. Tôi còn biết Thẩm Chứng Ảnh nhà tôi thật quá khổ sở. Nói cho bác hay, bác Diệp, tôi đã quyết định từ giờ mỗi khi cãi nhau với Thẩm Chứng Ảnh, tôi sẽ nghĩ đến bác, chắc chắn tôi sẽ mềm lòng và nhường chị ấy. Dù sau này chị ấy có già, có chết, tôi vẫn sẽ yêu chị ấy. Tôi sẽ tiếp tục yêu chị ấy, mãi yêu chị ấy cho đến hơi thở cuối cùng của tôi!"

Cố nén nước mắt đang chực trào ra, Hồ Lại hỏi: "Tôi nói thế rõ rồi chứ, bác Diệp? Bác có hiểu không?"

"Còn trẻ mà đủ can đảm tự mình chống chọi, khá khen." Nụ cười của Diệp Chi Phương không thay đổi, nhưng khóe miệng co giật đã tố cáo cơn giận sôi sục trong lòng bà ngay lúc này.

Hồ Lại khẽ cười, đôi mắt loang loáng nước càng làm tăng vẻ yêu kiều của cô, "Bác nhầm rồi. Cháu chỉ có một tấm chân tình ấm áp, một trái tim tràn ngập yêu thương. Đối với tình yêu dành cho giáo sư Thẩm, can đảm chính là thứ không cần đến nhất."

===

Lời của tác giả:

Hồ Lai Lai: Tức ói máu mà không thể chửi thề!

===

Ghi chú:

Phần trích:

"Chỉ một người yêu tâm hồn chân thật

Yêu nét đượm buồn khi nhan sắc tàn phai" - được mình lấy nguồn từ bản dịch "When you are old" của Mr.Sói trên trang thivien.net nhé.

Tới đây mình hết phận sự ời. Những chương cuối mình đã bàn giao bạn beta, khi nào bạn ý chuốt xong mình sẽ đăng lên.

Sắp hết cũng buồn thật T_T


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận