Beta bởi YourThw (⸝⸝º ^ º⸝⸝)
===
Có những thời điểm Thẩm Chứng Ảnh cảm thấy mình cứ mạnh dạn uống say đi.
Người say không phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, cũng không cần chịu trách nhiệm về hành vi của người khác, đỡ phải chịu cảnh hở một chút là bị trêu, hở một chút là bị lôi kéo, vừa mới bình tĩnh chưa được bao lâu đã căng thẳng trở lại.
Trái tim cô sắp chịu hết nổi rồi.
Lý trí, lý trí đương nhiên muốn cưỡng lại.
Chưa mở nắp nồi, cá cũng chưa vào bụng, trong đầu đã miên man nghĩ tới những chuyện có thể xảy ra.
Nhưng mà Hồ Lại, Hồ Lại đúng là đồ tồi, cố tình làm như ngây thơ để dụ dỗ mình.
Nếu chỉ đơn giản là dụ dỗ thì chẳng khó đọc vị, người mang ý đồ xấu chắc chắn sẽ diễn rất vụng, nhất định bản năng của Thẩm Chứng Ảnh sẽ sớm đánh hơi ra.
Hơn nữa sau những gì đã trải qua với Đặng Nhan Tịch, cơ bản cô Thẩm không dễ gì mắc mưu.
Có điều nhìn điệu bộ của Hồ Lại mà xem, nếu không phải có khả năng diễn xuất thiên phú thì chỉ có thể xuất phát từ tình cảm chân thành, vậy thì Thẩm Chứng Ảnh không chống chọi nổi.
Thấy mình gấp gáp uống rượu còn khuyên mình uống chậm thôi.
"Rượu ngọt thì vẫn rượu, em cho không ít rượu Rum, đang đói lại càng dễ say hơn, nhắm vài miếng lót dạ rồi hãy uống".
Nói rồi Hồ Lại còn nheo mắt nghi ngờ, "Không phải giáo sư Thẩm cố tình muốn uống say để làm gì bậy bạ đấy chứ?"
Nghe thử xem, đây là lời con người có thể nói sao?
Thẩm Chứng Ảnh cảm thấy nếu không phải mình được giáo dục tốt thì đã sớm quét sạch mọi thứ trên bàn rồi ấn con bé nằm sấp xuống, đánh cho một trận tơi bời.
Không đánh được nên chỉ biết thị uy bằng cách trừng mắt hăm dọa.
Ngoài mạnh trong yếu.
Hồ Lại còn rất tận hưởng, tủm tà tủm tỉm gắp thịt bò và bạch tuộc cho Thẩm Chứng Ảnh, vớt xong miếng váng đậu còn mở miệng dạy dỗ.
"Ngay từ chiều em đã biết tỏng là cô mủi lòng với Đặng Nhan Tịch rồi.
Lần sau có muốn mủi lòng cũng phải chờ ít nhất ba ngày, nếu không dễ làm nản lòng chiến sĩ lắm, nhé!"
Thẩm Chứng Ảnh ngoan ngoãn trả lời như một cô bé bị gọi ra nhắc nhở riêng, "Biết rồi".
"Đúng là có một số người hoàn cảnh khá đáng thương, nhưng tuyệt đối không được nhân nhượng, đã là người xấu thì không có chuyện phân biệt nam nữ.
Thi thoảng thấy những người đó em cũng mủi lòng, nhưng nhớ lại những lúc mình là nạn nhân của họ thì..."
"Phải, em nói đúng.
Chỉ là...!Chỉ là..." Mỗi lần hồi tưởng về quá khứ, Thẩm Chứng Ảnh lại bồi hồi.
Hồ Lại hùng hồn nhìn Thẩm Chứng Ảnh, "Nếu Đặng Nhan Tịch còn dám đến tìm cô thì cứ bảo em.
Em sẽ tìm người dạy cho cô ta một bài học".
"Hành hung người khác là vi phạm pháp luật".
"Dùng vũ lực thì còn gì là hay nữa.
Nghe nói Đặng Nhan Tịch kết hôn rồi, vậy em sẽ thuê người ngủ với ông xã của cô ta.
Em biết có người chuyên cung cấp dịch vụ như thế, ngoài mặt giả vờ ngọt nhạt khuyên nhân tình rút lui, nhưng sau lưng cái gì cũng dám làm.
Hợp pháp mà, chuyên xử lý mấy ông chồng hay đứng núi này trông núi nọ".
"Hóa ra kiến thức của em rất phong phú".
Thẩm Chứng Ảnh chưa từng nghe về loại hình dịch vụ kiểu như vậy, chỉ hiểu sơ sơ rằng dịch vụ này cực đắt khách.
Những công ty theo mô hình thế kia tuyển kha khá người thất nghiệp vào, biến họ thành chuyên gia hòa giải, chuyên đi khuyên nhủ con giáp thứ 13 quay đầu là bờ.
"Đó là em nghe nói vậy thôi, chứ cuộc sống của em đơn giản lắm".
Hồ Lại nghịch ngợm cười, rót thêm trà cho Thẩm Chứng Ảnh, "Giáo sư Thẩm, ở trường lúc nào cô cũng kè kè cặp mắt kính, lại còn cố tình mặc quần áo lùng thùng là bởi vì con mụ thần kinh kia sao?"
Biết Hồ Lại tò mò, Thẩm Chứng Ảnh cũng không giấu giếm, "Thời gian đầu sau vụ lùm xùm với Đặng Nhan Tịch, cô quyết định mặc quần áo tối màu đi dạy để tránh bị ai dòm ngó chỉ trỏ.
Chẳng thà dứt khoát như vậy mà bớt được kha khá chuyện phiền toái.
Sau rồi cũng thành quen, cảm thấy giữ khoảng cách cũng là một phương pháp tách mình khỏi những chuyện thị phi.
Dù sao từ lúc mới vào nghề đến giờ, cô cũng chưa bao giờ có nhu cầu gần gũi gắn kết với sinh viên.
Sinh viên thời nay quá manh động, nhất là mấy cô cậu ỷ vào gia cảnh có tiền có chống lưng, một hai tìm cách cưa cẩm giảng viên nữ.
Cô đã từng chứng kiến vài vụ như thế rồi.
Đến khi bị người ta phớt lờ thì làm đủ trò ấu trĩ để thiên hạ xúm vào chê cười, mà không chỉ mỗi sinh viên nam đâu, ngay cả nữ cũng có, chả biết nghĩ cái gì trong đầu".
"Có thể là do bị lậm tiểu thuyết".
Sực nhớ có lần Thẩm Chứng Ảnh hỏi công ty của mình có tuyển thực tập sinh không, Hồ Lại hiểu rằng cô ấy miệng nói không quan tâm nhưng trong bụng vẫn quan tâm.
"Vì sao cô lại muốn đi dạy?"
"Cha mẹ cô đều đi dạy cả nên cũng mong con mình có thể nối nghiệp.
Hai người họ thấy là con gái thì thích hợp nhất vẫn là nghề giáo.
Ổn định, cũng có chút địa vị trong xã hội, thu nhập hằng tháng đều đều, sau này về hưu cũng không lo".
Khi Thẩm Chứng Ảnh nói những lời này, Hồ Lại ngờ ngợ thái độ của cô ấy luôn toát ra chút gì trào phúng, phải để ý lắm mới nhận ra được.
Chỉ là ngẫm lại, cha mẹ theo nghề giáo nên cũng mong muốn con mình nối nghiệp, Hồ Lại bỗng cảm thấy hơi đáng sợ.
"Xem ra trong nháy mắt có thể đoán được kết cục.
Nhưng mà nếu không đi dạy thì cô muốn làm nghề gì?"
"Chưa từng nghĩ tới".
Thẩm Chứng Ảnh thẳng thắn đáp, "Không phải ai cũng có lý tưởng, lý tưởng chỉ thuộc về một số ít người.
Cuộc sống bây giờ của cô khá tốt, ổn định nhưng vẫn đầy đủ tự do cho bản thân, công việc không mấy ràng buộc thời gian, cũng không cần đau đầu lo thăng tiến, như thế là cô đã thỏa mãn rồi.
Những thứ không thể thực hiện ngoài đời thì có thể giải tỏa trong game.
Nếu Real Fantasy Land của bên em tung ra thị trường, chắc chắn cô sẽ tậu về".
Suốt bữa ăn, chủ yếu là Hồ Lại hỏi, Thẩm Chứng Ảnh đáp, đa phần là về những chuyện vụn vặt trong quá khứ, thi thoảng lại đan xen vài việc trong cuộc đời đi dạy ngày nào cũng như ngày nào của Thẩm Chứng Ảnh.
Chút mập mờ ban nãy sớm bị nồi lẩu cá chua cay thổi bay sạch sẽ.
Đến tầm khoảng tám giờ, cả hai đều buông đũa.
Hồ Lại không nhắc gì đến nụ hôn kia, Thẩm Chứng Ảnh cũng thế.
Sau khi dọn dẹp sơ một vòng nhà cửa, Hồ Lại định xuống lầu đổ rác, nhân tiện đưa Thẩm Chứng Ảnh về nhà.
Thẩm Chứng Ảnh cản lại, "Để đấy cô vứt cho, em không cần đưa cô về đâu.
Hôm nay ăn nhiều rồi, cô tranh thủ đi bộ tiêu cơm luôn thể".
Hồ Lại biết Thẩm Chứng Ảnh còn đang rối bời, không chỉ cần tiêu cơm, mà còn cần tiêu hóa những gì xảy ra trong ngày hôm nay.
Cô ấy cần có không gian riêng để suy nghĩ mọi chuyện thấu đáo.
Hồ Lại cũng thế.
Chỉ trong vòng một ngày, Hồ Lại đã phát hiện ra một khía cạnh hoàn toàn mới của bản thân.
Trước giờ Hồ Lại cứ ngỡ rằng mình lãnh cảm, không có hứng thú với chuyện ấy, ngờ đâu Thẩm Chứng Ảnh lại có thể khơi gợi ham muốn trong cô.
Đặc biệt là lúc Thẩm Chứng Ảnh muốn bỏ của chạy lấy người, bị mê hoặc rõ rành rành thế kia còn căng da đầu vùng vẫy giãy giụa, làm cho mình ngứa ngáy hết cả lòng mề.
Thành thật mà nói, Hồ Lại từng quyết tâm sống chết gì cũng phải giữ được Thẩm Chứng Ảnh ở lại, không cần chiêu trò gì quá phức tạp, chỉ cần mượn rượu là xong.
Nếu mục đích tiếp cận Thẩm Chứng Ảnh vẫn như lúc đầu thì hôm nay đúng là một cơ hội tuyệt vời.
Cờ đến tay phải phất.
Tuy vậy, Hồ Lại sớm đã gạt mớ toan tính trong đầu mình qua một bên.
Dù Hồ Lại nói Chu Hoài Nghi rằng mình không nhớ mục đích tiếp cận ban đầu, nhưng làm sao Hồ Lại lại không nhớ cho được.
Mỗi lần Thẩm Chứng Ảnh nhắc đến Giang Ngữ Minh, cô đều cảm thấy vô cùng chột dạ.
Ngoài mặt thì rất mạnh mồm, khăng khăng con làm mẹ trả, nhưng thật ra sâu trong thân tâm, người không vượt qua được chướng ngại tâm lý chính là Hồ Lại.
Đó là lý do Hồ Lại làm gì cũng thật thận trọng, những mong có thể giảm thiểu hết mọi khả năng tổn thương Thẩm Chứng Ảnh.
Bất kể có thế nào đi chăng nữa, Hồ Lại mong mối quan hệ giữa mình và Thẩm Chứng Ảnh có thể vượt quá nửa năm, tốt nhất là hơn một năm đi, để có thể phá vỡ kỷ lục lịch sử.
"Nhưng ban nãy cô uống rượu mà".
"Từng ấy thấm tháp gì.
Khi nào về đến nhà cô sẽ báo cho em".
Thẩm Chứng Ảnh kiên quyết không để Hồ Lại lái xe đưa mình về.
Chờ Thẩm Chứng Ảnh mang giày xong, Hồ Lại giật nhẹ gấu áo cô Thẩm, "Em có cần phải lo lắng không?"
"Lo lắng chuyện gì?"
"Lo cô thấy đến nhà em phải thay quần áo rườm rà nên không muốn ghé thêm lần nào nữa".
Cô gái trẻ vô cùng tội nghiệp nghiêng đầu, chăm chú nhìn Thẩm Chứng Ảnh.
Đôi mắt long lanh ánh lên nét tinh nghịch khẽ chớp, đồng thời cũng đầy nũng nịu khiến người khác phải tan chảy.
"Chuyện tương lai phải cân nhắc kỹ mới biết được".
Sa vào đây chả khác nào sa vào Động Bàn Tơ, Thẩm Chứng Ảnh không có đủ định lực như Đường Tăng, người trần mắt thịt, không thể chống nổi cám dỗ.
"Vậy hôm nay cô đừng về, thế thì em không cần phải lo lắng về tương lai nữa".
"Hôm nay đừng về? Vậy khác nào tương lai cũng không cần đi".
"Giáo sư Thẩm quả là huệ chất lan tâm, hiểu được nỗi lòng của em".
(Huệ chất lan tâm: quí phái đoan trang)
Giáo sư Thẩm không muốn hiểu chút nào, "Muộn lắm rồi cô phải về đây, thằng bé Minh Minh còn đang đợi ở nhà".
"Giáo sư Thẩm..."
"Tôi cũng như em thôi, cũng có những điều băn khoăn lo lắng".
Thẩm Chứng Ảnh cầm túi rác đứng ở cửa buông một câu, như thể dằn lòng không được, lại giống như chỉ buột miệng nói ra.
Thấy Hồ Lại ấm ức muốn vọt ra chỗ mình, Thẩm Chứng Ảnh vội vàng cản lại, "Cô tự về được rồi, em đừng đi theo".
Đi đến cửa thang máy còn không quên chỉ vào Hồ Lại, "Không được đi theo".
Theo kinh nghiệm đúc kết suốt 25 năm nay của Hồ Lại, chưa từng có lần tiễn khách nào mà cô lại lưu luyến đến mức độ này.
Lúc trước, Hồ Lại còn cười người khác cứ dùng dà dùng dằng làm gì, tạm biệt nhau đi về thôi mà làm như sinh ly tử biệt, vĩnh viễn không bao giờ có cơ hội tao ngộ không bằng; đến khi tới lượt mình, Hồ Lại mới thấm thía thế nào là "quả báo nhãn tiền".
Nếu không phải vì thấy Thẩm Chứng Ảnh quá kiên quyết, nhất định Hồ Lại sẽ không để cô Thẩm dễ dàng bỏ của chạy lấy người như vậy.
Giả sử mình có là yêu tinh hay đi trêu ghẹo con người, thì cũng chỉ dừng ở cấp bậc tiểu yêu, còn Thẩm Chứng Ảnh mới thật sự là đại yêu chân chính.
Yêu quái nhìn Đường Tăng là thèm nhỏ dãi, Thẩm Chứng Ảnh cũng khác gì Đường Tăng đâu, chỉ mong cô ấy đừng đáng ghét như Đường Tăng là được.
Dẫu vậy thì đến phút cuối, lợi dụng lúc Thẩm Chứng Ảnh đang chờ thang máy, mất cảnh giác không để ý gì đến phía sau, Hồ Lại liền bổ nhào đến dụi dụi vào cổ cô Thẩm.
Còn chưa kịp cho Thẩm Chứng Ảnh cơ hội chống cự, Hồ Lại đã nhảy tót vào nhà nấp đằng sau cánh cửa, chỉ ló mỗi nửa cái đầu nhìn nhìn Thẩm Chứng Ảnh.
Thẩm Chứng Ảnh vừa ngượng vừa giận, nhưng không biết phải trị Hồ Lại thế nào.
Vào thang máy rồi còn không kiềm lòng được, còn nói vọng ra: "Cô về đây".
Phản ứng của Hồ Lại cũng thật đặc sắc.
Con bé đứng lấp ló sau cửa vẫy vẫy tay, "Giáo sư Thẩm vài hôm nữa lại gặp, meo~".
Thẩm Chứng Ảnh phì cười, hoàn toàn không thể nổi cáu với Hồ Lại.
Gió cuối thu lạnh buốt, bước từng bước trên nền gạch ca rô dọc theo con phố, Thẩm Chứng Ảnh thấy bản thân đã quay về với thực tại.
Không hiểu sao mỗi lần ở cạnh Hồ Lại, cô luôn có cảm giác mơ hồ như đang sống trong một thế giới tách biệt khỏi mọi thứ xung quanh.
Hôm nay quả là một ngày dài đằng đẵng.
Bây giờ chỉ mới tầm mười giờ hơn nhưng Thẩm Chứng Ảnh cảm thấy như cả tháng trời đã trôi qua.
Tóc bay ra toàn mùi chua cay của canh cá.
Đây là điểm bực mình nhất khi ăn lẩu, cực kỳ dễ bị ám mùi.
Nếu không nhờ Hồ Lại bắt mình thay đồ thì chắc bộ quần áo trên người cũng chịu chung số phận.
Nghĩ đến Hồ Lại, tim Thẩm Chứng Ảnh lại đập liên hồi.
Từ thời cấp ba đến nay, chưa bao giờ cô phải đau đầu như vậy.
Không giống với bất kỳ người nào Thẩm Chứng Ảnh từng gặp, Hồ Lại sôi nổi hoạt bát, mẫn cán, luôn biết tiến biết lùi có chừng mực, lại còn đầy sức hút, không có lúc nào là cô bé này không thách thức lý trí và khả năng tự chủ của Thẩm Chứng Ảnh.
Liệu rằng mình có thể không?
Chưa kịp giải quyết mớ bòng bong trong đầu thì Thẩm Chứng Ảnh đã về tới nhà.
Giang Ngữ Minh từ trong phòng đi ra, dựa vào cửa rồi thản nhiên hỏi: "Mẹ đi đâu mà về muộn thế? Đi ăn lẩu với bạn sao?"
Thẩm Chứng Ảnh chưa từng thấy con trai mình để ý hỏi mấy chuyện như thế này.
Cô đáp: "Đến nhà bạn".
"Là ai vậy, con có biết không?"
"Anh hỏi nhiều như thế làm gì.
Lúc nào cũng lèm bèm thì thành bà già sớm đấy".
"Mẹ, hay cho mẹ là giảng viên, lại còn dạy tâm lý học, cái này rõ ràng là kỳ thị".
Giang Ngữ Minh sốt sắng cầm túi xách giúp mẹ mình, xong lại chạy đi rót nước ấm.
"Chẳng phải dạo này tần suất ra ngoài của mẹ dày lên sao, con chỉ sợ mẹ đụng trúng lừa đảo thôi".
"Ở đâu ra, tôi là trẻ lên ba đấy à, tưởng mẹ anh dễ lừa đến thế sao?" Thẩm Chứng Ảnh nhận lấy ly nước rồi uống một hớp lớn.
Đá sạch nồi lẩu lại còn cuốc bộ về nhà, quả thật bây giờ miệng mồm khô rang.
"Mẹ anh không tiền không luôn cả nhan sắc, ai người ta thèm lừa".
"Ai bảo vậy? Đó là do mẹ không chịu ăn diện.
Cái này người ta gọi là "minh châu phủ bụi trần", chỉ cần mẹ sửa soạn cho lộng lẫy lên, đảm bảo cho mấy cô bây giờ hít khói".
Thanh niên bây giờ thật là, từ Hồ Lại cho đến thằng nhóc nhà mình, tất cả đều miệng mồm như vậy sao.
Thẩm Chứng Ảnh vẫn dửng dưng, "Thế đã ăn tối chưa?"
"Con ăn rồi.
Một thân một mình không có ai ăn cùng.
Hic, thật là cô đơn lạnh lẽo".
"Người yêu đâu?"
"Dẫn em ấy về nhà không tiện lắm".
Giang Ngữ Minh ân cần chạy đến bóp vai cho Thẩm Chứng Ảnh, "Mẹ, rốt cuộc người bạn già đó là ai? Con có biết người này không? Nói cho con biết đi, có gì con còn thẩm định chấm điểm hộ, dù sao đàn ông vẫn hiểu đàn ông hơn".
Mặc dù hiếm về nhà nhưng Giang Ngữ Minh vẫn đánh hơi thấy mùi khả nghi rằng mẹ mình đang qua lại với thằng cha nào không rõ lai lịch.
"Trai khôn dựng vợ gái lớn gả chồng" là quy luật hiển nhiên, cậu ta biết mình không thể giãy nảy lên ngăn cản mẹ mình tái hôn được.
Suốt bao năm qua, hai mẹ con lúc nào cũng nương tựa vào nhau, bây giờ nếu có phải tìm cha dượng, Giang Ngữ Minh tự nhủ mình phải có bổn phận tìm cho mẹ một chỗ dựa vững chắc để dựng xây tổ ấm mới.
Thẩm Chứng Ảnh khẽ cười, "Không chừng anh biết người này cũng nên.
Thôi được rồi, không cần phải quản mẹ anh chặt cỡ đấy đâu.
Mẹ đi tắm đây, tranh thủ ngủ sớm đi.
Ngày mai có lên trường không?"
"Mẹ!" Giang Ngữ Minh bất mãn, nghẹn một lúc lâu mới nói được, "Những chuyện khác con không có ý kiến, nhưng mà mẹ...!mẹ nhớ phải tránh thai cẩn thận đấy!"
"..." Suýt chút nữa thì Thẩm Chứng Ảnh chết sặc, "Anh liệu mà lo cái thân anh đi thì hơn".