Ngày đầu tiên chính thức dạy học, Lâm thiếu giáo có chút nổi nóng.
Hắn vốn tưởng rằng trường A sẽ sắp xếp cho hắn giảng dạy môn 10 chiến thuật trọng yếu của Liên bang hoặc Giáo dục quân nhân, kết quả hắn lại bị phân phó sang học viện omega để dạy môn Kiến thức sinh lí về Omega.
Lâm Nhứ nhẫn nhịn làn sóng phẫn nộ đang cuộn trào trong lòng, viết lên bảng một dòng chữ dưới hàng trăm con mắt của các omega thuần khiết: Làm thế nào để thoát khỏi nhận thức đại chúng, treo alpha lên đánh?
Hoàn thành xong một tiết dạy mở đầu đầy khí phách và hào hùng, Lâm thiếu giáo hài lòng đi ra khỏi phòng học, nhắn tin cho Trần Dư Thanh: [Mẹ nó, là tên nào sắp xếp cho tôi dạy môn này đấy?! Nếu biết là tên nào tôi nhất định sẽ đánh hắn một trận ra trò!!]
Buông xuống lời đe dọa, tâm tình Lâm Nhứ cũng hơi xuôi xuôi, hắn dự định tới học viện alpha chơi với bạn học nhỏ kia một chút.
Mới vừa bước ra hành lang, một học viên omega nhút nhát tiến tới gần hắn.
“Sao vậy?” Lâm Nhứ hỏi.
Omega nói: “Lúc nãy có một alpha nhờ em đưa cái này cho thầy.”
Đó là một cái hộp bé bé con con giống như hộp đựng đồ trang sức.
Lâm Nhứ hỏi lại: “Người đó trông như thế nào?”
“Cao lắm ạ, lại còn đẹp trai, khóe mắt có một nốt ruồi…” Bạn học viên khoa tay múa chân miêu tả, Lâm Nhứ liền biết được người đó là Tiêu Quân.
ngôn tình hoàn
“Cảm ơn.” Hắn cầm cái hộp kia đi, trên mặt bất giác lộ ra vẻ dịu dàng.
Hắn lắc cái hộp, nghe thấy âm thanh của đồ vật vừa nhỏ vừa nhẹ đụng vào thành hộp.
Trong lòng đã đoán được bảy, tám phần, Lâm Nhứ cười mở hộp ra.
Vừa thấy được đồ vật bên trong, tay hắn chợt khựng lại, chiếc hộp rớt xuống đất.
Bên trong chỉ có một chiếc lọ đã mở nắp, đựng một chất lỏng màu xanh.
Vì không cảnh giác nên Lâm Nhứ đã hít phải mùi hương trong bình đó.
Mẹ nó, là tin tức tố nhân tạo!
Chân tay hắn lập tức mềm nhũn, ngã quỵ ra đất.
Trong cơn choáng váng nửa tỉnh nửa mê, hắn nghe thấy phía sau có tiếng bước chân đang vội vã lại gần, sau gáy truyền đến cảm giác đau xót, hắn liền mất đi ý thức.
Không biết qua bao lâu, Lâm Nhứ đột nhiên bị ai đó tạt mạnh một chậu nước lên mặt, nước lạnh chảy ướt khắp người khiến hắn rùng mình tỉnh lại.
Có thể làm ra loại chuyện vô liêm sỉ ấy, Lâm Nhứ dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là ai.
Hắn ngẩng đầu đối mặt với Trịnh Khiếu, nhếch khóe miệng, thì thầm: “Đ*t mẹ mày.”
“Tao đã nói rồi, mày đừng có đắc ý.” Trịnh Khiếu nhướn mày.
Lâm Nhứ mặc kệ y, yên lặng đánh giá tình huống xung quanh, tính toán tìm cách thoát thân.
Những tin tức tố hắn hít phải kia vốn đã bắt đầu có tác dụng, nếu như không thể kịp thời chạy trốn… Lâm Nhứ không dám nghĩ đến nữa.
Chỗ này có vẻ là một cái ga-ra.
Nghe nói cha Trịnh Khiếu có sở hữu vài căn bất động sản ở phố B, chắc hẳn nơi này chính là một trong số đó.
Dây thừng trói tay hắn rất thô ráp, mối thắt lại chặt, sau vài lần cựa quậy Lâm Nhứ cảm giác cổ tay mình đã rách da.
“Tao đã phải cất công suy nghĩ xem làm thế nào giải được mối hận trong lòng này.” Trịnh Khiếu nói, “Tao đã rất muốn chặt bỏ một cái chân của mày…”
Lâm Nhứ nhìn vào mắt y.
“Nhưng giờ tao lại không muốn đối xử với mày đơn giản như thế.”
“Nếm thử một chút mùi vị của mày cũng là một ý hay.”
Lâm Nhứ lạnh lùng nhìn y như đang hỏi: Mày dám không?
Hai tên Alpha bên cạnh y đi tới chỗ Lâm Nhứ, dùng sức giữ chắc tay chân hắn lại không cho giãy giụa rồi cầm một bơm kim tiêm chứa chất lỏng không rõ tên đâm vào tay hắn.
“Thử xem nào, nghe nói cho dù mèo con có kiêu ngạo đến mức nào cũng không chống cự nổi thứ thuốc này”
Ý thức dần dần tan biến, Lâm Nhứ cảm giác được một luồng nóng rực đang dâng lên từ bụng dưới.
Tuyến thể như được sinh ra một lần nữa, điên cuồng châm chích da thịt sau gáy hắn.
Phía dưới tự động tiết ra dịch nị, ngứa ngáy muốn có gì đó đâm vào.
Hắn thấp giọng chửi thề, cắn đầu lưỡi nhằm kéo lại chút tỉnh táo.
Hắn nhìn thấy đám người xung quanh đồng loại đi ra ngoài, để lại Trịnh Khiếu đỏ mắt cởi quần áo tới gần hắn.
Hôm đó đáng nhẽ ra nên cắt cái chân giữa kia đi mới phải.
Lâm Nhứ nghiêng người tránh né động chạm, dùng hết sức lực còn lại đá lên cằm Trịnh Khiếu.
Sau đó hắn đổ người xuống đất hòng đập vỡ cái ghế, xương cốt bị ghế đập vào khiến cả người như muốn nứt ra.
Trịnh Khiếu ôm cằm đứng lên.
Lâm Nhứ cũng chật vật đứng dậy, nhanh tay gỡ mảnh ghế và dây thừng trên người xuống.
Hắn giơ chân đá một phát vào cái đó của Trịnh Khiếu, lảo đảo chạy về hướng cửa.
Cánh cửa đột nhiên bị đạp mở, một đám người vội vã xông vào.
“Lâm Nhứ…”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, hắn lao đến nhào vào lồng ngực người trước mặt.
Tầm mắt Lâm Nhứ lướt qua vai cậu, nhìn đến Trần Dư Thanh đứng phía sau.
Hắn khàn giọng nói: “Giao cho cậu.”
Dứt lời liền bám lên cổ của người nọ, thì thầm: “Mang anh đi.”.