Bản Năng Si Mê

Đưa kẹo

Chuyển ngữ: Méo

Chỉnh sửa: Diên

Giáo viên thể dục bị câu cuối cùng trấn áp, toàn thể học sinh cũng bị sốc!

Đinh Duệ Tư cay đắng trong lòng, cậu ta khổ quá mà.

Vừa rồi Lạc Ngu xảy ra chuyện gì cậu ta đã đoán được, bây giờ bên trong chắc chắn đang gấp như lửa đốt lưng ấy chứ, nếu bị giáo viên nhìn thấy hay bạn học biết được thì toang.

Đinh Duệ Tư thề sống chết bảo vệ thể diện cho Lạc Ngu, dù cho phải đánh cuộc bằng cả danh dự của mình!

Lạc Ngu vội vàng đi về phía phòng thay đồ không hề nghe thấy những lời kia, cậu đang ở trong tình thế cấp bách, không biết nên xử lí tình cảnh hiện tại ra làm sao.

Lạc Ngu: "Trực tiếp cắn à? Nhanh chút."

Trì Mục: "Như thế sẽ bị phát hiện."

Bọn họ không thể ở lại nơi này quá lâu, hơn nữa chỉ cần có Alpha hoặc Omega tiến vào là có thể ngửi được mùi ở đây ngay.

Lạc Ngu cuống lên: "Vậy làm sao đây, thuốc ức chế của tôi để trong lớp rồi."

Lạc Ngu đã nghĩ đến hôm nay là thời kỳ nhạy cảm, rất có thể sẽ xuất hiện tình trạng này nên đã chuẩn bị sẵn thuốc ức chế, nhưng không ngờ nó lại đến trong tiết thể dục.

Bây giờ đã sắp sang tháng tư nhưng vẫn còn tiết xuân se lạnh, ban nãy khi Lạc Ngu chơi bóng đã cởi áo khoác đồng phục, bên trong chỉ mặc một chiếc áo dài tay. Vốn nên cảm thấy lạnh nhưng giờ cậu đang nóng bừng cả mặt, hơi thở phả ra nóng bỏng.

Phản ứng bản năng ngang ngược không nói lý lẽ, bất kể bạn đang ở đâu, vào thời điểm nào, nó nhanh chóng khống chế cơ thể bạn, làm hỗn loạn thần trí bạn.

Dù đã trải qua nhiều lần nhưng Lạc Ngu cũng vẫn không chịu nổi phản ứng của cơ thể tạo ra.

Lạc Ngu dựa vào tường, tay buông thõng bên hông siết chặt.

Sắp chảy ra rồi... Chết tiệt.

Trì Mục nhìn cửa sau ở phòng thay đồ, lập tức đưa ra quyết định: "Đổi chỗ khác."

Cửa sau làm bằng kính đang bị khóa lại.

Lạc Ngu lau mồ hôi lấm tấm trên trán, khàn giọng hỏi: "Cậu có chìa khóa không?"

Trì Mục lắc đầu: "Tôi sẽ bồi thường sau."

Sức mạnh bộc phát của Alpha làm người ta kinh ngạc, hai phút sau lập tức có tiếng kính vỡ.

Lạc Ngu đã kiệt sức, nhìn mảnh vụn thủy tinh rơi rớt bên ngoài lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.


Trì Mục bế ngang Lạc Ngu lên, giẫm lên những mảnh kính vỡ rời khỏi sân thể dục.

Gió lạnh ngoài cửa ùa vào, thổi bay tin tức tố trong phòng.

Giáo viên thể dục vẫn bị Đinh Duệ Tư cản bên ngoài, trước tiên thổi còi tổ chức tập hợp học sinh các lớp lại, định xác định đủ sĩ số học sinh rồi cho họ về lớp mới giải quyết việc này.

Khi các học sinh chuẩn bị lần lượt rời khỏi sân thể dục, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền tới tiếng vang.

Mọi người nhao nhao quay đầu lại, Đinh Duệ Tư lao qua trước.

Trong lòng cậu ta lúc này đang điên cuồng cầu xin trời xanh phù hộ đừng để cậu ta nhìn thấy cảnh tượng không hay nào, chả nhẽ hai người kịch liệt đến mức làm vỡ đồ ư?

Đinh Duệ Tư ngửi được mùi tin tức tố rất nhạt của Lạc Ngu trong không khí, nhưng rất nhanh đã không ngửi thấy nữa, vì chỗ cửa sau vỡ ra một cái lỗ lớn, gió lạnh thổi vào bên trong khiến người ta bất giác rùng mình một cái.

Nhìn cánh cửa vỡ toác một nửa, Đinh Duệ Tư nhìn qua thấy không có ai, thầm nghĩ mạnh thật đấy.

Giáo viên thể dục bước vào, trông thấy tình trạng này thì giật mình: "Chẳng phải nói sẽ không đánh nhau à? Thế này là thế nào, người đâu?"

Đinh Duệ Tư trợn mắt nói nhảm: "Chắc là hai bạn ấy hơi quá khích. Thầy biết mà, lớp 12 chúng em áp lực rất lớn, tính tình Lạc Ngu lại đặc biệt nóng nảy, hai người bọn đi bình tĩnh lại rồi, dù sao chắc chắn sẽ không ra khỏi trường."

Giáo viên thể dục: "Không nghe em nói linh tinh nữa, thầy sẽ báo với giáo viên chủ nhiệm em trở về hàng, về lớp trước đi."

Lúc này Đinh Duệ Tư cũng không cản nổi nữa, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Lạc Ngu bên kia đã được bế đi xa, không còn tâm tư so đo tư thế bế kiểu công chúa nữa. Cậu vắt trên người Trì Mục, khép hờ mắt, chịu đựng phản ứng cơ thể.

Tin tức tố của Trì Mục xông thẳng vào cơ thể cậu, khiến phản ứng bản năng càng thêm vui sướng.

Đi ra từ cửa sau sân thể dục chính là rừng cây, sau đó là hội trường.

Cây cối đã không còn rậm rạp xanh um như mua hè nữa, trông hơi trống trải. Mặc dù nơi này từng có chuyện cũ, nhưng trước mắt mà nói đây không phải một nơi an toàn.

Trì Mục bế Lạc Ngu đến hội trường, cửa hội trường đóng, nhưng có cầu thang bên cạnh, ở tầng hai có sân thượng.

Cửa lên sân thượng lúc này cũng bị khóa, Trì Mục thả Lạc Ngu xuống cạnh cửa, để cậu tựa vào tường còn mình thì đứng, hôn lên sắc nước nhàn nhạt nơi cổ của cậu.

Lạc Ngu ngửa cổ nhìn trần nhà, giọng nói đứt quãng: "Tôi không ngờ... ưm... Cuộc sống cấp ba của tôi... còn có thể đặc sắc muôn màu thế này..."

Thật lòng mà nói cậu không hề muốn kiểu cuộc sống muôn màu muôn sắc này, nhưng tin tức tố ngang ngược mặc cho lửa dục thiêu đốt cậu, tình yêu và tình dục bày ra trước mắt.

Lúc này đang là thời gian chuyển tiếp giữa tháng ba và tháng tư, cũng là thời kỳ nở hoa của hoa liên kiều.

Hoa liên kiều ưa ấm áp ưa ẩm ướt, nhưng cần chú ý thoát nước cẩn thận.

Giờ đây rõ ràng là đang chảy nước quá nhiều, Trì Mục mới vươn tay chạm vào thì cả lòng bàn tay liền ướt đẫm.

Trì Mục làm công tác khơi thông, tiếng nước lép nhép lép nhép nổi bật giữa không gian yên tĩnh.


Lạc Ngu vùi đầu vào hõm vai Trì Mục, lưu lại dấu vết bên cạnh.

Sống lưng cậu tựa như trăng khuyết, lại như cây cung bị kéo căng.

Đơn âm vô nghĩa bọc một lớp đường mật lên thời gian đóng băng, gió lạnh trên sân thượng xuyên qua khe hở lặng lẽ đến bên người, sau đó bị hơi ấm xua tan.

Quần đồng phục của Lạc Ngu bị cởi ra, vừa khéo lộ ra đôi trăng tròn sáng trong, nhưng cũng quá tràn đầy, lúc tay Trì Mục cọ qua sẽ tràn sóng nước.

Lạc Ngu mơ màng nghĩ, rực rỡ quá, không theo lẽ thường gì cả.

Do thời gian có hạn, Trì Mục không làm đến cuối, cũng không chủ động truy tìm để cảnh này bất ngờ này trở nên vội vàng. Mục đích quan trọng hơn quá trình, cho nên thế tiến công cũng càng tập trung và chuẩn xác hơn, khiến Lạc Ngu khản cả giọng.

Cậu gần như cào ra dấu trên lưng Trì Mục, mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi rủ xuống vầng trán bóng loáng.

Tin tức tố ăn mòn đầu óc, lẫn vào máu, dấu răng trên tuyến thể đặc biệt rõ ràng.

Trì Mục hôn đi giọt nước nơi đuôi mắt, thay cậu sửa sang lại quần áo.

Nước thừa trong suốt quá trình vừa rồi dính vào da, thậm chí còn nhỏ xuống quần áo. Trì Mục có lòng muốn lau, nhưng lại nhớ ra khăn của mình để ở túi áo khoác đồng phục.

Trì Mục hiếm khi lúng túng như vậy, nhưng cũng chỉ có thể cười khẽ xoa xoa ấn đường, nhìn Lạc Ngu ngủ mà vẫn không yên.

Lạc Ngu thế này thực sự khiến hắn rất lo lắng, nếu bọn họ ở hai nơi khác nhau, khi đó sẽ xảy ra chuyện gì, hắn thực sự không thể đoán được.

Không nỡ xa nhau, không nỡ tha hương, nhưng cũng không nỡ gây sức ép tinh thần cho Lạc Ngu. Hắn mong Lạc Ngu có thể sống trọn đời theo kế hoạch của hắn, nhưng từ đầu đến cuối hắn không tìm được cách nào vẹn cả đôi đường.

Hắn chạm vào viên ngọc đeo trên cổ tay Lạc Ngu, những lo âu dần trôi đi theo từng tiếng thở dài.

Hai mươi phút sau, Lạc Ngu tỉnh lại, nhớ đến chuyện vừa xảy ra thì lập tức lo lắng không yên đứng dậy.

Lạc Ngu nhíu mày thật chặt: "Bây giờ bọn mình quay về lớp à? Cô chủ nhiệm chắc chắn sẽ hỏi... phiền phức thật."

Làm Omega thực sự quá phiền phức.

Trì Mục: "Có thể giải thích rằng áp lức học tập quá lớn, cho nên chúng ta mới phát tiết một chút. Cửa vỡ do tôi bất cẩn, cái khác không cần thiết phải nói."

Lạc Ngu cào mớ tóc hơi rối bù: "Được, nhưng lỗi kia để tôi nhận, mấy cái chuyện đập vỡ cửa này không giống phong cách của cậu, để tôi hợp hơn, dù sao cũng do tôi mà ra."

Sau khi thống nhất lời khai, bọn họ quay về lớp học.

Cô chủ nhiệm tới chất vấn bọn họ, Lạc Ngu và Trì Mục tìm lí do thoái thác.

Quả nhiên cô chủ nhiệm không hề nghi ngờ, khuyên răn Lạc Ngu một chặp: "Cô biết gần đây các em áp lực học tập lớn, nhưng các em cũng không thể phát tiết thông qua cách làm này, em nói thử xem làm vậy có coi được không?"

Lạc Ngu tỏ ra thành khẩn lắc đầu: "Không được ạ."


Cô chủ nhiệm: "Em còn biết không được đấy! Còn cả em nữa, Trì Mục, sao em lại không biết cản bạn lại mà còn làm liều theo bạn thế hả? Tâm lí có vấn đề gì, chúng ta không thể ngồi xuống nói chuyện ư?"

Trì Mục cũng cúi đầu nhận sai, thái độ hai người đều rất tốt, khiến cô chủ nhiệm dù có giận cỡ nào đi nữa cũng không chỗ xả.

Cô chủ nhiệm: "Lần sau còn tái phạm nữa không?"

Lạc Ngu: "Cô yên tâm, tuyệt đối sẽ không bao giờ tái phạm nữa."

Trong mấy ngày này, cậu nhất định sẽ luôn luôn giữ thuốc ức chế bên mình.

Ban đầu giáo viên chủ nhiệm định phạt đứng và viết kiểm điểm, nhưng nghĩ lại cũng sắp thi đại học rồi nên cô cũng chỉ đau đầu xua tay, bảo Lạc Ngu nhớ đền tiền cho trường, rồi để bọn họ quay về lớp học.

Sau khi về lớp, hai người bị cả lớp nhìn chằm chằm.

Đinh Duệ Tư: "Ngu ca, tớ đã cầm đồng phục về cho các cậu rồi, ở chỗ ngồi của các cậu ấy."

Lạc Ngu gật đầu, có chút uể oải ngồi xuống ghế, dấu răng trên tuyến thể đã được miếng dán ngăn mùi che kín. Cậu lấy áo khoác đồng phục ra mặc vào, nhìn một hồi mới phát hiện mình mặc nhầm, nhưng cũng chẳng sao cả, cứ vậy mặc áo khoác đồng phục của Trì Mục ngồi đọc sách.

Đinh Duệ Tư phía sau cậu tranh công giành thưởng, khóc lóc kể lể hy sinh của mình.

Đinh Duệ Tư khóc tang: "Ngu ca, cậu không biết đâu, có lẽ bây giờ toàn lớp này đều biết hai người các cậu đánh nhau vỡ cả cửa và tớ bị bệnh liệt dương rồi huhuhu."

Đinh Duệ Tư: "Tâm hồn yếu đuối của tớ giờ đây đã vỡ nát, dù có dùng băng dính hai mặt cũng không dán lành lại được."

Đinh Duệ Tư nghĩ đến lời thề son sắt của mình, cảm thấy nhân gian thật vô nghĩa.

Lạc Ngu: "...Cậu vất vả rồi."

Loại hy sinh này hoàn toàn không cần thiết, nhưng phần tình nghĩa anh em này Lạc Ngu nhận.

Đinh Duệ Tư: "Thế tớ có cơ hội trải nghiệm cảm giác đua xe một lần được không? Chỉ một lần là được, tớ cũng muốn thử cảm giác đó xem sao, đủ cho tớ chém gió cả đời!"

Lạc Ngu nhận lời: "Sau khi thi xong, cho cậu sướng đủ luôn."

Đinh Duệ Tư mở cờ trong bụng, lúc đi vệ sinh người khác trêu chọc cậu ta, cậu ta cũng cười hề hề chấp nhận.

Thi đại học trông có vẻ vẫn còn một khoảng thời gian rất dài, nhưng khi con số trên tường nhỏ dần từng ngày, mọi người mới nhận ra, hóa ra thời gian không hề trôi chậm đi chút nào.

Hai tháng cuối cùng Lạc Ngu cố gắng hết sức, không ngừng làm bài không ngừng luyện đề, thay đổi tính cách trước kia, mỗi lần thi thử xong đều nghiêm túc kiểm tra kĩ lại.

Trì Mục không nói gì với Lạc Ngu, nhưng Lạc Ngu không muốn học cùng trường với Trì Mục ư?

Sao có thể, cậu muốn, cậu cực kỳ muốn.

So với chọn đi riêng vì tương lai của nhau, bọn họ còn có một phương hướng tốt đẹp hơn, không chỉ vì Trì Mục mà còn vì chính bản thân Lạc Ngu.

Cậu chỉ có thể nỗ lực học tập, học từ lúc tờ mờ sáng đến đêm muộn, thậm chí không có lòng dạ nào nói chuyện yêu đương. Thứ hai người trao đổi nhiều nhất mỗi ngày chính là bài tập, thỉnh thoảng mệt quá Lạc Ngu sẽ ngủ luôn trong phòng Trì Mục.

Trì Mục rất ít dùng lời nói bày tỏ điều gì đó, chỉ lặng lẽ phân tích dạng đề cho Lạc Ngu, rót cho cậu ly sữa nóng thêm nhiều đường, ôm cậu vào lòng khi đi ngủ, thả ra tin tức tố an ủi để Lạc Ngu ngủ ngon hơn.

Trong khoảng thời gian nước rút này Kiều nữ sĩ cũng không dám thoải mái vui đùa với Lạc Ngu, sợ quấy rầy tâm trạng của cậu nên chỉ có thể dụng tâm hơn đi sâu nghiên cứu thực đơn và các loại bánh ngọt, hy vọng có thể khiến Lạc Ngu vui vẻ hơn một chút.

Dưới sự thúc ép bản thân liên tục, thành tích lần thi thử thứ hai của Lạc Ngu cao hơn 40 điểm so với lần thứ nhất, chạm ngưỡng điểm số cao top đầu, thậm chí vượt cả điểm chuẩn của trường mà Trì Mục muốn thi vào.


Nhưng đây không phải là kết quả cuối cùng, Lạc Ngu không dám vui mừng quá sớm.

Cậu đang đợi đến ngày cuối cùng.

Tháng 6, Tây Giang đã bước vào mùa hè.

Nhiệt độ cao nóng bức, bầu không khí của dãy phòng học khối 12 càng căng thẳng hơn.

Lúc gần thi thì các thầy cô lại bảo mọi người thả lỏng.

Vào ngày nghỉ trước khi thi theo thường lệ, sách vở giấy tờ được ném ra ngoài bay lả tả, tựa như một trận cuồng hoan giữa hè.

Mặc dù sau khi mọi người ném xong vẫn phải tự mình quét dọn.

Dọn dẹp xong, mọi người đến tiết tự học tối cuối cùng.

"Các em đừng coi kỳ thi này quan trọng quá, thi đại học cũng chỉ là một kỳ thi bình thường mà thôi, giống như mọi kỳ thi mà các em đã từng thi trước kia. Lúc vào phòng thi, các em chỉ cần thả lỏng, cố gắng hết sức làm xong bài thi là được. Đừng quên, cuộc đời các em không chỉ có mỗi kỳ thi này, quan trọng nhất là đừng để bản thân hối tiếc, vẽ nên dấu chấm tốt đẹp cho tất cả những nỗ lực trước đó."

"Bây giờ, tan học."

Giáo viên chủ nhiệm viết khẩu hiệu của trường lên bảng đen, ghi nhớ nét mặt của từng em học sinh trong tâm trí rồi rời khỏi lớp học.

Một số bạn đa sầu đa cảm đã không kìm được nước mắt, Lạc Ngu cũng bỏ sách trên tay xuống, bất giác quay bút trong tay.

Tay còn lại của cậu được Trì Mục nắm lấy, hai người cảm nhận nhiệt độ cơ thể nhau.

Mãi đến khi có người đột nhiên đến trước mặt mới khiến cậu hồi thần.

Đó là một Omega, khi bắt gặp ánh mắt của cậu thì có chút nhút nhát, nhưng vẫn lấy hết can đảm nói chuyện với cậu.

"Lạc Ngu, cậu có thể, cổ vũ tớ không? Một, một câu thôi cũng cũng được."

Thậm chí cô còn căng thẳng tới mức nói lắp, vô cùng xấu hổ.

Lạc Ngu để bút xuống, cười với cô: "Đương nhiên là được, cố lên, ngày mai nhất định có thể phát huy thật tốt."

Omega kia xúc động gật đầu: "Cảm ơn! Tớ sẽ cố gắng! Cậu cũng vậy nhé!"

Có Omega lặng lẽ giơ tay: "Ngu ca, tớ cũng muốn..."

Bạn học Beta cũng lặng lẽ giơ tay: "Chúng tớ cũng muốn..."

Còn có người mạnh dạn nói: "Tớ còn muốn lớp trưởng chúc nữa."

Lạc Ngu khoác vai Trì Mục, nụ cười treo trên mặt: "Được, ai cũng có phần."

Bầu không khí trong lớp nhẹ nhõm hơn chút, mọi người thu dọn đồ của mình mà thực ra cũng không có gì mấy vì hai ngày trước đã dọn hết rồi.

Không biết ai hát bài hát của trường trước, nốt nhạc bay qua từng khuôn mặt trẻ trung, lưu lại từng dấu vết của tuổi thanh xuân trong sách vở.

Có lẽ đối với hầu hết mọi người mà nói, thanh xuân không rầm rộ như vậy mà chỉ là một khoảng thời gian trong quá khứ, là một phần ký ức được nhớ lại trong tương lai.

Lạc Ngu nghĩ, sau này khi cậu nhớ lại khoảng thời gian này, nhất định cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Bởi vì bên cạnh cậu có một người đưa kẹo cho cậu mỗi ngày.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận