Bản Năng Si Mê

Thi đại học

Chuyển ngữ: Méo

Chỉnh sửa: Diên

Trước kỳ thi đại học, hầu hết học sinh hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ tưởng tượng đến khung cảnh hôm đó, nhưng khi thực sự bước vào mới nhận ra hôm nay cũng chỉ là một ngày bình thường trong cuộc đời.

Thi xong một môn, dù là học sinh thích đối chiếu đáp án đi nữa lúc này cũng kìm lại ý nghĩ kia, tận đến khi tiếng chuông kết thúc môn thi cuối cùng vang lên.

Bất kể tốt hay xấu, kết quả năm nay cũng đã định.

Phát thanh vườn trường mở nhạc, hòa hợp với sân trường tháng sáu.

"Giờ đây sắc xuân tươi thắm, người em yêu đang đi cùng em

Anh biết anh ta không quản mưa gió, không thiết tha dừng chân ngắm nhìn hoàng hôn

Vượt qua biển người rộng lớn, chỉ để ôm lấy em

Lúc này trăng đã lên cao, người em yêu tay nâng những vì sao

Anh biết anh ta sẽ đạp gió rẽ sóng, đi đến nơi tăm tối

Thật cảm động, chỉ để cứu rỗi niềm hy vọng cháy bỏng cho em..."

(*) Bài Thế giới thật tươi đẹp khi ôm em vào lòng của Bách Tùng, bản dịch tham khảo từ trang nhactrunghoa.com, nghe ở

Lạc Ngu ngâm nga theo giai điệu, sóng bước cùng Trì Mục tiến về phía trước.

Đinh Duệ Tư từ đằng sau đuổi kịp bá vai Lạc Ngu, cười toe toét với Lạc Ngu: "Cuối cùng cũng được thả tự do rồi, Ngu ca, cậu nói xem, trường phát bài này có phải là để ám chỉ cho phép chúng ta yêu đương rồi không?"

Lạc Ngu nắm tay Trì Mục, lắc lư trước mặt Đinh Duệ Tư: "Đang yêu đương đây."

Đinh Duệ Tư: "Hứ, tớ đã miễn dịch cơm chó của hai người các cậu từ lâu rồi. Ôi, cuộc sống đại học tươi đẹp sắp rộng mở với tớ, chắc chắn trường đại học ngoại ngữ có rất nhiều Omega hê hê hê."

Lạc Ngu: "Không có tiền đồ."

Đinh Duệ Tư cảm thán: "Cảnh ngộ tốt như cậu không biết cảnh ngộ khó khăn của tớ đâu. Thời đại này ấy mà, lũ lụt ngỏm, hạn hán cũng ngỏm."

Đinh Duệ Tư: "Không nói nữa, bố tớ đến đón tớ rồi. Ngu ca, cậu nhớ việc đã đồng ý với tớ trước đó đấy nhé."

Lạc Ngu biết cậu ta nhắc đến chuyện đua xe, vỗ vai cậu ta: "Yên tâm, nhớ rồi, đi đi."

Lạc Ngu cũng trông thấy Kiều nữ sĩ trong đám đông, cậu đã nói không cần đến đón nhưng Kiều nữ sĩ vẫn đến.


Kiều Uyển Dung vẫy tay với Lạc Ngu và Trì Mục: "Tiểu Ngu, Trì Trì, chỗ này."

Lạc Ngu: "Mẹ, không phải đã nói không cần đến đón sao?"

Kiều Uyển Dung: "Mẹ không nhịn được nên đến, xem vẻ mặt này của con chắc là phát huy tốt đúng không?"

Lạc Ngu gật đầu: "Con thấy khá ổn."

Đương nhiên sai hay không Lạc Ngu không biết, dù sao những câu biết làm thì cậu đã làm hết rồi.

Kiều Uyển Dung: "Vậy thì tốt, chúng ta đi nhà hàng ăn mừng một phen."

Lạc Ngu nhìn con xe điện của mẹ cậu: "Chỉ dựa vào nó?"

Kiều Uyển Dung cố gắng biện bạch: "Con đừng thấy nó nhỏ mà chê, nó đủ chỗ cho ba người chúng ta chen chúc đấy."

Lạc Ngu: "Thế để con lái đi."

Kiều Uyển Dung: "Không được, đây là lúc mẹ thể hiện tình mẹ vĩ đại."

Kiều Uyển Dung tỏ vẻ phụ nữ trung niên có sự quật cường của mình, chở hai con trai dù nặng mấy cũng hạnh phúc.

Lạc Ngu dựa vào Trì Mục, nhìn xe thôi đã thấy rối bời.

Cuối cùng bọn họ vẫn không lái con xe điện này đến nhà hàng, vì Kiều nữ sĩ quên sạc điện, lại đèo ba nên xe điện không chạy nổi.

Bọn họ dứt khoát bắt xe ra ngoài, điểm đến là 'Tư Ngư'. Mặc dù đó là quán ăn Tứ Xuyên, khẩu vị của Trì Mục và Kiều Uyển Dung lại thanh đạm nhưng nhưng Trì Mục là ông chủ nên đương nhiên cũng có thể bảo đầu bếp làm món thanh đạm.

Ba người được quản lý đích thân tiếp đón. Vào đến phòng riêng rồi Kiều nữ sĩ mới mở lời.

"Phục vụ chỗ này tốt nhỉ, quản lý nhiệt tình quá."

Lạc Ngu: "Phải nhiệt tình chứ ạ, bởi vì quán này là của Trì Mục mà."

Kiều Uyển Dung sửng sốt: "Trì Trì, của con á? Sao lại mở quán ăn Tứ Xuyên, cô nhớ con thích ăn nhạt mà."

Kiều Uyển Dung biết gia đình Trì Mục rất giàu, nhưng tình hình cụ thể thế nào bà cũng không rõ lắm.

Mẹ con họ đều không quá để ý về mặt này, chỉ nhìn con người Trì Mục thôi.

Lạc Ngu có chút đắc ý chỉ vào mình: "Mẹ ơi, mẹ nói xem vì sao cậu ấy lại làm thế nhờ."

Kiều Uyển Dung hiểu ra, lẳng lặng nuốt miếng cơm chó của con trai và con rể này.


Đây là tình tiết cưng chiều gì vậy, thậm chí Kiều Uyển Dung còn có ảo giác mình không phải đang xem tiểu thuyết vườn trường mà phải là tiểu thuyết giám đốc bá đạo mới đúng, con trai bà chính là người vợ yêu kiều được giám đốc cưng chiều... Thôi dẹp đi, cái này không đúng lắm, Kiều Uyển Dung từ trong tình tiết tiểu thuyết tỉnh táo lại.

Trì Mục khẽ cười: "Sau này cô tới ăn cơm không cần trả tiền đâu ạ, mời bạn bè tới cũng được ạ."

Kiều Uyển Dung cười xua tay: "Ai lại làm thế bao giờ! Ăn không của con mãi thì chả thiệt cho con à."

Trì Mục: "Của con chính là của Lạc Ngu, cô đã từng nói thế mà. Ngừời một nhà không cần khách sáo."

Kiều Uyển Dung nghĩ cũng phải, nói: "Vậy thì càng không được, không thể để người khác ăn không của nhà chúng ta."

Lạc Ngu dựng ngón cái lên: "Mẹ, không hổ là mẹ."

Kiều Uyển Dung: "Mẹ nói không sai mà, nhưng lần này nghỉ tận ba tháng, các con có dự định gì không?"

Lạc Ngu lắc đầu: "Vừa thi xong nên chưa có ý định gì cả, chỉ muốn nằm vật ở nhà, những cái khác nói sau đi. Không biết anh đẹp trai nhà mình có dự định gì không."

Lạc Ngu nghiêng đầu nhìn Trì Mục, hất cằm với hắn: "Anh đẹp trai ơi, anh có kế hoạch gì chưa?"

Trì Mục: "Có một dự án mới sắp tiến hành, có thể phải đi khảo sát nửa tháng."

Lạc Ngu cũng mới biết, ngồi thẳng người dậy: "Khi nào?"

Trì Mục: "Ngày kia."

Lạc Ngu: "Vội thế ư?"

Trì Mục gật đầu, Kiều Uyển Dung ngồi bên kia đau lòng đưa nước trái cây qua cho hắn.

Kiều Uyển Dung: "Trì Trì bận bịu quá. Mà con phải đi đâu công tác vậy?"

Trì Mục: "Hồ Uyển."

Kiều Uyển Dung: "Chỗ đó gần biển đúng không? Mùa này đi biển là hợp nhất đấy, Tiểu Ngu, hay là chúng ta đi bên đó du lịch nửa tháng đi?"

Hồ Uyển là một thành phố ven biển, kinh tế tương đối phát triển, ngành du lịch cũng phát triển rất tốt, hấp dẫn nhất chính là bãi biển và hải sản của nó.

Lạc Ngu: "Được chứ, nhưng mẹ không đi làm à?"

Kiều Uyển Dung: "Mẹ có thể xin gộp ngày nghỉ mà, còn một đống nghỉ phép đông mẹ chưa dùng kìa."

Thế là nói muốn đi du lịch liền đi, cứ quyết định trong tình huống như vậy.


Sau khi ăn xong, bọn họ về nhà sắp xếp tất cả đồ dùng cần thiết, Trì Mục thì về nhà mình lấy đồ.

Nhà mới của Trì Mục đã đặt mua xong từ lâu, chẳng qua vẫn đang sửa sang suốt mãi tới đêm trước thi đại học mới xong. Trì Mục chuyển đồ dùng từ biệt thự sang nhà mới ở.

Căn nhà cũ đã bị Trì Mục sang tay bán đứt, Lạc Ngu vốn muốn khuyên hắn là không cần thiết, thay khóa là được, nhưng bệnh sạch sẽ của Trì Mục ở khi ấy biểu hiện cực rõ ràng.

Hắn không cách nào chấp nhận nhà mình bị ô nhiễm bởi kẻ hắn không thích trong tình huống hắn không hay biết, cho nên hắn thà rằng bỏ đi xây lại cái khác còn hơn.

Như vậy Lạc Ngu đương nhiên ủng hộ hắn, còn gợi ý cho hắn một số đề nghị lúc tu sửa nhà mới.

Sau khi sửa soạn xong đồ đạc nhà Trì Mục, bọn họ lại về nhà Lạc Ngu.

Thời tiết tháng sáu oi bức, hễ hoạt động một tí là cả người đã đổ đầy mồ hôi.

Lạc Ngu mở điều hòa, lấy quần áo lao đi tắm.

Thi cả ngày, cộng thêm chạy qua chạy lại một phen nên Lạc Ngu vừa nằm xuống giường đã nhanh chóng rơi vào cơn buồn ngủ.

Không biết mùi bạc hà mát lạnh bao quanh cậu từ khi nào, khiến cậu càng ngủ sâu hơn.

Trì Mục vừa ngắm vẻ mặt cậu lúc ngủ, vừa ở bên bàn học đọc tài liệu.

Tuy rằng nói tốt nghiệp rồi có thể chính thức làm chuyện ấy nhưng thực ra bọn họ không vội lắm. Dù sao dục vọng cũng do tâm lý mà ra, có chừng có mực mới thích hợp.

Nhưng dẫu sao Trì Mục cũng là một người cuồng lên kế hoạch, liệt kê mọi khả năng mà hắn có thể nghĩ tới và lên phương án xử lí, làm tốt công tác chuẩn bị trước.

Lạc Ngu không hề biết gì về việc này, vẫn đang rơi vào trong cõi mộng.

Ngày hôm sau Lạc Ngu đưa Đinh Duệ Tư đi thực hiện lời hứa của mình, lúc Đinh Duệ Tư trông thấy bãi đua xe thì cả người tràn đầy ngưỡng mộ, lúc nhìn thấy chiếc xe kia, mắt đã phát sáng lấp lánh.

Đinh Duệ Tư: "Ngu ca, Trì ca còn thiếu đồ trang trí không, loại mà có thể ăn ba bát cơm một bữa ấy!"

Đinh Duệ Tư: "Thần thiếp nguyện ý!"

Lạc Ngu cười mắng: "Bớt nói nhảm đi. Tôi ngồi ghế phó lái, cậu chạy chậm một vòng trước đã rồi tăng tốc sau."

Đinh Duệ Tư: "Ô kê la!"

Đinh Duệ Tư lái một tiếng rồi vẫn thấy chưa đã mà đi xuống.

Đinh Duệ Tư: "Ngu ca, giúp tớ chụp một tấm, chụp ngầu một chút!"

Lạc Ngu chụp tách tách hai tấm, Đinh Duệ Tư vừa lòng thỏa ý.

Lúc Đinh Duệ Tư ra về vẫn còn đang hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi: "Thật ghen tị với kiểu người chiến thắng cuộc sống như Trì ca quá, vừa sinh ra đã đứng ở vạch đích rồi."

Có tiền, đẹp trai, thông minh còn có tình yêu, đây là người chơi hack game chắc luôn.

Nụ cười trên mặt Lạc Ngu nhạt đi bớt: "Nếu có thể, chưa chắc cậu ấy đã muốn như vậy đâu."

Giọng cậu rất nhẹ, đến nỗi Đinh Duệ Tư không nghe thấy cậu nói gì.


Đinh Duệ Tư: "Ngu ca, cậu vừa nói cái gì?"

Lạc Ngu lắc đầu: "Không có gì."

Lạc Ngu đang nghĩ cách làm sao để làm một số chuyện mà người lớn mới được làm. Trước đây cậu giở trò xấu quá đáng, bây giờ có thể vác dao thật súng thật làm một trận, đương nhiên cậu muốn hết lòng bù đắp cho Trì Mục đã phải nhẫn nhịn rất nhiều lần.

Ngày hôm sau, bọn họ thu dọn đồ đạc xong xuôi, đáp chuyến bay đến Hồ Uyển.

Trì Mục cũng không đi một mình, có bốn năm người, hắn đã đặt mấy phòng.

Tất nhiên là Trì Mục và Lạc Ngu ở một phòng, Kiều nữ sĩ ở phòng bên cạnh. Thang Nguyệt, Ngụy Kha và các thành viên khác trong đoàn nhìn lão đại đi công tác còn dẫn theo chị dâu, đưa theo cả mẹ vợ thì trong lòng ngoài ghen tị cũng chỉ có ghen tị.

Mặc dù ở cùng nhau, nhưng hội Trì Mục vừa mới đến khách sạn không lâu đã ôm laptop ra ngoài, Lạc Ngu thì cùng mẹ xem đường đến bãi biến, chơi cả buổi chiều.

Màn đêm buông xuống, Lạc Ngu ở trong phòng tắm rửa sạch cát dính trên người mình lúc chơi trên bãi biển vào ban ngày, tắm hồi lâu liền bắt đầu xoắn xuýt.

Nghe nói làm chuẩn bị trước sẽ ổn hơn, nhưng Lạc Ngu chưa làm chuyện này bao giờ.

Bảo cậu tự làm chính mình, phía trước đương nhiên không vấn đề gì, phía sau nghĩ thế nào cũng thấy kỳ cục.

Lạc Ngu rề rà một hồi, bị cảm giác dị vật làm cho nóng nảy, chỉ cảm thấy thật lạ lùng, sau cùng rửa sạch tay, lau tóc ra khỏi phòng tắm.

Phòng mà Trì Mục đặt hướng ra biển. Bãi biển buổi tối sáng đèn như từng ngôi sao tản mát.

Lạc Ngu ngã xuống giường, Trì Mục vẫn chưa trở lại.

Cậu nhắn tin hỏi đối phương khi nào mới trở lại, nhận được câu trả lời chắc chắn xong mới nhảy xuống giường.

Vì bọn họ sẽ ở đây một khoảng thời gian nên mang theo khá nhiều quần áo, treo trong tủ quần áo của khách sạn.

Quần áo của Lạc Ngu phần đa là áo phông, mà Trì Mục chủ yếu là áo sơ mi.

Lạc Ngu chọn một chiếc áo sơ mi trắng, mặc lên người mình.

Cậu nhìn vạt áo chẳng che được gì, vẻ mặt vi diệu.

Áo sơ mi của bạn trai người khác đều che được đến đùi, thấp thoáng mới có tác dụng kia, nhưng cậu cao xấp xỉ Trì Mục, áo này ở trên người cậu chỉ là một chiếc áo bình thường.

Lạc Ngu muốn cởi xuống, nhưng nghĩ nghĩ lại thôi, lấy quần lót của Trì Mục mặc vào, bắt đầu ở trên giường chơi game.

Cũng không biết qua bao lâu, Lạc Ngu hơi mệt mỏi, để điện thoại sang một bên, nằm trên giường đợi Trì Mục.

Chín giờ tối, Trì Mục đẩy cửa bước vào.

Chăn trên giường cuộn lại thành đống, mái tóc đen vểnh loạn đặc biệt dễ thấy trên ga giường trắng như tuyết, bàn tay đeo dây đỏ buông thõng xuống cạnh giường, viên ngọc lóe sáng lấp lánh dưới ánh trăng.

Dáng người thiếu niên thon dài, áo sơ mi hơi cuộn lên, vòng eo nuột nà.

Trì Mục biết, áo sơ mi kia là của hắn, quần cũng là của hắn.

Ánh mắt hắn tối dần, sâu thẳm như đêm dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận