Bản Năng Si Mê

Chính văn hoàn

Chuyển ngữ: Méo

Chỉnh sửa: Diên

Tay Trì Mục hơi lạnh, khiến Lạc Ngủ tỉnh táo lại trong cơn buồn ngủ mơ màng.

Cậu ngáp một cái, ngoắc tay Trì Mục.

Trì Mục: "Buồn ngủ à?"

Lạc Ngu chống mặt nhìn hắn: "Không."

Trong mắt cậu lộ ra nhiệt tình nồng cháy, cậu kéo cà vạt của Trì Mục để hắn đến gần phía mình: "Tôi đã đặc biệt chuẩn bị đến thế này rồi, cậu còn hỏi tôi có buồn ngủ không à?"

Hôm nay Trì Mục đi gặp khách hàng nên mặc rất chỉnh tề, thắt cà vạt, trông nhã nhặn cấm dục.

Lạc Ngu nhìn mặt Trì Mục, đường nét thiếu niên đã có bóng dáng chín chắn mai sau, đủ thấy sau này khôi ngô tuấn tú mê hoặc lòng người biết nhường nào.

Cậu tràn đầy khí thế đón trước, muốn nắm chắc quyền chủ động.

Đụng chạm qua lại của các thiếu niên tựa như hai thanh kiếm sắc bén va vào nhau, cọ ra đốm lửa chói mắt, đốm lửa rải rác khắp nơi, gần như thiêu đốt sạch lý trí trong đêm hè.

Tin tức tố không chút giấu giếm lan tràn trong phòng, đuổi theo lồng vào nhau.

Trong mắt có người tình, cảnh đẹp của màn đêm, trăng sáng, sóng biển, bãi cát ngoài cửa sổ không bằng một phần vạn phong tình của người thương.

Cà vạt của Trì Mục bị ném sang một bên, Lạc Ngu phát hiện tay mình cởi cúc áo đang run rẩy, bực bội giật phăng đi, làm hỏng chiếc áo của Trì Mục.

Đường nhân ngư của Trì Mục dần biến mất vào rừng cây đen, cự thú đang ngủ đông bị quấy nhiễu lẳng lặng đứng dậy.

Lạc Ngu búng búng: "Cậu có mang đồ đi không?"

Thực ra trong khách sạn có sẵn nhưng Lạc Ngu sợ là nhỏ quá.

Trì Mục thấp giọng đáp lại, lấy đồ từ trong tủ cạnh đầu giường ra.

Lạc Ngu cười phá lên: "Cậu bỏ vào trong đấy từ khi nào thế? Xem ra cậu sớm đã có âm mưu rồi nhỉ?"

Tay Trì Mục quẹt qua cẳng chân của cậu, trượt như chơi đàn dương cầm: "Ừ."

Hai người nghĩ tới đủ tư thế cho lần đầu tiên đã chuẩn bị từ lâu. Nhưng bất kể là gì thì cũng phải làm chuẩn bị tốt đoạn dạo đầu, bằng không có lẽ chính là hiện trường tai nạn, đặt trước bệnh viện.

Lạc Ngu vốn là nóng lòng muốn thử, thậm chí còn háo hức mong đợi. Nào giờ dù xem phim hay nghe nói đều bảo là thích lắm sướng lắm, thế nhưng khi Trì Mục chuẩn bị tăng thêm ngón tay thứ tư, Lạc Ngu hoảng sợ.

Cảm giác đó quá lạ lùng, có lẽ là căng đau quá độ, lúc chạm tới điểm gồ lên nào đó thì như bị người bắt được nhược điểm trí mạng, không còn sức phản kháng.


Trì Mục vứt luôn lọ gel bôi trơn chuẩn bị trước, cơ thể Omega dễ có phản ứng hơn hắn tưởng, có lẽ bởi vì phù hợp hoàn toàn nên đối phương hoàn toàn mở rộng chờ đón hắn.

Ga giường dưới tay Lạc Ngu đã bị cậu nắm nhăn nhúm: "Đừng làm nữa, trực tiếp tới đi."

Cơ thể Lạc Ngu vô thức căng chặt lại, muốn thả lỏng nhưng đã hoàn toàn không thể khống chế mình, giác quan bị cảm giác mãnh liệt bao phủ. Bản năng thần phục Alpha khiến tim cậu càng dồn dập hơn.

Thời gian kéo dài như một hình phạt tàn khốc dịu dàng, tận khi Lạc Ngu cảm thấy mình không thể chịu được nữa mà Trì Mục vẫn không dừng lại.

Dao nhọn từng tấc từng tấc cố định cậu lại tại chỗ.

Ánh trăng sáng ngoài cửa sổ rơi trên mặt biển trông có vẻ yên tĩnh, chiếu rọi ánh nước lấp lánh.

Tin tức tố mùi bạc hà cũng đan thành một vùng biển, nhưng nó không hề ôn hòa, cởi bỏ đi vẻ dịu dàng đằm thắm của bước dạo đầu, lộ ra sự ngang ngược và tàn sát bừa bãi, tựa như mãnh thú lộ ra răng nanh.

Gió tháng sáu không hề thân thiện, chưa từng cho người ta cảm giác mát mẻ, ngay cả gió cũng mang theo nhiệt ý khiến người ta thở không ra hơi. Sóng biển vỗ vào bờ cát trắng bạc, hợp vào rồi tách ra, mãnh liệt như muốn nuốt trọn con người.

Mông Lạc Ngu cong lên, eo bị Trì Mục siết chặt.

Lạc Ngu: "Trì Mục..."

Lạc Ngu nghiến răng, khớp ngón tay ửng hồng.

Lẳng lặng vụn nát, hạt ngọc trên sợi dây đỏ lắc lư, thêm mấy phần diễm lệ.

May mà không phải lục lạc, nếu lúc đầu thứ gắn trên sợi dây đỏ mà Trì Mục tặng cậu là lục lạc thì lúc này thể nào cũng kêu leng keng, đong đưa như rung chuông.

Bọt nước do sóng vỗ tạo ra uốn lượn xuôi theo đường vòng cung chảy vào rừng rậm.

Trăng đêm nay thật đẹp.

Trong phòng kín mít, vị ngọt tin tức tố của Omega khiến Alpha bị bản năng dẫn dắt mất hết lý trí, Lạc Ngu từng chút từng chút bị đánh tan tác.

Lúc này đây cậu không hề bị tin tức tố kiểm soát, tỉnh táo cảm nhận bản thân từng bước từng bước rơi vào tay giặc thế nào, quân lính tan rã ra sao.

Thực tế khác hoàn toàn với những gì cậu tưởng tượng, cậu không ngờ phong cách của Trì Mục lại cấp tiến như vậy, quả nhiên là do trước đó nhịn quá nhiều, bây giờ đòi lại cho triệt để.

Lạc Ngu đỏ mắt nghiêng đầu đưa ra yêu cầu của mình: "Tôi muốn nhìn cậu..."

Thời gian đó đủ lâu để Lạc Ngu nhìn rõ Trì Mục.

Thể lực và sức bền của Omega không mạnh bằng Alpha. Lạc Ngu cảm thấy mình cũng kiên trì đủ lâu rồi nhưng không chống đỡ nổi sức bền của Trì Mục.

Hải âu trắng bay lượn trên bầu trời, nhưng tại khoảng khắc nào đó lại đột ngột chao liệng vì lực hấp dẫn.

Mới đầu Lạc Ngu vẫn có tinh lực co rút hậu huyệt nhìn Trì Mục mất kiểm soát, nhưng về sau khí thế càng lúc càng suy yếu.


Cậu sờ vào cái bụng phồng lên của mình, bạn trai mình dù khủng bố cỡ nào cũng phải chấp nhận thôi.

Dù cho chủ nhân nhiệt tình đi nữa cũng không chịu đựng nổi những đòi hỏi vô độ của thực khách, hoa liên kiều rã rời.

Bao cao su bị thắt nút rồi ném vào trong thùng rác, trăng trên trời ẩn vào trong tầng mây dày.

Lộn xộn mất trật tự đến cả thời gian cũng bị mê hoặc.

Trì Mục cắn tuyến thể của Lạc Ngu, dục vọng chiếm hữu tràn đầy tiến hành đánh dấu.

Khác với đánh dấu tạm thời, ít nhất trong vòng nửa tháng, mùi của hắn sẽ ở trên người Lạc Ngu không tiêu tan.

Lưng đùi Lạc Ngu căng chặt, sau đó vô lực thõng xuống bên giường.

Trì Mục hôn lên khóe mắt cậu, vừa lòng thỏa ý ôm người vào trong lòng.

Hôm sau Lạc Ngu bị đánh thức trong tiếng chuông điện thoại cài riêng cho mẹ.

Cậu vươn tay ra khỏi chăn, lần mò điện thoại bên cạnh gối, hữu khí vô lực ấn nút nghe.

Kiều Uyển Dung: "Con trai à, bây giờ đã là trưa muộn rồi, mặt trời chiếu đến mông rồi, sao con còn chưa dậy hả?"

Lạc Ngu: "Con..."

Cậu mới thốt ra một từ, liền phát hiện giọng mình khản đặc.

Cậu cúi đầu vẻ mặt vô cảm nhìn bản thân, Trì Mục đúng là không phải người.

Tuy rằng sướng thì sướng thật, mấy lần trước đây hoàn toàn không thể sánh bằng, nhưng cái giá của sung sướng cũng nặng nề lắm.

Kiều Uyển Dung: "Không phải hôm qua đã hẹn chiều nay đi dạo ngắm cảnh à? Con thức đêm đúng không?

Hôm qua Lạc Ngu thực sự cho rằng buổi tối làm vận động thể xác thư giãn tinh thần thì qua hôm sau cơ thể càng khoan khoái hơn nhưng cậu đã lầm, bây giờ cậu hoàn toàn không có sức lực đi ngắm cảnh.

Lạc Ngu: "Mẹ, đi không nổi nữa."

Kiều Uyển Dung: "Sao giọng con khàn thành như vậy, đêm qua không đắp chăn... Mẹ biết rồi, con nghỉ ngơi cho khỏe."

Ban đầu Kiều Uyển Dung không nghĩ đến mặt kia, nhưng nói được một nửa thì hiểu ngay vấn đề.

Trước khi cúp máy Kiều Uyển Dung lại dè dặt hỏi: "Chắc là có làm biện pháp bảo vệ nhỉ? Bây giờ có ổn không, cần mẹ đến chăm sóc con không?"

Lạc Ngu: "Mẹ, con có tàn phế đâu."

Rất rất không cần!


Kiều Uyển Dung: "Thế con muốn ăn trưa không?"

Lạc Ngu: "Có."

Lạc Ngu ngồi trên giường nghỉ một lúc, có lẽ do cậu thường xuyên luyện tập, nên cũng không cảm thấy quá khó chịu, chẳng qua dấu vết loang lổ trên người khiến Lạc Ngu trông hơi thảm.

Không biết Trì Mục ra ngoài từ khi nào, phòng đã được hắn dọn dẹp qua. Lạc Ngu đánh răng rửa mặt xong, mặc áo ngủ ra mở cửa cho Kiều Uyển Dung.

Kiều Uyển Dung bóp mũi, nhìn dấu vết trên cổ, cổ tay, đùi của Lạc Ngu cảm khái một cậu Trì Trì mãnh liệt thật sự.

Lạc Ngu nhận đồ ăn, lúc ăn nhìn thấy nụ cười trên mặt mẹ mình thì trong lòng hơi sợ hãi.

Lạc Ngu: "Mẹ, sao mẹ cười đáng sợ vậy?"

Kiều Uyển Dung che miệng cười: "Mẹ đã nghĩ kỹ về cuộc sống hạnh phúc chăm cháu sau khi về hưu, con và Trì Mục định sinh mấy đứa?"

Lạc Ngu hoang mang: "Mẹ, sao tư duy mẹ nhảy cóc nhiều thế?"

Xin đừng quên bây giờ cậu vẫn còn là một thiếu niên trẻ tuổi chính trực, sao đột nhiên lại nhảy sang chủ đề sinh con khủng bố này?

Kiều Uyển Dung: "Chuyện sớm muộn mà thôi, mẹ còn lâu nữa mới nghỉ hưu cơ mà con cũng đừng trì hoãn quá muộn nhé. Muộn quá thì thân già của mẹ không khỏe nữa, làm sao mà trông con cho hai đứa được."

Lạc Ngu nhíu mày: "Thôi thôi thôi, mẹ cứ lo vớ vẩn! Mẹ nhất định phải mạnh khỏe, phải tăng cường luyện tập để giữ thân phận chị đại hội nhảy quảng trường, nghe không?"

Kiều Uyển Dung yêu thương xoa đầu cậu: "Biết rồi."

Trước đây điều Kiều Uyển Dung bận tâm chính là không biết sau này con trai có tìm được một người yêu tốt hay không, bây giờ bà hoàn toàn không cần nhọc lòng nữa. Thấy Lạc Ngu sống hạnh phúc là bà vui rồi.

Vì đêm qua Lạc Ngu mệt mỏi quá độ nên Kiều nữ sĩ đã lên kế hoạch từ sớm bèn đi một mình.

Lạc Ngu ở trong khách sạn không có gì làm, đành phải chơi game.

Buổi tối khi Trì Mục trở về, đón chào hắn vào cửa chính là một cái gối.

Lạc Ngu cười híp mắt: "Anh đẹp trai, đêm qua có sướng không?"

Ánh mắt Trì Mục đáp xuống dấu vết trên cổ Lạc Ngu, hớn hở cong môi, thành thật gật đầu.

Sau đó hắn bị Lạc Ngu đánh một trận tàn nhẫn.

Lạc Ngu: "Bảo cậu dừng cậu không dừng! Bảo cậu chậm một chút cậu không chậm!"

Lạc Ngu túm lấy cổ áo của hắn lắc, hận không thể lắc rung não tên này.

Trì Mục: "Lần sau nhất định nghe lời cậu."

Lạc Ngu nhướng mày: "Tôi cóc thèm tin cậu. Lời nói của Alpha trên giường toàn là đánh rắm, cậu tưởng là tôi không biết à?"

Miệng nói ừ ừ ừ, tới lúc ấy làm thế nào thì chưa chắc.

Mặt mày Trì Mục ngậm ý cười, lộ ra thâm ý khác: "Tôi tuyệt đối nghe theo cậu."

Lạc Ngu: "Được, nói lời không giữ lấy lời, đợi mà bái bai đi."


Mấy ngày sau, Trì Mục quả nhiên giữ lời.

Nhưng Lạc Ngu không hề vui vẻ gì.

Lạc Ngu: "Mọe nó chứ, bảo cậu dừng là cậu dừng, bảo cậu chậm là cậu học theo con lười luôn à? Cuộc sống này không thể nào sống nổi nữa rồi."

Có thể thấy, những gì Lạc Ngu nói trên giường cũng đều là đánh rắm.

Song loại chuyện này ấy mà, hòa hợp với nhau cực kỳ nhanh.

Làm tới làm lui, hòa hợp nhiều lần thành ra thời gian chớp mắt trôi qua rất nhanh, đã đến lúc có thể tra điểm.

Hôm đó mạng bị sập rất nhiều lần, lượng truy cập quá nhiều, Trì Mục và Lạc Ngu là do cô chủ nhiệm trực tiếp gọi điện đến báo tin.

Trì Mục đứng đầu, thắng Lan Trung với ưu thế một điểm, trở thành Trạng Nguyên tỉnh.

Cô chủ nhiệm cứ gọi là vui phơi phới, hận không thể mang pháo đến cửa nhà Trì Mục đốt.

Cô chủ nhiệm: "Lần này Lạc Ngu cũng phát huy vô cùng tốt! Còn tốt hơn cả thành tích của lần thi thử thứ hai! Có điều là... trong hồ sơ này sao lại viết em là Omega?"

Lạc Ngu: "Thật ngại quá, đúng là Omega cô ạ."

Trong một ngày nào đó cô chủ nhiệm bỗng nhớ ra mình đã từng nhìn thấy đủ kiểu hành động thân mật của Trì Mục và Lạc Ngu, lúc đầu cô còn vui vẻ yên tâm hai người này không còn gây gổ, chung sống hòa bình, bây giờ nhận ra... Trời ơi, đây chính là dối trời gạt đất, lén lút yêu đương, ăn cơm trước kẻng!

Cô chủ nhiệm đã sốc đến độ dùng thành ngữ lung tung.

Điểm thi của Lạc Ngu đã vượt qua điểm chuẩn những năm trước của trường đại học mà Trì Mục đăng ký, nhưng năm nay có thành công hay không còn chưa chắc, vì biểu điểm không chênh lệch lắm.

Cậu viết nguyện vọng một là trường đại học số một toàn quốc, tiếp sau đó viết tiếp nguyện vọng hai, nguyện vọng ba,... cho đến khi điền hết.

Hôm nhận được thông báo nhận học, Lạc Ngu đang nghe nhạc cùng Trì Mục, ai làm việc nấy.

Giai điệu tươi đẹp vang vọng trong căn phòng.

"Cho dù phải bỏ hết mọi nguyên tắc đời này, chỉ cần mãi luôn được ở bên cạnh em..."

Lạc Ngu mở thư thông báo ra, lắc lắc với Trì Mục: "Thiếu gia, học kỳ mới lại gặp nhau nữa rồi, vui không?

"... Em không thể rời xa anh, anh cũng không thể sống thiếu em

Người mà anh muốn nắm tay mỗi ngày, chỉ có thể là em..."

Trì Mục hôn lên môi cậu, đáp lại bằng nụ hôn, yêu thương ẩn chứa trong lời thì thầm.

"Vui lắm."

Tác giả có lời muốn nói:

Bài hát Nương tựa lẫn nhau của Trần Tiểu Xuân (bản dịch của bạn Katzy Qiu)

Chính văn đến đây là kết thúc rồi, tiếp theo là phiên ngoại.

Diên: bản edit có thay đổi nhiều chỗ so với bản gốc do jj cấm nhưng ở đây chúng tui thích chơi lớn:)))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận