Trì Mục không muốn miêu tả chi tiết chuyện lúc trước.
Không phải không muốn nói, mà hắn cảm thấy là nhân vật không quan trọng gì mà thôi.
Về khúc mắc kinh doanh và ba hắn đã làm gì, không cần phải nói.
Trì Mục không phải là người thấp kém, cho dù đáp lễ những người đó cũng sẽ không dùng thủ đoạn bỉ ổi mà dựa theo quy củ và luật pháp, làm cho chúng trả giá đắt.
Lạc Ngu hơi nhíu mày: "Cũng may không sao, những người đó thật là...!Chậc.
Chẳng trách cậu xử lý chuyện Thôi Hàm kia nhanh thế, hóa ra lúc trước có một chuyện gần giống vậy."
Cậu cảm thấy Trì Mục gặp chuyện này còn nghiêm trọng hơn cả cậu.
Cậu chỉ bị Thôi Hàm dùng pheromone dụ dỗ, hắn thì bị tiêm Flotin ghê tởm vào, không chịu đựng được là tiêu.
Trì Mục: "Để tránh phức tạp, tôi xóa mấy bài post đó.
Sao cậu biết được?"
Lạc Ngu: "Dư Hiểu Song coi như là hacker, trước kia nó thích lượn lờ khắp nơi, vào diễn đàn trường học các cậu, nên vẫn có chút ấn tượng."
Trì Mục híp mắt: "Cho nên lúc trước người xóa bài post trên diễn đàn là em ấy?"
Hắn còn nhớ mình đấu với một người không phân cao thấp, người kia muốn xóa chuyên mục của hắn và Lạc Ngu, mà hắn muốn giữ lại, thậm chí còn đưa lên đầu, giằng co một hồi, bên kia bỗng nhiên từ bỏ..
Lạc Ngu: "Người muốn giữ lại bài post là cậu hả, lúc ấy tôi ở cạnh Dư Hiểu Song xem, nó bảo tôi là không xóa được, có người đang giữ.
Tôi nghĩ chắc là cậu không cho xóa nên bảo nó dừng."
Về phần vì sao không cho xóa...!Lạc Ngu ho nhẹ một tiếng, cùng Trì Mục hiểu mà không nói.
Không khí bỗng nhiên trở nên ái muội, trong không gian không tính là lớn lưu chuyển không khí xua tan đi cái khô nóng của mùa hè, lại không thể làm tan biến cơn nóng trong người.
Lạc Ngu c4n ống hút uống một hớp nước lạnh, vị ngọt lan tràn ở đầu lưỡi.
Trời hôm nay rất trong, không có nhiều mây, nhưng cũng không có nhiều sao.
Một vầng trăng sáng im lặng treo trên bầu trời, chiếu vầng sáng ấm áp.
Lạc Ngu nhìn ánh trăng, khóe mắt lại liếc nhìn ánh mắt Trì Mục.
Tầm mắt Trì Mục bình thản mà lại nóng rực, để ý đến rồi sẽ không thể bỏ qua.
Cậu quay đầu đi, chạm phải tầm mắt hắn, nương theo ánh trăng miêu tả ngũ quan hắn.
Trì Mục tuấn tú, không phải kiểu đường hoàng kiêu căng mới nhìn thì là quân tử dịu dàng, như là hàn ngọc tốt nhất, lành lạnh trong veo.
Lạc Ngu càng nhìn càng gần, Trì Mục hơi nghiêng người, như thể ngay sau đó sẽ hôn cậu.
Tiếng dép lê loẹt xoẹt trên nền nhà khiến Lạc Ngu chú ý, cậu vội ngồi ngay ngắn, quay đầu nhìn cửa thủy tinh.
Dư Hiểu Song lê dép kéo cửa thủy tinh, thò đầu vào.
"Anh ơi, em không biết làm bài này, anh vào xem cho em đi?"
Lạc Ngu siết nắm tay nghĩ mình phải nhẫn nại: "Em không thể làm mấy bài biết làm rồi đến hỏi anh một lượt những bài còn lại à?"
Dư Hiểu Song nghĩ cũng đúng, gật đầu đáp: "Được ạ."
Cô vội rụt đầu về, đóng cửa thủy tinh, bình bịch chạy đi.
Lạc Ngu hít sâu một hơi, có cảm giác muốn nhốt bóng đèn siêu to này ở trong phòng.
Tay trên bàn bị chạm khẽ, cậu nghiêng đầu, đón nhận một nụ hôn hơi lạnh.
Sự hờn dỗi vì bị cắt ngang của cậu tiêu tan, lúc Trì Mục muốn lui về, cậu giơ tay kéo áo hắn.
Lạc Ngu nhướng mày: "Trì thiếu gia, không được, hôn rồi chạy à?"
Trì Mục khàn giọng: "Thế hôn thêm một cái được không?"
Trong cơn nóng bỏng Lạc Ngu mơ màng, rõ ràng song phương đều chưa chính thức thổ lộ mà, lại như thể đang yêu đương cuồng nhiệt, cảm giác này khác với xác định quan hệ thật.
Nhưng khác thế nào, Lạc Ngu không nói được..
Ánh trăng phủ một tầng lụa mỏng lên ban công, che đậy như ẩn như hiện.
Trầu bà vàng khẽ rung trong gió lạnh, cành lá đung đưa, che giấu nét ngượng ngùng.
Tiếng nước rất nhỏ bị phóng đại vô hạn trong ban đêm, làm cho người ta nghĩ nhiều.
So với lần thân mật sau hoàng hôn và nụ hôn nóng bỏng trong nhà tắm, nụ hôn lúc này mềm nhẹ ngọt ngào hơn, giống như là nước ngọt trên bàn, bong bóng bồng bềnh trong vị ngọt.
Hô hấp phả lên gò má, làm cho tim người ta cũng ngứa ngáy.
Lạc Ngu dùng mu bàn tay lau chỗ ướt át, thở d0c.
Cậu vẫn không cam lòng: "Sao lần nào cũng là tôi thua?"
Trì Mục cong môi: "Lúc học bơi tôi từng tập thở."
So với Lạc Ngu, hắn trông thong dong hơn nhiều, chỉ là chỗ nhạt màu đã đỏ lên, còn có cả dấu răng nhợt nhạt mà Lạc Ngu để lại.
Lạc Ngu thấy hắn như vậy, vươn tay xoa rối tóc hắn, hơi thở trầm ổn trên người hắn nhạt đi, làm cho cậu cười đắc ý.
Có người gõ cửa, cậu đứng dậy.
"Cậu chỉnh quần áo lại đi, tôi xem là ai, chắc là mẹ tôi đi làm về."
Người làm rối tung tóc tai quần áo của Trì Mục bỏ lại những lời này, đi ra mở cửa.
Quả nhiên là Kiều Uyển Dung về, lúc thấy Trì Mục, bà còn kinh ngạc.
"Tiểu Trì cũng đến đây à, ăn cơm chưa?"
Trì Mục: "Cháu chào cô, cháu ăn rồi."
Lạc Ngu: "Mẹ à bây giờ mấy giờ rồi chứ, buổi chiều con ăn với cậu ấy mà."
Kiều Uyển Dung: "Đúng nhỉ, cái trí nhớ này của mẹ, quên tối hôm qua các con ở cùng nhau.
Lúc các con ăn còn gửi ảnh cho mẹ, tăng ca quá lú lẫn."
Lạc Ngu cầm túi trên tay bà để lên sofa rồi mở miệng nói: "Buổi tối mẹ ăn gì chưa?"
Kiều Uyển Dung: "Mẹ ăn rồi, chỉ lo các con chưa ăn.
Tiểu Song đâu?"
Lạc Ngu: "Nó ở trong phòng con làm bài tập."
Kiều Uyển Dung kinh ngạc: "Con được lắm, sau này nhớ phải thường xuyên đốc thúc như thế.
Mẹ đi dọn phòng cho khách chút, để chỗ cho tiểu Song ngủ."
Bà đi được hai bước hình như nhớ đến gì đó: "Đúng rồi tiểu Trì, bây giờ không còn sớm, hay là đêm nay cháu ở lại đi, ngủ cùng phòng với Lạc Ngu là được."
Lạc Ngu nghĩ mẹ ruột mình đúng là vội vàng tạo cơ hội cho cậu quá, không sợ mình bị Trì Mục làm gì à.
Trì Mục nghe vậy cũng lộ vẻ tiếc nuối: "Xin lỗi cô, hôm nay cháu phải về nhà xử lý một chuyện.
"
Hắn nghĩ đến tin tức mới đọc được, khóe môi hơi thấp xuống.
Kiều Uyển Dung: "Ừ ừ không sao, cháu có việc về xử lý quan trọng hơn, rảnh thường đến chơi là được."
Lạc Ngu: "Bây giờ cậu về luôn à?"
Trì Mục gật đầu: "Ừ."
Lạc Ngu: "Tôi tiễn cậu."
Cậu đi ra cửa đi giày, mở cửa, chờ Trì Mục đi ra, cùng hắn xuống nhà.
Ở hành lang Lạc Ngu mở miệng hỏi: "Cậu phải về nhà ba mẹ hay là việc khác?"
Trì Mục: "Dự án có một số việc, có thể phải về chuẩn bị một vài tài liệu mở họp online.
Rất khẩn cấp, nên không thể không về."
Lạc Ngu không cho ý kiến gì về chuyện khẩn cấp này được, chỉ có thể mím môi dặn: "Vậy cậu đừng làm quá muộn đấy."
Trì Mục nhẹ giọng đáp: "Ừ."
Đi ra cửa khu chung cư rồi rẽ là đường cái dòng người đông đúc, rất dễ gọi được xe taxi.
Lúc Trì Mục mở cửa xe taxi ra, Lạc Ngu phất tay với hắn.
Trì Mục: "Đi đường cẩn thận."
Lạc Ngu bĩu môi: "Tôi không phải trẻ ba tuổi."
Trì Mục không khép cửa xe lại, vẫn nhìn cậu.
Lạc Ngu: "Biết rồi biết rồi, sẽ cẩn thận."
Lúc này Trì Mục mới đóng cửa xe lại, lại còn kéo cửa kính xe xuống nhìn cậu.
Trước khi xe khởi động, Lạc Ngu bỗng nhiên nhớ ra một chuyện.
Cậu lớn tiếng nói: "Con mèo đó không chỉ có một cái nút, cậu về nhà nhớ tìm đó!"
Để lại cho cậu chỉ có khói xe.
Màn hình điện thoại trong túi sáng lên, rung rung.
【 Trì Mục 】: Ừ.
Tin nhắn trước đó vẫn là tin nhắn lúc Trì Mục đến gặp cậu.
Lạc Ngu than thở: "Cái gì mà nhóc liên kiều chứ, rõ ràng cũng rất to mà."
Cậu mở đèn pin, tâm tình kỳ lạ quay về nhà.
Lúc mở cửa nhà, cô Kiều đang bưng hai cốc nước chưa uống xong ở ban công vào bàn trà trong phòng khách.
Lạc Ngu: "Mẹ, con chưa uống xong, mẹ đừng rửa."
Kiều Uyển Dung: "Ừ, cái nào của con? Để mẹ rửa cái còn lại."
Lạc Ngu: "Cái bên trái là của con, cái nào thế?"
Kiều Uyển Dung không chắc lắm: "Bên trái...!Hình như là cái này?"
Kiều Uyển Dung: "Không đúng, hình như là cái này."
Kiều Uyển Dung làm mình hồ đồ, còn nghĩ xem mình để thế nào, mà càng nghĩ càng rối.
Lạc Ngu: "Cái này vậy."
Cậu nhìn hai cái cốc giống y nhau, vô tư cầm một cái.
Dù sao Trì Mục uống rồi cũng không sao, nước miếng cũng nếm rồi, sao phải sợ đồ hắn uống rồi?
Nhưng lúc cậu ngậm ống hút, cậu biết mình lấy nhầm.
Bởi vì cậu có c4n ống hút, mà cái ống hút này tròn, chứng minh cái này là của Trì Mục.
Đang lúc cậu đờ ra nghĩ, trong phòng lại vang lên giọng Dư Hiểu Song: "Anh ơi! Cứu mạng! Em không biết làm!"
Lạc Ngu xoa trán đi vào phòng, dạy Dư Hiểu Song làm bài tập.
Trì Mục về nhà, dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết vấn đề, kết thúc cuộc họp, vội lấy con mèo màu bạc qua.
Lạc Ngu nói vẫn còn công năng, là cái gì?
Trì Mục nhìn kĩ, cũng chỉ phát hiện có thể đong đưa móng vuốt và có thể co duỗi đầu lưỡi, cùng với cái nút hết sức rõ ràng ở giữa bụng mèo.
Nhưng nếu Lạc Ngu nói có thì chắc chắn là có.
Trì Mục cẩn thận ấn thân mèo, nghĩ Lạc Ngu thiết kế cơ quan nhỏ tinh xảo thế nào.
Lúc chạm vào sườn đuôi mèo, hắn sờ thấy một cái nút.
Trì Mục bật cười: "Bí mật vậy sao?"
Cái nút kia để phòng ấn nhầm, hơi khó ấn.
Khi Trì Mục ấn xuống, móng vuốt mèo mở ra, tờ giấy thò ra.
Hắn lấy tờ giấy được cuộn ở trong, trên đó chữ Lạc Ngu viết hết sức rõ ràng.
Trì Mục: "Câu hỏi, mệnh đề phủ định của tớ yêu cậu, là gì?"
Trì Mục chạm vào chữ viết trên tờ giấy, nhắn một hàng chữ vào khung chat.
Lạc Ngu đọc được lúc đang dạy Dư Hiểu Song làm bài.
Lúc cậu làm món quà đó, thấy một chương trình đang chiếu, lúc ấy không biết làm sao, ma xui quỷ khiến viết câu nói kia vào, nhưng lại sợ Trì Mục không phát hiện được nên lại mở miệng nhắc nhở, muốn xem hắn nói thế nào..
Nói cách khác, muốn hắn nói câu kia ra.
【 Trì Mục 】: Nếu có người không yêu cậu, thế thì người đó không phải tớ.2
Dư Hiểu Song nhìn thấy: "Anh ơi.".