Lạc Ngu ngẫm những lời này, càng nghĩ càng không nhịn cười được.
Giống như có thể xuyên qua những lời này, nhìn thấy dáng vẻ Trì Mục khi nói những lời này bên kia màn hình.
Lạc Ngu vui rạo rực, lúc giật mình mới phát hiện hóa ra cảm giác thích có nhiều loại như vậy.
Xúc động là thích, mừng rỡ lúc được người ta đến gặp là thích, vui vẻ lúc nhìn màn hình cũng là thích.
Cảm xúc này lúc trước không liên quan đến cậu, cậu đọc cũng chỉ cảm thấy nó là một chữ thường thường, bây giờ lại có thể thông thuận nghĩ ra được như vậy.
Lạc Ngu chưa nghĩ được bao lâu, giọng Dư Hiểu Song lại kéo cậu về nhân gian.
Cô quơ tay trước mặt cậu: "Anh? Anh ơi? Hello? Có đó không?"
Có biến, tuyệt đối có biến, Dư Hiểu Song cảm thấy mình không nhìn lầm.
Tuy rằng buổi chiều cô cũng thấy có biến, nhưng ai biết Lạc Ngu lao xuống để gặp mặt Trì Mục chứ.
Nói lại, ấn tượng của cô về anh đẹp trai kia cũng khá được.
Lạc Ngu hất tay Dư Hiểu Song ra: "Lắc lư cái gì?"
Dư Hiểu Song: "Oa, anh hoàn hồn rồi à, miệng sắp rộng đến mang tai rồi đấy có biết không hả?"
Cô nhích đến gần, dùng giọng điệu tò mò thử hỏi: "Anh ơi, anh có người yêu rồi phải không?"
Lạc Ngu vô tình bóp mặt cô, cách xa cô ra: "Đừng nghĩ bậy, làm bài tập của em đi."
Dư Hiểu Song hất tay Lạc Ngu ra: "Anh nói đi, em cam đoan không nói cho thím, miệng em kín như bưng!"
Dư Hiểu Song làm động tác khóa miệng, tỏ vẻ mình nhất định sẽ giữ bí mật này siêu nghiêm.
Lạc Ngu nghĩ chắc là không có người thứ hai biết rõ chuyện giữa cậu và Trì Mục hơn mẹ, lời cam đoan của Dư Hiểu Song không có tác dụng.
Lạc Ngu: "Quan tâm cái này làm gì, trẻ con không nên tiếp xúc với tình yêu, xem đề Lý đi."
Dư Hiểu Song mặc kệ, che mặt giả khóc: "Em quả nhiên không phải em gái anh cưng chiều nhất, em không biết được chuyện yêu đương của anh, em không xứng sao hu hu hu......"
Cô diễn rất vụng về, Lạc Ngu nghe cô gào khan mà thấy đau cả tai.
Lạc Ngu: "Được thì nói sau."
Dư Hiểu Song lên tinh thần: "Cho nên ý là vẫn chưa được à? Ông anh già này anh không được rồi, với điều kiện của anh, thế mà vẫn chưa theo đuổi được á?"
Dư Hiểu Song như là nghĩ ra tin tức lớn gì, hưng phấn nói: "Là Beta hay là Omega ạ? Nam sinh hay là nữ sinh? Là kiểu người gì? Tính cách thế nào nha? Mặt đẹp không, có ảnh không, cho em xem xem!".
Lạc Ngu bị cô hỏi liên tiếp mà đau đầu, nhíu mày: "Lảm nhảm nhiều thế?"
Dư Hiểu Song vội dịu ngoan: "Anh ơi, ý của em là em có thể cố vấn tình yêu cho anh! Em là cố vấn tình yêu của anh đấy!"
Lạc Ngu đánh giá cô từ trên xuống dưới, giọng điệu lạnh lùng: "Em lén lút yêu đương? Nam hay nữ? Alpha hay là Beta hay là Omega?.
Cậu muốn xem đầu heo nào lủi cải trắng nhà cậu.
Dư Hiểu Song rơi vào thế bị động, vội vàng xua tay: "Em không có em không có, người yêu của em toàn trên giấy!"
Lạc Ngu nhướng mày: "Thế mà em còn muốn làm cố vấn tình yêu cho anh?"
Dư Hiểu Song: "Hầy, đừng tưởng em diễn suông, em là người khổng lồ lý luận đó!"
Nói còn rất kiêu ngạo.
Lạc Ngu búng trán cô: "Nghiêm túc làm bài cho anh."
Dư Hiểu Song: "Không được, em đã biết một bí mật lớn như vậy, em nào có tâm trạng làm bài chứ.
Em rất muốn biết chị dâu trông thế nào!"
Lạc Ngu dán hai chữ "chị dâu" này lên người Trì Mục, muốn cười.
Lạc Ngu: "Giống Trì Mục."
Dư Hiểu Song sửng sốt, xoay cằm qua nhìn anh mình.
Cô nheo mắt, giọng nghi ngờ: "Anh...!không phải anh....."
Lạc Ngu giật mình thon thót, chẳng lẽ Dư Hiểu Song đoán được rồi?
"Không phải là anh thích em gái Trì Mục đấy chứ? Hay là chị gái? Em trai?"
Lạc Ngu đè đầu Dư Hiểu Song xuống, cho cô tự nghĩ đề Vật lý.
Nhưng Dư Hiểu Song rất hưng phấn, lúc cậu giảng bài không ngừng liếc mắt, hiển nhiên vẫn muốn hỏi câu hỏi vừa nãy.
Lạc Ngu đuổi cô ra khỏi phòng, cho cô sang phòng bên cạnh chơi điện thoại.
Trong phòng bớt đi con chim nhỏ líu ríu, Lạc Ngu ngã xuống giường, tiếp tục nhìn khung chat của mình và Trì Mục.
Sau khi nhắn một câu kia, Trì Mục lại nhắn thêm câu nữa.
【 Trì Mục 】: Đây là đáp án của tôi
Sau đó không nhắn nữa.
Chỉ vậy? Chỉ có vậy? Không có gì khác à?
Lạc Ngu chọc chọc bàn phím, hận không thể tách đầu Trì Mục ra xem bên trong chứa cái gì.
Cậu đã ám chỉ rõ ràng như thế rồi, đừng nói là mới một câu đã đuổi người ta đi rồi đấy chứ?
Cậu chưa nghĩ ra mình phải nhắn gì, không nhắn nữa, xem video đua xe.
Thiên tính của Alpha là theo đuổi k1ch thích, đua xe tốc độ cao xem như một trong những sở thích của Lạc Ngu, có thể xếp hạng đầu bảng sở thích, chẳng qua cậu chưa từng tiếp xúc.
Đua xe đốt tiền, cậu chỉ có thể xem.
Bình thường cậu không dám đi xe máy, không phải lo mình gặp chuyện không may, chỉ sợ cô Kiều quở trách..
Đến cả đánh nhau cậu cũng phải lừa Kiều Uyển Dung, chuyện nguy hiểm hơn càng không được.
Cho nên cậu chỉ có thể xem video thi đấu, ngẫu nhiên cũng đi mua vé xem đua xe.
Bên kia Trì Mục chờ Lạc Ngu nhắn tin lại hồi lâu.
Hắn cứ châm chước mãi suy nghĩ nên nhắn câu gì tiếp, nhưng lại chậm chạp không được nhắn lại.
Đồ mà hắn muốn tìm vẫn chưa thấy, hắn mở máy tính ra, định viết phương án tỏ tình thứ tư.
Tỏ tình với Lạc Ngu, đây là chuyện Trì Mục đã muốn làm từ lâu.
Vẫn đợi đến nghỉ hè là bởi vì trước đó không có cơ hội tốt, lại có chuyện Thôi Hàm phức tạp, cũng bởi vì hắn chưa chuẩn bị tốt.
Trì Mục không có kinh nghiệm trên phương diện này, nhưng hắn muốn cho Lạc Ngu một bất ngờ, phù hợp với sở thích thích bất ngờ của Lạc Ngu.
Hắn viết ba kế hoạch tỏ tình, bị chính hắn gạt đi.
Hắn muốn cho Lạc Ngu cái tốt nhất, khó quên nhất.
Trì Mục xoa mi tâm, gọi điện thoại cho một người.
Người bên kia nghe máy mà rất bất ngờ, hoài nghi mở miệng: "Alo?"
Trì Mục: "Chú, cháu đây."
Trì Lang: "Hóa ra là cháu thật à, nhìn thấy người gọi chú còn tưởng chú nhìn nhầm."
Không phải bởi vì họ không thân, ngược lại bởi vì khá thân nên Trì Lang lại càng kinh ngạc, bởi vì Trì Mục không phải một người sẽ gọi điện thoại trừ việc quan trọng.
Trì lang: "Làm sao thế? Gọi điện cho chú có chuyện gì không?"
Trì Mục: "Muốn hỏi chú một việc."
Trì Lang bật cười: "Cháu hỏi chú? Cháu là đứa trẻ ưu tú nhất trong đám đồng lứa, chú ấy à, là người rảnh rỗi nhất.
Cháu hỏi chú cái gì, yêu đương à?"
Trì Lang là Omega, còn là Omega rất độc lập.
Khác với kiểu người thích đùa bỡn ngoại tình như Thôi Hàm, Trì Lang thì mỗi một đoạn tình yêu đều oanh oanh liệt liệt, nhưng luôn không đi đến cuối cùng.
Trì Mục: "Vâng."
Trì Lang cũng chỉ thuận miệng nói, lúc nghe Trì Mục thừa nhận thì khiếp sợ ngồi thẳng người.
Trì Lang: "Trời ạ, cháu của tôi, chú không nghe sai chứ, cháu có người mình thích à? Chú còn tưởng cháu lãnh đạm, dùng tay phải cả đời chứ!"
Trì Mục: "...!Không đến mức đấy."
Trì Lang: "Phải làm nhanh lên phải làm nhanh lên, tình huống thế nào, mau mau mau, chú có thể giúp đỡ cái gì!"
Trì Mục: "Cháu muốn tỏ tình, nhưng chưa tìm được cách thích hợp."
Trì Lang ở nhà đi tới đi lui: "Tỏ tình...!Tỏ tình...!Để chú nghĩ đã...!Có! Dùng pháo hoa thế nào? Mối tình đầu của chú dùng pháo hoa tỏ tình, tuy lúc ấy chú chưa thích lắm, nhưng chú đã rơi vào tay giặc! Không có Omega nào có thể từ chối sự lãng mạn như vậy!"
Dưới màn pháo hoa hôn môi và tỏ tình sẽ cảm động và khó quên, Trì Lang cảm thấy chỉ cần có bầu không khí, nhất định thành công.
Trì Mục gạt đi: "Làm rồi."
Ngày đó pháo hoa khắp trời, Lạc Ngu cầm tay hắn rất chặt, lặp lại như thế sẽ không có cảm giác bất ngờ.
Trì Lang: "Hở? Thế mà cháu không thành công?"
Trì Mục ăn ngay nói thật: "Lúc đó đánh dấu tạm thời, chưa tỏ tình."
Trì Lang: "Cháu ơi là cháu???"
Trì Lang: "Đồ tồi!"1
Trì Mục im lặng trong chớp mắt, bỗng nhiên cảm thấy gọi điện thoại là quyết định sai lầm.
Trì Lang: "Đùa thôi đùa thôi, chú biết cháu không phải loại người như thế, nhưng mà có thể làm cho cháu đánh dấu tạm thời còn thích nữa, lần sau phải cho chú gặp!"
Trì Mục: "Vâng, nên chú còn ý kiến nào hay không?"
Trì Lang: "Để chú nghĩ, người thứ hai là lúc chú thất tình, chú đi học bơi lội.
Ảnh là huấn luyện viên của chú, lúc bơi lội ắt không thể thiếu tiếp xúc thân thể.
Cháu biết giữa Alpha và Omega ấy mà, có loại phản ứng đó, chú thấy pheromone của ảnh rất thơm.".
Trì Lang nói mà hơi xấu hổ: "Có một lần lúc chú đến, ảnh đang ở bơi lội, cảm giác tựa như Hải vương.
Ảnh ngoi lên từ đáy nước, bá đạo cho chú một nụ hôn, sau đó bọn chú còn hôn môi dưới nước, cứ thế yêu nhau."
Trì Mục lại gạt đi: "...!Cái này cũng làm rồi."
Hắn không chỉ hôn môi, hắn còn làm chuyện quá đáng hơn.
Trì Lang: "Thế vẫn không thành công, lại không tỏ tình???"
Trì Mục: "...!Vâng."
Trì Lang: "Đồ tồi!"
Trì Lang: "Khụ, không nhịn được.
Cháu nhiều chiêu đấy, để chú nghĩ tiếp, có người lái máy bay thả biểu ngữ cho chú."
Trì Mục: "Cậu ấy không thích kiểu này."
Trì Lang: "Được rồi, còn có người làm một phòng hoa cho chú."
Trì Mục: "Cậu ấy cũng không thích như thế."
Trì Lang: "Thế cháu đánh một khúc đàn piano?"
Cứ thế bàn bạc hai mươi phút, Trì Lang là người điên mất trước.
Trì Lang: "Chú không xứng dạy cháu tỏ tình thế nào, rõ ràng cháu rất cao tay! Omega của cháu khó chơi thế à? Chú thấy chú nói toàn mấy chuyện lãng mạn thế mà không hợp khẩu vị, nhưng sao cháu biết người ta thích hay không?"
Giọng Trì Mục đầy vẻ dịu dàng người ngoài hiếm thấy: "Cháu biết chứ."1
Trì Lang vò đầu, cảm giác mình không hiểu sao bị show ân ái: "Vậy cháu làm như thế được rồi mà.
Thật ta từ góc độ người từng trải của chú, không cần quá hoàn mỹ, tùy tâm mà làm thôi.
Vào lúc thiên thời địa lợi nhân hoà tỏ tình là đủ rồi, không cần thiết lên kế hoạch, cũng không nên kéo dài."
Trì Lang: "Tính cháu ấy à, là kiểu không nên hoàn mỹ quá, không nên nghĩ hết tất cả mọi chuyện.
Cháu trai, tình yêu vốn là chuyện không nắm trong tay."
Trì Mục vuốt đuôi con mèo kia, đăm chiêu lên tiếng trả lời.
Hắn xóa ba kế hoạch tỏ tình, viết cái thứ tư..