Sướng miệng nhất thời thích, sướng miệng mãi càng thích.
Lạc Ngu phát hiện mình có ý xấu với Trì Mục, muốn thấy hắn d0ng t1nh đ0ng duc, bị mình đùa đến độ không kiềm chế được.
Về phần sau này sẽ có hậu quả gì, sau này nói sau, dù sao không phải hiện tại.
Trì Mục chỉ có thể thở dài, kìm nén cảm xúc của mình: "Anh sẽ không làm như vậy."
Nhốt Lạc Ngu ở nhà, chỉ có hắn nhìn thấy, đó chỉ là ý tưởng âm u trong nháy mắt, thuộc về dục v0ng khống chế của Alpha.
Nhưng hắn không thể làm như vậy, cũng không nỡ làm như vậy.
Lạc Ngu ra vẻ đường hoàng, kéo dài giọng: "Không làm như thế nào nha, không nhốt em, hay là lúc em lớn bụng không..."
Miệng cậu bị Trì Mục bịt kín, mặt mày cong thành trăng non, dáng vẻ chế nhạo rất xấu xa.
Trì Mục: "Quậy nữa thì không nhịn được."1
Lạc Ngu thành thật, kéo tay Trì Mục ra, nhỏ giọng than thở: "Thôi được rồi, không nói nữa, chỉ đùa chút thôi mà, không định làm thật.
Ít nhất chuyện kết hôn mang thai, em cũng không muốn mang thai sớm vậy...".
Tâm trạng của người sẽ thay đổi theo thời gian, nếu lúc đầu Lạc Ngu nghịch chuyển giới tính, ai thảo luận cái gì mà mang thai với cậu, cậu phải xù hết lông, nhưng hiện tại ấy à, nghĩ thấy vẫn ổn.
Lạc Ngu cảm thấy chuyện sinh con thần kỳ.
Cậu nghiêm túc nghĩ chuyện tương lai như vậy làm cho dục niệm bị trêu chọc của Trì Mục nháy mắt chuyển hóa thành một loại tâm trạng khác, nghĩ ngày tương lai là thế nào.
Lạc Ngu ôm đầu Trì Mục lắc lắc, làm cho hắn hoàn hồn: "Dừng, biểu cảm của anh hơi kỳ cục, đừng nghĩ nữa, sắp thi rồi, cố lên!"
Nghĩ chuyện mang thai sinh con gì đó vẫn sớm lắm, Lạc Ngu cảm thấy ít nhất phải mấy năm sau, bây giờ chủ yếu là đi thi.
Suy nghĩ của Trì Mục bị Lạc Ngu kéo về, hắn nhìn cậu khẽ gật đầu.
Lạc Ngu vò đầu Trì Mục, thưởng thức dung nhan của anh đẹp trai nhà mình, vỗ bả vai hắn.
Trì Mục vào trường thi, tâm hiếu thắng mãnh liệt trước nay chưa từng có.
Cuộc thi này hắn vốn thắng thua không sao cả, đối với hắn làm xong là được, nhưng bây giờ...!hắn liếc nhìn Khấu Tinh Việt, ánh mắt lạnh đi.
Trì Mục nộp bài thi trước, ra trường thi.
Biết được kết quả là chuyện nửa tiếng sau đó, lúc giáo viên dẫn đoàn kích động thông báo tin tức, các bạn học khác chúc mừng và hoan hô, Trì Mục ngược lại là bình tĩnh nhất, chẳng qua một tia ý cười ở khóe miệng vẫn làm lộ tâm tình tốt của hắn.
"Được rồi, các em dọn đồ đi, chúng ta chuẩn bị về thôi."
Bởi vì thi có hai ngày nên các giáo viên đặt khách sạn, đều là phòng hai người hoặc là phòng ba người, Lạc Ngu và Trì Mục được chia vào phòng hai người..
Dùng thẻ mở cửa, lúc đi vào, Lạc Ngu đè Trì Mục ở ván cửa.
Cậu thở ra hơi thở nóng bỏng, mùi thơm pheromone ngào ngạt, chóp mũi cọ cọ mặt Trì Mục, chạm vào vành tai và tóc mai hắn.
"Bạn trai của em giỏi quá, thưởng cho anh một cái hôn."
Lạc Ngu giống một ngọn lửa, hòa tan gương mặt lãnh đạm của Trì Mục.
Cạnh tranh để chiếm giữ, dịu dàng và mãnh liệt cùng tồn tại.
Trì Mục như thể định đòi lại lúc bị trêu chọc trước khi thi, mãi đến khi Lạc Ngu run lên mới thở gấp buông tha.
Lạc Ngu chạm vào bờ môi sưng lên, nghĩ cũng thích đấy.
Lúc cậu quay về trường học là buổi chiều, nghỉ ngơi mấy tiếng đi học tự học, kết quả họ thi lúc thi xong đã truyền về trường học.
Chủ nhiệm lớp cao hứng vào lớp học tuyên bố, Lạc Ngu và Trì Mục vào phòng học là được một tràng vỗ tay nhiệt liệt..
Lạc Ngu nào có bao giờ được chào đón như vậy, trước kia cậu vào lớp là cả lớp lặng ngắt như tờ mới là thái độ bình thường.
Cảm giác này nói thế nào nhỉ, cũng được lắm.
Đinh Duệ Tư: "Anh Ngu ngầu lòi, không hổ là ông."
Lạc Ngu chỉ chỉ Trì Mục mở miệng: "Được rồi, giải nhì thôi, không có gì mà khen, khen cậu ấy còn được."
Đinh Duệ Tư: "Há, đúng là người một nhà, tôi khen ông giống chị dâu thôi, đúng không anh Trì?"
Cũng chỉ có Đinh Duệ Tư dám gọi Trì Mục là chị dâu.
Trì Mục gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Đinh Duệ Tư: "Nhưng hai ngày nay không có ông, tôi cô đơn quá."
Cậu ta ưu thương cảm khái, nói xong còn hát lên: "Không phải bởi vì cô đơn mới nhớ anh, mà là bởi vì nhớ anh nên mới cô đơn..."
Hay lắm, người ta hát lạc nhịp, Đinh Duệ Tư sai hẳn nhịp luôn.
Lạc Ngu: "Nhị Ti, dừng được rồi."
Lạc Ngu nói xong câu đó, cảm giác sao mà quen tai.
Đinh Duệ Tư: "Anh Ngu, trước kia ông toàn bảo tôi câm miệng, giờ lại biến thành giọng anh Trì, chẳng lẽ đây là phu xướng phu tùy à?"
Lạc Ngu: "Câm miệng."
Đinh Duệ Tư thở dài một tiếng: "Ok."
Lạc Ngu gõ đầu cậu ta: "Ông lắm mồm quá."
Trừ những khúc nhạc đệm bình thường, cuộc sống lại vẫn như cũ.
Thời gian từ tháng chín nhảy đến trung tuần tháng mười hai.
Cuộc sống học tập mỗi ngày như nhau, không có gì mới mẻ.
Sáng tự học tối tự học, không làm xong bài tập không thi nổi, chỉ riêng việc học hành đã nhồi đầy ngày.
Lúc lớp 10 11, nghe lớp 12 luôn cảm thấy khát khao hoặc là áp lực lớn, nhưng lên lớp 12 thật mới phát hiện cũng chỉ vậy thôi, chẳng qua bầu không khí học tập căng thẳng hơn, giáo viên cũng hay nói chuyện trên bục giảng.
Trong bầu không khí như vậy Lạc Ngu cùng Trì Mục tranh thủ lúc rảnh rỗi lén lút yêu đương, trừ người thân thiết, không ai biết họ yêu đương.
Cp Trì Ngư trên diễn đàn trường học vẫn tồn tại lại còn ngày càng lớn mạnh, các em lớp dưới mới đến ngã quỵ trong nhan sắc của hai người, có người có ý tới gần, nhưng chưa kịp bắt chuyện đã bị biểu cảm của Lạc Ngu và Trì Mục khuyên lui.
Em gái hoa hồng Bạch Tĩnh Trúc lên lớp 11, yêu một em trai lớp dưới, ngẫu nhiên có một lần Lạc Ngu trùng hợp thấy họ cầm tay đi ngang qua, em gái hoa hồng thoải mái chào hỏi cậu.
Cậu cũng không có cảm giác tránh cô không kịp, thậm chí còn tốt bụng nói với cô là đằng trước có camera mới lắp.
Nhưng đáng tiếc Bạch Tĩnh Trúc cực kỳ xui xẻo đã bị quay lại, chịu khổ chia rẽ với bạn trai nhỏ.
Đối với điểm này, Lạc Ngu không thể không nói giới tính Alpha lúc trước cùng bề ngoài mang đến tiện lợi.
Đừng nói trước camera, cho dù trước mặt giáo viên và hiệu trưởng, cậu và Trì Mục kề vai sát cánh tay nắm tay cũng cũng không bị hoài nghi..
Đinh Duệ Tư mỗi ngày ăn chanh và cơm chó, tự giễu mình đã trở thành cây chanh vĩ đại cùng với người ăn cơm chó chất lượng cao, mà cậu ta vội vàng đấu tranh với Toán, không yêu đương.
Trong hơn hai tháng này, thời tiết từ nóng chuyển lạnh.
Tây Giang là thành thị không có mùa thu, lúc người không hề hay biết đã từ mùa hè chuyển sang mùa đông.
Lạc Ngu đã mặc áo khoác thật dày, bên trong mặc đồng phục trường, còn mặc quần giữ nhiệt dưới sự ép buộc của cô Kiều.
Cậu kéo ống quần, nhìn quần giữ nhiệt màu đỏ mà cảm thấy nhức đầu: "Mẹ, vì sao quần giữ nhiệt là màu này?"
Cô Kiều: "Khụ, màu đỏ mới nóng ấm, hoa văn này đẹp mà, mẹ còn mua màu đen, có thể cho Trì Trì mặc."
Lạc Ngu: "Ha ha ha ha cho con, giờ con đem cho cậu ấy."
Lạc Ngu nghi ngờ Trì Mục không mặc quần giữ nhiệt, thế sao được, phải cùng cậu cảm nhận tình thương của mẹ đến từ cô Kiều chứ.
Cô Kiều: "Ừ, nhưng bên ngoài lạnh, mẹ có túi chườm ấm, con dán lên bụng đi, dán ngoài lớp áo ấy."
Lạc Ngu: "Không cần đâu, bụng con không lạnh."
Cô Kiều: "Thế lỡ đâu con bị gió thổi tu cung lạnh thì sao giờ?"
Lạc Ngu sâu kín nhìn bà: "Mẹ à, tuy con không đọc hết sổ tay Omega, nhưng con vẫn có thường thức s1nh lý cơ bản."
Nam Omega không có tu cung! Chỉ có túi mang thai!
Cô Kiều nhỏ giọng: "Thôi được rồi, để phòng ngừa mà, con mau đi đi."
Kiều Uyển Dung nhét túi đựng quần giữ nhiệt cho Lạc Ngu, giục cậu nhanh đi.
Lạc Ngu đội mũ bảo hiểm, lái xe máy.
Mũ bảo hiểm vẫn là cái cũ, cái Trì Mục cho cậu thì cậu muốn để ngắm, hoặc là lúc Trì Mục đưa cậu đi chơi đua xe thì đội, hằng ngày không lấy ra, nếu đập vỡ, cậu sẽ đau lòng chết mất.
Mấy ngày nay lạnh, nhưng Tây Giang vẫn chưa có tuyết rơi.
Lạc Ngu nghe nói năm nay có tuyết, nhưng không biết là lúc nào.
Lạc Ngu hay đến nhà Trì Mục, coi như là quen mặt bảo vệ ở cửa, bảo vệ ở cửa nhìn thấy cậu là cho cậu vào.
Mật khẩu ở khu chung cư khá nhiều, nhập mật khẩu cửa, mật khẩu thang máy, Lạc Ngu đến nhà Trì Mục, vừa nhắn tin cho hắn, vừa mở cửa nhà hắn.
"Không ở nhà à..."
Cậu vừa nhìn màn hình điện thoại vừa mở cửa nhà Trì Mục, sau đó dừng lại.
Ở chỗ thay giày có một đôi giày, đôi này rõ ràng không phải của Trì Mục, cũng không giống size giày của cậu, trông nhỏ hơn nhiều.
Lạc Ngu nhìn trang trí trong phòng, xác định đúng là nhà Trì Mục.
Chẳng lẽ là trong nhà hắn có khách sao?
Không có khả năng lắm, nếu có khách, vừa nãy Trì Mục nhắn tin không thể không nói.
Lạc Ngu mở tủ, phát hiện không có dép của mình, cau mày thay dép của Trì Mục, đi vào phòng khách.
Cửa phòng ngủ bỗng bị mở ra, một người hoảng sợ nhìn Lạc Ngu.
"Anh là ai, anh vào bằng cách nào?"
Lạc Ngu thấy cậu ta mặc quần áo ngủ của Trì Mục, sắc mặt rất khó coi: "Tôi phải hỏi cậu mới đúng, cậu là ai?"
Trước mặt không thể nghi ngờ là một Omega, dáng người tinh tế nhỏ xinh, thấp hơn Lạc Ngu một cái đầu, khuôn mặt tinh xảo dịu dàng, là thiếu niên xinh đẹp, trong mắt Lạc Ngu là kiểu một đấm là nằm úp sấp..
"Đây là nhà tôi, đương nhiên tôi là chủ nhân nơi này, chẳng lẽ anh là bạn của anh tôi à?"
Nghe được chữ "anh" này, biểu cảm của Lạc Ngu tốt hơn chút, nhưng đối với từ "chủ nhân" trong miệng cậu ta, vẫn rất không thích.
Cậu ở nhà Trì Mục lâu như vậy, nhưng tới giờ vẫn không biết Trì Mục có em trai, hắn cũng chưa từng nói với cậu.
"Nếu anh là bạn của anh tôi thì ngồi đi.
Anh tôi có bạn mới cơ đấy, tôi cũng không biết."
Thiếu niên xinh đẹp ngồi xếp bằng trên thảm, vừa nói vừa lấy máy chơi game ra.
Lạc Ngu nhìn màn hình mà càng thêm tắc nghẽn cơ tim, chỗ lần trước cậu đánh đến không lưu, chỉ còn chờ lần sau chơi, không ngờ hiện tại trở lại ban đầu.
"Anh còn cầm đồ đến à, đây là cái gì thế, phụt, quần à ha ha ha ha, anh tôi không mặc thứ như này đâu."
Lạc Ngu: "Anh ấy sẽ mặc."
Thiếu niên xinh đẹp nói chắc nịch: "Không thể nào."
Lạc Ngu gọi điện thoại cho Trì Mục, vào thẳng chủ đề: "Trì Mục em mua quần giữ nhiệt cho anh, mặc hay không?"
Bên kia Trì Mục không chút do dự: "Mặc."
Thấy thiếu niên xinh đẹp trợn mắt há hốc mồm, trong lòng Lạc Ngu thích.
"Đúng rồi, em anh ở nhà anh..."
"Ai?"
Giọng Trì Mục lạnh xuống, cách màn hình Lạc Ngu cũng có thể cảm nhận được hắn mất hứng.
Trì Mục: "Em mở loa ngoài à?"
Lạc Ngu: "Đúng."
Giọng Trì Mục lạnh như băng: "Trì Hàm Triều, ra khỏi nhà tôi."
Trì Hàm Triều không động đậy: "Không phải chứ anh hai, thật vất vả lắm em mới vào được, ở chỗ anh một lát thôi."
Lạc Ngu để điện thoại lên ngăn tủ, nói với Trì Mục bên kia: "Muốn cậu ta ra ngoài thật à?"
Trì Mục: "Ừ, nếu nó không chịu đi thì em chờ anh về, giờ anh về nhà."
Lạc Ngu: "Thế thì đơn giản, chờ em."
Cậu dễ dàng xốc người ngồi dưới đất lên, cầm máy chơi game, túm cậu ta ra cửa.
Trì Hàm Triều không cam lòng giãy dụa: "Này này anh làm gì đây! Anh buông ra! Cẩn thận tôi kiện anh đánh Omega đấy!"
"Tùy cậu."
Ai mà không phải Omega chứ?
Cậu mở cửa xách người ta ra ngoài, thuận tiện vứt giày ra ngoài, sau đó đóng cửa, vỗ vỗ tay.1
"Xong."
Trì Mục bị cậu chọc cười: "Ngầu lắm.".