Bản Năng Si Mê

Rừng cây nhỏ

Chuyển ngữ: Méo

Chỉnh sửa: Diên

Bài hát dài mấy phút nhưng Lạc Ngu không hát hết mà chỉ hát nửa đoạn đầu.

Ai đó trong lớp bất giác lẩm bẩm ra tiếng: "Mình cảm thấy có lẽ mình sắp yêu rồi."

Đúng lúc thầy vật lý bước vào: "Hửm? Các trò ai muốn yêu? Cứ nói nhỏ với thầy, thầy sẽ nói cho cô chủ nhiệm mấy đứa."

Thầy vật lý là một nam Beta hơn 50 tuổi, kinh nghiệm giảng dạy vô cùng phong phú, nói chuyện hơi mang giọng địa phương, hễ mở miệng là khiến mọi người muốn cười.

Nữ Omega kia rất xấu hổ, vội vàng lắc đầu: "Thưa thầy, ý em là muốn yêu đương với học tập ạ!"

Mọi người cười ồ lên, phòng học vừa yên tĩnh lại trở nên sôi nổi.

Thầy vật lý đặt bình giữ nhiệt lên bục giảng: "Được, yêu đương với học tập mới là tốt nhất, sách vở mới là người tình trăm năm của các trò, dăm ba cái chuyện yêu đương không vội, sau này sẽ có cơ hội."

Hiện tại còn chưa vào học, lớp phó văn nghệ vẫn nghĩ đến chuyện ban nãy.

Lớp phó văn nghệ: "Vậy cứ quyết thế nhé, Lạc Ngu cậu lên hát ha!"

Lạc Ngu: "Được, nhưng không phải hát bài vừa rồi, mai báo tên cho cậu sau nhé, không gấp chứ?"

Lớp phó văn nghệ: "Không sao không gấp, mai cũng được, cơ mà tại sao không hát bài vừa rồi?"

Thầy vật lý tò mò: "Bài nào thế?"

Học sinh cả lớp: "Chầm chậm thích anh ạ."

Thầy vật lý xua tay: "Ôi ôi ôi, không được không được, tôi từng này tuổi rồi, các trò như vậy khiến tôi ngại lắm."

Đinh Duệ Tư: "Thầy ơi! Là tên bài hát mà!"

Thầy vật lý đẩy kính lão: "À à, là ngày văn hóa của trường nhỉ, để đại diện môn thầy lên hát hả? Vậy không hát bài này rất tốt, đừng hát tình ca, bạn Lạc Ngu đẹp trai vậy rồi còn hát tình ca thì còn ai có tâm tư học bài đây."

Lạc Ngu to giọng nói: "Vậy thầy cảm thấy em nên hát bài gì?"


Thầy vật lý: "Cứ hát mấy bài như Tôi yêu tổ quốc tôi ấy, nếu không được thì hát mấy bài về trường học cũng được."

Mọi người cười ầm lên, thầy vật lý cầm bình giữ nhiệt cũng cười ha hả.

Tiếng chuông vào học vang lên, mọi người cũng thu lại tâm tư lấy sách vở ra.

Riêng bạn học Đinh Duệ Tư vẫn nghĩ đến câu hỏi ban nãy của lớp phó văn nghệ, chọt lưng Lạc Ngu, nói nhỏ.

"Anh, tại sao không hát bài vừa rồi?"

Lạc Ngu cựa quậy tay phải vẫn đang bị Trì Mục lôi kéo, thong thả nói: "Bản đầy đủ tôi chỉ hát cho một người nghe thôi."

Đinh Duệ Tư và Thang Nguyệt đồng thời cau mày, toàn thân bị cơm chó làm cho rùng mình.

Đúng thật là chua lè chua lét.

Đầu ngón tay Trì Mục cọ vào lòng bàn tay Lạc Ngu, nếu không phải đang ở chốn đông người, hắn thật sự muốn làm chút chuyện khác.

Lạc Ngu nhìn vào mắt hắn, dùng ý cười nơi chân mày trêu chọc hắn.

Trì Mục muốn làm gì đó nhưng lại không thể làm được, sợ giáo viên phía trên trông thấy nên chỉ bóp lòng bàn tay Lạc Ngu, bóc kẹo cho cậu.

Đinh Duệ Tư và Thang Nguyệt ngồi sau bọn họ liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà gặp cùng lộ ra vẻ mặt ăn cơm chó no nê, sau đó có phần đồng bệnh tương lân cảm thán cuộc sống của chó độc thân sao mà trống vắng đến thế.

Trước khi tiếng chuông tan học sắp vang lên, cả lớp bắt đầu hơi nôn nóng. Giáo viên vừa bước ra khỏi cửa lớp là bàn ghế di chuyển liên tục, xong hai phút là cả phòng học trống không.

Lạc Ngu vươn vai, vạt áo bị kéo lên theo động tác của cậu, lộ ra một đoạn eo thon mềm dẻo.

Trì Mục dán tay lên, tay hắn hơi lạnh khiến Lạc Ngu bất giác rùng mình một cái.

Khi Lạc Ngu thả lỏng người thì bị hắn thuận thế ôm dựa sát vào lòng.

Đinh Duệ Tư gõ bàn: "Nhắc nhở hai vị phía trước một chút, làm ơn tem tém lại cái hành vi phóng túng của hai người, ở đây còn có chó đấy, đừng hành hạ trắng trợn như vậy."

Lạc Ngu hất cằm với Trì Mục bảo hắn ra ngoài trước, liếc mắt nhìn Đinh Duệ Tư nói: "Biết vậy không cho cậu biết chuyện này sớm thế này, để cậu cứ tưởng tượng bọn tôi là tình anh em giữa hai Alpha cũng không tồi, như vậy cậu cũng sẽ bớt nói mấy lời nhảm nhí."

Đinh Duệ Tư chua xót: "Không cần đâu, có cơm chó ăn luôn tốt hơn là chẳng có gì."


Cậu ta cố làm ra vẻ oán hận than thở: "Xưa ai nói yêu sớm sẽ ngu đi chắc chắn là do không có bạn trai là người đứng nhất lớp."

Lạc Ngu cười cậu ta huyên thuyên, nhưng quả thực cũng đúng, sau khi yêu đương với Trì Mục thì thành tích của Lạc Ngu cũng tăng lên không ít, tần suất không tập trung ngủ trong giờ cũng giảm bớt.

Dẫu sao ở bên một người xuất sắc thì bản thân cũng luôn muốn cố gắng nâng cao bản thân để bắt kịp tiến độ của hắn.

Không giống với Đinh Duệ Tư luôn như hình với bóng với Lạc Ngu, Thang Nguyệt và Ngụy Kha trừ có việc cần bàn ra thì sẽ không đi ăn riêng với Trì Mục. Sau khi Trì Mục yêu đương, số lần hai người họ ăn cơm cùng Trì Mục cũng nhanh chóng giảm bớt, có thể thấy rõ họ không muốn quấy rầy thế giới riêng của hai người.

Đinh Duệ Tư vẫn bướng bỉnh làm bóng đèn, dù cho bị show ân ái đến chết vẫn không buông xuôi.

Mỗi khi tan học, cổng trường luôn có một dãy sạp ăn vặt, hai dãy phố ngoài cổng trường là tiệm trà sữa, tiệm đồ ăn nhanh, tiệm ăn sáng.

Đinh Duệ Tư móc tiền mua xiên nướng, lịch sự hỏi Trì Mục có ăn không, như trong dự đoán thấy Trì Mục lắc đầu, mua hai xiên, một xiên đưa cho Lạc Ngu.

Sau khi Lạc Ngu ăn xong, trên tay và miệng đều là dầu, chút giấy trên que kia không đủ lau, cậu dùng bàn tay sạch móc túi quần Trì Mục, lấy khăn giấy ra lau miệng.

Mỗi lần Đinh Duệ Tư nhìn thấy cảnh này luôn có cảm giác Lạc Ngu và Trì Mục đổi vị trí cho nhau.

Thời gian ăn cơm không dài, sau bữa tối ngắn ngủi, giờ tự học buổi tối đã đến.

Lạc Ngu đang nghĩ mai báo tiết mục gì cho lớp phó văn nghệ, Trì Mục nhìn thấy thời gian xác định của ngày hội văn hóa thì bất giác nhíu mày.

Trì Mục: "Ngày hội văn hóa tổ chức hôm 26 tháng này."

Lạc Ngu gật đầu, không hiểu gì đợi hắn nói tiếp: "Sao vậy?"

Trì Mục: "Tháng trước cái đó của cậu là vào ngày 27."

Thời gian kỳ phát tình của Lạc Ngu bắt đầu có xu hướng ổn định trong kỳ nghỉ hè, tháng 7 là vào ngày 25, tháng 8 là vào ngày 27, theo chiều hướng này, rất có khả năng sẽ ổn định trong khoảng ngày 25 – 28 hàng tháng.

Lạc Ngu không chắc chắn lắm: "Chắc là không xu vậy chứ?"

Dù sao không nhất định sẽ đúng vào ngày 26 lúc cậu biểu diễn, nhưng vẫn có một phần xác suất như vậy.

Lạc Ngu: "Thế tôi đi nói với người ta một câu."

Trì Mục gật đầu, hắn cũng không muốn để Lạc Ngu tiếp tục tham gia biểu diễn trong tình trạng cậu có thể đến kì phát tình bất cứ lúc nào.


Mặc dù đồng ý rồi lại thất hứa không phải phong cách của Lạc Ngu, nhưng Lạc Ngu cũng không thể mạo hiểm ở chốn đông người liều lĩnh nghênh đón kì phát tình được. Huống chi đấy còn không phải chuyện cậu chỉ cần tiêm thuốc ức chế là có thể giải quyết, nếu đúng lúc rơi vào ngày hôm đó có khi lại mang đến rắc rối không nhỏ.

Khi Lạc Ngu nói với lớp phó văn nghệ việc mình không tham gia tiết mục, đối phương rõ ràng rất thất vọng.

Lớp phó văn nghệ: "Không đi thật à?"

Lạc Ngu: "Ừm, mới phát hiện hôm đó có việc quan trọng, cho nên không đi được."

Lớp phó văn nghệ tỏ ý thông cảm: "Không sao, tôi hỏi người khác cũng được."

Lúc lớp phó văn nghệ nói lại chuyện này trong lúc nghỉ giữa giờ, bảo mọi người ai có nguyện vọng biểu diễn thì tìm cô. Bạn học trong lớp cũng tiếc vì mất đi cơ hội được nghe giọng ca tự nhiên của cậu bạn đẹp trai, xong cũng hi hi ha ha tiến cử người khác.

Đinh Duệ Tư thò đầu từ đằng sau tới: "Ngu ca, hôm đó cậu có việc gì thế?"

Lạc Ngu: "Thuê phòng."

Đinh Duệ Tư: "Gì cơ???"

Miệng Đinh Duệ Tư phát ra âm thanh rõ ràng, nhìn Trì Mục lại nhìn Lạc Ngu, nháy mắt ra hiệu mình đã hiểu.

Lạc Ngu chống đầu nhìn cậu ta: "Đi chung không?"

Đinh Duệ Tư hì hì: "Thôi thôi, tớ tuyệt đối không quấy rầy các cậu."

Đinh Duệ Tư: "Đúng rồi, nhớ mang ô nhỏ nhá."

Trì Mục chưa hiểu, đang suy nghĩ thì thấy Lạc Ngu thưởng cho Đinh Duệ Tư một cái cốc đầu.

"Phiền cậu nhọc lòng lo lắng rồi, đầu toàn phế liệu vàng khè, đi làm bài tập của cậu đi."

Đinh Duệ Tư: "Hức hức hức."

Trì Mục trong nháy mắt hiểu ra: "Đa tạ huynh đài đã nhắc nhở."

Tất nhiên, Trì Mục và Lạc Ngu tạm thời không cần dùng đến ô nhỏ, có thể tạm thời gác lại đề xuất tốt bụng này.

Vào ngày 25, Lạc Ngu bắt đầu chú ý, chuẩn bị mấy miếng dán ngăn mùi trong túi, sẵn sàng liên lạc với Trì Mục bất cứ lúc nào.

Ngày 25 bình an trôi qua.

Ngày 26, trường học rộn ràng tổ chức ngày hội văn hóa.

Hội trường được quét dọn sạch sẽ, trang trí đẹp mắt, bóng bay lơ lửng trên không trung, băng rôn cũng được treo xong từ lâu.


Lạc Ngu không chắc có phải hôm nay không nên cũng không xin nghỉ, chỉ ngồi ở góc ngoài cùng trong hội trường, sát bên Trì Mục. Nếu nó đến trong lúc xem biểu diễn thì cậu có thể kéo Trì Mục chạy bất cứ lúc nào.

Khi khai giảng, Trì Mục đã rút khỏi vị trí hội trưởng hội học sinh vì theo quy định của trường, học sinh lớp 12 vẫn nên lấy việc học làm đầu, vị trí hội trưởng sẽ giao cho học sinh lớp 10 và 11 cạnh tranh.

Lạc Ngu không tham gia biểu diễn nên không cần đi diễn tập, Trì Mục cũng không cần họp nữa, hai người cứ bình thản ngồi trong khán phòng.

Trải qua một thời gian chờ đợi, ngày hội văn hóa chính thức bắt đầu.

Đầu tiên là phần phát biểu của lãnh đạo nhà trường về phong cách trường học, khẩu hiệu và truyền thống văn hóa của trường. Mọi người đang đợi xem diễn xuất tiếp theo kia nên ai cũng ra sức vỗ tay nhiệt liệt.

Thứ tự biểu diễn đều là bốc thăm, lớp 12-1 bốc trúng lá thăm thứ sáu.

Lạc Ngu không tham gia, cuối cùng mọi người quyết định cùng nhau diễn kịch, cải biên từ một truyện cổ tích đề cao năng lượng tích cực. Bạn học Đinh Duệ Tư có trong đội ngũ tham gia biểu diễn, hơn nữa lúc bốc thăm còn không may rút phải vai Người đẹp ngủ trong rừng.

Phía trước có nhảy múa hát ca, đỉnh nhất là còn có hai người cầm phách gỗ diễn tấu nói, chỉ có thể khiến mọi người cảm thán nhân tài có mặt khắp giang sơn.

Lạc Ngu còn đang đợi xem người đẹp ngủ trong rừng Đinh Duệ Tư, tới lúc trông thấy thật thì tí nữa là véo đau Trì Mục bên cạnh.

Đinh Duệ Tư là Alpha cao ráo cực thu hút sự chú ý, mặc váy công chúa màu hồng, đội tóc giả màu vàng, hiệu quả thị giác chỉ muốn khiến người ta thốt lên 'chạy ngay đi'.

Công chúa ngủ trong rừng cải biên, khi công chúa nghe thấy lời nguyền rủa của mụ phù thủy thứ 12 thì cất giọng gào khóc.

Đinh Duệ Tư vén mái tóc vàng nói giọng Đông Bắc: "Bà nói cái gì, bà có dám nói lại lần nữa không?"

Mụ phù thủy nói giọng Đài Loan: "Dám chứ răng không dám, nhà ngươi hung dữ như rứa làm chi! Ta nguyền rủa nhà ngươi..."

Bên dưới cười ầm lên, Lạc Ngu đang cười thì đờ người, định luật Murphy vẫn luôn thần kỳ vậy đấy.

Lạc Ngu: "Trì Mục, đi."

Lạc Ngu che tuyến thể sau gáy, kéo tay Trì Mục, dùng tốc độ nhanh nhất chạy qua hội trường, ra ngoài bằng cửa sau.

Bản năng chưa thoái hóa trong cơ thể con người ngang ngược không nói đạo lý, kì phát tình vừa gấp vừa nhanh, khiến bước chân Lạc Ngu loạng choạng.

Hội trường cách xa các dãy nhà khác, Lạc Ngu thở dốc, dù có Trì Mục đỡ cậu nhưng tình trạng cũng không khá hơn là bao.

Ngược lại còn vì tin tức tố của Trì Mục mà cậu càng mềm người hơn.

Lạc Ngu thở dốc: "Tòa nhà dạy học bị khóa rồi, bọn mình đi đâu?"

Để đề phòng có người ra ngoài hoặc quay về phòng học trước trong ngày hội văn hóa nên sau khi xác nhận toàn bộ học sinh đã đến hội trường, lãnh đạo nhà trường yêu cầu bảo vệ khóa hết cửa vào các dãy nhà dạy học.

Tòa nhà chính trị mở nhưng Lạc Ngu và Trì Mục cũng không thể đến đó.

Trì Mục nhìn rừng cây rậm rạp giữa sân thể dục và hội trường, lập tức đưa ra quyết định: "Rừng cây nhỏ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận