Bản Năng Si Mê

Áo khoác đồng phục

Chuyển ngữ: Méo

Chỉnh sửa: Diên

Việc lén chạy ra khỏi hội trường này rất dễ bị phát hiện. sau khi các lớp biểu diễn xong thì sẽ tổ chức trở về lớp, thông thường đều do lớp trưởng dẫn dắt nhưng chỉ độc lớp trưởng lớp 12-1 là không thấy bóng dáng đâu, nên lớp phó phải đứng ra tổ chức đội ngũ.

Trong lớp có người nghi hoặc, giáo viên đã nhận được tin xin nghỉ của Trì Mục từ sớm, cũng không giải thích gì mà chỉ vẫy tay để mọi người về lớp.

Đinh Duệ Tư, Thang Nguyệt và Ngụy Kha, ba con người biết có thể xảy ra chuyện gì thì giữ im lặng không nói, lẳng lặng theo dòng người quay về lớp.

Lúc đông người, Trì Mục và Lạc Ngu cũng đi ra từ phòng y tế, đi lẫn trong đám người của lớp khác, đi về phía lớp học.

Trường học quy định 11 giờ 45 phút tan học, vẫn chưa đến giờ nên mọi người ngồi yên trong lớp, có một số người vẫn đang thảo luận tiết mục ban nãy, nhất thời trong lớp vô cùng ồn ào.

Lạc Ngu và Trì Mục vào lớp từ cửa sau, trở lại chỗ ngồi.

Đinh Duệ Tư nháy mắt với Lạc Ngu, nói: "Chàng thực sự khiến thiếp đợi thật lâu, sau khi thiếp biểu diễn xong là ngồi đây đợi chàng suốt đấy, anh giai của chàng thật bền bỉ."

Lạc Ngu cốc đầu cậu ta một cái, cứ há miệng một cái là trở nên không đoan chính: "Cậu có muốn cảm nhận một chút sức bền của anh giai nhà tớ không?"

Đinh Duệ Tư: "Hức, thiếp vô phúc hưởng thụ, là thiếp và chàng kém duyên."

Lạc Ngu: "Tôi nhớ vừa nãy cậu diễn kịch cải biên từ cổ tích chứ có phải cung đấu đâu."

Đinh Duệ Tư: "Ha ha ha cái này ấy à, Ngu ca, tớ nói cho cậu biết, cậu lỡ mất cái này thật đáng tiếc. Tiểu phẩm đó thực sự rất buồn cười, học sinh lớp 10 diễn đấy, một trong số đó cứ một thiếp hai thiếp, tớ thấy còn buồn cười hơn cả cái kịch tớ diễn, quả nhiên người mới đều là ma quỷ."

Lạc Ngu đang nghe cậu ta lảm nhảm, tay trái nghịch dây đồng hồ trên cổ tay Trì Mục.


Cả lớp đều tràn đầy niềm vui hân hoan cho đến khi cô chủ nhiệm bước vào.

Cô chủ nhiệm: "Tôi đi dọc hành lang qua đây, cả tòa nhà chỉ có lớp ta là ồn ào nhất đấy."

Mọi người lập tức yên lặng, oán thầm cô chủ nhiệm chắc chắn là nói dối.

Dù sao mọi người đã nghe quen mấy câu kiểu như 'Trong các lớp tôi dạy thì lớp này là lớp kém nhất' rồi, thành ra cũng miễn dịch luôn với câu 'ồn ào nhất trường' này, nhưng cần nghe vẫn phải nghe.

Cô chủ nhiễm vẫy tay, gọi Lạc Ngu ra ngoài hành lang.

"Nghe Trì Mục nói vừa rồi em không khỏe, bây giờ không sao rồi chứ?"

Cô chủ nhiệm rất quan tâm hỏi han, mặc dù cô quan sát trên dưới một lượt, nhìn thế nào cũng cảm thấy Lạc Ngu khỏe như vâm.

"Đã không sao rồi ạ."

Lạc Ngu cố gắng không để mình chột dạ, thực ra cậu chỉ đi ngắm chim với Trì Mục mà thôi.

Đúng là có hai con chim hoàng oanh hót trên cành liễu xanh, với một đàn cò trắng bay trên trời xanh thật mà.

"Không sao thì tốt, nhưng cô còn muốn hỏi em một chuyện, gần đây trong trường có vài cuộc thi Vật lý còn trống người, em có muốn tham gia không?"

Lạc Ngu vô thức nói: "Trì Mục đi không ạ?"

Cô chủ nhiệm sửng sốt: "Đương nhiên là có suất cho em ấy rồi, dù sao em ấy cũng là học sinh xuất sắc của trường chúng ta."

"Thế mà em lại quan tâm chuyện này đầu tiên đấy, cô còn tưởng rằng em sẽ hỏi tổ chức khi nào hoặc hỏi có giải thưởng gì."

Vẻ mặt Lạc Ngu bỗng chốc mất tự nhiên: "Em chỉ cảm thấy cậu ấy giỏi hơn, về Vật lý cũng học vững hơn em, cảm thấy nên có cậu ấy."


Cô chủ nhiệm bật cười: "Em tán thưởng em ấy phết nhỉ, khen quá trời."

Lạc Ngu nhỏ giọng: "Em chỉ đang nói sự thật thôi mà, có phải khen đâu."

Cô chủ nhiệm: "Được. Nhưng quan hệ giữa các em thực sự đã tốt lên rất nhiều nhỉ, cô cũng yên tâm phần nào. Em học lệch quá, chú ý tăng cường thêm môn Anh nhé. Môn đấy là một trong những môn chính, sau này cũng có rất nhiều chỗ cần dùng đến, có em ấy dẫn dắt em, cô rất vui."

Cô chủ nhiệm nhìn bọn họ từ lúc lửa nước không dung đi đến bây giờ, tuy rằng cô cũng không biết mối quan hệ của bọn họ được cải thiện như thế nào, nhưng điều này đối với cô mà nói chắc chắn là chuyện tốt. Học sinh trong lớp đoàn kết thân thiện, cùng nhau cố gắng vươn lên, đây là điều mà một chủ nhiệm như cô muốn thấy nhất.

Lạc Ngu gãi lòng bàn tay mình: "Chuyện trước đây, đã qua cũng qua rồi, em thấy thì ra con người cậu ấy rất được."

Cô chủ nhiệm: "Em nghĩ vậy là hay nhất, dạo này cô cũng có nhìn thấy em tiến bộ. Thế tóm lại là em có tham gia cuộc thi Vật lý này không? Theo cô thì em nên đi thử xem, có thể nâng cao bản thân, cũng để xem xem thực lực của học sinh trưởng khác như thế nào."

Lạc Ngu gật đầu: "Em có ạ."

Vật lý là một trong những môn cậu có hứng thú nhất, cho dù Trì Mục không đi, Lạc Ngu cũng sẽ đi. Nếu Trì Mục đi, Lạc Ngu lại càng phải đi.

Cô chủ nhiệm: "Được, vậy em vào lớp trước đi, sau đó giúp cô gọi Trì Mục ra ngoài một chút."

Cô chủ nhiệm nhìn Lạc Ngu đi vào, lại nhìn Trì Mục đi ra, cảm thấy hai học sinh này của mình một động một tĩnh thực ra khá ăn khớp, lúc ngồi cùng nhau nom cũng rất hài hòa.

Vài năm sau, cô chủ nhiệm nhận được thiệp cưới của Lạc Ngu và Trì Mục mới biết có một số thứ dù lúc đầu không biểu hiện ra nhưng sớm đã có manh mối.

Song cuối cùng Trì Mục không tham gia đội thi Vật lý được, bởi vì lần này phía nhà trường muốn cử học sinh đi thi đấu cả Vật lý và Toán. Vậy nên hắn chuyển sang đội Toán vì hắn giỏi Toán hơn.

Lạc Ngu nói chuyện mình sắp đi thi Vật lý với mẹ. Kiều nữ sĩ nghe xong còn thấy khó tin.

Kiều Uyển Dung: "Trời ơi! Con trai mẹ xuất sắc quá! Mẹ hãnh diện về con! Mẹ tự hào về con!"


Lạc Ngu: "Mẹ, được rồi, mẹ con mình không cần khoa trương vậy đâu."

Kiều Uyển Dung: "Bày tỏ niềm vui của mẹ một tí, dù sao mẹ con từ bé đến lớn đi học nhiều vậy, đọc nhiều sách như thế cũng chưa từng đi thi bao giờ, con thật không chịu thua kém há!"

Thực ra Kiều Uyển Dung không có yêu cầu quá lớn đối với thành tích học tập của Lạc Ngu, chỉ hy vọng Lạc Ngu sống vui vẻ hạnh phúc.

Kiều Uyển Dung: "Vậy khi nào con xuất phát thế? Mẹ làm ít đồ ngọt cho con mang đi nhé, cổ vũ thi đấu cho con."

Lạc Ngu: "Thứ tư tuần sau, Trì Mục cũng đi."

Kiều Uyển Dung: "Trì Trì cũng đi hả? Trì Trì cũng rất giỏi! Vậy con hỏi thằng bé thích ăn gì, mẹ cũng làm một ít. Cùng mang đi, trợ uy cho hai đứa."

Lạc Ngu: "Vâng."

[Trì Mục]: Cô làm món gì tôi cũng thích cả, nói cô phát huy theo ý mình là được.

Lạc Ngu biết ngay hắn sẽ trả lời như thế, hình như hắn không đặc biệt thích món nào cả.

Lạc Ngu: "Mẹ, mẹ làm cho hắn ít đồ thanh đạm đi. Trì Mục không thích cụ thể món gì nhưng khẩu vị rất nhạt, không thích ăn ngọt lắm."

Kiều Uyển Dung: "Tương đối thanh đạm chút... để mẹ nghĩ xem... Bánh tart chanh thế nào? Chúng ta có thể giảm bớt độ chua ngọt đi một chút."

Kiều Uyển Dung cười tít mắt: "Con cũng có thể làm cùng mẹ mà, nếu Trì Mục biết do con tự tay làm thì sẽ càng vui đấy."

Lạc Ngu không nghĩ nhiều liền gật đầu: "Nếu mẹ không sợ con làm nổ bếp thì đương nhiên không vấn đề."

Kiều Uyển Dung: "Có cần xào nấu gì đâu, mẹ cũng không sợ con phá tung."

Nhưng sự thật chứng minh, không có thiên phú chính là không có thiên phú. Dù cho có sư phụ thông minh khéo tay bên cạnh cố gắng hướng dẫn thì Lạc Ngu vẫn làm hỏng ba nắm bột mỳ.

Lạc Ngu ở trong bếp bận rộn cả chiều, mới miễn cưỡng làm ra một cái tạm được, trên mặt đều dính bột, bỏ vào lò nướng theo các bước, cuối cùng ăn thử.

Kiều Uyển Dung chấp nhận: "Cái này tạm được."

Lạc Ngu: "Thật ạ? Vậy thứ tư tuần sau con cứ làm vậy nha."


Kiều Uyển Dung gật đầu, trong lòng nghĩ mặc dù không phải rất ngon, nhưng đối với con rể mà nói thì là món quà đầy yêu thương đi.

Thời gian trôi nhanh đến thứ tư. Đi thi phải ở lại bên đó hai ngày, tất cả học sinh tham gia thi đấu đều mang theo quần áo để thay, đi xe buýt của trường.

Lạc Ngu lấy ra hai hộp đồ ăn từ trong ba lô, một hộp đựng đồ ngọt Kiều nữ sĩ làm, hộp còn lại chính là bánh tart chanh Lạc Ngu làm.

Cậu đặt đồ trước mặt Trì Mục: "Đây là mẹ tôi làm cho cậu, cậu đừng phụ tấm lòng của mẹ tôi đấy."

Xạo que, đó là bánh tart Lạc Ngu dậy thật sớm để làm. Bởi vì sớm quá nên không có thầy Kiều chỉ dạy bên cạnh, Lạc Ngu một mình hoàn thành.

Lạc Ngu tự nếm thử một chút, theo khẩu vị của cậu thì nhạt rồi. Bởi vì khẩu vị Lạc Ngu nặng, thích ngọt, yêu cầu độ ngọt khi ăn bánh ngọt cũng cao hơn người khác cho nên hoàn toàn không phân biệt được rốt cuộc cái này đối với Trì Mục mà nói có ngon hay không.

Trì Mục mở hộp đồ ăn, Lạc Ngu nhìn quanh giả bộ không để ý, kỳ thực vẫn luôn quan sát phản ứng của Trì Mục.

Khi Trì Mục nhìn thấy hình dáng của bánh tart thì thấy là lạ. Kiều nữ sĩ là người biết trang trí nhà cửa, ngay cả đồ ăn làm ra cũng sẽ bày rất đẹp mắt.

Lúc nếm thử mùi vị, trong lòng Trì Mục chắc đến 90% đây không phải bánh Kiều Uyển Dung làm.

Trông thấy người nào đó bất giác nắm chặt quần áo còn đặc biệt không nhìn hắn, Trì Mục cong môi.

"Ngon lắm."

Lạc Ngu hơi thả lỏng người, hắng giọng: "Đương nhiên rồi, nếu cậu thích ăn, lần sau tôi lại bảo mẹ tôi làm cho cậu."

Hoa liên kiều nhỏ chưa làm việc này bao giờ cố gắng che giấu mình, vẻ mặt thả lỏng vui vẻ.

Trì Mục nhìn cậu, đột nhiên lên tiếng: "Nhưng chỗ này của cậu hình như dính thứ gì ấy, là bột mỳ à?"

Lạc Ngu vô thức sờ má: "Chắc không có đâu."

"Chỗ này, cậu quay lại đây."

Lạc Ngu quay người lại, một cái áo đồng phục lập tức phủ lên đầu cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận