Bản Năng Si Mê

Ghen

Chuyển ngữ: Méo

Chỉnh sửa: Diên

Thế giới bỗng chốc tối sầm lại, tin tức tố mùi bạc hà xông tới, bủa vây giác quan Lạc Ngu.

Đây là một nụ hôn nằm trong dự đoán, mang theo dịu dàng.

Rõ ràng Lạc Ngu còn chưa bắt đầu ăn đồ ngọt mà đã cảm nhận được vị ngọt đầu lưỡi ngọt thẳng đến trái tim.

Nụ hôn này không kéo dài bao lâu, có lẽ chỉ có nửa phút, có lẽ thậm chí chưa đến cả nửa phút, thế giới lại tươi sáng trở lại.

Ghế ngồi rộng rãi, có thể che chắn tầm nhìn từ phía trước. Hẳn là do danh tiếng của Lạc Ngu nên chỗ ngồi đằng sau và bên cạnh đều không có người ngồi, vì thế nên không ai biết ở trong góc có hai người vụng trộm hôn nhau.

Lạc Ngu liếm môi, híp mắt nói: "Cậu lừa tôi, hoàn toàn không dính bột mỳ."

Trì Mục chỉ cười không nói gì, dùng tay vuốt mái tóc rối tung của Lạc Ngu bởi động tác vừa rồi của hắn.

Lạc Ngu nhìn hộp đồ ăn trong tay hắn, hầm hừ: "Cậu biết là tôi làm à? Rõ ràng vậy sao?"

Trì Mục: "Bánh cô làm sẽ không có vị như này."

Lạc Ngu lộ vẻ ghét bỏ: "Ôi chao, cậu cứ nói thẳng là tôi làm khó ăn đi cho rồi! Vừa nãy còn nói ngon, quả nhiên là nịnh nọt tôi."

Trì Mục lắc đầu: "Cậu nên hỏi mùi vị thế nào."

Lạc Ngu miễn cưỡng phối hợp nói: "Được thôi, mùi vị thế nào?"

Trì Mục trịnh trọng nói: "Vị tình yêu."

Lạc Ngu rất không nể mặt bới móc: "Ọe! Tôi nhổ nước miếng vào bên trong đấy, cậu tin không?"

Trì Mục thoải mái gặp chiêu phá chiêu: "Có phải chưa ăn bao giờ đâu."

Lạc Ngu hết sức kinh hãi: "Trì Mục cậu thay đổi rồi! Cậu không còn là mỹ nam an tĩnh kiệm lời nữa, cậu bây giờ rất không thực tế!"

Trước đây Trì Mục sẽ không bao giờ ba hoa với cậu, vì Trì Mục đều chẳng buồn mở miệng.

Trì Mục: "Kìm lòng không được."


Trì Mục không nhịn được muốn trêu chọc Lạc Ngu, tự nhiên nói ra những lời mà trước đây sẽ không nói.

Lạc Ngu hung dữ lườm hắn một cái, cầm bánh ngọt Kiều nữ sĩ chuẩn bị cho mình bắt đầu hưởng dụng.

Kiều nữ sĩ biết khẩu vị của cậu cho nên bỏ nhiều đường, ăn đồ ngọt khiến tâm trạng Lạc Ngu càng phấn chấn hơn.

Bởi vì đi tham gia thi đấu chứ không phải đi chơi cho nên các học sinh trên xe buýt cũng không ồn ào. Lúc đầu tâm trạng phấn khích còn trò chuyện với nhau một lượt, dần dần cũng yên lặng.

Đi đường phải mất ít nhất năm tiếng chạy xe, lúc này mặt trời ấm áp treo lơ lửng bên ngoài, tựa vào ghế chầm chậm ăn đồ ăn.

Trì Mục nhét một bên tai nghe vào tai cậu, bài hát Âu Mỹ cũ truyền vào đầu.

Thời gian như trở nên dài hơn, hòa vào nhịp điệu nhẹ nhàng chậm rãi.

Cảnh vật bên ngoài cửa sổ nhanh chóng lướt qua, đốm sáng nhảy nhót trên mặt, như một loài chim nào đó yên lặng đậu trên mặt hồ chợt bay vọt qua.

Lạc Ngu ngồi cạnh bên cửa sổ. Ăn nuốt xuống chiếc bánh ngọt cuối cùng, cậu liền kéo rèm cửa xe lại, để quanh thân trở nên mờ tối.

Áo khoác đồng phục của Trì Mục vẫn trùm trên người cậu, mùi bạc hà thoang thoảng theo hơi thở tiến vào mạch máu.

Lạc Ngu nghiêng đầu ngắm khuôn mặt Trì Mục, Trì Mục đang nhắm mắt nghe nhạc, lông mi vừa dài vừa cong.

Lạc Ngu nhìn chằm chằm một lúc, cũng nhắm mắt lại, nghe nhạc nghỉ ngơi.

Lạc Ngu không nhớ mình ngủ khi nào, dường như nhắm mắt lại chỉ là chuyện mới rồi.

"Tỉnh rồi à? Muốn uống nước không?"

Trì Mục đưa qua một chai nước, Lạc Ngu cử động bả vai hơi cứng ngắc, nhận lấy nước uống một ngụm, vươn vai.

Lạc Ngu kéo rèm cửa ra nhìn cảnh sắc xa lạ, nói: "Sắp đến chưa?"

Trì Mục: "Rồi, có dừng một lúc để mọi người ăn trưa nhưng tôi thấy cậu ngủ say quá nên không gọi cậu dậy. Đấu vòng loại bắt đầu lúc 4 giờ, khoảng 2 giờ 20 phút chúng ta sẽ tới nơi. Sắp đến rồi, lúc đó lại cùng nhau ăn trưa nhé."

Lạc Ngu: "Được, thế cậu không đói à?"

Trì Mục: "Tôi có bánh tart cậu làm mà."

Lạc Ngu: "Cậu ăn hết rồi á?"

Trì Mục: "Ừm, ngon lắm."


Lạc Ngu dựa vào người hắn: "Được rồi, đừng khen tôi nữa. Ngủ đến nỗi hơi đau vai, dựa một chút."

Trì Mục vươn tay bóp vai cho Lạc Ngu, giúp cậu thả lỏng cơ bắp.

Lạc Ngu uể oải nói: "Bóp cả eo nữa."

Trì Mục gãi dọc theo đường eo cậu, khiến Lạc Ngu mất hết sức lực.

Lạc Ngu nghiến răng: "Lần này thực sự không phải tôi muốn trêu ghẹo cậu, không cần cậu bóp nữa."

Trì Mục: "Vậy không được."

Trì Mục cũng không ghẹo cậu nữa, hết lòng xoa bóp cho Lạc Ngu mãi đến khi giáo viên thông báo đã đến nơi, bảo mọi người xuống xe.

Mặc dù cùng một thời điểm, nhưng Lạc Ngu và Trì Mục không thi đấu cùng một môn nên địa điểm thi đấu cũng khác nhau.

Thi đấu chỉ diễn ra trong vỏn vẹn hai ngày, hai lượt thi là đấu vòng loại và đấu chung kết. Nếu khó phân thắng thua thì sẽ thi trận phụ.

Tổng cộng có học sinh của bốn trường cùng nhau thi đấu. Lạc Ngu giỏi Vật lý nhưng cũng chưa đến mức không ai địch nổi, sau cùng thua bởi một học sinh giỏi của trường khác, giành giải nhì trong cuộc thi Vật lý.

Lạc Ngu dù thua vẫn rất phục, trận chung kết người ta nộp bài trước cậu mười phút lận, hơn nữa tỉ lệ chính xác cực kỳ cao.

Trì Mục bên kia cũng xuất hiện đối thủ, gần như nộp bài cùng lúc với một người khác, đã thế còn làm đúng như nhau nên giáo viên cho họ thi hiệp phụ ngay lúc đó.

Các giáo viên đang chuẩn bị đề bài nên hai học sinh có chút thời gian chuẩn bị thêm trước khi thi đấu.

Lạc Ngu theo Trì Mục đến chỗ thi, nhìn thấy cái người bất phân thắng bại với Trì Mục.

Trước đó Lạc Ngu cứ tưởng đối phương là một con mọt sách, không ngờ người thật hoàn toàn tương phản với dáng vẻ cậu nghĩ. Người nọ trông rất nhiệt tình hoạt bát, không mặc đồng phục mà mặc đồ thể thao, là Alpha, lúc nhìn thấy Lạc Ngu thì cười rất cởi mở.

"Chào cậu."

Đối phương chủ động chào hỏi khiến Lạc Ngu hơi ngạc nhiên, cậu vẫy tay chào lại.

Đối phương bước đến, tiếp tục bắt chuyện: "Cậu cũng đến tham gia thi đấu à?"

Lạc Ngu: "Đúng, nhưng tôi thi Vật lý, bọn tôi thi xong rồi."


Đối phương: "Tôi đoán người thắng có phải là một tên đeo kính cận trông đặc biệt trầm lặng?"

Lạc Ngu: "Đúng, cùng trường với cậu à?"

Đối phương: "Đúng vậy, chúng tôi học ở Lan Trung, vẫn chưa tự giới thiệu nhỉ, tôi tên là Khấu Tinh Việt."

Lạc Ngu khen ngợi một chốc: "Hóa ra là Lan Trung, chẳng trách lợi hại như vậy."

Lan Trung là 'trường nhà người ta' trong miệng các giáo viên Nhất Trung. Lực lượng giáo viên vô cùng hùng hậu, trường thực hiện quản lý quân sự hóa, nghiệm ngặt hà khắc đến biến thái.

Lạc Ngu nghĩ, bảo sao, thua là phải rồi.

Khấu Tinh Việt cười hì hì: "Cũng tàm tạm thôi, tôi còn tưởng rằng lần này tôi sẽ không có đối thủ cơ, không ngờ vẫn có người mạnh thế này. Trước đây tôi còn cam đoan nhất định sẽ đoạt giải nhất kia, bây giờ thì chưa chắc."

Mặc dù cậu ta đang khen Trì Mục nhưng ánh mắt lại luôn đặt trên người Lạc Ngu.

Trì Mục trong lòng khó chịu, ánh mắt lạnh hơn vài phần.

Lạc Ngu khoác tay lên người Trì Mục, giọng điệu thoải mái: "Tự tin lên nào, bỏ cảm giác không chắc chắn ấy đi, tôi biết chắc cậu không giành được giải nhất."

Rốt cuộc ai nhất thì bàn sau, cứ gáy trước đã.

Lạc Ngu hết sức tin tưởng bạn trai nhà mình, vả lại giải nhất này cũng không mấy quan trọng, trong lòng Lạc Ngu, Trì Mục luôn là người lợi hại nhất.

Khấu Tinh Việt: "Oa, tự tin vậy sao?"

Lạc Ngu: "Đây gọi là nhận biết đúng đắn về thực lực của cậu ấy."

Vẻ mặt Khấu Tinh Việt tràn đầy hứng thú: "Ha ha, lần đầu tiên tôi thấy một Omega thú vị như cậu đấy. Dáng người cũng rất cao, rất đặc biệt đó, kết bạn không?"

Lạc Ngu đơ ra, hơi nghi ngờ lần tay ra sau gáy kiểm tra, miếng dán ngăn mùi vẫn còn, không hề mất tác dụng.

Khấu Tinh Việt chỉ mũi mình, cười nói: "Khứu giác của tôi rất thính, đặc biệt nhạy cảm với mùi tin tức tố. Mùi của cậu rất dễ chịu, là mùi hoa hả?"

Khấu Tinh Việt còn chưa kịp phân biệt kỹ thì một luồng tin tức tố mùi bạc hà nồng đậm đã xộc vào khoang mũi hắn ta, tràn ngập tính công kích và uy hiếp, khiến đầu óc Khấu Tinh Việt trống rỗng trong chốc lát.

Không ngờ tên đối diện này trông an tĩnh thế mà tin tức tố lại kinh khủng như vậy.

Trì Mục thu tin tức tố của mình về ngay, không muốn làm ảnh hưởng tới Lạc Ngu.

Trì Mục: "Không liên quan đến cậu."

Hắn kéo tay Lạc Ngu, động tác mang đầy ý tuyên thệ chủ quyền.

Lạc Ngu lập tức hiểu ý, không khỏi ho một tiếng rồi nhoài người lên người Trì Mục, cười cười nhún vai.

Khấu Tinh Việt sờ mũi: "Gì, hóa ra là một đôi à? Sao không nói sớm đi."


Khấu Tinh Việt nhìn Lạc Ngu, vẫn rất bướng bỉnh nói: "Nhưng tôi có thể xin phương thức liên lạc của cậu không, sau này hối hận cứ tìm tôi bất cứ lúc nào."

Lạc Ngu lắc đầu: "Cái này thì khỏi, tôi nghĩ tôi sẽ không hối hận."

Khấu Tinh Việt: "Cũng không thể nói như vậy, chung quy con người không thể cứ mãi treo cổ trên một cái cây mà."

Vừa dứt lời, Khấu Tinh Việt cảm thấy nguy hiểm, lập tức nói: "Người anh em, tôi nói cậu nghe, lúc thi đấu không được đánh nhau đâu đấy!"

Vừa rồi hắn ta đã cảm nhận được độ mạnh yếu của tin tức tố đối phương, Khấu Tinh Việt thẳng thắn xong liền chạy, chỉ sợ Trì Mục bắt được muốn đánh nhau với hắn ta.

Trì Mục mặt vô cảm nhìn chòng chọc bóng dáng Khấu Tinh Việt, khí áp toàn thân rất thấp.

Lạc Ngu ở bên cạnh Trì Mục giả vờ ngửi ngửi: "Để tôi xem đây là hũ giấm nhà nào đánh đổ, sao mùi lại chua thế nhỉ?"

Trì Mục không nói chuyện, sắc mặt rất xấu.

Lạc Ngu hà hơi vào tai Trì Mục, giọng như bừng tỉnh đại ngộ: "Hóa ra là của nhà tôi à."

Trì Mục vẫn không nói chuyện, siết chặt lấy tay Lạc Ngu.

Lạc Ngu lắc tay hắn: "Trì ca đừng giận nữa mà. Nếu cậu không vui thì đợi thi xong chúng mình tóm hắn ta dạy dỗ một trận nhé."

Cậu tận lực đè thấp giọng nói, đầu lưỡi lướt nhẹ qua tai Trì Mục: "Dáng vẻ ban nãy của anh ngầu lắm."

Cơn bực bội của Trì Mục được cậu vỗ về, hận không thể đè người lên tường hôn sâu ngay bây giờ, sau đó đóng dấu của hắn lên người Lạc Ngu, tuyên bố chủ quyền rõ ràng sáng loáng, tránh cho một số kẻ mắt mù tới gây hấn.

Tiếc là địa điểm thi ở ngay trong trường, còn lắp cả camera theo dõi.

Lạc Ngu nhìn sắc mặt hắn có chiều hướng tốt hơn, cười tít mắt nói: "Không giận nữa?"

Trì Mục: "Giận."

Lạc Ngu: "Máu ghen lớn vậy cơ à, để tôi đoán thử xem vừa rồi trong lòng cậu nghĩ gì."

Lạc Ngu cười xấu xa: "Xem nào... Tôi đoán nhất định trong lòng cậu đang suy nghĩ xem nên đánh dấu tôi thế nào, sau đó nhốt tôi ở nhà không thả ra. Làm cho cả người tôi đều có mùi của cậu, tốt nhất là mang thai luôn, mang bụng bầu cũng không được thả ra, chỉ có thể cầu xin cậu... Có đúng không nào?"

Trì Mục cứng người, hô hấp hơi đình trệ: "... Lạc Ngu, một vừa hai phải thôi."

Lạc Ngu kinh ngạc: "Cậu không nghĩ như thế à?"

Đương nhiên là Alpha hiểu Alpha nhất, Lạc Ngu động não tí thôi đã biết Trì Mục đang nghĩ gì. Nếu đổi thành cậu của trước đây, nếu có Alpha thả thính người của cậu ngay trước mặt cậu thế này, cậu nhất định phải đập nát cái đầu chó của kẻ đó rồi làm chút chuyện không thể miêu tả trong lòng.

Trì Mục thành thật: "Tôi có nghĩ như thế."

Lạc Ngu: "Tôi biết ngay mà, anh à, anh xấu lắm nha."

Lạc Ngu cười hì hì: "Vậy cậu ngẫm lại cho kĩ, nếu mà cậu dám làm thế thật thì cứ chờ bị bạo hành gia đình đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận