Ngầu quá
Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Cợt nhả một ít thì vui, cợt nhả nhiều ít thì vui nhiều lần.
Lạc Ngu phát hiện mình cứ đối mặt với Trì Mục là lại lòng dạ xấu xa, cứ muốn thấy hắn động tình động dục, bị cậu trêu ghẹo đến bất lực.
Còn sau này sẽ có hậu quả gì thì sau này bàn tiếp, dù sao cũng không phải bây giờ.
Trì Mục bị cậu ghẹo chỉ có thể thở dài, miễn cưỡng nén cảm xúc xuống: "Tôi sẽ không làm thế."
Mấy chuyện như giam giữ Lạc Ngu trong nhà, chỉ có hắn được nhìn thấy chỉ là ý nghĩ tăm tối trong nháy mắt, xuất phát từ dục vọng muốn kiểm soát của Alpha chứ Trì Mục không thể làm vậy, cũng không nỡ làm thế.
Lạc Ngu mặt mày nghiệm, kéo dài giọng mình: "Sẽ không làm vậy à... Là sẽ không nhốt tôi lại hay là lúc tôi lớn bụng sẽ không..."
Lạc Ngu bị Trì Mục bịt miệng, mắt cong thành trăng lưỡi liềm, dáng vẻ cợt nhả cực kỳ xấu xa.
Trì Mục: "Còn gây rối nữa thì không nhịn nổi đâu."
Lạc Ngu không gây gổ nữa, lấy tay Trì Mục xuống, nhỏ giọng nói: "Được thôi, không nói nữa. Đùa thôi mà, có định làm thật đâu, ít nhất kết hôn xong mới nghĩ chuyện có bầu đi. Ôi tôi cũng không muốn có con sớm vậy đâu..."
Trạng thái tâm lý con người thật biết thay đổi theo thời gian, nếu là Lạc Ngu lúc mới biến thành Omega, ai dám nói với cậu chuyện mang thai thì cậu sẽ đấm tòe mỏ kẻ đó. Thế mà bây giờ vừa nghĩ tới chuyện mang thai thì cứ thấy sao sao, cảm thấy cũng không tệ lắm.
Lạc Ngu cảm thấy việc mang thai này hơi kỳ diệu.
Dáng vẻ Lạc Ngu nghiêm túc suy nghĩ về tương lai khiến ham muốn bị gợi lên trong Trì Mục nháy mắt chuyển sang tâm trạng khác, hắn cũng thử nghĩ xem ngày tháng mai sau sẽ ra sao.
Lạc Ngu ôm đầu Trì Mục lắc lắc, để hắn hồi thần: "Dừng, vẻ mặt của cậu lạ lắm, hiệp phụ sắp bắt đầu ngay bây giờ rồi, cố lên!"
Nghĩ mấy chuyện mang thai sinh con này nọ còn quá sớm đấy, Lạc Ngu cảm thấy, ít nhất cũng phải vài năm nữa, bây giờ thi đấu mới là chuyện chính.
Mạch suy nghĩ của Trì Mục bị Lạc Ngu lắc trở lại, nhìn Lạc Ngu gật đầu.
Lạc Ngu vuốt tóc Trì Mục, ngắm dung nhan anh đẹp trai nhà mình, vỗ vai hắn.
Trì Mục vào phòng thi, lòng hiếu thắng mãnh liệt chưa từng có.
Cuộc thi này hắn vốn không quan tâm thắng thua, với hắn mà nói làm xong là được, nhưng giờ đây... Trì Mục liếc nhìn Khấu Tinh Việt bên cạnh, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Trì Mục nộp bài trước một bước, ra khỏi trường thi.
Nửa tiếng sau mới có kết quả. Giáo viên dẫn đội rất kích động khi nhận được thông báo, các học sinh khác đều hoan hô và chúc mừng, riêng Trì Mục lại là người bình tĩnh nhất, chỉ là ý cười nơi khóe miệng vẫn để lộ tâm trạng tốt của hắn.
"Được rồi, bây giờ mọi người đi thu dọn đồ đạc của mình, chúng ta chuẩn bị về thôi."
Bởi vì thi hai ngày nên giáo viên đã sắp xếp xong phòng ở khách sạn cho các học sinh, đều là phòng đôi hoặc phòng ba người. Lạc Ngu và Trì Mục được xếp ở phòng đôi.
Dùng thẻ mở cửa, vào phòng xong là Lạc Ngu lập tức đẩy Trì Mục lên cánh cửa.
Hơi thở cậu nóng bỏng, tin tức tố thơm ngọt ngào ngạt, chóp mũi cọ lên mặt Trì Mục, tóc mai vành tai chạm khẽ lấy nhau.
"Bạn trai tôi thật giỏi, thưởng cậu cho cậu cái hôn."
Lạc Ngu như ngọn lửa, hòa tan lạnh nhạt hờ hững trên mặt Trì Mục.
Đấu tranh chiếm lấy, dịu dàng và cường thế cùng tồn tại.
Trì Mục dường như cố ý đòi lại một nửa phần bị chọc ghẹo trước thi đấu, mãi đến khi Lạc Ngu tê dại mới thở hổn hển buông cậu ra.
Lạc Ngu chạm vào đôi môi sưng vù của mình, vẫn rất sướng.
Lúc Lạc Ngu về đến trường là buổi chiều, nghỉ ngơi vài giờ liền đến lớp tự học buổi tối. Kết quả thi đấu của bọn họ đã được giao về trường ngay khi thi đấu xong, cô chủ nhiệm vô cùng vui mừng thông báo trên lớp, Lạc Ngu và Trì Mục vừa vào lớp thì được một tràng pháo tay nhiệt liệt chào đón.
Lạc Ngu chưa bao giờ trải nghiệm cảnh này, nào giờ cậu vào lớp cả lớp lặng thinh mới là bình thường.
Cảm giác đó nói thế nào nhỉ, cũng khá ổn.
Đinh Duệ Tư: "Ngu ca cừ quá, không hổ là cậu."
Lạc Ngu chỉ Trì Mục nói: "Được rồi, giành giải nhì mà thôi, không có gì đáng khen, khen cậu ấy còn được."
Đinh Duệ Tư: "Hầy, anh cả chị dâu là người một nhà, tớ khen cậu cũng là khen chị dâu, phải không Trì ca?"
Cũng chỉ Đinh Duệ Tư mới dám hớn hở gọi Trì Mục là chị dâu ngay trước mặt người ta. Trì Mục gật đầu, tỏ ý tán thành.
Đinh Duệ Tư: "Nhưng hai ngày nay không có cậu, tớ thực sự rất cô đơn."
Cậu chàng bắt đầu sầu bi, nói xong còn hát: "Không phải vì cô đơn mới nhớ anh, mà vì nhớ anh mới cô đơn..."
Tên điên này, người ta hát lạc điệu, Đinh Duệ Tư hát lạc giọng.
Lạc Ngu: "Nhụy Ti, một vừa hai phải thôi."
Lạc Ngu nói xong câu này, cảm giác quen tai đến lạ.
Đinh Duệ Tư: "Ngu ca, trước đây cậu đều bảo tớ câm miệng, bây giờ lại đổi thành giọng điệu của Trì ca, chẳng lẽ đây là phu xướng phu tùy ư?"
Lạc Ngu: "Câm miệng."
Đinh Duệ Tư thở dài: "Thoải mái rồi."
Lạc Ngu cốc đầu cậu ta một cái: "Lắm lời muốn chết."
Ngoại trừ khúc nhạc dạo này thì cuộc sống lại trở về như cũ.
Thời gian nhảy từ cuối tháng chín đến giữa tháng mười hai.
Cuộc sống học tập mỗi ngày đều như nhau, không có gì mới mẻ. Sáng tự học tối tự học, bài tập chưa làm xong, chưa thi xong, chỉ mỗi việc học đã có thể lấp đầy toàn bộ thời gian.
Hồi lớp 10, 11 nghe đến lớp 12 luôn cảm thấy khao khát hoặc áp lực lớn, nhưng đến lúc trở thành học sinh cuối cấp rồi thì lại thấy à, cũng chỉ vậy thôi. Khác chăng chỉ là bầu không khí học tập sẽ căng thẳng hơn, giáo viên cũng sẽ thỉnh thoảng dài dòng trên bục giảng một chút.
Dưới không khí này, Lạc Ngu tranh thủ thời gian vụng trộm yêu đương với Trì Mục, trừ những người thân thiết bên cạnh, chẳng ai biết bọn họ quen nhau.
Box cp Trì Ngư trong diễn đàn trường vẫn tồn tại, hơn nữa ngày càng lớn mạnh. Các em trai em gái khóa dưới gục ngã trước giá trị nhan sắc của hai người, có người muốn lân la làm quen nhưng còn chưa kịp chào hỏi đã bị vẻ mặt của Lạc Ngu và Trì Mục đẩy lùi.
Hoa hồng nhỏ Bạch Tĩnh Trúc lên lớp 11, hẹn hò với một em trai lớp 10. Có lần Lạc Ngu tình cờ trông thấy họ nắm tay đi qua, hoa hồng nhỏ tự nhiên thoải mái chào hỏi cậu, chút cảm giác tránh còn không kịp của cậu với cô nàng cũng tan thành mây khói, thậm chí còn hữu nghị nhắc nhở Bạch Tĩnh Trúc phía trước có camera mới lắp.
Nhưng đáng tiếc Bạch Tĩnh Trúc vô cùng xui xẻo đã bị quay được, bị chia cắt với bạn trai nhỏ một cách bi thảm.
Đối với chuyện này, Lạc Ngu không thể không thừa nhận dáng vẻ Alpha của mình tiện lợi vô cùng. Đừng nói là trước camera, cho dù cậu và Trì Mục ôm vai bá cổ nắm tay trước mặt hiệu trưởng và giáo viên thì cũng không bị nghi ngờ tí nào.
Đinh Duệ Tư ngày ngày ăn cơm chó và chanh, tự giễu mình đã trở thành người trồng chanh xuất sắc và nhân viên ăn thử cơm chó chất lượng cao, mà chính cậu chàng lại đang bận đấu tranh với Toán, không có thời gian yêu đương.
(*) Chắc mọi người đều biết, ghen tị bên trung hay xài ăn giấm, chua, chanh đồ đó. Cập nhậ𝙩 𝙩𝐫uyện nhanh 𝙩ại [ 𝙩𝐫uⅿ𝙩𝐫uyen.𝐕𝙉 ]
Trong hai tháng này, thời tiết chuyển từ nóng sang lạnh. Tây Giang là thành phố không có mùa thu, khi người ta không hay biết thì mùa đông đã chiếm chỗ mùa hè rồi.
Lạc Ngu đã mặc áo khoác dày, bên trong mặc đồng phục trường, dưới thúc ép của Kiều nữ sĩ còn mặc thêm quần giữ nhiệt.
Lạc Ngu đang xắn ống quần của mình, nhìn chiếc quần giữ nhiệt màu đỏ chót thì choáng váng: "Mẹ, tại sao cái quần giữ nhiệt này lại màu này?"
Kiều nữ sĩ: "Ôi, rực rỡ hưng thịnh mà, không phải màu sắc rất đẹp sao? Mẹ còn mua bộ màu đen cho Trì Tì mặc đây."
Lạc Ngu: "Ha ha ha ha ha đưa con, con mang qua liền luôn."
Lạc Ngu đoán Trì Mục không mặc quần giữ nhiệt, như vậy sao được, nhất định phải cùng nhau nhận tình thương của mẹ đến từ Kiều nữ sĩ.
Kiều nữ sĩ: "Được, nhưng bên ngoài lạnh, chỗ mẹ còn có miếng dán giữ nhiệt này, con dán một miếng ở chỗ bụng đi, dán cách quần áo."
Lạc Ngu: "Không cần, bụng con có lạnh đâu."
Kiều nữ sĩ: "Thế ngộ nhỡ con bị gió thổi bị lạnh tử cung thì làm sao?"
Lạc Ngu yếu ớt nhìn bà: "Mẹ, mặc dù con chưa đọc hết toàn bộ sổ tay Omega nhưng con vẫn biết kiến thức sinh lý cơ bản đấy."
Nam Omega làm gì có tử cung! Chỉ có túi thai thôi!
Kiều nữ sĩ nhỏ giọng: "Rồi rồi, phòng bệnh hơn chữa bệnh mà, vậy con mau đi đi."
Kiều Uyển Dung nhét túi đựng quần giữ nhiệt vào tay Lạc Ngu, giục cậu đi mau.
Lạc Ngu đội mũ bảo hiểm, lái mô tô của mình.
Mũ bảo hiểm vẫn là chiếc cũ của cậu, cái Trì Mục tặng cậu chỉ muốn bỏ tủ kính ngắm nghía thôi, hoặc là chỉ đội khi Trì Mục dắt cậu đi đua xe. Bình thường thì cậu sẽ không lấy ra, lỡ mà va đập xước xát, thì cậu đau lòng chết mất.
Mấy ngày nay trời trở lạnh nhưng mùa đông Tây Giang không có tuyết. Lạc Ngu nghe nói dự báo năm nay có tuyết rơi nhưng cũng không biết là khi nào.
Lạc Ngu hay đến nhà Trì Mục, bảo vệ gác cổng cũng quen mặt cậu rồi, vừa thấy cậu từ xa đã làm đăng ký cho cậu luôn.
Mật mã của khu chung cư cao cấp khá nhiều, nhập mật mã cổng, mật mã thang máy nữa. Lạc Ngu tới nhà Trì Mục, vừa gửi tin nhắn cho hắn vừa mở cửa vào nhà.
"Không ở nhà hả..."
Lạc Ngu vừa nhìn màn hình điện thoại, vừa kéo cửa nhà Trì Mục ra, sau đó ánh mắt ngừng lại.
Chỗ thay giày có một đôi giày chắc chắn không phải của Trì Mục, cũng khác với cỡ giày của Trì Mục và Lạc Ngu, trông nhỏ hơn rất nhiều.
Lạc Ngu nhìn bày biện trong nhà một chốc, xác định đúng là nhà Trì Mục.
Chẳng lẽ Trì Mục có khách đến sao?
Khả năng này không cao lắm, nếu có khách đến thì Trì Mục đã nhắn cho cậu biết rồi.
Lạc Ngu mở tủ giày, phát hiện dép lê của cậu không thấy đâu nữa. Cậu nhíu mày thay dép của Trì Mục, bước vào phòng khách.
Cửa phòng ngủ chợt bị người mở ra, một người vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lạc Ngu.
"Anh là ai? Sao anh lại vào được đây!"
Lạc Ngu nhìn đồ ngủ của Trì Mục trên người y, sắc mặt rất khó coi: "Cái này nên là tôi hỏi cậu, cậu là ai?"
Người trước mặt chắc chắn là Omega, thấp hơn Lạc Ngu một cái đầu, khuôn mặt xinh đẹp mềm mại, là một mỹ thiếu niên. Trong mắt Lạc Ngu, thuộc loại một đấm là gục.
"Đây là nhà tôi, đương nhiên tôi là chủ nhân nhà này, lẽ nào anh là bạn của anh trai tôi à?"
Nghe được chữ 'anh trai' này, vẻ mặt Lạc Ngu bớt khó coi chút chút nhưng vẫn rất khó chịu với mấy chữ 'chủ nhân nhà này'.
Cậu ở đây lâu vậy rồi mà không hề biết Trì Mục còn có em trai, Trì Mục cũng chưa từng nói với cậu chuyện này.
"Nếu đã là bạn của anh tôi thì ngồi đi. Không ngờ anh tôi còn có bạn mới mà tôi không biết."
Mỹ thiếu niên ngồi xếp bằng trên thảm, vừa nói vừa lấy máy chơi game ra chơi.
Lạc Ngu càng nhìn màn hình càng thêm nhồi máu cơ tim, lần trước cậu chơi không lưu tiến độ lại, còn định nào tới chơi tiếp, không ngờ bây giờ trực tiếp quay lại mốc ban đầu.
"Anh còn mang cả đồ đến nữa à? Đây là gì thế, quần giữ nhiệt à ha ha ha ha, anh tôi sẽ không mặc kiểu này đâu."
Lạc Ngu: "Cậu ấy sẽ mặc."
Mỹ thiếu niên chắc như đinh đóng cột: "Không thể nào."
Lạc Ngu gọi điện cho Trì Mục, vào thẳng vấn đề: "Trì Mục, tôi mua quần giữ nhiệt cho cậu, mặc không?"
Trì Mục bên kia đáp không chút do dự: "Có."
Thấy mỹ thiếu niên trợn mắt há mồm, trong lòng Lạc Ngu vui sướng.
"Đúng rồi, em trai cậu đang ở nhà cậu..."
"Ai?"
Giọng Trì Mục lạnh xuống, Lạc Ngu cách màn hình cũng có thể cảm nhận được hắn không vui.
Trì Mục: "Cậu mở loa ngoài à?"
Lạc Ngu: "Ừ."
Giọng Trì Mục lạnh lùng: "Trì Hàm Triêu, ra khỏi nhà tôi ngay."
Trì Hàm Triêu không động đậy: "Đừng mà anh, khó khăn lắm em mới vào được, ở chỗ anh một lúc thôi mà."
Lạc Ngu đặt điện thoại lên tủ bên cạnh, nói với Trì Mục bên kia: "Cậu muốn đuổi nó ra ngoài thật à?"
Trì Mục: "Ừ, nếu nó không chịu đi thì cậu chờ chút, giờ tôi về nhà ngay đây."
Lạc Ngu: "Cái này đơn giản, đợi đó."
Lạc Ngu ung dung xách người ngồi dưới đất dậy, lấy lại máy chơi game của mình rồi quẳng người ra ngoài, nhân tiện cũng ném dép ra ngoài luôn rồi đóng cửa lại, phủi tay.
"Xong."
Trì Mục bị cậu chọc cười: "Ngầu quá."