Bản Năng Si Mê

Đổi cách xưng hô

Chuyển ngữ: Méo

Chỉnh sửa: Diên

Khi Trì Mục về đến nhà thì ngoài cửa không một bóng người. Hắn mở cửa đi vào thì thấy Lạc Ngu đang ôm máy chơi game cầm tay cày lại.

Trì Mục không thấy dép nên đi chân trần vào nhà, sau khi đợi hơi lạnh trên người bớt đi mới bước lại gần.

Tâm trạng Lạc Ngu không vui, dù cho đối phương là em trai ruột của Trì Mục thật thì cậu cũng rất giận, huống chi có vẻ như quan hệ của Trì Mục và em trai hắn không tốt lắm.

Lạc Ngu vẫn không lấy lại được kỷ lục, tạm thời lưu tiến độ hiện giờ trước, bỏ máy chơi game cầm tay sang một bên.

Lạc Ngu thấy hắn không đi dép thì lắc lắc chân mình, nói: "Dép của cậu ở chỗ tôi, dép của tôi bị em cậu đi rồi. Tôi đuổi nó ra ngoài luôn, dép thì chưa lấy lại."

Trì Mục ngồi xuống bên cạnh cậu, nắm tay cậu: "Làm tốt lắm, bọn mình thay đôi mới là được."

Lạc Ngu nhướng mày: "Phản ứng này của cậu... Đó là em trai cậu sao?"

Trì Mục: "Ừ, về mặt huyết thống mà nói thì đúng là vậy."

Lạc Ngu: "Thế quan hệ luôn không tốt như vậy à?"

Trì Mục: "Ừ, hôm nay tôi không hề biết nó sẽ đến đây. Đó giờ tôi không nói mật khẩu với người nhà, tôi sẽ hỏi rõ lại."

Lạc Ngu luôn biết quan hệ của Trì Mục với gia đình hắn chẳng ra làm sao, trước đây sớm đã có manh mối, thái độ của Trì Mục khi nói đến phương pháp giáo dục của cha mẹ và phương diện gia đình luôn rất lạnh nhạt.

Lạc Ngu tức đến bật cười: "Quan hệ với cậu không tốt mà còn dám nói với tôi nó là chủ nhân của cái nhà này à? Nó còn mặc đồ ngủ của cậu, còn đi ra từ phòng ngủ, còn động vào kỷ lục game của tôi."

Trì Mục nhíu mày bực bội, trầm giọng nói: "Những đồ nó đã chạm vào cứ vứt hết đi."


Tâm trạng Lạc Ngu vốn không tốt, nhưng thấy tâm trạng Trì Mục còn tệ hơn cả cậu thì chợt thấy cũng không bực lắm. Cậu đột nhiên tò mò không biết cậu em trai kia đã làm gì mà khiến Trì Mục chán ghét như vậy.

Lạc Ngu xoa mi gian của Trì Mục, ngã vào lòng hắn. Cậu giơ tay lột miếng dán ngăn mùi trên tuyến thể, thả tin tức tố ra.

Hương liên kiều hết sợi này đến sợi khác tràn ra phòng, cũng vấn vương trong lòng Trì Mục.

Cảm nhận được sự vỗ về của Lạc Ngu, ngón tay Trì Mục vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu.

Lạc Ngu điều chỉnh tư thế trong lòng hắn, sau khi đổi vị trí nằm thoải mái mới nói: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ghét một người đến vậy."

Trì Mục: "Với tôi, nó không xứng đáng được tôi quý mến."

Trì Mục sắp xếp lại mạch suy nghĩ, kể sơ lược những chuyện mà hắn vốn định sau này mới nói với Lạc Ngu.

Lạc Ngu đã chuẩn bị rửa tai lắng nghe, nhưng lại không ngờ Trì Mục vẫn không thay đổi bản tính cool ngầu, ngay cả kể chuyện xưa cũng chỉ dùng vài câu dài tóm gọn lại, nhưng mỗi câu đều mang theo sự từng trải, đều khiến Lạc Ngu khó chịu.

"Hồi nhỏ bố mẹ tôi đã yêu cầu tôi rất cao, khi tôi không đạt được sự hài lòng của họ ở một việc nào đó thì họ sẽ không nói với tôi một câu nào, lần dài nhất là một tháng, hồi ấy khoảng sáu tuổi."

"Trì Hàm Triêu nhỏ hơn tôi ba tuổi nhưng cuộc đời của nó hoàn toàn trái ngược với tôi. Chúng tôi không ở cùng nhau, cũng không gặp mặt thường xuyên, nhưng nó luôn luôn muốn gặp tôi, lấy đi đồ của tôi một cách hiển nhiên, cho rằng tôi chính là của nó, thậm chí còn làm một số hành vi khác khiến tôi không thể hiểu nổi. Vì vậy nên tôi không thể nảy sinh bất cứ tình cảm anh em cùng huyết thống nào với nó hết."

"Nếu hôm nay cậu không đến, tôi sẽ đưa nó đến đồn cảnh sát."

Lạc Ngu hít sâu một hơi, bò dậy từ trên người Trì Mục: "Có lẽ tôi sắp chửi người trước mặt cậu, chửi cả nhà cậu trừ cậu ra."

Sau đó, Trì Mục còn chưa phản ứng lại thì Lạc Ngu đã bắt đầu chửi bới: "Bà mẹ nó chứ sống chó thật đấy, súc sinh chứ đ.éo phải người chắc luôn. Cậu là con ruột thật đấy à? Mẹ nó chứ tôi hơi bị nghi là thằng ranh mới rồi là loại mà bố mẹ cậu yên sâu đậm rồi ở bên nhau đẻ ra cho nên mới được đối xử khác biệt như thằng ngu chăng. Sớm biết đồ chó vừa rồi kia là loại hàng này thì còn khướt tôi mới thả nó ra đơn giản như thế. Tôi nhất định phải tóm nó lại đánh một trận cho nó biết thế nào là xã hội tàn nhẫn, ranh con!"

Rất nhiều nội dung cần tắt âm Lạc Ngu cũng không hề khách sáo nói toạc ra, tưởng chừng như đã dùng hết khả năng cả đời để bày tỏ tâm trạng bất mãn của mình, gia đình xa cách như vậy ai mà không tự co mình lại, ai mà muốn nói chuyện chia sẻ với người khác chứ.

Thảo nào khi Lạc Ngu nói với Trì Mục phương pháp giáo dục cực đoan của bố Đinh Duệ Tư, Trì Mục lại nói bạo lực lạnh càng khiến người ta chán ghét hơn, có một số người đúng là không xứng làm cha làm mẹ.


Một tháng không nói chuyện với một đứa trẻ mới sáu tuổi, nó còn nhỏ như vậy, không chừng còn để lại bóng ma tâm lý đi.

Cái kiểu ta đây mới rồi của thằng oắt kia làm Lạc Ngu còn tưởng quan hệ hai anh em tốt lắm, còn bô bô lên mình là chủ nhân nơi này cơ mà. Nếu có thể quay ngược thời gian, Lạc Ngu nhất định phải đạp cho nó hai phát để nó biết ai mới là chủ nhân thật sự.

Trước đấy Lạc Ngu cảm thấy Trì Mục nói đã quen đứng đầu là rất xuất sắc, bây giờ nghĩ lại mà đau lòng.

Trì Mục nghe Lạc Ngu chửi mắng thì tâm trạng cũng dễ chịu hơn, cười khen ngợi: "Tiếng phổ thông thật êm tai."

Hắn thực sự rất thích tính cách của Lạc Ngu, vĩnh viễn thẳng thắn thản nhiên, là ánh sáng hấp dẫn chí mạng của hắn.

Lạc Ngu: "Không được, tôi vẫn tức lắm, cậu tốt tính quá đấy, chuyện này mà cũng nhẫn nhịn được hả?"

Trì Mục: "Hồi cấp hai tôi đã chuyển ra ngoài rồi, chuyện hồi lớp 9 kia, Trì Hàm Triêu theo phe bọn họ."

Lạc Ngu kinh ngạc: "Đầu óc nó không có vấn đề gì đấy chứ?"

Năm lớp 9, Trì Mục bị người đánh úp tiêm thuốc, sau đó bị vu oan làm ra hành vi quá đáng với Omega. Thế mà Trì Hàm Triêu cho rằng Trì Mục làm thế thật à?

Lạc Ngu cảm thấy khó hiểu: "Không đúng, vậy sao nó còn dám vác mặt tới chứ? Không chỉ thế mà còn vào nhà cậu, dùng đồ của cậu, mặc quần áo của cậu nữa! Nó nên đi theo Thôi Hàm luôn cho rồi."

Trì Mục: "Tôi nghĩ có lẽ nó có vấn đề tâm lý rất nghiêm trọng, hành vi rất phân liệt. Nhưng chuyện ấy không liên quan đến tôi, tôi không muốn biết và cũng không muốn can thiệp vào bất cứ chuyện gì của nó. Còn ba mẹ tôi thì khi nào tôi kiếm đủ giá trị trả lại cho bọn họ những gì họ đã đưa cho tôi, tôi sẽ từ bỏ quyền thừa kế."

Trì Mục rất bình tĩnh, hắn nhất định không khoan dung cho những hành vi đó, cũng nhất định không tha thứ. Sau khi quá thất vọng, hắn tính toán rõ ràng rồi xử lí mọi chuyện theo hướng lợi ích hóa, một ngày nào đó hắn sẽ trả lại ơn dưỡng dục.

Trong khoảnh khắc đó Lạc Ngu thực sự muốn nói mấy lời kiểu như trả thù bố mẹ các thứ nhưng cũng chỉ là ý nghĩ nhất thời. Cậu nghĩ lại, nếu làm vậy thật thì không phải Trì Mục sẽ phải gặp cặp bố mẹ kia và thằng em trai hệt như bệnh nhân tâm thần thường xuyên ư? Thôi, cứ cách xa chút cũng rất tốt.

Huống chi cậu biết là Trì Mục không phải dạng người có lòng báo thù sâu nặng, Trì Mục là chính nhân quân tử.

Chẳng trách Lạc Ngu luôn cảm thấy rõ ràng là cùng tuổi nhưng đối phương lại thành thục hơn cậu nhiều, thậm chí bây giờ cậu còn thấy may mắn vì cái gia đình quái gở đấy không khiến Trì Mục đi sai đường.


Lạc Ngu nâng mặt Trì Mục, không khỏi cảm thán: "Cậu quả là vật quý báu nhất của nhân gian."

Trì Mục mỉm cười: "Làm gì đến mức đấy."

Lạc Ngu: "Tôi nói thật đó, cậu có chắc mình là con ruột của bố mẹ cậu không?"

Trì Mục bình tĩnh đáp: "Tôi đã làm xét nghiệm AND rồi. Có lẽ là do lúc sinh tôi thì trạng thái tinh thần của mẹ tôi không ổn định, suýt nữa thì khó sinh nên mới khiến bà ấy lạnh nhạt với tôi."

Thực ra Trì Mục đã từng hỏi rồi nhưng đáp án nhận được là 'Con là con cả, còn là Alpha thì nên như vậy.' Trì Mục không tin, ngẫm lại những chuyện hồi nhỏ thì dần suy đoán ra sự thật có khả năng đúng cao nhất.

Ba mẹ hắn vốn là người tin vào quỷ thần, đặc biệt là người mẹ luôn có trạng thái tinh thần không ổn định. Lúc hạ sinh hắn, trong nhà luôn gặp chuyện khó khăn, mãi đến khi Trì Hàm Triêu ra đời thì tình hình trong nhà mới có chiều hướng tốt đẹp lên.

Má Trì Mục bị Lạc Ngu nâng phồng lên, nói chuyện không rõ ràng: "Vốn dĩ tôi định đợi làm xong những việc này rồi mới nói cho cậu biết. Tôi cũng không nói với họ chuyện của chúng ta, sợ họ làm phiền cậu, nhưng tôi không biết Trì Hàm Triêu sẽ làm gì."

Lạc Ngu nhướn mày: "Ai sợ nó, dạng như nó, một mình tôi có thể đánh mười đứa."

Lạc Ngu véo mặt Trì Mục, cho bạn trai mình một cái hôn yêu mến: "Không nghĩ mấy thứ ngu si đó nữa, Trì Trì của chúng ta tốt thế này, tôi thích ghê ấy."

Tin tức tố của Omega tỏa ra bộc lộ suy nghĩ của chủ nhân, Lạc Ngu không biết nói những lời an ủi người khác, trực tiếp bày ra cảm xúc của mình trước mặt Trì Mục, để chúng hòa vào xương máu của Trì Mục, khiến Trì Mục cảm nhận rõ ràng tâm tư cậu lúc này.

Hai luồng tin tức tố vấn vít lấy nhau, thẳng thắn không chút giấu giếm mở lòng với đối phương.

Nụ hôn ngắn kết thúc, bầu không khí dịu dàng triền miên.

Trì Mục nhìn vào mắt Lạc Ngu, giọng hơi khàn: "Có thể gặp được cậu là may mắn của tôi."

Trì Mục: "Dù cho cậu không trở thành Omega."

Có thể gặp được Alpha Lạc Ngu, Trì Mục cũng sẽ cảm thấy là đó một việc cực kì may mắn.

Cho nên bây giờ hắn nhắc đến những chuyện không vui kia cũng không hề buồn bã. Có một việc may mắn đến hạnh phúc bên cạnh, đủ để phai bớt đi những điều không vui trong cuộc sống.

Sau lưng Trì Mục là ghế sô phe, Lạc Ngu đè hắn lên ghế, cọ má Trì Mục.

Lạc Ngu: "Sao anh nói chuyện bùi tai quá vậy, rõ ràng bầu không khí này không phải là em nên an ủi anh sao?"


Tay Lạc Ngu di chuyển trên người Trì Mục, tay Trì Mục vì cái lạnh ngày đông nên còn lạnh hơn trước. Lạc Ngu cho tay hắn vào trong quần áo, bản thân bị lạnh run cầm cập một chốc, lúc Trì Mục muốn bỏ tay ra thì bị cậu đè lại.

Lạc Ngu cũng không muốn làm gì hết, chỉ đơn thuần muốn làm người Trì Mục ấm lên. Trì Mục cũng lặng lẽ ôm cậu, khẽ cong khóe miệng.

Dù ở trong mùa động giá rét nhưng nơi nào có hoa liên kiều nhỏ thì nơi đó chính là mùa xuân ấm áp.

Ngả vào lòng nhau một hồi, Trì Mục bắt đầu giải quyết việc trong nhà. Hắn vứt hết chăn, ga trải giường ở phòng ngủ đi, thậm chí còn bỏ cả chiếc giường kia nhưng vẫn cảm thấy không đủ.

Nhà là khu vực riêng tư tuyệt đối của Trì Mục, ngay cả Thang Nguyệt và Ngụy Kha cũng chưa từng đến. Với hắn mà nói, Trì Hàm Triêu giống như vi-rút truyền nhiễm, cảm giác mỗi nơi đều vị hơi thở của nó nhiễm bẩn.

Trì Mục: "Mình chuyển nhà đi."

Lạc Ngu: "Ok luôn, cậu muốn chuyển thì chuyển, tôi đổi nơi tìm cậu thôi mà."

Trì Mục: "Tôi muốn tìm một căn khác, trên giấy chứng nhận bất động sản có ghi tên cậu."

Lạc Ngu giễu cợt: "Sao, làm anh tôi vẫn chưa đủ, giờ còn muốn làm kim chủ của tôi à?"

Cậu lắc đầu: "Tôi biết cậu có ý gì, nhưng không cần thiết. Cậu đã đủ tốt với tôi rồi, nhưng tôi hy vọng sau này khi tôi có khả năng có thể chia sẻ gánh vác cùng cậu."

Lạc Ngu không mưu cầu bất cứ thứ gì của Trì Mục. Trì Mục tặng cậu mũ bảo hiểm, cậu rất quý trọng bày ở nhà Trì Mục. Mấy món quà khác như xe đua này kia, Lạc Ngu kiên quyết giao quyền sở hữu vào tay Trì Mục.

Lạc Ngu: "Tôi và cậu yêu nhau, chỉ yêu con người cậu mà thôi."

Lạc Ngu khoanh tay tựa vào khung cửa mỉm cười: "Nếu cậu nhất định phải tặng tôi chút gì đó thì sau này rồi tính. Khi nào cậu thăng cấp lên làm đối tượng kết hôn với tôi rồi tặng cũng không muộn."

Lạc Ngu trêu đùa hắn: "Lúc đó tôi phải gọi cậu là gì ấy nhỉ... Chồng ơi, đúng không?"

Kết quả nói xong Lạc Ngu lại là người không chịu nổi trước, rùng mình nổi da gà: "Kỳ cục quá, gọi anh ơi vẫn thuận miệng hơn chút."

Nhưng rõ ràng Trì Mục không cho là như vậy.

"Ưm a..."

Tên chương là đổi xưng hô nhưng sau khi bàn bạc tui quyết định vẫn để nguyên, sau này lên đại học mới đổi thành anh – em nhé ;;v;;


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận