Bản Năng Si Mê

Ở chung

Chuyển ngữ: Méo

Chỉnh sửa: Diên

Tận khi đến bờ vực mất kiểm soát, Trì Mục mới nhẫn nhịn dừng lại.

Lạc Ngu bị hắn làm cho nóng cả người, hôm nay cậu còn mặc thêm quần giữ nhiệt, nóng như sắp nổ tung.

Chăn ga trải giường trong phòng ngủ đều không còn, Trì Mục cũng không muốn bước vào phòng này, kéo Lạc Ngu đến phòng xem phim.

Ban ngày mùa đông cũng có chút u ám, phòng xem phim không có cửa sổ càng tối đen như mực.

Bọn họ đè lên nhau ngã xuống giường sô pha mềm mại, trong không khí tràn ngập mùi tin tức tố thơm ngào ngạt.

Lạc Ngu bất giác nhận ra, dù là người có thể sức kiềm chế thì khi cảm xúc đạt đến giới hạn đột phá, cánh cửa khóa chặt nọ được mở ra, cũng sẽ từ núi băng biến thành núi lửa.

Cướp đi các giác quan, kiểm soát hơi thở, khống chế nhịp tim, chiếm giữ đại não, ý chí của Lạc Ngu thối lui rồi lại thối lui, bị quẳng lên đỉnh núi cao cao.

Đây là lần duy nhất bọn họ quấn quít thân mật mà không phải trong kỳ phát tình, như lửa cháy bừng bừng lan ra đồng cỏ, nhiệt tình nồng cháy xua đi giá lạnh mùa đông.

Lạc Ngu khó mà khống chế cơ thể trong cảm xúc này, chỉ có thể thở hổn hển theo động tác của Trì Mục.

Có một điều Lạc Ngu rất tức giận, vì dựa theo thể chất, độ bền và khả năng chịu đựng của Omega đều kém hơn Alpha. Kém hơn ở phương diện khác cậu còn bỏ qua được chứ kém hơn ở phương diện này thực sự khiến cậu cực kỳ không vui.

Ánh mắt Lạc Ngu trống rỗng, đầu óc nổ tung một mảnh sáng chói rồi sau đó chỉ để lại chút vệt sáng, nhưng khi cảm nhận được nhiệt độ của Trì Mục, Lạc Ngu lập tức tỉnh táo lại.

Hơi thở Lạc Ngu rối loạn: "Bây giờ vẫn chưa được."

Có lẽ vì cơ thể lúc này cơ thể rất thả lỏng, ngay cả cảm giác dị vật cũng không nghiêm quá nghiêm trọng nhưng Lạc Ngu biết nó thực sự tồn tại, hơn nữa còn đang chuyển động.

Giọng Trì Mục khàn khàn: "Yên tâm."

Ngón tay nhuốm nước của hắn vẽ loạn lên cơ thể uốn lượn của Lạc Ngu, lau đi những giọt mồ hôi trên trán Lạc Ngu.

Chân Lạc Ngu dài, co lại rất khó chịu, may mà chiếc giường sô pha này đủ cao, dù buông thõng chân xuốn cũng không chạm đất.


Cảm giác ấy thực sự rất kinh khủng, mỗi lần cọ xát qua lại dù biết rõ Trì Mục sẽ không làm thật nhưng trong sự hỗn loạn không ngừng lặp đi lặp lại ấy vẫn khiến cậu có ảo giác như bị xâm nhập.

Lúc kết thúc, Lạc Ngu hòa hoãn một hồi lâu mới bò dậy đi tắm cùng Trì Mục.

Quần áo còn sạch sẽ, Lạc Ngu cầm lên, lúc đi qua phòng khách, vẫn không quên đem theo quần giữ nhiệt hiệu yêu thương mà Kiều nữ sĩ mua, sau khi tắm xong nhìn Trì Mục mặc.

Giám đốc trẻ tuổi vì yêu mà mặc quần giữ nhiệt, Lạc Ngu không khỏi nhìn Trì Mục cười hô hố.

Lạc Ngu: "Hay là mình đổi đi? Cảm giác cậu mặc màu đỏ có sức uy hiếp hơn há há há há há há."

Trì Mục ngắm dáng vẻ cậu cười khom lưng qua gương một lúc, cảm thấy trông cũng được, hơn nữa còn rất ấm áp.

Thu dọn phòng xem phim chốc lát, Trì Mục và Lạc Ngu bắt đầu bàn bạc xem nên chuyển đi đâu.

Lạc Ngu: "Ngoài căn biệt thự cho thuê kia, cậu còn chỗ nào khác để ở không?"

Lạc Ngu cảm thấy ít nhất phải mất một năm để đi xem nhà rồi sửa sang lắp đặt lại, lúc đó bọn họ đều lên đại học rồi, chưa chắc sẽ ở lại Tây Giang. Dù có sẵn nhà thì tu sửa cũng mất nhiều thời gian, trong khoảng thời gian ấy Trì Mục cũng cần chỗ để ở.

Trì Mục lắc đầu: "Tôi chỉ có hai căn này đứng tên tôi."

Vào ngày Trì Mục quyết tâm ra đi đã cố gắng tránh dùng tiền của gia đình mua đồ cho mình. Khoản đã dùng, hắn sẽ trả lại cả gốc lẫn lãi, về sau cắt đứt không dây dưa.

Lạc Ngu xoa cằm, nghĩ ra một ý hay ho: "Hay là cậu đến nhà tôi? Nhà tôi vẫn còn trống một phòng cho khách, không biết có nhỏ quá không."

Mặc dù Trì Mục có thể đi thuê chỗ khác, nhưng trong thâm tâm Lạc Ngu muốn Trì Mục đến nhà mình ở, muốn Kiều nữ sĩ dùng tình thương sưởi ấm hắn, để hắn cảm nhận được cái gì gọi là sự ấm áp của gia đình.

Song cậu lại đang băn khoăn không biết nhà mình có bé quá không đây, dẫu sao phòng ngủ hiện tại của Trì Mục cũng lớn gấp đôi phòng cho khách nhà cậu, chưa kể còn có bàn làm việc trong thư phòng, Lạc Ngu không muốn khiến Trì Mục thấy khó chịu.

Trì Mục: "Không nhỏ, nhưng mà có làm phiền cô không?"

Lạc Ngu: "Phiền gì chứ, cậu không biết mẹ tôi ngày nào cũng Trì Trì dài Trì Trì ngắn đâu, cứ khen cậu suốt. Nếu cậu đến nhà tôi thì bà còn vui hơn Tết ấy chứ. Tôi và cậu không ngủ cùng phòng, bà sẽ không lo lắng."

Trì Mục gật đầu, khẽ nhếch khóe môi: "Trì Trì không ngắn."

Lạc Ngu đấm hắn một cái, giọng điệu hung dữ: "Câm miệng."


Dài dài dài, mẹ nó dài như vậy làm quái gì, đâm cậu đến khó chịu.

Chuyện này tạm thời quyết như thế, Lạc Ngu và Trì Mục là người chú trọng hiệu suất, nói chuyển liền chuyển.

Trì Mục ở lại sắp xếp đồ đạc trong nhà, Lạc Ngu thì về nhà trước để chuẩn bị báo với mẹ mình.

Nghe Lạc Ngu nói xong, Kiều nữ sĩ vui vẻ đồng ý.

Kiều Uyển Dung: "Nhưng sao Trì Trì lại đột nhiên chuyển nhà thế?"

Lạc Ngu như oán hận trách móc kể ra chuyện trong nhà Trì Mục, cũng không nói quá tường tận, chỉ nói bố mẹ Trì Mục phân biệt đối xử với thằng em trai như đồ thần kinh kia, còn nói hồi nhỏ Trì Mục bị bạo lực lạnh, khiến Kiều nữ sĩ nghe mà vừa tức vừa thương.

Kiều Uyển Dung luôn nghĩ đứa nhỏ Trì Mục xuất sắc thế kia thì chắc là ba mẹ cũng phải là người rất tốt, thật không ngờ.

Kiều Uyển Dung: "Mau mau bảo Trì Trì đến đây, này không phải tức chết mất sao, nào có bố mẹ như vậy! Có đứa con như Trì Trì thì nhà ai mà chẳng cười không ngậm được miệng, họ không thương thì nhà mình thương, sẽ có lúc họ phải hối hận."

Tuy rằng Kiều nữ sĩ tốt tính, nhưng cũng không phải người yếu đuối, muốn mắng chửi hai câu nhưng bất lực vì vốn từ nghèo nàn, chỉ có thể phỉ nhổ đối phương có mắt như mù.

Lạc Ngu gật đầu hùa theo, mẹ nói quá đúng.

Lạc Ngu: "Vậy mẹ ơi, nhờ mẹ dọn dẹp phòng cho khách nhá, con đi đón Trì Mục sang đây."

Kiều Uyển Dung: "Được, đúng lúc mẹ chuẩn bị cơm tối, hôm nay mua rau với thịt viên rồi, tối ăn lẩu được không?"

Lạc Ngu: "Được ạ."

Trì Mục bên kia thu dọn rất nhanh, hắn không mang theo quá nhiều đồ, chỉ mang theo quần áo để thay và laptop, cùng chiếc mũ bảo hiểm nọ.

Lạc Ngu: "Chỉ có nhiêu đây à? Những thứ khác đâu?"

Trì Mục: "Tôi sẽ bảo người đưa đến biệt thự, tạm thời để ở đó trước."

Căn biệt thư kia không phải lúc nào cũng có người thuê, Trì Mục có thể để đồ ở tầng ba rồi phủ kín lại, không cho người khác vào.


Khi Trì Mục bước vào cửa, Kiều nữ sĩ đang nấu nước dùng lẩu trong bếp, khắp nhà tràn ngập hương thơm.

Nghe thấy có tiếng động, Kiều nữ sĩ đeo tạp dề, thò nửa người ra khỏi phòng bếp, chào hỏi Trì Mục.

"Trì Trì đến đấy à, cô đã dọn dẹp xong phòng cho khách rồi, con bỏ đồ vào đó trước đi, chút nữa thôi là dọn cơm được rồi."

Trì Mục gật đầu, nở nụ cười: "Phiền cô rồi ạ."

Kiều nữ sĩ khua đũa: "Đừng khách sáo, cứ coi đây như nhà mình là được."

Lạc Ngu: "Mẹ, mẹ đừng khua nữa, coi chừng vẩy dầu xuống sản."

Kiều Uyển Dung: "Biết rồi, con đi giúp Trì Trì một tay đi."

Lạc Ngu đâu cần bà nhắc việc này, đã dẫn bạn trai đến phòng từ lâu rồi.

Trong tủ quần áo trống không, Kiều nữ sĩ để không ít móc treo quần áo bên trong. Trì Mục treo đồ lên, Lạc Ngu ở bên canh giúp hắn.

Sau một hồi thu dọn đơn giản, Kiều Uyển Dung gọi bọn họ ăn cơm. Lạc Ngu và Trì Mục đi rửa tay, ngồi vào bàn ăn.

Bàn ăn nhà Lạc Ngu không lớn, nguyên liệu bày đầy bàn, bếp từ đặt ở giữa có một nồi lẩu uyên ương, nước dùng đang sôi nổi lên ít bọt lăn tăn.

Kiều Uyển Dung cởi tạp dề treo sang một bên, ngồi xuống nói: "Trì Trì, cái này có hai loại nước dùng, con muốn ăn loại nào cũng được. Nước dùng bên này là nước hầm xương, cô đặc biệt dùng xương ống hầm rất lâu, thơm lắm đấy, uống luôn cũng được, hay là cô múc cho con một bát nhé?"

Trì Mục vội vàng lắc đầu: "Không cần, cô cứ để kệ con đi ạ, cảm ơn cô, không cần quan tâm con."

Kiều Uyển Dung: "Được, vậy con ăn đi, muốn ăn gì thì ăn."

Lạc Ngu nhìn hai người có chút căng thẳng, mất tự nhiên với cả không biết nhiệt tình đến chỗ nào, bèn gắp một món trước, làm dịu bầu không khí.

Lạc Ngu: "Mẹ, ăn cái này đi."

Lạc Ngu: "Trì Mục, viên này ngon lắm, ăn cái này."

Sau khi Lạc Ngu gắp đồ ăn cho mẹ và bạn trai một lượt để mẹ thả lỏng, bắt đầu tán gẫu với mẹ như lúc ăn cơm thường ngày.

Lạc Ngu: "Đúng rồi mẹ, chuyện cãi nhau mẹ kể ấy sau đó thế nào vậy?"

Lạc Ngu giải thích với Trì Mục bên cạnh: "Hôm nay lúc mẹ tôi đi làm thì thấy hai bác gái bán đồ ăn sáng đang cãi nhau giành giật, cũng không thèm buôn bán nữa, cứ ở đó cãi nhau. Mẹ tôi ở bên cạnh xem náo nhiệt, suýt nữa muộn làm."

Kiều Uyển Dung gặp một số chuyện nhỏ nhặt thú vị đều sẽ chia sẻ với Lạc Ngu, sáng nay sau khi vào công ty, buổi trưa vừa cười vừa kể chuyện này cho Lạc Ngu.


Kiều Uyển Dung ho nhẹ: "Con trai, con để lại cho mẹ chút thể diện đi, nhưng mà ha ha ha cảnh đó buồn cười thật sự. Trì Trì, con mà thấy chắc chắn cũng sẽ cười. Hai đứa biết không, buổi sáng mẹ xem họ cãi nhau, buổi chiều tan làm về hai chị gái ấy vẫn đang cãi nhau đấy, chấp nhặt thôi rồi."

Lạc Ngu: "Người Tây Giang cãi nhau rất hiếu thắng mà."

Khi người Tây Giang cãi nhau thì thực sự có thể bỏ chuyện làm ăn cả ngày chỉ để cãi cho thắng.

Kiều Uyển Dung: "Chả thế à, mẹ đi chợ mua đồ ăn chưa bao giờ mặc cả lại được chủ hàng."

Lạc Ngu: "Mẹ, đó là mẹ quá non, mẹ học dì Vương hàng xóm ấy. Lần trước con thấy dì Vương mua quần áo cho con nhà dì, ép thẳng từ 200 xuống 70, nó ở cái tẩm chất mẹ ạ."

Khi Lạc Ngu và Kiều Uyển Dung nói chuyện vẫn không quên săn sóc Trì Mục, kiếm viên thả lẩu, gắp cho Trì Mục một viên.

Trì Mục cong môi, cắn một miếng rồi gật đầu với Lạc Ngu, tỏ vẻ ăn rất ngon.

Đương nhiên là ngon rồi, cái này là cậu đã kiểm chứng đấy.

Kiều Uyển Dung nhìn bọn họ mắt qua mày lại, ý cười trên mặt càng đậm hơn, đáp lại lời vừa rồi của Lạc Ngu: "Cái đó là bí kíp gia truyền của dì Vương mẹ không học được, con thì sao, dạo này học hành vẫn ổn chứ?"

Lạc Ngu: "Để con giới thiệu cho mẹ một chút, anh bạn trai bên cạnh con đây là vị đại ca luôn đứng nhất lớp, không học cũng không được, mẹ yên tám trăm tâm."

Kiều Uyển Dung: "Yên tâm mà, dù sao Trì Trì của chúng ta cũng rất xuất sắc!"

Kiều Uyển Dung cười phá lên, đang nghĩ về sau cháu trai cháu gái mình nhất định thông minh lắm đây, hơn nữa khẳng định rất xinh đẹp.

Lạc Ngu: "Đúng thế, Trì Trì của chúng ta vô cùng xuất sắc."

Trì Mục hiếm khi được khen mà có chút đỏ mặt xấu hổ, lúng túng không thôi: "Cũng không xuất sắc vậy đâu."

Lạc Ngu gắp đồ ăn cho hắn: "Người trong nhà chúng ta không cần khiêm tốn, mẹ em tự xưng là chị đại nhảy đẹp nhất hội chị em nhảy quảng trường của chung cư đấy. Có người mẹ lợi hại như vậy, chúng ta phải tự hào."

Trì Mục cười tít mắt: "Được."

Hơi nước của nồi lẩu bốc lên nghi ngút, phả vào mắt Trì Mục.

Trì Mục thích kiểu mẹ con chung sống như thế này, bầu không khí gia đình vô cùng thoải mái, tràn ngập mùi khói lửa nhân gian. Chia sẻ với nhau đôi chuyện vụn vặt của láng giềng trên phố, nhưng Trì Mục nghe đều cảm thấy rất thú vị.

Mặc dù Lạc Ngu không nói quá nhiều với hắn, nhưng mỗi cử chỉ hành động đều tỏ ý: mái ấm này thuộc về tôi, cũng thuộc về cuộc.

Tác giả có lời muốn nói:

Trì Mục: Tôi chỉ cọ tí thôi chứ chưa tiến vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận