Bản Năng Si Mê

Hữu thủy hữu chung

Chuyển ngữ: Méo

Chỉnh sửa: Diên

Dây đỏ trói buộc, hoa mai phủ tuyết.

Lạc Ngu lắc tay: "Cậu cởi ra cho tôi đi, bảo cậu bóc quà chứ không bảo cậu bóc xong lại buộc lại lần nữa!"

Mặc dù khăn mềm nhưng bị Trì Mục quấn nhiều tầng như vậy cậu không chịu được, muốn giãy cũng giãy không ra, chỉ có thể dùng hai chân đạp Trì Mục.

Trì Mục bắt lấy cổ chân cậu, tiếp tục vẽ hoa mai khắp người hoa liên kiều.

Giọng Trì Mục gần như than thở: "Cậu cũng đừng mời gọi tôi như thế."

Lạc Ngu: "Tôi không phải chỉ muốn làm cậu vui thôi à, chẳng lẽ... á... món quà ngày lễ này... không phải là món mà cậu thích nhất sao?"

Giọng Lạc Ngu ngắt quãng, từng câu từng chữ ý bảo Trì Mục phải trả lời cho cẩn thận.

Lạc Ngu tự thấy món quà có một không hai này tuyệt đối không chấp nhận từ chối.

Trì Mục: "Thích."

Thích chết đi được.

Trì Mục nắm chặt tay cậu, giọng nói trong trẻo không còn nữa mà bao phủ một tầng u ám mịt mù: "Lại ghi nợ."

Lạc Ngu hoảng hốt giật giật chân, đầu óc tỉnh táo bắt đầu phản đối: "Thật không công bằng, có lần nào mà cậu không kiếm được lợi đâu, sao lại bắt tôi ghi nợ chứ! Buôn bán lỗ vốn quá, sao này cậu đừng có mơ nữa."

Trì Mục ngẩng đầu lên giữa một rừng đỏ trắng đan xen, mặt mày đón ánh trăng, tóc đen mắt đen, vẻ ngoài tuấn tú, mê hoặc lòng người.

"Vậy tôi tự ghi nợ cho mình," hơi thở của hắn phả lên người Lạc Ngu, khóe môi hơi cong lên, "Về sau phải dốc sức trả nợ cho cậu mới không phụ tấm lòng này của cậu dành cho tôi."

Tiếng nói chuyện của hắn càng lúc càng nhỏ, khuất dần trong nhụy hoa đẫm sương.

Lạc Ngu hệt như cá bị ném lên bờ, toàn thân cứng đờ.

Cậu không cựa quậy được, chiếc khăn quàng đỏ sẫm kia là tòng phạm, mà lại là chính cậu giao nó cho Trì Mục mới chết chứ.

Cảm giác này lạ hơn nhiều so với thời kỳ đặc biệt phải dùng tampon, hoàn toàn ở một đẳng cấp khác, Lạc Ngu suýt nữa thì bật dậy khỏi giường.

Lạc Ngu: "...Đệt, cút ra!"

Xa lạ đến cực điểm, xúc giác thông qua thần kinh truyền đến đại não khiến người ta muốn tháo chạy.

Ngón tay Lạc Ngu tốn công vô ích bắt trong không khí, miệng còn đang chửi bới.

Nhưng càng chửi càng mất sức, càng như xin tha thứ.

Lạc Ngu: "... Tôi không cần cậu trả nữa, tôi không bảo cậu bóc quà như thế này..."

Phiền phức hơn bình thường một chút, người khác đều bóc quà bằng tay, riêng Trì Mục bóc quà bằng miệng.

Trì Mục không rảnh nói chuyện, nghiêm túc làm việc của mình.

Lạc Ngu từng luyện tập, cho nên ở trong tình huống gian nan này cũng có thể khiến cho đầu óc mình nhìn rõ là tình huống gì, nhưng không nhìn còn được, vừa nhìn một cái là suýt nữa kích động ngỏm ngay tại chỗ.

Trì Mục bị trêu chọc và Trì Mục lúc thường như hai người khác nhau vậy, hấp dẫn chết người.

Lạc Ngu nằm ngay ngắn, trong lúc mơ màng thì chợt nghĩ sao Trì Mục còn không cởi khăn quàng ra, cậu thế này không cử động tay được, cảm giác như giẫm trên mây vậy.

Lạc Ngu đòi hỏi, Trì Mục cũng không để mình dừng lại.

Hắn không nỡ làm Lạc Ngu ngày mai đau họng nên muốn tìm chỗ khác, hoặc làm như cái lần ở phòng xem phim hôm trước, nhưng bản thân Lạc Ngu cảm thấy cũng không thể cứ ngó lơ Trì Mục như thế nên chủ động ăn kẹo bạc hà.


Chủ động thì chủ động, nhưng kẹo bạc hà thực sự không thể ăn nhiều, nhất là trong tình huống chưa ăn quen. Sáng hôm sau, Lạc Ngu phát hiện mình đã bị khản giọng.

Nhưng thời gian gấp gáp, Trì Mục cũng không cách nào giúp cậu chuẩn bị lê hấp đường phèn hay siro ho, chỉ có thể để vậy mà đi học.

Đinh Duệ Tư: "Ngu ca, cậu bị cảm à? Tớ có thuốc cảm đấy, cậu cần không?"

Gần đến mùa đông, cảm cúm hoành hành. Hai hôm trước Đinh Duệ Tư cũng hơi cảm nhẹ nên phải đi mua thuốc cảm.

Lạc Ngu lắc đầu, không, cậu không cần.

Đinh Duệ Tư: "Trời ơi, tớ biết cậu không thích uống đồ đắng nhưng thuốc này pha với nước uống còn có vị ngọt nhẹ đấy, để tớ pha cho cậu một cốc nhá!"

Đinh Duệ Tư hăm hở xuống cuối lớp lấy cốc giấy bên cạnh bình đựng nước, Lạc Ngu do đau họng nên không muốn nói chuyện chỉ có thể chấp nhận im lặng nhìn bóng lưng cậu ta.

Lạc Ngu bị ép uống hết cốc thuốc cảm dưới ánh nhìn lom lom của Đinh Duệ Tư. Cậu lần mò khắp túi tìm kẹo nhưng không thấy, lúc này mới nhận ra đã rất lâu rồi cậu không mang kẹo theo, đều là Trì Mục cho cậu.

Trì Mục đến văn phòng đưa giấy tờ, bây giờ vẫn chưa về. Lạc Ngu lục lọi trong ngăn bàn của hắn nhưng cũng không tìm thấy gì.

Khi Trì Mục bước vào thì thấy cậu đang cúi người tìm gì đó, lúc bước đến bên cạnh bất giác hỏi: "Đang tìm gì thế?"

Lạc Ngu khàn giọng đáp: "Kẹo."

Cốc giấy đang đặt trên bàn vẫn còn sót lại ít thuốc cảm, Trì Mục nhìn là hiểu, lấy ngay một cái kẹo trong túi ra đưa cho Lạc Ngu.

Thật không khéo, đây là kẹo vị bạc hà.

Lạc Ngu lườm Trì Mục: "Tôi không muốn ăn vị bạc hà."

Ít nhất trong một khoảng thời gian tới cậu không muốn ăn kẹo bạc hà nữa, cho dù có ăn cũng không thể ăn đến mức khản cả cổ. Chuyện tối qua thật sự là ngoài ý muốn, Trì Mục đúng là không phải người, thậm chí Lạc Ngu còn cảm thấy hắn vẫn đang dậy thì phát triển thêm, chỉ nghĩ thôi mà da đầu đã tê dại.

Trì Mục đổi thành vị trái cây cho Lạc Ngu, Lạc Ngu mới vui vẻ một chút.

Đinh Duệ Tư không biết đôi tình nhân nhỏ trước mặt lại đang làm trò gì, chỉ có thể tập trung tinh thần tiếp tục vùi đầu vào biển tri thức.

Dù sao cũng đã qua lễ Giáng Sinh, kỳ thi cuối kỳ sắp đến rồi.

Kỳ thi cuối kỳ này gần cuối năm, nhưng quan trọng hơn thi cuối kỳ nghỉ hè nhiều, suy cho cùng nó chính là nhân tố quyết định ăn Tết trong yên vui hay đắng cay.

Lạc Ngu và Trì Mục đương nhiên không có nỗi lo này, thành tích của Trì Mục vẫn luôn ổn định, còn Lạc Ngu xưa nay không cần bận tâm việc này. Dù là thi tốt hay không tốt thì cậu vẫn vui vẻ đón năm mới như cũ, bởi vì những cô dì chú bác họ hàng kia căn bản sẽ không hỏi cậu thi thế nào, vì trông cậu dữ dằn quá mà.

Ngày cuối năm, sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, Lạc Ngu nắm tay Trì Mục đi từ đầu sông đến cuối sông, rồi lại đi từ cuối sông đến đầu sông.

Khi bọn họ bước bước cuối cùng quay lại đầu sông, thời gian đếm ngược sang năm mới cũng kết thúc. Theo Dương lịch, năm mới đã đến rồi.

Lạc Ngu thở ra hơi trắng trong gió đêm ở sông Minh Nguyệt, lắc lắc hai tay đan chặt của họ trước mặt Trì Mục.

"Một năm nữa lại đến, năm nay cũng phải hữu thủy hữu chung như thế này nhé."

Giọng Trì Mục rất kiên định: "Chắc chắn rồi."

Về đến nhà Trì Mục mới phát hiện có người gọi rất nhiều cuộc và gửi rất nhiều tin nhắn cho hắn.

Người gọi là Trì Hàm Triêu, Trì Mục chặn số luôn, không hề muốn trả lời lại.

Nhưng lần này có vẻ như Trì Hàm Triêu quyết không buông xuôi, đổi số lạ gọi đến cho hắn.

Trì Mục suy nghĩ một lúc, nhận cuộc gọi.

Giọng Trì Hàm Triêu ngọt xớt: "Anh, sao anh không nhận điện thoại của em thế? Hôm nay sang năm mới, em muốn chúc anh năm mới vui vẻ."

Trì Mục đứng bên cửa sổ, không chút lên giọng: "Nếu cậu không liên lạc với tôi, tôi nghĩ tôi sẽ càng vui hơn."

Trì Hàm Triêu: "Anh, sao anh lại như vậy? Anh vẫn còn canh cánh chuyện trước đây em làm à? Em cũng xin lỗi anh rồi mà, lần trước vào nhà anh em cũng xin lỗi rồi đó thôi."


Trì Mục: "Để tôi nhắc nhở cậu, cậu là đột nhập phi pháp."

Trì Mục quá mệt mỏi với cái kiểu tự cho là làm nũng sẽ được tha thứ của nó, không phải ai cũng phải nuông chiều nó, làm theo tính nó.

Trì Hàm Triêu không hiểu: "Em là em trai anh đó, rõ ràng chúng ta mới là người thân thiết nhất, không phải sao?"

Trì Mục: "Không phải, còn việc gì nữa không, không có tôi cúp đây."

Trì Hàm Triêu: "Anh, cho dù trước đây em từng nghi ngờ anh, trách lầm anh, nhưng bây giờ em đã thay đổi rồi, anh không thể tha thứ cho em à? Thái độ của bố mẹ có không phải việc em quyết định được đâu! Em đã khuyên họ rồi, anh không thể vì ghét họ mà ghét luôn cả em được..."

Lạc Ngu gõ cửa, đẩy ra một khe hở nhỏ. Cậu vốn hăm hở muốn chúc bạn trai ngủ ngon nhưng không ngờ lại nghe được những lời như vậy.

Lạc Ngu chỉ vào mình ra hiệu để mình nhận cuộc gọi, Trì Mục gật đầu, đưa điện thoại qua.

Trì Hàm Triêu còn chưa nói xong đã bị cắt ngang một cách cọc cằn.

"Xin hỏi cậu là hoàng tử nhỏ à, cậu xin lỗi thì người ta phải tha thứ cho cậu hả? Giờ tôi tẩn cậu một trận rồi xin lỗi cậu, cậu có thể thứ lỗi cho tôi không? Nói chuyện tào lao vớ vẩn, cậu định lôi quan hệ huyết thống ra ép buộc ai đấy?! Cậu cũng không nghĩ thử xem cậu đã làm gì với anh cậu, đồ phá hoại. Cậu hút máu bố mẹ cậu được rồi, đừng có dính lấy Trì Mục nữa, cái loại như cậu mà cũng xứng gọi Trì Mục là anh trai à?"

"Cái gì mà không thể vì ghét bố mẹ mà ghét cả cậu, òa, không ngờ cậu còn biết thế nào là phân biệt đối xử đấy. Một giẫm một nâng, cậu xem cậu có khó chịu không? Mà này, cậu tưởng là cậu được nhiều người thích lắm hả? Trông không khác gì bò sát bị chiều hư! Cậu có được tất cả tình yêu thương của bố mẹ cậu rồi còn mặt dày la liếm tình thương của anh cậu à? Chẳng thà cậu đối xử tốt với anh cậu không nói, đằng này cậu nhìn lại xem bản thân đã làm những gì? Nói ra không thấy ngượng hay gì mà còn gọi điện õng à õng ẹo với ai đấy?"

Lạc Ngu bình thường không nói năng thô lỗ vậy đâu, có thể động thủ thì tuyệt đối không nói đạo lý với người khác, nhưng đối với một số người thì phải chửi cho ra trò mới vừa cái nết người ta.

Trì Hàm Triêu bên kia bị chửi ngu người, một lúc sau mới nhớ ra người này là ai, chính là kẻ đã đuổi nó ra ngoài lần trước.

Giọng Trì Hàm Triêu tức đến phát run: "Anh là ai?! Đây là chuyện của tôi và anh tôi, anh dựa vào cái gì mà quản chứ? Anh có tư cách gì mà xen vào chuyện nhà chúng tôi!"

"Anh dâu mày, mọi việc liên quan đến anh mày đều có liên quan đến tao, mày nói ai không có tư cách hả?"

Trì Hàm Triêu: "Không thể nào! Anh không phải là Alpha sao? Tôi không tin!"

Lạc Ngu giễu cợt: "Kệ mày tin hay không thì tùy."

Lạc Ngu cúp máy, chặn số, vẫn chưa hết giận hừ lạnh.

Trì Mục hôn khóe môi cậu: "Làm tốt lắm."

Tâm trạng vốn không vui của Trì Mục vì cuộc điện thoại này đã hoàn toàn chuyển từ trời nhiều mây sang trời quang đãng. Lời tuyên bố hùng hồn trôi chảy và câu nói ngang ngược kia của Lạc Ngu đã đủ khiến Trì Mục sướng điên.

Lạc Ngu: "Loại người này cứ phải chửi một trận, nhưng tất nhiên việc này cậu làm không thích hợp, lần sau giao cho tôi, đảm bảo làm cho nó tự bế luôn."

Trong mắt Trì Mục toàn là ý cười: "Được."

Lạc Ngu lẩm bẩm: "Còn anh anh anh, anh con khỉ ấy, nghe mà khó chịu."

Lạc Ngu: "Cái này tôi gọi là êm tai nhất, phải không nào, anh ơi~"

Trì Mục ngậm lấy môi Lạc Ngu, dịu dàng đáp lại.

Ngoài cửa sổ ánh trăng lạnh lẽo như sương giá, một đêm trôi qua, ánh trăng đổi thành ánh nắng ấm áp của ngày đông giá rét.

Cuộc điện thoại kia rõ ràng khiến Trì Hàm Triêu chịu kích thích rất lớn nhưng sau đó Trì Mục cũng không nhận điện thoại của nó nữa. Thế là ngày hôm sau, nó tìm đến trường của Trì Mục, đứng ở cổng trường đợi hắn.

Lạc Ngu vừa nhìn thấy liền lạnh mặt, vẻ mặt Trì Hàm Triêu giống như đang phải trả qua gì đó kinh khủng lắm.

Trì Hàm Triêu: "Anh, chẳng lẽ anh thực sự là đồng..."

Nó còn chưa nói hết đã bị Lạc Ngu tóm cổ kéo đi.

Xung quanh đây còn có rất nhiều học sinh, nếu để Trì Hàm Triêu nói xong thì không chừng lại nổi lên tin đồn nhảm nữa.

Lạc Ngu kéo người sang một bên, những học sinh khác âm thầm hóng hớt nhưng cũng không ai dám đến gần. Tuy rằng nửa năm này Lạc Ngu tập trung vào học hành, rửa tay gác kiếm nhưng truyền thuyết về trùm trường vẫn lưu truyền trên giang hồ, vẫn rất có khả năng uy hiếp.


Mặc dù Đinh Duệ Tư không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cậu chàng luôn luôn lấy Lạc Ngu làm mục tiêu. Việc đại ca làm nhất định có lý do của cậu ấy, Đinh Duệ Tư ở bên cạnh xua tay đuổi quần chúng xem náo nhiệt đi.

Mãi đến khi nơi ấy không còn ai, Đinh Duệ Tư đi ra cổng trông chừng thì Lạc Ngu mới thả kẻ vẫn luôn vùng vẫy không ngừng xuống.

Trì Mục nắm tay Lạc Ngu, vẻ mặt lạnh nhạt: "Phải hay không thì liên quan gì đến cậu?"

Trì Hàm Triêu: "Sao anh có thể là đồng tính chứ! Không thể nào! Alpha thì có gì tốt, căn bản không phù hợp với anh! Anh, anh xuất sắc như vậy, anh nên ở bên một Omega càng xuất sắc hơn mới đúng!"

Lạc Ngu không khách khí lên tiếng: "Anh mày thích người thế nào là tự do của cậu ấy, chẳng có tí liên quan nào đến mày cả, không đến lượt mày chỉ tay năm ngón."

Trì Hàm Triêu gần như thét lên: "Anh im đi! Anh ở bên anh tôi sẽ chỉ hại anh tôi thôi!"

Ánh mắt Trì Mục như hàn băng sắc bén, đâm thẳng tới Trì Hàm Triêu, dọa cho nó không dám nói tiếp.

"Những lời thế này tôi không muốn nghe lại lần thứ hai, tôi và cậu không có bất cứ quan hệ gì cả, cuộc đời của tôi cũng vậy."

Trì Hàm Triêu khóc nức nở: "Anh ơi... Có phải anh ta đã làm gì với anh nên anh mới như vậy không..."

Trì Mục: "Tôi không phải anh cậu, có thể trước đây là thế nhưng từ bây giờ, tuyệt đối không phải."

Vẻ mặt Trì Hàm Triêu gần như cố chấp: "Anh phải là anh trai của em! Đây là huyết thống thật sự, anh không thể thay đổi!"

Nó chán ghét nhìn Lạc Ngu: "Chắc chắn là anh đã làm gì đó, anh tôi căn bản không thể thích anh, các người hoàn toàn không hợp!"

Đinh Duệ Tư phía sau không nhịn được: "Ôi chao, đệt, ông đây nổi điên rồi đấy, người ta trời sinh đẹp đôi thế này, đến lượt yêu quái nhà mày phản đối à?"

Lạc Ngu: "Thế thì thật sự xin lỗi nhé, trên thế giới này, không ai hợp với cậu ấy hơn tôi."

Ai ai cũng biết Omega không thể tấn công tinh thần với Alpha, nhưng giống như Alpha và Alpha có thể cảm ứng lẫn nhau, đồng thời có cảm giác bài xích lẫn nhau thì Omega cũng có thể cảm ứng được tin tức tố của nhau và cảm xúc chứa trong tin tức tố của đối phương, thậm chí rất đặc biệt, Omega có thể tiến hành áp chế tin tức tố với Omega.

Nhưng chỉ có cực ít Omega mới biết làm vậy, hoặc là nói, có năng lực làm vậy.

Trời sinh Omega có tin tức tố và tinh thần lực thiên về dịu dàng, rất khó kiểm soát tinh thần lực. Chỉ có Omega ngưng tụ tinh thần lực thành vũ khí có tính xâm lược mới có thể tấn công Omega khác.

Thật không may, Lạc Ngu đã làm Alpha mười tám năm, bắt đầu đánh nhau từ hồi mẫu giáo, lên tiểu học bắt đầu học được cách dùng tin tức tố áp chế bạn. Không ai hiểu rõ cách sử dụng linh hoạt tinh thần lực áp chế người khác bằng cậu.

Lạc Ngu xé miếng dán ngăn mùi sau phía sau ra, giải phóng tin tức tố của mình, lúc đầu Trì Hàm Triêu còn thấy không thể tin nổi khi ngửi được mùi này. Người trước mặt nhìn thế nào cũng giống Alpha sao có thể là Omega, nhưng nó còn chưa kịp thảng thốt được bao lâu đã rơi vào trạng thái hoảng sợ khôn tả.

Cảm giác như thể bị mãnh thú nhìn chằm chằm, không thể khống chế được cảm giác sợ hãi dâng lên từ sâu trong linh hồn, thậm chí trong đầu còn xuất hiện ảo giác, giống như bị ném xuống biển sâu, không ngừng chìm xuống, đến cả hô hấp cũng bị bóp nghẹt, bị cưỡng ép cảm nhận tử vong đến gần.

Cơ thể Trì Hàm Triêu cứng đờ tại chỗ, đồng tử giãn ra, người run lẩy bẩy.

Nó khó mà thoát khỏi uy hiếp tử vong kia, nó chưa từng trải qua chuyện như vậy, chỉ có thể đờ người đối diến với ánh mắt của dã thú, dường như ngay giây tiếp theo sẽ bị dã thú nhào lên cắn xé.

Khi tin tức tố nọ tản đi, Trì Hàm Triêu mềm nhũn ngã xuống đất, mặt đẫm nước mắt.

Giọng Trì Hàm Triêu run cầm cập: "Anh, anh tấn công tin tức tố, phạm pháp, phạm pháp..."

Lạc Ngu dù bận vẫn thong dong mỉm cười: "Cần tôi phổ cập khoa học cho cậu một chút không, pháp luật chỉ quy định cấm Alpha tấn công tin tức tố đối với Omega, nhưng không hề quy định Omega không được tấn công Omega nhé."

Lạc Ngu: "Biết điều thì cứ yên lặng sống tốt cuộc sống của cậu đi, nếu cậu muốn cả đêm gặp ác mộng thì có thể tiếp tục quấy rầy, xem xem sẽ có hậu quả gì."

Lạc Ngu là một tay lão luyện về việc này, chẳng qua trước đây chưa hề làm với Omega, nhưng rõ ràng rất ổn, hiệu quả vẫn vậy.

Trì Hàm Triêu không biết trên thế giới lại có Omega khủng bố thế này, khóc nức nở chạy mất, cũng không dám liếc Lạc Ngu lấy một cái, chạy cứ như là có hồng thủy mãnh thú đang đuổi đằng sau mình.

Lạc Ngu phủi tay, cho Trì Mục một ánh mắt: "Chút lòng thành."

Trì Mục nắm chặt tay cậu, hôn đầu ngón tay cậu.

Động tác này chứa đựng hàm ý thành kính, khiến Lạc Ngu hơi sững sờ.

Đinh Duệ Tư cách đó không xa bịt mắt bi thương gào thét: "Cầu xin các người, để ý tới cảm nhận của chó độc thân tí đi, tớ vẫn đang ở đây đấy!"

Lạc Ngu: "Cơm chó miễn phí, thích thì ăn không thích thì thôi."

Lạc Ngu tâm trạng cực tốt kéo tay Trì Mục đi về. Trì Mục dán miếng dán ngăn mùi mới cho cậu, nắm ngược lại tay cậu.

Đinh Duệ Tư: "Vừa rồi Omega kia có phải bị cậu dọa sợ hãi không? Chắc nó không dám đến nữa đâu nhỉ?"

Mặc dù Đinh Duệ Tư không rõ chuyện xảy ra bên trong nhưng nghe Trì Hàm Triêu nói chuyện thôi là biết ngay nó đáng ghét thế nào.

Lạc Ngu: "Chắc sẽ không đến nữa, dọa cho biết sợ rồi, gặp tôi là sẽ có bóng ma tâm lí đấy."


Công kích của Lạc Ngu sẽ khơi dậy thứ đáng sợ nhất trong lòng Trì Hàm Triêu, phóng đại bóng ma trong lòng nó. Thực ra cái này không hề kém cạnh công kích của Alpha, nhưng sẽ chỉ tạo thành áp chế về mặt tinh thần chứ không gây ra tác dụng phụ về mặt thể chất.

Lạc Ngu: "Nếu lần sau nó thấy tôi mà còn không sợ thì chứng tỏ nó có tinh thần thép đấy, nhưng hiển nhiên nó rất yếu."

Công kích của Lạc Ngu không có trở ngại gì, chứng minh đối phương chỉ là một Omega yếu đuối chưa từng chịu bất cứ đả kích nào, giống như bông hoa mỏng manh được dày công che chở trong nhà kính, Lạc Ngu chắc chắn nó sẽ không tới nữa.

Đinh Duệ Tư: "Không hổ là cậu, tớ cũng đã ngửi được mùi ban nãy của cậu, rất thơm, nhưng cảm giác không dễ trêu chọc, thực ra cũng không khác mấy so với trước đây."

Lạc Ngu không ừ hử gì cả, cậu thấy may là tin tức tố của mình vẫn mạnh như cũ. Lúc đầu cảm thấy đây là một sự hà khắc không thể lựa chọn, thật không ngờ nó vẫn là vũ khí hữu lực của cậu. Phỏng chừng bất kỳ ai cũng chưa từng nghe nói Omega có thể đánh dấu ngược lại Alpha, còn có thể làm tổn thương vùng não.

Mặc dù không có ai nhìn thấy quá trình sự việc này, nhưng có kẻ ngồi lê đôi mách trông thấy Lạc Ngu xách một Omega vào hẻm nhỏ, cũng có người trông thấy Omega nọ khóc thút thít chạy ra.

Ấy thế mà không ai nghi ngờ hai Alpha Lạc Ngu và Trì Mục bắt nạt Omega kia, trái lại đều cho rằng rất có khả năng lịch sử tái diễn.

Người trên diễn đàn trường trổ tài suy đoán: Rất có khả năng Omega nọ tỏ tình với Lạc Ngu hoặc Trì Mục, sau đó Lạc Ngu hoặc Trì Mục nói rằng tôi thà vừa ý cậu ấy còn hơn vừa ý cậu.

Tuy rằng suy đoán này hơi chệch hướng nhưng bản chất thì không khác lắm.

Chỉ là độ hot của chuyện này cũng chỉ duy trì chưa đến một ngày, bởi vì có chuyện còn kinh khủng hơn mà mọi người phải đối mặt, đó chính là kỳ thi cuối kỳ.

Rõ ràng thi cuối kỳ của lớp 12 áp lực hơn lớp 10 và 11 rất nhiều.

Cô chủ nhiệm cầm bài thi gõ bàn: "Các em xốc lại tinh thần cho cô, thi thố cho nghiêm túc vào. Đây là lúc kiểm tra thành quả của cả một học kỳ vừa rồi của các em, muốn đón năm mới vui vẻ thì phải dốc sức thi cho thật tốt, đọc bài to lên cho cô!"

Các học sinh phía dưới lác đác đáp lại, ai nấy đều cầm sách trên tay, cất to giọng đọc.

Đinh Duệ Tư đang lén lút mò bánh rán ra ăn, bị tiếng gào kia làm cho suýt nghẹn, đau khổ kéo áo Lạc Ngu cầu xin ngụm nước.

Lạc Ngu ném phần sữa của bữa sáng qua, Đinh Duệ Tư uống một ngụm lớn xong mới cảm giác mình sống lại.

Trì Mục đặt sữa của mình lên bàn Lạc Ngu, Lạc Ngu cắn ống hút uống hai ngụm, để ở giữa bàn. Trì Mục cầm trở về cũng uống hai ngụm, lại đặt về giữa.

Đinh Duệ Tư nhìn sữa trong tay mình, bỗng nhiên cảm thấy đã mất đi mùi vị và linh hồn.

Khi kỳ thi cuối kỳ ngày càng đến gần, các giáo viên cũng đã dạy xong chương trình học để tiến hành ôn tập.

Mỗi ngày ngoài bài thi ra chính là đủ kiểu bài tập, nói cho cùng thì chiến thuật biển đề thi vẫn vô cùng hữu hiệu. Các thầy cô cho rằng dù không biết làm thì cứ cho làm đi làm lại tám chín lần là sẽ biết thôi.

Trong giai đoạn bận rộn này, trong đầu Lạc Ngu mỗi ngày chỉ có đủ loại đề Toán và công thức. Buổi tối cậu đến phòng Trì Mục tất nhiên cũng là vì bài tập có chỗ không hiểu, cần bạn trai bổ túc sau giờ học.

Toán Lý Hóa của Lạc Ngu khá ổn, Ngữ văn cũng không khó khăn lắm, chủ yếu là Tiếng Anh quả thực quá nghiêm trọng. Trì Mục khó khăn lắm mới nâng cậu lên được một chút, cơ mà những gì Lạc Ngu nhớ được khi đó quên cũng rất nhanh. Dù vậy Lạc Ngu vẫn đang cố gắng không ngừng, qua mười hai giờ rồi vẫn ngồi học thuộc từ đơn.

Có lần ngồi học đến tận một giờ sáng, vẫn là Trì Mục phát hiện phòng cậu còn sáng đèn mới chạy sang bảo Lạc Ngu đừng học nữa, đồng thời ra lệnh cho cậu ngủ sớm.

Đinh Duệ Tư cũng phát hiện Lạc Ngu dạo này đang dốc sức cày Tiếng Anh. Hết giờ rồi mà cậu vẫn ngồi tại chỗ đọc sổ từ đơn, lúc cậu ta trông thấy tờ ghi từ vựng của Lạc Ngu thì giật mình.

"Ngu ca, mấy từ này không nằm trong chủ đề thi học kì sắp tới, cậu không cần phải gắng sức vậy đâu."

Lạc Ngu lắc đầu: "Không phải vì kì thi, gần đây tớ đọc được một bài luận văn Vật lý nhưng toàn là tiếng Anh nên muốn thử sức một chút."

Đinh Duệ Tư: "Lại là vật lý à? Có lẽ tớ vẫn không cảm nhận được sự thú vị của nó, cảm giác Hóa học còn có chút thú vị, có thể làm thí nghiệm."

Lạc Ngu: "Khi nào cậu thấm được nó thì sẽ biết nó mê người ở điểm nào."

Trên mặt Lạc Ngu không che giấu nổi niềm yêu thích đối với môn học này. Với cậu vật lý thực sự là một sự tồn tại thần kỳ, dù là thứ nhỏ thế nào hay to thế nào đi nữa, đều nằm trong phạm trù của môn Vật lý.

Đinh Duệ Tư nhìn thấy Trì Mục trở lại từ văn phòng, đảo mắt một vòng.

"Vậy Ngu ca này, cậu cảm thấy Vật lý mê người hơn, hay Trì ca mê người hơn?"

Lạc Ngu không thèm ngẩng đầu thu dọn đồ đạc: "Sao cậu lại hỏi thế? Có phải cùng một chuyện đâu mà so."

Đinh Duệ Tư: "Chỉ hỏi thử thôi mà, nếu nhất định phải so sánh thì sao?"

Lạc Ngu: "Vậy chắc chắn là Trì Mục rồi, tớ có thể không học Vật lý, nhưng tớ không thể mất cấu ấy được."

Lạc Ngu nghĩ chắc là Đinh Duệ Tư còn chưa ăn đủ cơm chó đây mà, dám hỏi cậu vấn đề thiểu năng này luôn. Đột nhiên cậu thấy có bóng đen bao phủ trước mặt mình, ngẩng đầu lên mới biết là một nụ hôn dịu dàng.

Bạn học trong lớp đã về hết, ngay cả Thang Nguyệt và Ngụy Kha cũng đi rồi, kẻ duy nhất tự tìm ngược Đinh Duệ Tư chứng kiến cảnh này thì không nhịn nổi đập đập cửa.

"Giáo viên đến rồi!"

Lạc Ngu và Trì Mục vô thức tách ra, ba giây sau, trong phòng học vang lên giọng của Lạc Ngu.

"Đinh Duệ Tư! Cậu ngứa đòn à!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận