Bản Năng Si Mê

Điện thoại

Chuyển ngữ: Méo

Chỉnh sửa: Diên

Sương tuyết nơi chân trời tựa như mâm bạc, ánh sáng nhảy nhót tận sâu trong đáy lòng.

Hơi thở Trì Mục hơi ngưng lại vì âm thanh mềm mại kéo dài kia, nhưng nhanh chóng bình thường trở lại: " Tôi đây, cậu không sao chứ? Có đau hay có phản ứng khó chịu nào khác không?"

Bên kia đáp lại chỉ có tiếng thở dốc.

Lạc Ngu buồn bực túm gối trên giường lăn lộn, cậu không thể diễn tả nổi cảm giác lúc này, giống như bị Trì Mục cắn gáy truyền tin tức tố, nhưng cũng không phải cảm giác đó.

Cậu ngưng một lúc mới nghe rõ bên kia đang nói gì, khó nhọc nói.

"Không sao..."

Lạc Ngu cởi bỏ quần áo vừa dày vừa nặng trên người mình, ngón tay nắm chặt ga giường, đầu ngón tay dùng lực đến trắng bệch.

Trong đầu như có tòa lâu đài sụp xuống, phát ra tiếng vang ầm ầm ầm, dư chấn lan rộng đến khắp nơi trên cơ thể, bụi bặm bắn tung tóe đầy đất.

Nước bắn lên nụ hóa hé nở, xuôi theo đường cong uốn lượn, dần dần khuất trong bóng tối trùng điệp.

Giọng nói trong loa ngoài điện thoại vang vọng trong không khí, Lạc Ngu thấp giọng gọi tên hắn.

Tiếng dài tiếng ngắn, nỉ non không ngừng.

Trì Mục đáp lại từng tiếng. Hắn vừa nghe thấy tiếng vải ma sát, cố gắng nói chuyện với Lạc Ngu.

"Đắp chăn chưa?"

"Không muốn... nóng..."

Mái tóc đen đẫm mồ hôi dính vào thái dương, ý thức cậu mơ mơ hồ hồ, nghĩ gì đáp nấy.

"Nhưng cậu nằm thế sẽ bị cảm, đắp chăn lên được không?"

Trì Mục dỗ dành, nếu là khi Lạc Ngu tỉnh táo phỏng chừng sẽ bảo hắn câm miệng rồi tự lấy chăn trùm đầu từ lâu rồi, nhưng Lạc Ngu hiện tại đang bị tác dụng thuốc chi phối, ở vào trạng thái mơ màng mông lung rất muốn được vỗ về.

"Không đâu."


Chân Lạc Ngu đạp lung tung, mặt mày ướt đẫm nước, lộ ra cái gì đó khác với bình thường.

"Không được tí nào hết... tôi khó chịu."

Lạc Ngu hít một hơi, cơ thể bất giác khẽ run lên.

Ánh trăng chiếu vào trong phòng, nhảy nhót trên người thiếu niên.

Thuốc ức chế chỉ nhằm vào tin tức tố không thể kiểm soát, không phụ trách làm dịu các phản ứng khác của cơ thể.

Mà thuốc ức chế của Lạc Ngu lại khá đặc biệt, tương đương với việc tiêm tin tức tố phù hợp hoàn toàn nhân tạo cho cậu, sẽ chỉ thúc đẩy phản ứng trong cơ thể chứ không làm chúng tiêu biến đi.

Chỉ là Lạc Ngu bây giờ vẫn chưa hiểu rõ nguyên lí này, đầu óc trống rỗng, theo bản năng cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Khó chịu chỗ nào?"

Giọng Trì Mục trầm khàn, giọng nói từ nơi xa xôi truyền ra thông qua máy móc, khuếch đại biến điệu dịu dàng.

Lạc Ngu mơ màng nói hết ra những chỗ khó chịu của mình, trong giọng nói vô thức mang theo chút tủi thân và oán trách.

"Sao cậu không ở bên cạnh tôi chứ, nếu cậu ở bên tôi thì tốt rồi..."

"Tôi ở đây, chỉ cần cậu muốn, tôi luôn ở đây."

Trong mắt Trì Mục nổi lên sóng ngầm, hầu kết trượt lên trượt xuống, hận không thể đến trước mặt Lạc Ngu ngay tức thì.

Giọng hắn bất giác mang theo dụ dỗ: "Bắt đầu từ bây giờ, tay phải của cậu chính là tay của tôi... ngoan..."

Mây trời che khuất vầng trăng sáng trong, dù là quân tử nhân gian, cũng sẵn sàng vứt bỏ thanh tâm quả dục, hái cành liên kiều, sa vào tình triều.

Sự dịu dàng có thể dọc theo sóng điện thoại vượt qua hai không gian tương phùng, thực hiện một số hành động cụ thể hóa nào đó.

Tin tưởng tức là tồn tại, Lạc Ngu chần chừ quanh quẩn giữa hư và thực, nghe thấy tiếng nói bên tai thì vô thức có xu hướng ngoan ngoãn vâng theo.

Tin tức tố bốc lên trong không khí nhiều thêm cảm giác khác lạ, như thể Trì Mục thực sự xuất hiện trước mặt cậu.

Trì Mục nhìn màn hình, dường như có thể trông thấy người mình muốn gặp nhất lúc này, hơi thở của hắn trở nên nhanh hơn, dùng ý nghĩ chạm vào linh hồn Lạc Ngu.

Gián tiếp càng khiến người ta tưởng tượng xa vời hơn trực tiếp, tựa như khoảng trống mênh mông.

Mỗi một lời nói ra đều thấm đẫm sắc dục muốn mạng người, lộ ra chút mới lạ, nhưng khi ngọn lửa dần yếu đi cho đến lúc tắt dụi, chỉ còn lại một vùng lạnh lẽo.


Trước khi thiếp đi Lạc Ngu nghe được câu nói cuối cùng của Trì Mục, kéo chăn đắp lên người, mê man lịm đi.

Trì Mục nghe tiếng hít thở của cậu, không nỡ cúp điện thoại, giữ lại thanh âm ấy trong đêm tối, làm tiếng chim sơn ca hót véo von trong giấc mộng của hắn.

Khi Lạc Ngu tỉnh lại thì điện thoại đã cúp máy từ lâu. Cậu nhìn thời gian sáu tiếng bốn mươi phút hiển thị trong nhật ký cuộc gọi, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lại.

Phản ứng đầu tiên của cậu là rốt cuộc đã nói những gì mà lâu như thế, sau đó là gọi tận sáu tiếng chắc hết luôn tiền điện thoại của Trì Mục.

"Lo lắng phí điện thoại cái khỉ gì chứ..."

Lạc Ngu vỗ đầu, co lại trong chăn, cảm nhận được mùi vị chưa thu dọn trên người, tâm trạng bùng nổ.

Cậu nhìn ống tiêm bị ném trong thùng rác, nghĩ thứ này rõ là có độc.

Trông thấy nó là Lạc Ngu nghĩ đến chuyện tối qua, cậu lập tức cảm thấy điện thoại trước mắt nóng phỏng tay. Ném điện thoại sang một bên sạc pin, run cầm cập mặc áo khoác đi tắm.

Vừa tắm vừa chửi bới, đồ khốn nạn, thứ mặt dày đáng ghét, ỷ vào lúc cậu không tỉnh táo mà càn rỡ ngang ngược, chính nhân quân tử đếch gì, tôi nhổ vào!

Nhưng mà chửi một lúc rồi Lạc Ngu lại thấy mình còn sướng chán, Trì Mục không nhìn thấy được cũng không ăn được chắc chắn khó chịu biết bao.

Lạc Ngu nghĩ hôm nay mình mà nhìn thấy Trì Mục, nhất định phải cười hắn một trận mới được.

Nhưng lúc cậu tắm xong ra khỏi phòng tắm, trông thấy Trì Mục đứng trong phòng khách thì còn đâu quan tâm gì đến ý nghĩ kia nữa.

"Sao cậu lại ở đây? Tôi còn tưởng phải chiều cậu mới đến được."

Trên người Lạc Ngu vẫn còn hơi nước chưa tản hết, Trì Mục giơ tay lau đi giọt nước trên mặt cho cậu.

"Đổi chuyến bay, đây là chuyến bay sớm nhất, tôi muốn mau chóng gặp cậu."

Trì Mục bỏ hành lý xuống, ôm lấy Lạc Ngu, phát ra tiếng thở dài khe khẽ.

Kiều Uyển Dung vừa ngáp vừa đẩy cửa phòng ra, lúc trông thấy hai người đang làm gì thì ngẩn người, sau đó vội vàng bẻ lái ngáp tiếp.

"Ôi buồn ngủ quá, chắc là mẹ chưa tỉnh ngủ, mẹ trở về ngủ thêm lúc nữa đây."

Trì Mục có phần ngại ngùng buông tay, hơi khom lưng cúi chào Kiều Uyển Dung.

Lạc Ngu: "... Mẹ, diễn xuất của mẹ rất gượng gạo, rất giả trân."


Kiều Uyển Dung khoát tay: "Đáng ghét, chẳng phải là mẹ đây không muốn quấy rầy hai đứa à, Trì Trì đến rồi đấy à."

Trì Mục: "Vâng, chúc cô năm mới tốt lành."

Kiều Uyển Dung: "Năm mới tốt lành năm mới tốt lành, con đợi chút, cô lấy đồ cho con."

Kiều Uyển Dung vào phòng, cầm ra một bao lì xì đỏ.

Kiều Uyển Dung: "Tiền mừng tuổi này vốn dĩ nên đưa vào tối qua nhưng không thể đưa cho con được nên đưa hôm nay vậy, nào, nhận lấy đi, lì xì mừng tuổi không thể từ chối đâu."

Trì Mục gật đầu nhận lấy, vẻ mặt tràn đầy chân thành: "Cảm ơn cô."

Kiều Uyển Dung: "Đừng khách sáo đừng khách sáo, đều là người một nhà cả mà, thế cô đi rửa mặt trước nhé. Trì Trì đến sớm thế này, vẫn chưa ăn sáng đúng không?"

Trì Mục lắc đầu.

Kiều Uyển Dung: "Được, vậy con vào phòng nghỉ ngơi một lúc, lát nữa làm xong bữa sáng cô gọi hai đứa sau."

Lạc Ngu đáp lại, kéo Trì Mục trở về phòng.

Sáng dậy cậu vẫn chưa dọn dẹp, chăn cuộn thành một đống, trông bừa bộn hết sức.

Lạc Ngu nhìn thấy một số dấu vết không rõ ràng trên ga trải giường, kéo chăn sang một bên, ho nhẹ một tiếng.

Người nào đó đêm qua làm loạn đã tự giác lấy ga trải giường mới ra, giúp Lạc Ngu cùng thay ga giường.

Kiều nữ sĩ không hiểu, mới sáng sớm sao Lạc Ngu lại thay ga giường. Lạc Ngu ậm ờ nói tối qua ăn trên giường, không cẩn thận làm bẩn ga giường, thế là bị Kiều nữ sĩ quở trách một trận, chuyện này cũng cứ thế bỏ qua.

Sau khi ăn sáng xong, theo lý mà nói thì sẽ đến từng nhà chúc Tết, nhưng ngoài cô Lạc Phụng Hòa thì nhà Lạc Ngu không có họ hàng thân thích ở đây.

Kiều Uyển Dung đã chuẩn bị xong quà đến chơi nhà, gọi Trì Mục đi cùng.

Trì Mục có phần không biết phải làm sao: "Con cũng đi ạ?"

Kiều Uyển Dung cười tít mắt: "Đúng vậy, cứ coi như gặp người nhà trước. Trông cô Tiểu Ngu có vẻ khó gần chứ thật ra rất tốt, giúp đỡ hai mẹ con cô nhiều lắm."

Trì Mục: "Con còn chưa kịp chuẩn bị qua ra mắt..."

Kiều Uyển Dung: "Nhà mình đi một phần quà là đủ rồi, cô Tiểu Ngu không coi trọng mấy cái này, ôi chao, đi thôi."

Lạc Ngu khoác vai Trì Mục: "Phải đấy, đi thôi bạn trai, ngay cả mẹ tôi mà cậu còn gặp rồi thì sao phải sợ gặp cô ruột của tôi chứ! Cô tôi là mẹ Dư Hiểu Song đó, cậu cũng đã gặp một lần rồi."

Trì Mục tìm kiếm nữ Alpha kia trong trí nhớ, gật đầu.

Gia đình Lạc Ngu vừa đến, nhà Lạc thêm mấy phần vui mừng nhộn nhịp.

Trông khí sắc của mẹ nhỏ Dư Hiểu Song khá ổn, lấy đồ ăn cho bọn họ.

Vẻ mặt Lạc Phượng Hòa bình tĩnh nghe xong thay đổi trên người Lạc Ngu và mối quan hệ của Lạc Ngu và Trì Mục, ánh mắt như chim ưng, đánh giá Trì Mục từ trong ra ngoài một lượt.


Lạc Phượng Hòa đứng dậy: "Cậu đi với tôi."

Lạc Ngu có chút mù mịt nhìn cô, lại nhìn Trì Mục, rồi nhìn Trì Mục đi theo Lạc Phượng Hòa ra ban công.

Lạc Ngu muốn nói gì đó thì bị mẹ cậu đè tay lại.

Dư Hiểu Song bên cạnh cắn hạt dưa, nhàn rỗi nói: "Yên tâm đi ông anh, mẹ em sẽ không ăn thịt bạn trai anh đâu."

Lạc Ngu nhướn mày: "Gan to quá nhờ, dám trêu cả anh mày à?"

Dư Hiểu Song lập tức hai tay dâng hạt dưa: "Em sai rồi, nào, mời anh ăn hạt dưa."

Mẹ nhỏ của Dư Hiểu Song vô cùng kinh ngạc, vẫn chưa hết bất ngờ sau chuyện vừa rồi. Cô lặng lẽ nhìn Lạc Ngu, nghe thấy Dư Hiểu Song nói vậy thì đập nhẹ tay cô nàng, nhìn nó dò hỏi.

Dư Hiểu Song dùng tay ra hiệu: "Con cũng chỉ biết sớm hơn mẹ chút xíu thôi."

Mẹ con Dư Hiểu Song bắt đầu trao đổi, Kiều nữ sĩ ở bên cạnh thỉnh thoảng nói thêm đôi câu, Lạc Ngu thì cứ nhìn hai người ngoài ban công suốt.

Lo chắc chắn là không lo, chỉ là hơi tò mò hai người họ đang nói gì.

Trì Mục đứng trên ban công, mặt không đổi sắc chịu đựng đe nẹt đến từ Alpha bậc trên. Lạc Phượng Hòa nhìn hắn, cuối cùng hài lòng thu lại tin tức tố.

"Nếu sau này cậu dám có ý đồ xấu xa gì thì tôi sẽ thay bố thằng bé dạy dỗ cậu."

Trì Mục gật đầu, vẻ mặt kiên định: "Xin cô yên tâm."

Sau đó họ lại nói về một số chủ đề khác, bất giác nói đến chuyện làm ăn.

Lạc Ngu không biết họ nói gì mà lại nói lâu như vậy, bông hoa ngồi đợi trên sô pha cũng sắp héo tàn rồi, còn bị Dư Hiểu Song lôi đi rút thẻ cho cô bé.

"Năm mươi thẻ mà không có lấy một cái, anh à, vận may của anh đâu mất rồi hả!!!" Dư Hiểu Song cực kỳ ngạc nhiên, nhìn những tấm thẻ xanh lè của mình vô cùng đau lòng, đưa điện thoại cho Trì Mục vừa bước vào từ ban công, "Anh Trì, anh tới thử xem, vẽ bữa cái gì cũng được nhưng nhớ là chỉ có thể viết liền một nét không được đứt nhá."

Trì Mục chẳng thèm suy nghĩ viết chữ "Lạc", viết xong thì màn hình tối thui.

Dư Hiểu Song sửng sốt hô: "Là thứ mà em muốn! Đội ơn anh Trì!"

Lạc Ngu thò đầu ra: "Gì chứ, chắc chắn là vì anh đã xử lí hết tỉ lệ không trúng trước đó rồi."

Dư Hiểu Song: "Anh à, chấp nhận đi, anh không phải thần may mắn nữa."

Lạc Ngu nhìn Trì Mục: "Không thể nào, có phải cậu đã hút mất vận may của tôi rồi không!"

Trì Mục khẽ cười, ngồi xuống bên cạnh Lạc Ngu, nắm lấy tay cậu.

Ngón tay lành lạnh đan vào nhau, lòng bàn tay dán chặt.

Giọng nói trầm thấp gợi cảm vang lên bên tai Lạc Ngu: "Mời cậu hút lại này."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận