Bản Năng Yêu Em Full - Ưng Chanh

Nguyễn Sơ Kinh vừa nói xong câu này, Vương Lập Cường thở phào nhẹ nhõm.

Người ngồi bên cạnh giải thích cho Từ Chu Diễn lý do mà Nguyễn Sơ Kinh đến đây, còn nói thêm chuyện Lâm Thiên đắc tội với Vương Lập Cường. Bây giờ Từ Chu Diễn lại đột nhiên xuất hiện, anh có xen vào chuyện này không thì phải xem tâm trạng của anh đã.

Nguyễn Sơ Kinh đứng trước mặt anh, trước ánh nhìn của Từ Chu Diễn, nhìn cô có chút nhỏ bé, mũi chân cô hướng ra ngoài muốn chạy trốn.

Sau khi nghe được lời của Nguyễn Sơ Kinh nói về mối quan hệ giữa hai người, đôi mắt hẹp dài của Từ Chu Diễn vẫn đang nhìn cô, ánh mắt anh khóa chặt lên người Nguyễn Sơ Kinh.

Giọng anh nhàn nhạt: "Nếu đã là uống rượu, vậy uống với anh đi."

"Rồi em có thể đưa cậu ta đi." Từ Chu Diễn cố gắng kiềm chế giọng mình lại, ánh mắt anh hờ hững.

Nguyễn Sơ Kinh ngẩng đầu nhìn anh, lúc ánh mắt hai người chạm nhau, cô nhìn thấy được sự lạnh lùng trong ánh mắt của anh.

Cũng đúng nhỉ, cô đang mong đợi cái gì vậy.

"Được." Nguyễn Sơ Kinh gật đầu.

Nguyễn Sơ Kinh đứng trước mặt mọi người, mái tóc xoăn nhẹ, cô mặc một chiếc váy nhung màu đen, vừa xinh đẹp vừa kiêu ngạo.

Tay cô cầm ly rượu, không chút do dự mà ngửa đầu lên uống sạch.

Lúc Nguyễn Sơ Kinh ngửa đầu lên, chiếc cổ trắng nõn thon dài, giống như một con thiên nga trắng kiêu hãnh.

Rượu xông lên mũi, Nguyễn Sơ Kinh kìm nén nuốt nước mắt vào trong.

Từ Chu Diễn đang lười biếng hút thuốc, tay còn lại đặt trên đầu gối, ngón cái giật giật.

Ly thứ hai, ly thứ ba, Nguyễn Sơ Kinh uống rất vội, giống như vò đã mẻ lại sứt*. Những tên đàn ông ở đây rối rít khen ngợi cô, tiếng huýt sáo vang lên, ánh mắt bọn họ vô cùng kích động.

(*) Vò đã mẻ lại sứt – 破罐破摔, là từ câu ngạn ngữ 破罐子破摔 [子 thường đọc nhẹ giọng]: vò đã mẻ rồi thì chính là cái vò mẻ, không cần phải giữ cẩn thận nữa,  ẩn dụ cho việc biết có khuyết điểm, sai lầm nhưng không sửa chữa, ngày càng phát triển theo chiều hướng xấu hơn.

Trong lòng Từ Chu Diễn cảm thấy khó chịu, anh còn cho là cô sẽ xin anh tha cho cô, nhưng không ngờ mọi chuyện lại khác xa với những gì anh tưởng tượng.

Đặc biệt là cô còn bị những người đàn ông khác nhìn chằm chằm như vậy, Từ Chu Diễn không nhịn được mà dập tắt điếu thuốc, anh đưa tay chặn ly rượu của Nguyễn Sơ Kinh lại, anh lên tiếng: "Được rồi."

"Được, cảm ơn Từ tổng." Nguyễn Sơ Kinh lùi về phía sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Nguyễn Sơ Kinh đi tới góc phòng đỡ Lâm Thiên đứng dậy, Lâm Thiên bị đánh đến nỗi không đứng vững được, cả người dựa vào người cô.

Từ Chu Diễn nheo mắt, anh nâng cằm nhìn người bên cạnh: "Cậu tới giúp đi."

Nguyễn Sơ Kinh đi theo phía sau, lúc sắp ra khỏi cửa, cô chợt nhớ đến chiếc điện thoại do vừa rồi uống rượu nên vẫn còn đặt trên bàn.

Cô chỉ có thể quay lại lấy. Không biết ai đã đẩy điện thoại của cô đến trước mặt Từ Chu Diễn, Nguyễn Sơ Kinh đi tới, cô khom người, đưa tay cầm điện thoại di động trên bàn lên.

Hương hoa trà trên người Nguyễn Sơ Kinh phảng phất bay tới, giống như vô tình chạm vào lòng người, lưu lại mùi hương thơm ngát.

Lọn tóc xoăn của cô lướt qua đầu gối Từ Chu Diễn, hơi ngứa.

Hô hấp của Từ Chu Diễn vốn là đang ổn định bỗng nhiên lại bị quấy rối, nhưng anh vẫn chưa sẵn sàng để làm bất cứ điều gì.

Tính cách của anh luôn là như vậy, không chủ động, cũng không bao giờ cưỡng ép người khác, thờ ơ lạnh lùng, cho đến tận bây giờ, anh chưa từng vì ai mà dừng lại.

Ngay lúc Nguyễn Sơ Kinh chuẩn bị rời đi,ánh đèn vụt qua, Từ Chu Diễn vô tình liếc mắt nhìn thấy trên gò má phải trắng nõn của cô sưng đỏ, còn có năm dấu ngón tay đỏ tươi.

Từ Chu Diễn nheo mắt lại, anh kéo cổ tay cô, Nguyễn Sơ Kinh loạng choạng ngã lên sofa, còn đập cằm lên bả vai anh.

"Anh làm gì vậy?" Nguyễn Sơ Kinh nhỏ giọng nói.

Từ Chu Diễn bất ngờ lên tiếng: "Ai đã đánh cô ấy?"

Cả phòng bỗng yên lặng, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không ai dám nói tiếng nào. 

Bọn họ đều là những người từng trải trên thương trường, mọi người ai cũng biết điều, sợ đụng đến chuỗi lợi ích của mình, không ai dám đắc tội ai.


Từ Chu Diễn liếc mắt nhìn bọn họ, ánh mắt anh lười biếng, giọng điệu ảm đạm: "Đều không nói đúng không?"

Căn phòng lại yên lặng hơn trước, bầu không khí nghiêm túc, Vương Lập Cường đứng đó, một giọt mồ hôi từ trên trán rơi xuống sàn nhà.

"Từ Chu Diễn, là tôi, cô ta vừa rồi..." Vương Lập Cường nhắm mắt đứng ra, giọng nói run run.

Từ Chu Diễn cầm ly rượu, liếc nhìn Vương Lập Cường, anh đặt ly rượu xuống bàn, không nặng không nhẹ nhưng lại phát ra tiếng vang.

"Xin lỗi đi." Giọng điệu của Từ Chu Diễn vẫn còn khá tốt.

Vương Lập Cường chưa từng giao thiệp với Từ Chu Diễn, một người trong tối, một người ngoài sáng, anh là một nhà đầu tư mạo hiểm, là một người kinh doanh, theo lý mà nói một người lăn lộn trong xã hội lâu như ông ta thì ông ta không nên sợ Từ Chu Diễn mới đúng.

Nhưng mà ngược lại, ông lại sợ Từ Chu Diễn, sợ nhà họ Từ phía sau lưng anh.

Từ Chu Diễn chỉ cần động một ngón tay, ông ta sẽ không sống nổi ở cái Bắc Kinh này nữa.

"Thật xin lỗi." Vương Lập Cường đi đến trước mặt Nguyễn Sơ Kinh, cắn răng nói.

Nguyễn Sơ Kinh nhìn Vương Lập Cường đang khom lưng khụy gối, cô cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cô lại càng cảm thấy ông ta thật ghê tởm.

Ban đầu lúc ông ta quấy rối cô, Vương Lập Cường giải quyết bằng cách ném cho mợ cô một khoản tiền.

"Làm người có tiền tốt thật đấy, muốn làm gì thì làm, xin lỗi lần nữa đi."

Từ Chu Diễn trầm mặc hít một hơi thuốc, tia lửa từ tàn thuốc gần như cháy đến đầu ngón tay nah.

Anh đưa tay ném tàn thuốc vào trong ly rượu, lúc này Từ Chu Diễn cũng đứng dậy.

"Cái tay nào của ông đánh cô ấy?" Giọng Từ Chu Diễn đều đều.

Vương Lập Cường lo lắng nuốt nước bọt, ông nói: "Tay phải."

"Đưa ra đây."

Vương Lập Cường không biết chuyện gì nên đưa tay ra, Từ Chu Diễn không hề chớp mắt, anh cầm con dao từ đĩa hoa quả trên bàn lên, thuận tay ném xuống. 

Lưỡi dao như chiếc mũi tên đâm vào mu bàn tay Vương Lập Cường, trực tiếp cắm vào, máu tươi chảy ròng ròng, mùi máu tanh nồng nặc xông lên.

Vương Lập Cường ôm tay quỳ xuống đất, ông ta la hét thảm thiết. Từ Chu Diễn bình tĩnh xoa xoa lỗ tai, Vương Lập Cường lập tức bị người ta kéo đi.

Lúc ông ta bị kéo đi, máu chảy đầy đất. Nguyễn Sơ Kinh ngồi trên sofa bị cảnh này làm cho hoảng sợ, đồng tử cô co rút lại.

Sau khi mọi người rời đi, trong phòng bao chỉ còn Từ Chu Diễn và Nguyễn Sơ Kinh.

Hai người ở cùng một chỗ, một bầu không khí mập mờ không rõ lan ra giữa hai người bọn họ.

Nguyễn Sơ Kinh rũ mắt xuống, cô lên tiếng: "Hôm nay cảm ơn anh, tôi đi trước."

Nói xong, Nguyễn Sơ Kinh đứng dậy chuẩn bị rời đi, Từ Chu Diễn lại giơ tay kéo cô lại lần nữa, nhưng mà lần này, cô lại vững vàng ngồi lên đùi anh.

"Anh làm gì vậy?" Nguyễn Sơ Kinh vùng vẫy đẩy anh ra.

Vừa nói xong cô đã hối hận, âm thanh này lại nghe có vẻ như cô đang dỗi.

Từ Chu Diễn dễ dàng kẹp chặt tay cô, không cho cô nhúc nhích. Da thịt hai người dán vào nhau, càng ngày càng gần, gần đến nỗi suýt chút nữa Nguyễn Sơ Kinh đã hôn lên yết hầu anh.

Trái tim cô như co rút lại.

Tiếng "Cốc cốc" vang lên, có người gõ cửa, giọng nói của Từ Chu Diễn có chút miễn cưỡng: "Vào đi."

Trợ lý cầm thuốc đi vào, Từ Chu Diễn vẫn không buông Nguyễn Sơ Kinh ra, một tay anh ôm lấy cô, một tay vòng ra sau cổ cô, lòng bàn tay thô ráp chạm vào gáy cô.

Đồng hồ đeo tay của Từ Chu Diễn chạm vào cổ cô, lạnh lùng xâm lược, trong lòng Nguyễn Sơ Kinh khẽ run lên.


Trợ lý xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn ngang liếc dọc, giả vờ như không nhìn thấy những gì đang xảy ra trước mặt.

Anh đặt đá viên với thuốc lên bàn, Từ Chu Diễn ra hiệu cho trợ lý đi ra ngoài.

Từ Chu Diễn cầm túi nhựa lên, mở túi đựng đá viên.

Ngay khi đá viên áp lên mặt, Nguyễn Sơ Kinh theo bản năng mà tránh về phía sau.

Từ Chu Diễn giữ đầu cô lại, anh lên tiếng trách móc: "Đừng động đậy."

Nguyễn Sơ Kinh bị anh giữ chặt, cô không cử động được, một lúc sau, gò má cô bị đá làm lạnh ngắt.

Cô nhíu mày: "Đau."

"Vừa rồi lúc ông ta đánh em sao em không tránh đi?" Từ Chu Diễn nhíu mày, còn cố ý ấn vào vết thương của cô.

"Do tôi không ngờ anh cũng sẽ đến." Nguyễn Sơ Kinh lí nhí nói.

Nước đá dọc theo bàn tay rộng lớn của Từ Chu Diễn nhỏ xuống mặt Nguyễn Sơ Kinh, rơi xuống xương quai xanh.

Nguyễn Sơ Kinh vừa nâng mắt lên, cô đụng phải đôi mắt đen nhánh sâu hun hút của Từ Chu Diễn, cô như thể bị cái gì đó hút vào.

Nước đá chảy xuống, Từ Chu Diễn nhìn cô, anh không chút nghĩ ngợi đã nảy sinh dục vọng, trực tiếp hôn cô.

Từ Chu Diễn đẩy đầu lưỡi đi vào hàm răng cô, xoay người dựa vào vách tường, những giọt nước đá tan ra chảy xuống môi cô đều bị anh liếm sạch.

Thứ tình cảm mà Nguyễn Sơ Kinh vẫn niêm phong lại bỗng chốc sụp đổ hoàn toàn.

Trong lúc ý loạn tình mê, cô khoác tay lên vai Từ Chu Diễn.

Từ Chu Diễn giữ lấy cô, hôn hết lần này đến lần khác, vừa mới tách ra, hơi thở cô còn chưa ổn định, anh lại bắt đầu liếm sạch nước đá chảy trên xương quai xanh cô, sau đó lại di chuyển lên gò má, khiến cả người cô run rẩy.

"Vẫn rất ngọt." Ánh mắt Từ Chu Diễn nhuốm đầy dục vọng.

Sau đó Nguyễn Sơ Kinh cũng không nhớ được là cô đã cùng anh khuấy động như thế nào, cô bị đẩy lên ghế sofa, làn da trắng muốt của cô đè trên sofa, hằn lên những vết đỏ đỏ hồng hồng.

Nguyễn Sơ Kinh cảm giác mình chỉ là một chiếc thuyền nhỏ giữa đại dương bao la, bị sóng gió hất tung lên trời, cảm nhận được khoái cảm chết người.

Từ Chu Diễn hôn cô hết lần này đến lần khác, dường như trong mắt anh chỉ có cô, giọng nói mang theo cám dỗ: "Có muốn đi theo anh không, hửm?"

Mỗi một câu hỏi, anh lại dùng sức một lần. Cuối cùng Nguyễn Sơ Kinh gật đầu, giọng nói cô khàn khàn: "Muốn."

Trong vương quốc của anh, em cam tâm tình nguyện nhận làm bề tôi trung thành.

Từ Chu Diễn và Nguyễn Sơ Kinh chính thức ở bên nhau. Nguyễn Sơ Kinh cũng không có hỏi anh rằng mối quan hệ giữa hai người bọn họ là mối quan hệ như thế nào, bây giờ thứ cô cần là thật nhiều tình yêu, cho nên cô cũng không tự giác hỏi anh chuyện này, trong lòng cô cũng thầm ám chỉ cô chỉ xem Từ Chu Diễn là một người bạn tình bình thường mà thôi. 

Lúc hai người ở bên nhau thì khá là hạnh phúc, trong mối quan hệ này, Nguyễn Sơ Kinh đã đưa ra một yêu cầu, giọng cô vô cùng nghiêm túc: "Từ Chu Diễn, ít nhất lúc em ở bên em, anh đừng có lừa dối em."

"Đủ lông đủ cánh rồi đúng không, biết đưa yêu cầu ra với anh rồi à." Từ Chu Diễn thản nhiên cười, anh đưa tay véo cằm cô.

Nguyễn Sơ Kinh cau mày, cô đẩy tay anh ra: "Em đang rất nghiêm túc đó."

Từ Chu Diễn nghiêm túc nhìn Nguyễn Sơ Kinh, càng nhìn anh càng thích.

"Chỉ có em thôi." Từ Chu Diễn nói.

Mọi người đều biết, lúc nào bên cạnh Từ Chu Diễn cũng có một người phụ nữ xinh đẹp, vì cô, Từ Chu Diễn bắt đầu rút lui, cũng không tận hưởng thú vui như trước nữa, anh dành phần lớn thời gian ở cùng Nguyễn Sơ Kinh.

Đám anh em kia của anh, ngoại trừ Giang Khắc, bọn họ đều rất tò mò về Nguyễn Sơ Kinh.


Thật đáng tiếc, Từ Chu Diễn lại giấu cô rất kỹ.

Từ Chu Diễn cảm thấy con người Nguyễn Sơ Kinh, không chỉ xinh đẹp mà còn rất thú vị.

Anh đưa cho Nguyễn Sơ Kinh một bộ chìa khóa của khách sạn Park Hyatt.

Những lúc tâm trạng của Nguyễn Sơ Kinh tốt, thỉnh thoảng cô sẽ phỏng vấn Từ Chu Diễn.

Cô nói làm thế này có cảm giác mới mẻ.

Trong căn phòng Duplex Suite sang trọng, Nguyễn Sơ Kinh chợt nảy ra một ý nghĩ, vào ngày mưa, cô mặc áo sơ mi trắng của Từ Chu Diễn, đi chân trần, cùng anh khiêu vũ.

Hai người ngã lên thảm rồi hôn nhau.

Lúc ăn cơm, Nguyễn Sơ Kinh sẽ nấu 180 món ăn ngon để cho Từ Chu Diễn ăn.

Nhưng mà cô lại ăn rất ít.

Nguyên nhân chủ yếu là cô phải giữ dáng, cô cũng không hứng thú với đồ ăn cho lắm, nếu như có thể, cô thà uống dược phẩm bổ sung dinh dưỡng còn hơn.

Thỉnh thoảng Từ Chu Diễn cũng sẽ tạo bất ngờ cho cô, lúc Nguyễn Sơ Kinh vui vẻ thì hai người cùng nhau tắm, cuối cùng cả hai người bọn họ cùng nhau chơi trong bồn tắm.

Đối với Từ Chu Diễn mà nói, Nguyễn Sơ Kinh chính là ánh mặt trời, vô cùng sống động, giống như bản đồ kho báu trong bảo tàng, dù có như thế nào thì cô vẫn khiến anh bất ngờ.

Trước năm mới một tuần, Từ Chu Diễn chính thức giới thiệu Nguyễn Sơ Kinh với những người trong giới.

Từ Chu Diễn chở cô đến một khu nghỉ dưỡng ở Bảo Minh Trang.

Nguyễn Sơ Kinh nắm tay Từ Chu Diễn xuất hiện trước mặt mọi người.

Cô mặc một chiếc váy dài màu be, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác đơn giản màu xám tro, đôi giày ống làm bằng da cừu, đôi môi đỏ mọng, mái tóc đen nhánh, nhìn giản dị nhưng vô cùng khí chất.

"Bạn gái tôi, Nguyễn Sơ Kinh." Từ Chu Diễn hút một điếu thuốc, giọng anh nhàn nhạt.

Nguyễn Sơ Kinh sững sờ, cô không ngờ Từ Chu Diễn lại giới thiệu cô như thế này, nhất thời cô không nói được câu nào, cô cảm giác như đang uống rượu vang, ngọt ngọt chua chua.

"Chào chị dâu!" Mọi người ồ lên.

Cũng có người khẽ thở dài, Nguyễn Sơ Kinh cũng nghe được, nhưng cái này cũng không ngăn được cô vui vẻ.

Cả nhóm người cùng nhau chơi mạt chược, Từ Chu Diễn chơi được một nửa, anh đưa bài cho Nguyễn Sơ Kinh rồi véo vào dái tai của cô:  "Anh đi ra ngoài hút thuốc, em chơi thay anh một lát nhé."

Nguyễn Sơ Kinh ngồi xuống, vận khí của cô rất tốt, cô thắng liên tiếp vài ván.

Giữa chừng, điện thoại bên cạnh Nguyễn Sơ Kinh reo lên, là điện thoại Từ Chu Diễn để ở đây.

Nguyễn Sơ Kinh liếc mắt nhìn, là ba anh gọi đến.

Lần này Nguyễn Sơ Kinh đã có kinh nghiệm, cô không trả lời cũng không có ý định trả lời, cô cầm điện thoại lên, đi ra ngoài tìm Từ Chu Diễn.

Nguyễn Sơ Kinh đi trên hành lang, hành lang quanh co, những rặng tre trơ trụi bên ngoài hiện lên một màu xanh cổ kính.

Đi đến cuối hành lang, cô nhìn thấy Từ Chu Diễn, cô vừa định lên tiếng gọi anh, lại nghe thấy tiếng anh nói chuyện với người khác, cô bất giác ngừng lại.

Bây giờ đang là hai tháng, thời tiết vẫn còn lạnh, nhưng khi mặt trời vừa ló dạng, ánh nắng vàng óng làm tuyết trên mái nhà dần tan đi.

Tay Từ Chu Diễn kẹp một điếu thuốc, chân anh gác lên thanh ngang, cả người lười biếng dựa vào lan can, vẻ mặt thản nhiên nhưng vô cùng quyến rũ.

"Người anh em, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy?" Người kia hỏi anh.

Từ Chu Diễn đưa tay lên gạt tàn thuốc, giọng nói nói lười biếng: "Không nghĩ gì cả? Bây giờ tôi rất vui vẻ."

Anh mệt mỏi khi nghĩ về mối quan hệ giữa người với người, anh cũng không muốn chủ động nghĩ về nó. 

Đây là ưu điểm của người thắng cuộc.

"Nhất định phải là Nguyễn Sơ Kinh à?" Bạn hỏi.

Nguyễn Sơ Kinh đang đứng ở phía sau trong lòng cô không nhịn được mà mong đợi, cô muốn biết câu trả lời của Từ Chu Diễn.

Từ Chu Diễn không trả lời câu này, anh đạp người kia một cước, giọng điệu giễu cợt: "Sao gần đây cậu lắm mồm vậy?"

Người bạn kia thở dài: "Nếu là như vậy, cậu nói rõ ràng với Tiểu Nguyệt một tiếng, đừng làm chậm trễ người ta."


Nghe được cái tên của một người phụ nữ xa lạ, cả người Nguyễn Sơ Kinh cứng đờ, tim cô như ngừng đập.

Cô lặng lẽ xoay người rời đi, cơn gió đông lạnh đến thấu xương thổi tới, cứa vào mặt cô đau nhói.

Sau đó, Nguyễn Sơ Kinh không hề hỏi bất cứ điều gì. Ngày hôm sau, cô trở lại thành phố, như là định mệnh, công ty gửi email thông báo đơn xin chuyển công tác đến Mỹ của cô đã được duyệt, thời gian đi là nửa tháng sau, còn hết lời khen ngợi chủ đề tin tức xã hội mà cô vừa làm.

Nguyễn Sơ Kinh nhìn ngày trên lịch, còn hai tuần nữa.

Đã đến lúc phải rời đi rồi.

Vôn dĩ anh không hề thuộc về cô, chẳng qua là cô khao khát hơi ấm trong vòng tay anh mà thôi.

Ánh mắt Nguyễn Sơ Kinh dừng lại một ngày nào đó trên lịch, trước năm mới một ngày là sinh nhật anh.

【Chủ nhật, em ở nhà chờ anh, em có bất ngờ dành cho anh.】 Nguyễn Sơ Kinh gửi cho anh một tin nhắn, phía sau còn kèm theo một icon đang làm nũng.

Rất lâu sau, Từ Chu Diễn trả lời một chữ "Được".

Nguyễn Sơ Kinh tắt điện thoại, cô mở công cụ tìm kiếm trên iPad, sinh nhật bạn trai nên tặng quà gì?

Cô tìm tới tìm lui, đều là một mớ hỗn độn.

Nguyễn Sơ Kinh suy nghĩ một hồi, hay là nấu cho anh ấy một bữa cơm nhỉ, nấu thêm mì trường thọ nữa.

Lúc còn nhỏ, ba mẹ cô đều ở bên cạnh, Nguyễn Sơ Kinh rất hạnh phúc, khi đó cô đều đón sinh nhật như thế này.

Chủ nhật, Nguyễn Sơ Kinh vào bếp, cô làm món cá nướng chanh, còn nấu thêm ba món ăn một món canh, cô còn cẩn thận gọt một đĩa hoa quả.

Thứ quan trọng nhất là, cô nghiêm túc nấu một tô mì trường thọ.

Từ Chu Diễn nói bảy giờ anh sẽ đến, sáu giờ năm mươi, Nguyễn Sơ Kinh nấu xong cơm, cô đang ngồi đợi anh.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, Nguyễn Sơ Kinh ngồi đợi đến tám giờ, vẫn không có ai đến, điện thoại di động vẫn im lặng, không có động tĩnh gì.

Đến gần mười giờ, thức ăn đều đã nguội cả rồi. Thật ra thì Nguyễn Sơ Kinh đã phần nào đoán được kết quả này rồi.

Nhưng trong lòng cô lại rất bình tĩnh.

Những ngọn nến trên bàn khẽ đung đưa, Nguyễn Sơ Kinh cảm thấy hơi đói, cô cầm đũa lên bắt đầu ăn mì.

Cô mới vừa gắp được hai đũa, Từ Chu Diễn trở về, anh mở cửa bước vào đã nhìn thấy Nguyễn Sơ Kinh nấu một bàn ăn, anh sững sờ một chút.

Lúc này anh mới nhận ra, Nguyễn Sơ Kinh muốn đón sinh nhật cùng anh.

Từ Chu Diễn đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, anh áy náy nói: "Kinh Kinh, ở nhà có chút việc nên về trễ."

Nguyễn Sơ Kinh không để ý đến anh, cô lạnh mặt nhai sợi mì đã nguội.

"Anh thử xem nào." Từ Chu Diễn rút điếu thuốc ra khỏi miệng.

Lúc Nguyễn Sơ Kinh cầm đũa đưa cho anh, anh thoáng nhìn thấy một lọn tóc đen dài quấn vào chiếc cúc áo kim tuyến trên áo sơ mi anh. 

Cô không biết diễn tả tâm trạng lúc đó như thế nào. Tia lửa cuối cùng trong lòng cô hoàn toàn bị dập tắt.

Từ Chu Diễn đang đưa tay ra định nhận lấy đũa, Nguyễn Sơ Kinh rút tay lại, trực tiếp ném đôi đũa vào trong thùng rác.

Người đàn ông sửng sốt, anh nheo mắt lại, anh cho là Nguyễn Sơ Kinh đang nóng nảy, trong lòng anh có chút phiền não, anh cố kìm nén cơn giận lại.

Từ Chu Diễn cười: "Kinh Kinh nấu mì trường thọ cho anh mà không cho anh ăn à."

Nguyễn Sơ Kinh cười lạnh, cô đứng dậy đổ tô mì vào thùng rác.

"Tôi có cho chó ăn cũng không cho anh ăn." Khóe miệng Nguyễn Sơ Kinh nhếch lên.

Sắc mặt Từ Chu Diễn thay đổi, anh mím môi hỏi: "Em ầm ĩ cái gì vậy?"

Nguyễn Sơ Kinh đi vào phòng bếp rửa tay, lúc đi ra cô cầm theo túi xách của mình, cất mọi thứ vào, vừa cúi đầu xuống thì hơi nóng bốc lên, hốc mắt cảm thấy chua chua.

Từ Chu Diễn lạnh lùng nhìn cô, anh không hề ngăn cản cô, như thể cô là một đứa trẻ đang muốn ăn kẹo.

Nhưng anh hoàn toàn không biết, Nguyễn Sơ Kinh đã đưa ra quyết định gì.

Đợi một lúc lâu, cô hoàn hồn lại, Nguyễn Sơ Kinh ngẩng đầu lên, nhìn Từ Chu Diễn rồi lên tiếng, giọng nói vô cùng bình tĩnh: "Chúng ta chia tay đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận