“Anh sẽ chú ý hơn một chút.”
Thực ra, Tô Vãn nghĩ rằng dù Đại Chỉ huy Cố có chú ý cỡ nào, cũng không có tác dụng gì nhiều.
Bởi vì chỉ riêng sự hiện diện của anh thôi đã tạo ra áp lực rất lớn cho người khác rồi.
Tất nhiên, Tô Vãn dần phát hiện ra, hình như cô đã bắt đầu miễn dịch với loại áp lực này?
Không biết là do đứa bé trong bụng có hơi thở tương đồng với Cố Tước, hay là vì thời gian hai người ở bên nhau ngày càng nhiều.
Tóm lại, hình như cô ngày càng thích anh ấy hơn.
Ở khu vực cảng có rất nhiều phi cơ, chỉ cần nhập vào số tinh tệ là có thể lái sử dụng.
Hai người nhanh chóng chọn được một chiếc phi cơ.
Nhưng ánh mắt của Cố Tước đột nhiên dừng lại ở đài phun nước ở quảng trường trung tâm gần đó.
Tô Vãn theo ánh mắt của anh nhìn qua, nghĩ rằng anh đang nhìn bức tượng bên kia.
Cô nói: “Ngôi sao hoang vu này vì điều kiện đất đai rất tốt nên được dùng chuyên để trồng trọt.
Trước đây, một số nguồn cung cấp trái cây và rau củ của nhà hàng Tô gia cũng lấy từ đây.
Bức tượng đó là của người đã phát hiện ra hành tinh này, mọi người dựng lên để tưởng nhớ ông ấy.”
“Ông ấy tên là Chu Viên,” Cố Tước tiếp lời, rồi thu lại ánh nhìn, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tô Vãn, “Đi thôi, chúng ta lên phi cơ.”
“Ừm.”
Sau khi xác định được điểm đến, Tô Vãn lên mạng kiểm tra.
Hiện tại, bài đăng về việc cô và Cố Tước cùng đi chơi đã trở thành bài viết nóng hổi.
Mặc dù không phải như anh hai cô trong làng giải trí, nhưng cảm giác bất ngờ lọt vào top tìm kiếm cũng thật kỳ lạ.
Còn Cố Tước thì ra lệnh cho Bạch Hổ gửi tọa độ cho Eric.
Cố Tước: “Phát hiện trứng côn trùng chưa nở, mang người đến dọn sạch ngay.”
Eric: “Vâng, thưa Chỉ huy! Tôi sẽ dẫn người tới ngay!”
Sau khi gửi xong tin nhắn này, Cố Tước quay đầu lại, thấy cô vợ nhỏ của mình vẫn đang chăm chú lướt mạng, ánh mắt anh dịu lại dần.
Những trứng côn trùng chưa nở tạm thời chưa biến thành côn trùng nguy hiểm.
Vì thế, tạm thời đừng để Tô Vãn phải lo lắng sợ hãi.
Nhưng anh vẫn phải xác định xem trên hành tinh này còn vấn đề nào khác không.
Đồng thời, Cố Tước cũng thấy rất may mắn vì hôm nay đã cùng cô đến đây.
Những nơi có đất đai màu mỡ, thích hợp cho cây cối phát triển, cũng là nơi lý tưởng cho lũ côn trùng c.h.ế.t tiệt sinh sôi nảy nở.
Khi hai người sắp đến nông trại, Tô Vãn vội vã nhắn tin báo cho ông ngoại và mọi người.
Ông lão Lâm sau khi nhận được tin liền lập tức dẫn cả nhà ra cổng trang trại đón.
Sau đó, họ thấy cô cháu yêu Tô Vãn của mình tươi cười rạng rỡ.
Bên cạnh cô là Đại Chỉ huy cao lớn uy nghiêm, trên tay anh còn xách một hộp bánh ngọt.
Trông vừa rất gần gũi, lại vừa cực kỳ khó tiếp cận.
Cảm giác này thật là phức tạp.
Ông lão Lâm và mọi người cung kính mời Cố Tước vào phòng khách.
Còn bên này, Lâm Nhiễm Nguyệt ngượng ngùng kéo con gái ra một góc.
Lâm Nhiễm Nguyệt: "Tiểu Vãn, con thực sự đưa Chỉ huy Cố đến đây rồi sao!"
Tô Vãn: "Chẳng phải mẹ nói nhất định phải đưa anh ấy đến sao?"
Lâm Nhiễm Nguyệt: "Mẹ chỉ nói vậy cho lịch sự thôi, ai mà ngờ Chỉ huy Cố lại thật sự đến chứ!"
Tô Vãn: "..."
Được rồi, ngay cả Tô Vãn cũng không ngờ tới.
Hoặc có thể nói rằng từ sau khi kết hôn với Chỉ huy đại nhân, anh ấy luôn mang đến cho cô hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Tô Vãn đang từ từ hiểu anh hơn.
Cô cũng ngày càng thích anh hơn.
Trang trại nhà họ Lâm rất mộc mạc.
Tô Vãn nhanh chóng thay bộ đồ thể thao tiện lợi để ra đồng, đội mũ chống nắng và đi đôi ủng.
Từ một cô gái dịu dàng, cô bỗng chốc biến thành một cô nông dân nhí nhảnh.
Cố Tước bước tới, thân hình cao lớn của anh che khuất Tô Vãn đang ngồi xổm chỉnh lại ống quần.
Tô Vãn ngẩng đầu, mỉm cười ngọt ngào: “A Tước, em muốn ra đồng đào khoai, anh có muốn đi cùng không?”
Việc đào khoai lang chưa từng xuất hiện trong suốt bốn mươi năm cuộc đời của Chỉ huy Cố.
Nhưng nụ cười rạng rỡ của cô vợ nhỏ đã làm lòng anh xao động, anh gật đầu nhẹ.
“Được.”
Một khắc sau, gia đình nhà họ Lâm mắt chữ O mồm chữ A nhìn vị chiến thần trong truyền thuyết, thay bộ đồ thể thao, đội mũ chống nắng và đi đôi ủng đen.
Anh ấy ra đồng đào khoai rồi!
Ông lão Lâm cảm thấy mình hoa mắt, ông dụi mắt rồi nói với bà Lâm bên cạnh: "Bà nó ơi, có phải tôi nhìn nhầm không? Người bên cạnh Tiểu Vãn, đó là Chỉ huy Cố à?"
Bà Lâm mỉm cười hiền hậu.
Bà nói: "Tôi cũng không biết có phải Chỉ huy Cố không, tôi chỉ biết đó là cháu rể của tôi! Và hai đứa nó rất tình cảm với nhau."
Thân phận gì không quan trọng.
Vợ chồng yêu thương nhau mới là quan trọng nhất.
Lâm Nhiễm Nguyệt cũng ghé lại gần, chậc lưỡi gật đầu, sau đó nhắc nhở bố mẹ: “Nhưng Tiểu Vãn đang mang thai, mà cứ ngồi xổm đào khoai như thế, có vấn đề gì không?”
Hai ông bà nhà họ Lâm nhìn nhau.
Bà Lâm lập tức lao tới, kiên quyết không cho Tô Vãn xuống đồng nữa!
Tô Vãn ôm một củ khoai lang nhỏ, cố sức giải thích: “Ngoại ơi, em bé của con rất kiên cường mà! Trước đây con còn tham gia huấn luyện quân sự cũng không sao, chỉ xuống đồng đào khoai thôi mà, không có chuyện gì đâu.”
“Nhảm nhí! Em bé còn nhỏ như thế, làm sao mà kiên cường được! Mau ra chỗ râm nghỉ đi! Không được ngồi xổm lâu như vậy nữa, nhỡ em bé ra ngoài mất thì sao!”
Tô Vãn đành nhìn Cố Tước cầu cứu.
Nhưng Cố Tước chỉ liếc nhìn bà ngoại Lâm đang dữ dằn...!rồi quay đầu tiếp tục đào khoai lang.
Tô Vãn: !!!!!!!!!!!
May thay, cuối cùng Tô Vãn cũng được ăn khoai lang nướng.
Sau đó, nhìn ông ngoại và mọi người trò chuyện với Cố Tước về vài chuyện lớn, cô đột nhiên cảm thấy cuộc sống ấm áp này cũng thật tuyệt.
Có chút gì đó giống với những ngày tháng khi cô còn ở Trái Đất cổ xưa.
Đến tối, hai vợ chồng tất nhiên là ở chung một phòng.
Tô Vãn vừa tắm xong bước ra thì thấy Cố Tước đang đứng bên cửa sổ, dường như đang liên lạc qua quang não, nói về chuyện gì đó quan trọng.
Nghe thấy tiếng động, Cố Tước quay lại nhìn, rồi nói ngắn gọn với bên kia: “Xử lý sạch sẽ rồi rời đi, đừng làm kinh động đến dân cư địa phương.”
“Vâng.”
Tô Vãn thấy anh ngắt liên lạc liền vội hỏi: “A Tước, có phải em làm lỡ việc quan trọng của anh không?”
“Không có gì, anh đi tắm trước đây.”
Tô Vãn nhìn theo dáng cao lớn của Chỉ huy đại nhân bước vào phòng tắm.
Cô cứ cảm thấy hôm nay cả ngày Chỉ huy đại nhân rất dịu dàng.
Sự dịu dàng này thật dễ khiến trái tim người ta mềm đi từng chút một.
Rồi chìm đắm.
Nhưng, đột nhiên Tô Vãn nhớ lại, Cố Tước nói anh đi tắm rồi!
Nghĩ đến chuyện đêm qua ai đó đang trong giai đoạn bất ổn, cô xoa xoa cái eo vẫn còn hơi mỏi.
Không được, không được, cô không mạnh mẽ đến vậy!
Quan trọng nhất là, phòng bên còn có ông ngoại bà ngoại và mẹ cô nữa!
Tô Vãn lập tức quấn mình kín mít như một cái kén.
Khi Cố Tước bước ra, thấy cô vợ nhỏ của mình cuộn tròn như một quả bóng, anh không khỏi dở khóc dở cười.
Các đèn khác đều đã tắt, chỉ còn lại chiếc đèn bàn màu cam trên tủ đầu giường, tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Cố Tước bước đến, ôm cô vợ nhỏ vào lòng, hôn lên trán cô, khẽ nói: “Cô ngốc nhỏ của anh.”.