Edit: Apakcha
Beta: Qoop!! + Nu
Chương 80: Trông mong nhiều hơn
Cảnh sát toà án dẫn Lyle cùng bảo mẫu tới tiếp nhận đứa nhỏ. Trường hợp này giống như trong kịch truyền hình cũ, nói vậy, loại nội dung vở kịch này thích hợp, mẹ của đứa nhỏ thế nào cũng phải đấm ngực dậm chân kêu trời kêu dất mới được. Tôi không như vậy, bởi vì như vậy vu sự vô bổ, chỉ có chỗ có hại. Tôi không thấy Lyle, chỉ đơn giản giao cho Sandy một chút đồ ăn thức uống gần đây cùng thói quen nghỉ ngơi sinh hoạt hàng ngày của Caresse, sau đó nói cho cô ấy quần áo cùng vật dụng hàng ngày tôi sẽ nhanh đưa tới, dáng vẻ hết sức bình tĩnh. Nhưng mà, lúc cơ thể nhỏ ấm áp mềm mại, nặng trịch kia rời khỏi hai tay tôi, ánh mắt của tôi thoáng ẩm ướt, cả người giống như bị rút hết nhiệt vậy, tay chân lạnh lẽo không cảm giác. Tôi lần đầu tiên biết được từ “Đau lòng” thật ra không khoa trương chút nào. Tôi muốn kêu lên: Con bé phải ở cùng một chỗ với tôi, mỗi một giây. Nhưng tôi biết rất rõ, dáng vẻ đó của tôi thoạt nhìn sẽ giống như người bị điên. Ngày sau, sự thật chứng minh, biểu hiện ngày đó của tôi để lại ấn tượng tốt cho quan tòa, MacDenton cũng thừa nhận tôi nhiều ít vẫn còn chút tố chất của luật sư. Dạng trường hợp này, khắc chế chảy nước mắt cùng bình tĩnh là chính xác.
Đợi tất cả sự việc kết thúc đã là 1h30 chiều, ở tầng dưới cùng trung tâm thiếu nhi Lyle đuổi theo tôi, đưa tôi một chiếc hộp màu đen. Tôi sửng sốt một lát mới hiểu được, đó là mặt dây chuyền vòng cổ quý giá được làm theo yêu cầu trong tháng chín ở Fifth Fan Keya Po, quà sinh nhật của tôi. Chuyện này dường như đã hơn mười vạn năm trước.
Tôi nhét vào tay anh, nói: “Cái này cùng những thứ khác tốt nhất viết vào danh sách tài sản đi.”
Anh thở dài, hỏi tôi: “Chúng ta không thể nói chuyện hòa hợp được nữa ư?”
“Anh muốn nói gì?” Tôi dừng lại, quay đầu nhìn anh, anh căn bản không biết nên nói cái gì.
“Em phải hiểu, làm như vậy là vì tốt cho Caresse. Bất cứ lúc nào em cũng có thể tới thăm con bé.”
“Em biết, mỗi ngày một giờ, không phải sao? Em sẽ hẹn thời gian với Sandy.”
“Bất cứ lúc nào em cũng có thể đến.” Anh nói “Chuyển đến đây đi.”
“Anh cũng biết không thể nào.” Tôi cắt đứt lời anh. Không đợi nói tiếp, điện thoại của tôi vang lên, người gọi đến, là Nick, khi tôi ngẩng đầu nhìn, xe của anh đã dừng ở đường quốc lộ đối diện, hạ cửa kính xe xuống, vẫy tay với tôi. Anh không hỏi tôi đứa bé ở với ai, hẳn là đã biết kết quả từ chỗ MacDenton. Tôi đi thẳng ra bên ngoài, Lyle đưa tay giữ chặt cánh tay tôi, nói: “Là bởi vì hắn ta?”
Tôi cảm thấy câu hỏi của anh thật nực cười, dở cười dở khóc. Tôi quay mặt qua chỗ khác lau nước mắt, tưởng có thể rời khỏi tay anh, nhưng anh nắm chặt vô cùng. Bên kia đại sảnh bảo vệ chú ý tới chúng tôi, đi tới gần. Lyle nhìn thấy bảo vệ, mới buông ra. Nhưng cùng lúc đó, xuyên qua cửa thủy tinh xoay vòng tròn, tôi nhìn thấy Nick băng qua đường quốc lộ chạy tới, từ cửa bên chạy vọt vào, nắm bả vai bên trái của Lyle, nhắm vào trên mặt anh đánh một quyền. Bảo vệ gần như ngay lập tức tách hai người bọn họ ra, tôi đẩy Nick chặn ngang, quát anh ta: “Anh đang làm cái gì vậy? Anh có biết tình trạng này giống cái gì không?” Tôi giận điên lên, không giải thích được chỉ biết là mình lại thêm một phiền toái.
Ba ngày sau, tôi ở chỗ bác sĩ tâm lý được tòa án chỉ định làm trắc nghiệm. Nói chuyện, bài tập trắc nghiệm, cộng thêm mấy chục trang giấy chọn đề, đề mục rất kỳ quái, dựa vào suy đoán căn bản đoán không được người nào chọn hạng mục đại biểu thần kinh bình thường. Đồng thời chờ đợi kết quả, vụ án Nick đả thương người đang được toà án dân sự thẩm tra xử lí. Bởi vì anh là một luật sư, lại đang đả thương người ở ngay cổng tòa án, ngoài tiền bồi thường ra, cộng thêm 1000 $ tiền phạt cùng hơn 300 giờ phục vụ xã khu, phục vụ ngay tại trung tâm viện trợ pháp luật của tòa án sự vụ gia đình. Trình tự vụ án đơn giản, nửa giờ liền kết thúc. Nhưng trên thực tế, không hề đơn giản như vậy, luật sư Lyle tuyệt đối sẽ làm lớn chuyện. Không lâu sau trong quan tòa quyền giám hộ, bên người mẹ thần kinh đã có chút vẫn đề sợ rằng sẽ thêm một người bạn trai có khuynh hướng bạo lực.
Tôi làm nhân chứng trong vụ án kia của Nick. Kể từ phiên tòa ngày đó, sấp xỉ một tuần chúng tôi không nói chuyện. Tôi cũng hiểu được, cho dù nói như thế nào, chuyện này là vì tôi mà ra, nhưng cả tuần qua, tôi rất mệt mỏi. Mỗi ngày tôi đến thăm Caresse, Sandy sẽ gọi điện thoại cho tôi sau khi con bé ngủ trưa thức dậy, vì để cho con bé có thể tỉnh táo chơi đùa cùng một chỗ với mẹ, suốt một giờ. Vừa mới bắt đầu, vì không muốn đụng mặt Lyle, tôi cố gắng hẹn ở trong công viên. Vài ngày sau, phát hiện anh dường như cũng đang lảng tránh tôi. Sau khi sự việc liên tiếp xảy ra, dường như không còn bất kỳ chỗ trống nào để bù đắp lại.
Ngoại trừ gặp Caresse một giờ, tôi gần như không có chuyện gì để làm. Tôi chân không bước ra khỏi nhà, đôi khi thậm chí cả ngày cũng không kéo rèm cửa sổ ra, phòng khách sạn luôn bố trí một tầng rèm che ánh sáng, rất dày che kín tất cả ánh sáng bên ngoài, trong phòng vĩnh viễn giống như trong đêm tối. Đôi khi, tôi nằm ở trên giường miên man suy nghĩ, tự hỏi chính mình, nếu Lyle còn muốn tôi trở về, tôi sẽ trở về sao? Thời gian rất lâu, tôi cũng không có lời giải. Cho đến một lần, trong lúc bất chợt, tất cả ý nghĩ cùng cảm giác của tôi gần như mở ra rõ ràng trước mắt, dường như có thể thấy được rõ ràng — cho dù tất cả sự việc cứt chó này có không xảy ra, không có người đàn bà khác, không có tố tụng, anh không tranh giành đứa nhỏ của tôi, tôi cũng sẽ không trở về.
Đúng vậy, cho tới bây giờ tôi cũng không hiểu được rốt cuộc việc kết hôn là như thế nào, nhưng mà hạnh phúc, hạnh phúc tôi muốn nhất định không phải dạng như hai chúng tôi. Tôi có một loại cảm giác giống như tỉnh ngộ, biết đâu không thích hợp với hôn nhân không phải là anh, mà là tôi. Nhà khoa học luôn luôn cố gắng thuyết phục mọi người, tình yêu cuồng nhiệt cũng giống như một chất kích thích nhưng chỉ có thể duy trì mấy tháng, mà tôi, tuyệt không thể chịu được thứ quan hệ có cũng được không có cũng không sao đó, cảm giác thật vô vị nhạt nhẽo.