Khi chiếc Volvo màu bạc lao đến trong màn đêm, chạy ra khỏi những con hẻm hẻo lánh quanh co khúc khuỷu mà lủi vào một bãi đất trống thì Bella đang bị đám lưu manh lúc chiều vây quanh.
Những tiếng cười càn rỡ, những lời nói tục tĩu vang vọng trong không gian yên tĩnh của bóng tối chợt tắt khi đèn pha của chiếc xe xa lạ chói lên như mặt trời giữa đêm.
Một người đàn ông cao lớn từ trong chiếc xe bước ra.
Ánh sáng của đèn xe khiến cho toàn bộ khuôn mặt của anh ta chìm sâu trong bóng tối, chỉ có một hình dáng cao gầy mơ hồ hiện trước mắt những người đang đứng tại đó nhưng sự nguy hiểm vô hình toát ra từ thân hình giàu sức bật ấy thì không ai có thể dễ dàng bỏ qua được.
Anh ta bước vòng qua đầu chiếc xe, mở cửa sau và dùng một giọng nói lạnh lẹo như băng ra lệnh, một mệnh lệnh không cho phép bất kỳ ai làm trái.
"Lên xe."
Không có từ ngữ xưng hô, không có bất cứ một cái tên đặc biệt nào, Bella cũng có thể dễ dàng nhận ra người mà anh ta ra lệnh chính là bản thân cô.
Bella lập tức làm theo mệnh lệnh mà không hề hé răng hỏi thêm một tiếng nào vì cô nhận ra người đàn ông như thiên thần giáng xuống đúng lúc, cứu cô lúc này là ai.
Chất giọng khàn khàn, trầm thấp, lạnh như băng nhưng lại êm dịu như tiếng đàn vi-ô-lông-xen kỳ lạ đó chỉ đặc biệt thuộc riêng về một người đàn ông duy nhất mà cô quen biết, Edward Cullen.
Trong lòng Bella vừa vui sướng và cảm động, lại vừa dâng lên một cỗ tức giận không lời.
Hắn ta theo dõi cô?
Hắn muốn làm cái gì?
Ngồi ở băng ghế sau của chiếc Volvo, những câu hỏi đó cứ quanh quẩn trong suy nghĩ của Bella, khiến cho cô ta chìm đắm trong mới ý tưởng hỗn loạn của mình mà không nhìn thấy được sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi của những tên côn đồ đứng bên ngoài bị ánh sáng đèn xe soi rõ một cách rành mạch.
Đứng đối diện với chúng, Edward như một con báo đen đang vận sức chuẩn bị vồ lấy con mồi.
Toàn bộ thân hình anh đều ẩn nấp sâu trong bóng tối, tránh sau vầng sáng chói loà của ánh đèn pha.
Đôi mắt đen như lốc xoáy hoà nhập vào trong bóng tối ánh lên những đốm sáng u ám.
Môi mỏng mím chặt không hé ra một lời nào nhưng lại vô hình trung toả ra ngoài một loại cảm giác nguy hiểm đậm đặc.
Không khí im lặng một cách đáng sợ như bị một cỗ máy nén áp nén lại khiến cho không gian tuỳ thời có thể nổ tung thành hàng ngàn mảnh vụn.
Ban đầu, những tên côn đồ còn nhao nhao lên tiếng hăm doạ nhưng rồi bọn chúng nhận ra người đứng trước mặt mình không phải là một kẻ dễ chọc.
Sự im lặng của gã đàn ông này khiến sau lưng chúng ướt sũng bởi mồ hôi lạnh của chính mình.
Bị một đôi mắt của dã thú nhìn chằm chằm khiến cho chúng cảm thấy hô hấp của mình dần trở nên khó khăn và nặng nhọc.
Gã đàn ông đó chỉ đối mặt với bọn chúng vài giây nhưng lại khiến thời gian như bị kéo dãn ra, dài như hàng giờ đồng hồ.
Bọn chúng không tự giác mà nuốt nuốt nước bọt khi cảm giác cổ họng mình khô khốc bỏng rát.
Rồi, như có một tiếng hô trong im lặng, bọn chúng đồng loạt quay người chạy trối chết, không dám ngoảnh đầu lại; tựa như chỉ cần vô tình quay lại nhìn, cái cảm giác chết chóc đáng sợ ấy sẽ mãi mãi đeo bám bọn chúng vào kéo tất cả xuống địa ngục.
Edward nhìn những thứ rác rưởi ấy cụp đuôi chạy như những con chó bẩn thỉu mà không hề có bất cứ hành động nào tiếp theo.
Cho dù anh đang cực kỳ khó chịu và bọn ngu xuẩn ấy thì tự đưa đầu lên như một thứ đồ chơi giẻ rách dùng để phát tiết sự phẫn nộ nhưng anh cũng không muốn làm gì bọn chúng.
Edward là một gã ma cà rồng có sự tự chủ cao, anh biết đâu là giới hạn của mình và cái giới hạn đó cho anh biết, anh không thể giết người mặc cho những kẻ kia có vô dụng đến mức nào và trái tim anh thì đang nổi điên trong cơn giận dữ.
Edward cố gắng bình phục tâm tình của mình trước khi bước vào xe.
Thế nhưng, mọi cố gắng của anh thất bại khi ngồi vào sau tay lái và nhìn thấy cô gái đang thu mình ở băng ghế phía sau thông qua kính chiếu hậu.
Đúng vậy! Nhiệm vụ của anh còn chưa kết thúc.
Đứa con gái phiền phức kia vẫn còn ngồi ở phía sau xe và anh thì phải ngoan ngoãn lái xe mà đưa cô ta an toàn về nhà hàng.
Một ngày không thể tồi tệ hơn được nữa!
Và Edward chắc chắn phải thất vọng vì cái ngày tồi tệ này của anh vẫn chưa kết thúc mà càng ngày càng trở nên khủng khiếp hơn hẳn khi giọng nói rụt rè của cô gái ngồi đằng sau vang lên, dày đặc nghi hoặc và chất vấn.
"Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?"
"Cô thật là một kẻ không biết điều, tiểu thư Isabella Swan." Edward tức giận gằn từng chữ.
"Tôi đã cứu cô khỏi bọn côn đồ kia.
Thay vì cảm ơn, cô lại đi chất vấn những điều vớ vẩn đại loại như việc tại sao tôi xuất hiện ở đó.
Thật là một con người có giáo dưỡng làm sao!"
"Cảm ơn anh." Bella vẫn không lùi bước, bám chặt lấy sự việc không buông.
"Nhưng đó không phải là những điều vớ vẩn, Edward.
Tôi có quyền được biết.
Tại sao anh có thể xuất hiện đúng lúc như thế? Anh theo dõi tôi?"
"Tôi lái xe và đọc thấy ý nghĩ của bọn chúng về cô nên tôi mới có thể tìm được chỗ đó.
Như vậy, thưa quý cô, cô đã hài lòng chưa?" Edward trong cơn giận dữ buột miệng, không ý thức được bản thân đã để lộ ra bí mật của mình.
Nên nói, sự tức giận có thể khiến cho một người thông minh trở thành một kẻ ngu xuẩn chỉ trong ba giây đồng hồ thôi sao?
Và dĩ nhiên, Bella, cô gái thông minh đã dễ dàng bắt được trọng tâm của câu chuyện.
"Anh đọc được suy nghĩ của bọn họ? Như thế nào có thể?"
"Damn it!"
Biết bản thân đã lỡ lời, Edward phiền chán rủa thầm.
Cả ngày hôm nay, mọi thứ có liên quan đến cái cô Bella này đều khiến cho anh bị vây trong trọng thái cực độ muốn bùng nổ nhưng không thể bùng nổ.
Nôn nóng và giận dữ, những cảm xúc mặt trái này đang ăn mòn từng chút một lý trí không còn nhiều của anh.
Edward nhẹ giọng gầm lên.
Anh không thể để đứa con gái này tiếp tục nói nhảm và tiêu hao hết sự bình tĩnh ít ỏi còn lại của bản thân được nữa, nếu không chắc chắn anh sẽ ngay lập tức mà quẳng cô ta ra khỏi xe và bỏ mặc mọi thứ trở về nhà, mặc kệ Isabella, mặc kệ Sarah và những suy nghĩ thần kinh của con bé ấy.
Edward cảm thấy anh cũng sắp bị sinh vật đơn bào bức đến phát điên giống như cô nàng.
Và mọi chuyện phiền phức dường như lại bắt đầu từ đứa con gái dị hợm tên Bella này.
Được rồi, Edward nổi điên nên Bella đối với anh quả thực là một điều chẳng tốt đẹp gì.
Không ai có thể bắt một kẻ đang nổi điên lịch sự hoặc nói năng nhẹ nhàng thân sĩ được.
"Cô, câm miệng!"
Cảm nhận được sự tức giận từ giọng nói trầm thấp của Edward, Bella cuối cùng cũng thức thời mà ngậm miệng nhưng ánh mắt cô lại rõ ràng thể hiện sự quật cường và không chịu thua.
Không khí trong xe giằng co hết sức nặng nề, hệt như một sợi dây đàn bị kéo căng quá mức tuỳ thời có thể đứt phăng và làm bị thương những người xung quanh.
Loại cảm giác ngột ngạt này vẫn cứ kéo dài cho đến khi chiếc Volvo cuối cùng cũng dừng lại tại trước cửa một nhà hàng nhỏ bán đồ ăn Ý - La Bella Italia, nơi hẹn gặp của bốn cô gái.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Sarah, Jessica và Angela đã đứng chờ tại trước cửa từ bao giờ.
Thậm chí trong mắt hai cô nàng Jessica và Angela còn xẹt qua một tia giận dữ nhàn nhạt.
Hiển nhiên là hai cô nàng này đã hiểu lầm điều gì đó và có dùng đầu ngón chân suy nghĩ, Edward cũng biết đó là điều gì.
Trên thực tế, loại hiểu lầm đó chỉ càng khiến cho lửa giận bị kiềm nén sâu trong lòng Edward cháy càng mạnh.Anh khoanh tay im lặng đứng đối mặt với Sarah, hai con ngươi đen thẳm như hai lỗ đen nhìn chằm chằm cô, cả người đều phát ra tín hiệu "tôi đang giận dữ, xin đừng làm phiền!".
Bella sau khi thoát khỏi không gian ngột ngạt trong xe cũng nhẹ nhàng thở ra.
Cô hướng ba cô gái mà cười xin lỗi khi Jessica hơi cau mày hỏi.
"Bạn đã ở đâu vậy?"
"Thật xin lỗi, mình lạc đường.
Và tình cờ gặp Edward, anh ấy đưa mình đến đây." Bella tinh tế trình bày rõ ràng luôn cho sự xuất hiện kỳ lạ của chàng trai đứng bên cạnh mình.
Cô cũng không muốn những cô bạn này nghĩ rằng mình là một đứa con gái bỏ rơi bạn bè để lén lút đi hẹn hò với thằng con trai nào đấy.
"Vậy, giờ chúng ta có thể trở về rồi chứ?" Angela chậm rãi hỏi, đôi mắt giấu sau cặp kính cũng đã bắt đầu trở nên không kiên nhẫn, chỉ đơn giản vì sự hiện diện của Edward bên cạnh Bella.
Nghe được lời gợi ý của Angela, Bella như trút được gánh nặng muốn vội vàng gật đầu đồng ý.
Dù cho cô vẫn còn vô cùng thắc mắc vì sự hiện diện kỳ lạ và đúng lúc của Edward nhưng hiện giờ rõ ràng không phải lúc thích hợp để tra hỏi.
Cô cảm nhận được sự kiên nhẫn của anh chàng này đã gần như đi đến giới hạn cuối cùng.
Nếu cô không biết điều mà tranh xa ra, ai có thể dám chắc hắn ta sẽ làm ra được điều gì, cho dù cô cảm giác chắc chắn rằng bản thân sẽ an toàn ngay cả khi Edward thật sự bùng nổ đi chăng nữa.
Nhưng, dĩ nhiên, cô không hề muốn ấn tượng của Edward dành cho mình trở nên quá kém cỏi.
Ngay cả Edward khi nghe lời đề nghị của Angela cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Anh chàng rõ ràng đã chuẩn bị biến khỏi nơi toàn xảy ra những chuyện phiền toái này và rời xa khỏi hai cô nàng giàu sức tưởng tượng đáng ghét là Jessica và Angela.
Thế nhưng, ở đây lại vô cùng xui xẻo tồn tại một kẻ không biết sống chết, cố tình làm ngược lại nguyện vọng của tất cả mọi người.
Cả bốn người đều cảm thấy máu trong người mình như động đặc lại khi một giọng nói ngọt ngào rụt rè lên tiếng, tất nhiên là đối với riêng Edward thì chỉ có loại cảm giác tương tự như vậy chứ trên thực tế thì anh chàng này chẳng có chút máu nào chảy trong cơ thể để mà bị đông đặc lại.
"Làm sao có thể về được.
Mình nghĩ là Bella nên ăn một chút gì đó cho bữa tối.
Bạn chưa ăn mà, phải không Bella?"
"Nhưng mà Sarah, chúng ta đã lỡ gọi món và ăn xong mất rồi." Jessica ái ngại nhìn Bella.
Bàn tay thì lại lén lút khẽ kéo Sarah một cái nhắc nhở cô nàng đừng nói bậy bạ.
Bella cũng thức thời lên tiếng "giải vây" cho Jessica.
"Mình không thấy đói.
Thực sự! Chúng ta trở về đi."
"Làm sao có thể.
Mình nghĩ bạn nên ăn chút gì, sẽ tốt cho bạn, Bella.
Edward cũng cảm thấy như vậy, có đứng không?" Sarah thành khẩn khuyên ngăn Bella.
Ánh mắt tội nghiệp nhìn về phía Edward cầu cứu, trong đó ẩn giấu một chút kiên trì và năn nỉ.
Trong đầu cô thì không ngừng thuyết phục Edward.
Mặc dù khuôn mặt anh ta vẫn luôn không thay đổi mà càng lúc càng trở nên lạnh lẽo và cứng rắn nhưng cô biết, anh có nghe thấy suy nghĩ của cô.
Edward, anh là một quý ông lịch thiệp, sao có thể một cô gái với cái bụng rỗng lê bước tội nghiệp về nhà.
Cô ấy vừa tránh khỏi nguy hiểm, cô ấy sợ hãi, sao anh có thể vứt bỏ cô ấy? Là một người đàn ông, anh đáng lẽ ra phải mời cô ấy bữa tối, sau đó đưa người ta về đến tận cửa nhà mới đúng.
Edward dĩ nhiên là đọc được mới suy nghĩ quái gở trong đầu Sarah.
Anh hơi nhướn mày nhìn cô, trong mắt rõ ràng toát ra sự phản đối và nghi vấn.
Cô ta sợ hãi? Cái con bé không biết điều đó còn vừa chất vấn tôi xong.
Em nhìn ở đâu thấy được là cô ta đang sợ hãi? Vì sao tôi phải thể hiện bản thân là một người đàn ông lịch thiệp đối với một đứa con gái xa lạ luôn kéo theo một đống phiền toái và rắc rối ở sau lưng chờ mình thu dọn?
Đáng tiếc là Sarah chỉ là một người bình thường.
Cô không có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác nên tất cả những thông tin mà Edward muốn truyền đến cô, toàn bộ đều rơi rụng ngay khi chạm vào mắt.
Sarah chỉ cảm nhận được đôi mắt sâu thẳm của Edward cứ nhìn chằm chằm bản thân mà không lên tiếng, lại không thể hiện bất kỳ cảm xúc gì vì vậy cô càng ra sức truyền ý muốn của mình đến Edward, mãnh liệt mong được đáp ứng.
Kết quả cuối cùng có thể dễ dàng dàng đoán được.
Edward khô cằn lên tiếng.
"Bella, tôi nghĩ cô nên ăn một chút gì đó trước khi về nhà."
Đạt được phản ứng như ý muốn, Sarah cũng không thèm để ý đến câu trả lời của Bella.
Cô hướng Bella cười ngọt ngào, chuẩn bị quay người đi đến chiếc Mercury của Jessica đang đỗ cách đó không xa để cùng bọn họ trở về.
"Như vậy hai người ở lại ăn tối vui vẻ.
Bella xin giao cho anh vậy.
Hãy đưa cô ấy về nhà an toàn giùm bọn em nhé."
Sau đó, cô hoàn toàn làm lơ một loạt các tín hiệu phản đối của Jessica và Angela bên cạnh mà đẩy họ hướng về phía chiếc xe, ý định muốn đào thoát khỏi hiện trường.
Thế nhưng, suy nghĩ là một chuyện, hiện thực lại không xảy ra suôn sẻ như trong suy nghĩ của chúng ta.
Khi Sarah vừa dợn bước muốn đi thì cổ tay nhỏ nhắn của cô bị một bàn tay to lớn, lạnh lẽo như đá cẩm thạch rắn chắc nắm chặt lại.
Giọng nói quyến rũ đầy nguy hiểm của Edward lúc này vang lên bên tai cô.
"Tôi nghĩ em chắc hẳn đã lo lắng cho Bella cả một buổi tối rồi.
Thức ăn có lẽ đã không ăn được bao nhiêu.
Em cũng nên ở lại ăn thêm một chút gì đi."
Sarah cứng đờ người, chậm chạp ngước nhìn Edward.
Thứ duy nhất ánh vào mắt cô chính là một cặp mắt sâu hơn đêm tối lấp lánh một vài điểm sáng mờ nhạt.
Edward, không biết bằng cách nào đã ổn định được lửa giận trong lòng và bình tĩnh trở lại.
Mà một Edward không bị sự giận dữ khiến cho nôn nóng và mất đi lý trí là một kẻ mà Sarah chưa bao giờ có thể chống lại.
Edward thông minh, xảo quyệt, thành thục và quyến rũ; đây mới thực sự là Edward mà cô biết, kẻ luôn nắm trong tay mọi thứ nhưng lại vẫn luôn dung túng cho cô làm càn.
Sarah run rẩy lắp bắp, cánh tay khẽ giãy giụa muốn thoát khỏi bàn tay như gọng kềm của Edward.
"Tôi,...Tôi thực sự đã no rồi.
Không cần ăn thêm."
"Không, em cần." Edward vẫn nhất quyết không buông tha mà dắt tay Sarah trở lại nhà hàng cùng với Bella im lặng đi bên cạnh.
Ba người, trong một bầu không khí quái dị cùng ánh mắt "tự cầu bình yên" của Jessica và Angela, đẩy cửa bước vào trong.
Bữa tối lãng mạn hai người biến thành bữa tối ba người, tam giác quỷ dị.
Mỗi người một tâm tư, sự việc càng lúc càng loạn.
Định mệnh giống như một cuộn len bị người sổ tung, càng gỡ càng rối, càng uốn nắn càng trở nên vặn vẹo bất thường.
Edward không còn là Edward.
Bella cũng không còn là Bella.
Chen vào giữa đó là một đứa con gái kỳ quặc đến từ bên ngoài, Sarah Stuart.
Như vậy, Chạng vạng có còn là Chạng vạng nữa không?