Edit: Mạc Thủy
Beta: Vàng Anh
_______________________
Sau khi ổn định lại tâm trạng hưng phấn của mình, A Yểu chợt nhận ra, nàng còn chưa biết tên ân nhân đâu! Nàng nhẹ nhàng hỏi Uyên Pháp: "Ân nhân họ tên là gì? Nhà ở nơi nào nha? Ngày sau nếu cần đến A Yểu, A Yểu sẽ vì ân nhân mà lên núi đao xuống biển lửa, kết cỏ ngậm vành* để báo ân cứu mạng."
*Kết cỏ ngậm vành: đền ơn trả nghĩa
Bình thường A Yểu thường nghe đám tiểu nha hoàn bát quái về chuyện xưa, đều là anh hùng cứu mỹ nhân.
Sau khi mỹ nhân được anh hùng cứu thoát, lúc mỹ nhân muốn báo ân sẽ hỏi tên họ của chàng cùng với bối cảnh, anh hùng nhất định sẽ giấu giếm tên của mình, lãnh khốc mà nói mấy câu đại loại "Làm việc thiện không cầu báo đáp.", "Chỉ là tiện tay kết một mối thiện duyên.".
Rồi vào một ngày nào đó trong tương lai, anh hùng và mỹ nhân gặp lại nhau, lúc đó anh hùng gặp phải nghịch cảnh, mỹ nhân ra tay tương trợ, hai người nhận ra nhau, cuối cùng anh hùng và mỹ nhân ở bên nhau, tay trong tay ngắm trăng thưởng hoa.
A Yểu cũng tự hiểu bản thân không phải là mỹ nhân, nhưng người cứu nàng, vị ân nhân này chính là một anh hùng thiện lương.
Nếu ân nhân không nói tên cũng không sao cả.
A Yểu thầm nghĩ, nàng sẽ nỗ lực tu hành, chờ khi ân nhân có yêu cầu, báo đáp cái ân tình này, sau đó tiêu sái mà buông xuống một câu ----- "Ngươi còn nhớ rõ tiểu quỷ quét tước trong ngôi miếu nát kia không?"
Rồi sau đó quay người rời đi, lưu lại cho ân nhân một bóng dáng, biệt tăm biệt tích.
Trong nháy mắt, A Yểu đã tự biên tự diễn đến cái kết của câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân luôn rồi.
Chỉ là ân nhân của nàng, cũng không có làm theo như những gì anh hùng bình thường làm.
Uyên Pháp đáp lời, giọng nói cực kỳ thanh lãnh, rất dễ nghe.
"Thứ nhất, ta không phải ân nhân cứu mạng của ngươi.
Ngã xuống ở độ cao thấp như vậy, bản thân ngươi lại là một con quỷ, nhiều nhất cũng chỉ đau đầu một khoảng thời gian mà thôi, không đến mức nguy hiểm đến tính mệnh."
Thứ hai, nếu muốn báo đáp, không cần đợi đến ngày sau, hiện tại ta liền có chuyện cần đến ngươi đây."
"Giới thiệu một chút, ta tên Uyên Pháp, Chung Quỳ nhờ ta tới giúp đỡ ngươi."
A Yểu bừng tỉnh đại ngộ, thì ra ân nhân chính là "Tiểu trợ lý" mà Chung Quỳ thiên sư nói.
Chỉ là, trợ lý này lại có một loại khí chất cao cao tại thượng, khiến cho A Yểu cảm thấy nàng mới là chân chạy vặt.
"Uyên Pháp...!Cụ thể là gì vậy?"
"Uyên trong sâu xa, Pháp trong luật pháp."
"Ta sinh thời mang họ Cư, tên Hạm Yểu, ngươi gọi ta là A Yểu là được."
A Yểu cảm thấy trực tiếp gọi tên người ta "Uyên Pháp" có vẻ xa lạ lại không lễ phép.
Nàng dùng ngữ khí thương lượng nói: "Cái kia, về sau, ta gọi ngươi là 'A Uyên' được không?"
Nghe thấy cái tên 'A Uyên' này, lông mày Uyên Pháp dần dần cau lại thành hình chữ xuyên.
Hắn quả quyết cự tuyệt nói: "Cái này không được."
Đến quỷ cũng nhìn ra được, Uyên Pháp rất mâu thuẫn với cái xưng hô này.
A Yểu cảm thấy không sao cả, đối với nàng, gọi là 'A Uyên' hay 'A Pháp' cũng chỉ là thuận miệng hay không thuận miệng mà thôi.
Chẳng qua là Uyên Pháp bài xích cái xưng hô 'A Uyên' này khiến A Yểu cảm thấy, thì ra mỗi người đều có chuyện xưa của riêng mình.
Tựa như A Yểu không thích người khác gọi nàng là "Hạm Hạm, bởi vì nó nghe như "Cộc lốc".
'A Uyên' đối với Uyên Pháp cũng giống như 'Hạm Hạm' đối với nàng đi! A Yểu nghĩ.
Đối với việc bài xích kiểu xưng hô thân mật thế này khiến cho A Yểu cảm thấy khoảng cách giữa nàng cùng Uyên Pháp vô hình chung được kéo gần lại.
"Vậy gọi ngươi là 'Pháp Pháp' được không?"
Uyên Pháp gật đầu, tỏ vẻ không sao cả.
"Pháp Pháp, Pháp Pháp-----" A Yểu nỉ non hai lần.
Âm thanh thiếu nữ mềm mại ngọt ngào kêu Pháp Pháp", nghe giống như đang làm nũng.
Pháp Pháp ngươi nói hiện tại có chuyện cần ta giúp, là chuyện gì vậy?"
Vốn dĩ Uyên Pháp chỉ thuận miệng tìm một cái cớ, hắn không thích người khác báo đáp ân tình cho hắn.
Nhân quả tuần hoàn, vận mệnh chú định, tất cả đều có số mệnh, không cần cố tình báo đáp.
Chỉ là A Yểu lại nhắc tới điểm này, vậy thì không thể không đáp lại.
Vốn dĩ muốn để cho A Yểu đi quét tước cái miếu thờ rách nát này một phen, nhưng suy xét tới việc nàng chỉ là một con quỷ mới, hơn nữa vừa rồi chỉ thiếu chút nữa ngã từ trên bàn xuống, Uyên Pháp bất đắc dĩ mà thở dài một hơi.
"Hiện tại, ta muốn ngươi, ngoan ngoãn ngồi ở ngoài cửa, suy nghĩ một chút về việc trở thành Giấy Phụng Quan, nghĩ xem làm thế nào để hoàn thành tốt công tác của ngươi."
"Được thôi." A Yểu ngoan ngoãn ngồi trên bậc thang.
Trong miếu, Uyên Pháp đưa mắt muốn tìm một chỗ để đặt chân, chăn đệm phủ đầy tro bụi.
Mạng nhện chỉ còn lại ở chỗ góc nhà kia, chắc là tiểu cô nương ngoài cửa kia đã lau dọn những chỗ nàng có thể dọn.
Uyên Pháp nhìn thoáng qua ngoài cửa, tiểu cô nương mặt mày ủ dột đang ngồi ở bậc thang.
Hắn thu hồi ánh măt, thi triển thuật thanh khiết.
Ngôi miếu nhỏ cũ kĩ ngay lập tức trở nên rực rỡ hẳn lên, biến thành một cái miếu nhỏ sạch sẽ, sáng sủa và mới tinh.
Cửa sổ cũ nát cũng rực rỡ hơn, cái biển hiệu bị năm tháng ăn mòn kia cũng phục hồi nguyên trạng, ba chữ "Giấy Phụng Miếu" rực rỡ lấp lánh nằm trên biển hiệu.
A Yểu ngồi trên bậc thang kinh ngạc đến mức lấy tay che mặt.
Nàng phí công phí sức quét tước cả nửa ngày cũng không dọn hết được màng nhện, mà Uyên Pháp lại giải quyết ngay trong nháy mắt, hơn nữa còn dọn sạch cả tro bụi cùng với mấy thứ rách nát kia.
Nhìn sơ qua, thì cái Giấy Phụng Miếu nho nhỏ này cũng thích hợp để ở rồi.
Giấy Phụng Miếu xây dựng dựa vào núi, bên sườn có con sông chảy qua, tọa lạc tại hướng bắc nam, diện tích không lớn lắm nhưng ngũ tạng đầy đủ.
Khi Uyên Pháp bước ra, A Yểu dùng một đôi mắt lấp lánh, không chớp lấy một lần mà nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy sự sùng bái khó có thể bỏ qua.
"Pháp Pháp, ngươi thật là lợi hại!" A Yểu không hề bủn xỉn mở miệng khen hắn.
Chỉ là thuật thanh khiết bình thường mà thôi, cũng khiến cho một tiểu hài nhi kinh hỉ như vậy sao.
Uyên Pháp hạ quyết tâm, về sau sẽ mang tiểu nữ tử này đi nhìn ngắm việc đời.
Ngày sau thì tính sau, trước mắt, việc quan trọng nhất là làm thế nào để kinh doanh cái miếu thờ nho nhỏ này cho tốt.
"Kêu ngươi suy nghĩ làm sao để trở thành một Giấy Phụng Quan đủ tư cách, ngươi nghĩ đến đâu rồi?"
Ngôi sao lấp lánh trong mắt A Yểu dần dần ảm đạm, chỉ còn lại màu xám mê man của màn trời.
Nàng chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt ngơ ngác hỏi: "Giấy Phụng Quan là cái gì?"
Ý nàng muốn hỏi chính là công việc cụ thể của Giấy Phụng Quan là những gì, nhưng thần sắc vô tội cùng ngữ khí ngây thơ này làm cho Uyên Pháp tưởng rằng nàng không biết gì về Giấy Phụng Quan cả.
"Diêm Vương chưa nói gì với ngươi sao?" Không thèm giải thích gì đã trực tiếp ném một tiểu hài nhi lại nơi hoang sơn dã lĩnh này, thật không giống tác phong của Diêm Vương Gia.
A Yểu lắc đầu: "Diêm Vương, ngài ấy có nói, nhưng ta nghe không có hiểu."
Uyên Pháp có cảm giác như đang nuôi trẻ, cẩn thận ngẫm lại cũng đúng là đang nuôi tiểu hài nhi thật.
"Ngươi không hiểu chỗ nào?"
Rất nhiều điều nàng đều không hiểu, không biết nên hỏi từ đoạn nào.
A Yểu tự hỏi trong chốc lát, ngẩng đầu lên liền thấy thần sắc Uyên Pháp nặng nề, nàng cẩn thận mà mở miệng hỏi: "Pháp Pháp, ngươi có thể giải thích lại một lần không?"
Uyên Pháp thấy thật bất đắc dĩ, hắn vén áo choàng lên, ngồi ở bậc thềm bên cạnh A Yểu, tính toán xem nên cùng A Yểu nói từ đâu.
Chẳng qua, bắt đầu từ đâu thì hắn còn phải nghĩ lại.
Uyên Pháp và A Yểu cùng ngồi trên bậc thềm bằng đá.
Nhưng chân A Yểu ngắn, hai chân chỉ đặt được lên bậc tiếp theo.
Còn Uyên Pháp lại cao hơn nàng rất nhiều, chân còn có xu hướng vượt hẳn hai bậc.
Đôi chân ngắn nhỏ thấy Uyên Pháp không mở miệng, kiên nhẫn chờ.
Đồng thời, nàng đem hai chân của mình duỗi thẳng để chạm tới bậc thang tiếp theo.
Phải duỗi thẳng hoàn toàn mới có thể chạm tới được, nhưng làm như vậy rất mỏi chân nha.
Uyên Pháp nhìn A Yểu làm mấy động tác trẻ con, hắn liền nhớ tới tiểu sư đệ của mình.
Khi tiểu sư đệ bắt đầu cao lên, cũng thường xuyên ấu trĩ đi so chiều cao với hắn.
Uyên Pháp lập tức lý giải mấy chuyện này là do mấy tiểu bằng hữu có lòng tự trọng rất cao.
Nghĩ đến đây, ngữ khí của hắn trở nên ôn nhu hơn một chút.
"Chúng ta bắt đầu nói từ nguyên do xuất hiện cái chức vụ Giấy Phụng Quan đi."
"Trên thiên địa nhân gian này, hầu hết các thần chức quỷ sai đều đúng thời gặp cơ mà được sinh ra.
Nhân gian lưu hành tập tục hóa vàng cho người chết, để cầu mong tổ tiên phù hộ con cháu đời sau, từ đây, chức vị Giấy Phụng Quan cũng ra đời.
Mới đầu, nó được các quỷ sai của địa phủ thay nhau đảm đương, nhưng quản lý quá hỗn loạn.
Về sau cũng đã chậm rãi đi vào quỹ đạo, do Diêm Vương đích thân tuyển quỷ đảm nhiệm."
"Muốn phán đoán xem thỉnh nguyện có hợp lý hay không, phải căn cứ xem người sống và người chết được hóa vàng mã có sinh thần bát tự và.......!
"Từ trước phán đoán thỉnh nguyện hay không hợp lý, căn cứ là người sống cùng với hoá vàng mã người chết sinh thần bát tự cùng vận mệnh bộ thượng vận thế."
"Điều này dẫn tới một ít người bạc mệnh tình nguyện hóa vàng mã, thì điều ước của họ cũng vĩnh viễn không được thực hiện.
Chúng sinh luôn cho rằng mệnh trời ấn định thập phần bất công, chỉ là cũng không thể nề hà, ởi vì không có một cách công bằng công chính nào đi độ lượng chúng sinh trong nhân thế.
"Trăm ngàn vạn năm trước kia, trước khi thần sáng lập ra chinh tin hệ thống, đã đem
"Trăm ngàn vạn năm trước kia, trước thần sáng lập chinh tin hệ thống, đem tam giới thân thể tín dụng cập thiện ý chỉ số xếp vào trong đó, tính toán xuất chinh tin điểm.
Nguyên bản cái này hệ thống là vì vay tiền còn tiền chi dùng, sau lại bị mở rộng, dùng ở tam giới làm công trung."
"Đối với Giấy Phụng Quan mà nói, đem nội dung thỉnh nguyện ghi vào hệ thống tam giới chinh tin, là bước đầu tiên."
"Giải thích như vậy, ngươi đã hiểu chưa?"
A Yểu gật đầu, so với Diêm Vương, Uyên Pháp giải thích cực kỳ kỹ càng, tỉ mỉ và dễ hiểu.
"Chỉ là ta tiến vào hệ thống chinh tin kia kiểu gì bây giờ?"
"Ngươi phải yêu cầu bộ phận tương quan ở địa phủ thêm ngươi vào cái hệ thống kia, thì mới có thể tùy ý tiến vào." Uyên Pháp dường như nhớ tới cái gì đó, hỏi: "Lúc tới địa phủ, ngươi đã làm hồ sơ cá nhân chưa?"
A Yểu không biết hồ sơ là cái gì.
Từ lúc thành quỷ cho đến giờ, nàng tiếp xúc với mấy danh từ kỳ lạ còn nhiều hơn mười mấy năm ở nhân gian.
Cân nhắc một lúc, A Yểu lắc đầu.
Bởi vì bản thân nàng tới quỷ môn quan còn chưa đi vào, đã bị trục xuất trở về dương gian, hẳn là không có thời gian đi làm cái gì mà hồ sơ cá nhân kia đi.
Uyên Pháp cũng đoán được, hắn nói với A Yểu: "Ngươi tới địa phủ một chuyến, tìm phụ trách hệ thống ghi vào người thành lập cá nhân hồ sơ, sau đó có thể làm Giấy Phụng Quan ghi chép và tuần tra hệ thống chinh tin."
A Yểu cảm động đến mức sắp khóc ---- Pháp Pháp đúng là một tiểu trợ lý bách khoa toàn thư! Không thể không nói, có một đồng bọn như vậy, A Yểu cảm thấy kiếp sống công tác của mình vẫn còn có hy vọng.
Diêm Vương chính là tiểu khả ái nhất tam giới nha, tìm cho nàng một trợ lý bảo bối như vầy cơ mà.
Chỉ cần một mình Uyên Pháp đã khiến cho A Yểu từu mê mang đến tràn ngập nhiệt tình rồi.
"Cho nên, bây giờ, nhiệm vụ hàng đầu của ta là tới địa phủ sao?"
"Trẻ nhỏ dễ dạy." Đối đãi với tiểu hài nhi là phải cổ vũ giáo dục, Uyên Pháp nghĩ.
"Nhưng ta không biết phải đi tới địa phủ bằng cách nào bây giờ?" A Yểu nhìn đôi chân vừa ngắn vừa nhỏ của mình, cực kỳ phiền muộn.
Trước kia, khi còn làm người, muốn xuống địa phủ chỉ cần tự chọc cho mình một đao là được, bây giờ thành quỷ rồi, lại không biết phải tới địa phủ bằng cách nào.
......!
Uyên Pháp đỡ trán, hắn đúng thật là bắt đầu dạy từ con số 0.
A Yểu vì bản thân vô tri mà cảm thấy hổ thẹn, nhưng nàng không thể không hỏi được.
Bên ngoài thượng vô tri so nội bộ không hiểu trang hiểu hiếu thắng.
Uyên Pháp đưa cho A Yêu Yểu một hòn đá nhỏ màu đen trông rất bình thường, mặt trên chuế màu đỏ tua quải sức.
"Chỉ cần cầm tảng đá này, ngươi muốn đi nơi nào nó cũng có thể đưa ngươi tới, bất kể là dương gian hay âm phủ, tất nhiên là ngoại trừ một số cấm địa.
Bất quá, nó có chút dở hơi, nó là hàng xài một lần, nhiều nhất cũng chỉ có thể đi tới đi lui một chuyến mà thôi, dùng xong thì cũng trở thành phế thải."
"Sau này rảnh rỗi, ta sẽ dạy ngươi cách để đi tới nơi ngươi muốn mà không cần sử dụng vật bên ngoài."
Muốn học thật nhiều thứ nha! A Yểu nhận lấy cục đá, nắm nó ở trong lòng bàn tay.
Nàng gấp đến mức không thể chờ nổi mà muốn đến địa phủ, rồi sau đó trở về, tiếp tục học tập các kỹ năng lợi hại khác.
Trong nháy mắt nắm chặt cục đá kia, A Yểu suy nghĩ tới chuyện muốn đi tới địa phủ.
Khiến cho A Yểu luống cuống tay chân chính là, hòn đá nhỏ kia thực sự đem nàng tới trước quỷ môn quan.
Ân---- này, ba chữ ngây thơ chất phác "Quỷ Môn Quan"!
A------ hồn phách của mình lại phát ra Phật quang!
Oa----Tiếng kêu của đám quỷ sai địa phủ thật thảm thiết!
A Yểu lấy tay chụp một chút vào đầu mình, nàng như thế nào lại quên mất hồn phách của nàng phát ra Phật quang được chứ.
Có thứ ánh sáng này nàng liền không thể vào được quỷ môn quan, cũng không thể vào được địa phủ.
Đi một chuyến tay không, tuy rằng nàng cũng không mất công sức.
Trong tay A Yểu gắt gao nắm chặt hòn đá nhỏ màu đen, màu đỏ tua ở quang mang vây quanh hạ, phản xạ ra màu sắc tươi đẹp như lửa.
Trong đầu nàng tưởng tượng đến hình ảnh của Giấy Phụng Miếu.
Giây tiếp theo, A Yểu đã xuất hiện ở trước Giấy Phụng Miếu.
Vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng vô tội hôm nay chắc chắn thuộc về nhóm quỷ sai trực ban trước quỷ môn quan.
Thật vất vả thì thứ ánh sáng chói mắt kia mới được Chung Quỳ đại nhân mang đi, đột nhiên không kịp đề phòng thì nó lại quay về rồi.
Ngay lúc bọn họ cho rằng phải cố gắng vượt qua nước sôi lửa bỏng trong một đoạn thời gian nữa, thì ánh sáng lại biến mất, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Chỉ còn sót lại một đám quỷ sai hai mặt nhìn nhau, không biết rõ nguyên nhân..