Lan Thành đầu tháng chín, thời tiết vẫn còn hanh.
Trường Tam Trung ở Lan Thành bắt đầu khai giảng.
Trên sân thể dục, học sinh xếp hàng ngay ngắn, chịu đựng cái nóng nhìn cờ đỏ phấp phới tung bay.
Thư Lâm đứng ở hàng thứ hai của lớp hai, đôi mắt hờ hững, mi dài phủ bóng mờ, nhân lúc giáo viên không chú ý mà xoay xoay gót chân đau nhức, sau đó lặng lẽ ngáp một cái.
Nước mắt sinh lí tràn ra vì buồn ngủ, đuôi mắt đỏ hoe trên làn da trắng nõn làm cậu trông có chút đáng thương.
Tối qua cậu làm bài tập hè đến đêm muộn, sáng nay lại phải dậy sớm nên hiện tại không có xíu năng lượng nào.
Tiếng loa vang lên trên sân thể dục rộng lớn, giáo viên đang đứng nói dưới cờ đã là người thứ ba lên thay, còn không có dấu hiệu sẽ ngừng lại.
Thư Lâm buồn ngủ chịu không nổi, ngơ ngơ ngác ngác, không nghe được thầy đang nói cái gì.
Trong đầu cậu trống rỗng, tai cũng không nghe lọt chữ nào từ những lời tán gẫu xung quanh.
“Lớp chúng ta có bạn mới đó, gặp chưa?”
“Chưa, gặp rồi hả?”
“Cũng chưa.
Nhưng thế quái nào lên cao trung rồi mà còn chuyển trường nhỉ?”
“Không rõ lắm, nhưng người đó hình như là từ Hải Anh Trung chuyển đến.”
“Hải Anh Trung?” Bạn học hỏi chuyện sửng sốt, sau đó bùng nổ cảm xúc chửi thề: “Đậu má, đúng là học bá nhà giàu, top 10 trường trong nước không ở mà còn chạy tới đây làm gì?”
Tuy Hải Anh Trung là một trường tư thục, nhưng sau lưng nó có gia tộc đại danh đỉnh đỉnh – Cố gia chống lưng, chất lượng dạy học cùng đội ngũ giáo viên đều là thuộc hàng top, hàng năm có không biết bao nhiêu học sinh muốn vào nhập học, nhưng học phí cao ngất cũng khiến nhiều bậc phụ huynh không khỏi nản lòng.
Thư Lâm nhớ tới hồi năm nhất cao trung cha cũng định đưa cậu vào đó học, chỉ có điều thành tích của cậu lại với không tới.
Lúc rảnh rỗi cậu có tìm qua các đề thi của Hải Anh Trung, nhìn lướt một hồi rồi ném sang bên, đọc không hiểu.
“Giàu gì đâu.” Một bạn học khác cũng gia nhập, thấp giọng khinh thường: “Vì không trả nổi học phí nên mới chuyển đi đó.”
“Sao mày biết?”
Cậu kia nói: “Tao có người quen dạy ở đó, lúc gọi điện cho ba tao có kể.
Trong nhà mà không có tài sản mấy trăm mấy ngàn vạn thì ai dám nộp vào Hải Anh Trung.
Giờ chắc xấu hổ lắm, nghe bảo toàn bộ Hải Anh Trung đều coi chuyện này như trò cười.”
Hai bạn học kia cũng cười theo: “Thật không vậy…”
Về tin tức của bạn học mới, thật ra Thư Lâm cũng có biết chút chút.
Trước khi chào cờ, cậu có giúp một người bạn là ủy ban trường chuyển giấy tờ đến văn phòng.
Khai giảng ai cũng bận rộn nên trong phòng có rất ít người, có hai giáo viên ngồi tán gẫu với nhau.
“Học sinh mới đến học ở lớp thầy Trần đúng không?”
“Ừ.” Người kia giận dữ nói: “Nghe nói đứa nhỏ này rất khổ.
Mẹ mất từ khi còn bé, cha thì đem một người phụ nữ từ bên ngoài về, còn dẫn theo con trai.
Cậu nói xem, đứa nhóc có thể sống yên ổn được sao? Đương nhiên là không, học phí bên Hải Anh Trung cũng không chu cấp nữa.”
“Đến mức này á? Vậy chuyện học hành của thằng bé làm sao giờ?”
“Nhiêu đây thì có gì ghê gớm? Vừa rồi thầy Trần dẫn theo, tôi còn thấy trên cánh tay nó lộ ra rất nhiều vết thương cũ, giày trên chân thì sắp hỏng tới nơi.
Không biết sau này sẽ ra sao đây…”
Hai người thở dài.
Cho nên Thư Lâm biết được, bạn học mới rất đáng thương.
Nhưng cũng chỉ biết thế thôi.
Sau lễ chào cờ, Thư Lâm theo đoàn người đi vào lớp học.
Bạn tốt của cậu, Triệu Tiểu Nguyệt đi tới.
Cô buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, đuôi tóc lắc lư theo từng bước chân.
Bạn tốt nhét một viên kẹo trái cây vào tay cậu, hỏi: “Sao thế, tớ cứ nghĩ cậu sắp ngất ở sân thể dục đến nơi rồi chứ, chưa ăn sáng sao?”
“Ăn rồi.” Thư Lâm cầm viên kẹo, nói nhỏ: “Ngủ không ngon thôi.”
Triệu Tiểu Nguyệt lập tức hiểu ra: “Làm bài tập chứ gì, đã bảo làm trước rồi chơi mà không nghe…”
Lại bị cô bạn thân dạy dỗ, Thư Lâm cũng không thèm biện hộ, thỉnh thoảng ‘ừ’ một tiếng coi như đáp lại.
Giọng nói của cậu nhẹ hơn so với đám con trai bình thường, vì vậy khi trả lời chậm rãi còn mang theo cảm giác đáng thương.
Triệu Tiểu Nguyệt biết rõ bạn thân không thèm để ý, nhưng cũng không đành lòng nói nữa.
Con gái thích những điều mới mẻ, vì vậy đề tài được thay đổi nhanh chóng: “Hôm nay lớp chúng ta sẽ có học sinh mới đó, cậu biết chưa?”
Thư Lâm gật đầu.
Triệu Tiểu Nguyệt phấn khích nói: “Nghe nói là một anh đẹp trai, lại còn là học bá, tuyệt vời!”
Thư Lâm không trả lời, tự bổ sung trong lòng, còn rất đáng thương nữa.
Mười phút sau khi vào lớp, thầy Trần, chủ nhiệm lớp từ ngoài bước vào, theo sau là một nam sinh.
Nam sinh cao ráo lạnh lùng, vai rộng chân dài, mũi cao và thẳng, môi mỏng mím chặt.
Hắn thẳng lưng đứng trên bục giảng, khoác trên mình bộ đồng phục mới tinh, trông còn đẹp hơn cả những người mẫu trên tạp chí.
Là bạn học mới.
Lớp học im lặng ngay lập tức.
Triệu Tiểu Nguyệt từ trên quay người lại, hai má ửng hồng, che miệng kích động nói nhỏ: “Bạn ấy đẹp trai quá.”
Lúc này Thư Lâm đang cúi đầu ngáp một cái, nghe vậy thì nhìn lên kia.
Thầy Trần đang nói với bạn học mới: “Em tự giới thiệu bản thân đi.”
Nam sinh rốt cuộc cũng ngước mắt lên, con ngươi đen láy như màn đêm, tựa những vì sao rơi xuống vực lạnh, tạo thành gợn sóng.
Thư Lâm vừa lúc nhìn lên thì bị cuốn vào đó.
Cậu ngậm lại cái miệng đang ngáp.
Quả thật rất đẹp trai.
“Cố Lăng Tuyệt.” Giọng điệu bạn học lạnh nhạt, không có nhiều cảm xúc.
Thầy Trần đợi một hồi nhưng không nghe gì nữa, ngây người hỏi: “Hết rồi à?”
“Dạ.”
Rất không theo lẽ thường.
Triệu Tiểu Nguyệt lại lặng lẽ xoay người, nhịn không được nói: “Bạn ấy ngầu quá!”
Thư Lâm không đáp, mím môi yên lặng nhìn lên bảng.
Bạn học mới trả lời xong lại cụp mắt xuống, cậu không còn thấy đôi mắt đen ấy nữa.
Đôi mắt đó thật sự đẹp, đẹp như những vì sao, đã nhìn là không thể rời mắt.
Trên bục giảng, bạn học mới từ chối giao tiếp, thầy Trần không giúp được gì bèn xấu hổ nhìn một vòng quanh lớp, sau đó chỉ vào chỗ ngồi trống bên cạnh Thư Lâm, nói: “Trước tiên em cứ ngồi đó, sau này lại đổi chỗ sau.”
Cố Lăng Tuyệt xách cặp nhìn về phía chỗ ngồi, Thư Lâm bắt gặp lại đôi mắt đó, bỗng hơi căng thẳng.
Cậu từ từ ngồi thẳng dậy, từ góc độ mà người khác không nhìn thấy phủi lại chỗ đồng phục bị nhàu, sau đó quét sạch những vụn bút chì còn sót lại trên bàn đi.
Bạn cùng bàn trước đây của Thư Lâm là một học thần đã được tuyển thẳng vào đại học.
Khi rời đi, bạn ấy đã lau chỗ ngồi của mình sạch đến không còn một hạt bụi, câu châm ngôn ở góc trên bên phải bàn cũng là do bạn ấy dán.
Cậu bắt đầu hơi lo, không biết bạn mới ngồi chỗ này có ghét bỏ hay không.
Chiếc ghế phát ra âm thanh kéo rê trên mặt đất, Cố Lăng Tuyệt ngồi xuống bên cạnh, trong không khí dường như có hương thuốc đông y mát rượi.
Thư Lâm hít hít, nhưng không còn ngửi thấy nó nữa.
Bạn cùng bàn mới rất cao, vừa rồi ở xa nên không chắc lắm, nhưng bây giờ lại gần cậu mới nhận ra bạn mới cao hơn mình hẳn một cái đầu, không khác gì cái cột điện.
Sau khi ngồi xuống thì hắn không nhúc nhích gì nữa, quanh người như có một tấm kính trong suốt ngăn cách ánh mắt của mọi người xung quanh.
Trong đó có Thư Lâm.
Thư Lâm thỉnh thoảng lại nhìn sang bên phải, nhưng bạn cùng bàn cứ phớt lờ mãi thôi.
Cuối cùng cậu không nhịn được, mặt hơi hơi ửng hồng, hai mắt trong veo, khẽ nghiêng người về phía trước nói: “Xin chào, tớ là Thư Lâm.”
Đôi mắt cậu to tròn, khuôn mặt ưa nhìn, cả người sạch sẽ, ấm áp khiến người ta cảm thấy dễ gần mà cũng dễ mến.
Nhưng bạn cùng bàn không thèm làm thân với cậu.
Đối mặt với cành ô-liu mà cậu chủ động đưa ra, hắn chỉ khẽ quay đầu nhìn hai giây, giọng điệu vẫn lạnh lùng xa cách, còn có hơi thận trọng, nói: “Xin chào.”
Sau đó, không có sau đó nữa.
Nhưng Thư Lâm rất thỏa mãn, tim đập thình thịch ngồi ngay ngắn trở lại.
Làm sao bây giờ.
Bạn cùng bàn nhìn gần còn đẹp hơn trước!
Cậu lấy ra một cuốn sách ngẫu nhiên, còn giả vờ nghiêm túc đọc bài, song trên thực tế tâm trí cậu tràn ngập khoảnh khắc hai giây đó.
Ánh mắt nam sinh sâu thẳm như nước hồ, dường như có rất nhiều điều ẩn chứa, tiếc là hồ quá sâu nên không thấy gì cả, chỉ có thể thấy sự chững chạc không tương xứng với tuổi của bạn học.
Ngoài ra, còn có…
Thư Lâm cẩn thận nghĩ nghĩ, sau đó nghĩ tới một từ —— cô độc.
Giống như một con sói bị bỏ rơi, đơn độc sinh tồn, xung quanh không có gì đáng để nó liếc mắt một cái.
Nhưng vẫn rất đẹp!
Thư Lâm cúi đầu thầm vui vẻ, vành tai hiện lên một vệt đỏ hồng.
Tiết đầu tiên của năm ba cao trung là sinh hoạt lớp, thầy Trần cảm xúc dâng trào say sưa nói về việc năm nay trọng yếu ra sao, bla bla.
Thư Lâm như có như không he hé sách mới, lại không kìm được mà nhìn nhìn sang phải.
Đồng phục trường Tam Trung ở Lan Thành là sơ mi trắng cổ vàng.
Cổ áo bạn cùng bàn hai cúc chỉ cài một cúc, nhưng không hề lòa xòa hay luộm thuộm chút nào, trái lại còn mang nét vừa hoang dã vừa đẹp trai.
Thư Lâm nhìn lên một chút chợt phát hiện khóe miệng bạn cùng bàn có một vệt xanh đen mờ nhạt, trông có vẻ đã có được một thời gian, tạo thành một loại mỹ cảm bị làm nhục trên khuôn mặt hại người kia.
Cậu nhớ tới cuộc nói chuyện trong văn phòng lúc trước, lơ đi tiếng tim đập thình thịch rồi lặng lẽ nhìn sang chỗ khác.
Trên cánh tay bạn cùng bàn, cổ tay đầy những vết sẹo nông sâu khác nhau, có vài chỗ trông còn rất mới, rõ ràng là gần đây nhất vẫn bị ngược đãi thể chất.
Đôi giày trên chân thì đã cũ đến mức ngả vàng, dù có đem đi giặt cũng không còn đẹp được như ban đầu.
Thư Lâm lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ, không thể tưởng tượng nổi ở thành phố này vẫn có người đi đôi giày cũ như thế đến trường.
Mặc dù cha cậu đã kể nhà họ cũng từng nghèo khổ nên ông nội luôn coi thường họ, nhưng đó là chuyện rất lâu rồi, từ lúc có ký ức đến nay, cậu vẫn chưa nếm qua khổ sở bao giờ cả.
Niềm thương cảm trong lòng bỗng chốc hóa thành thương tiếc.
Cậu muốn làm chút gì đó cho bạn cùng bàn.
Trong lòng Thư Lâm rối rắm, muốn nói nhiều hơn với bạn ấy nhưng lại cảm thấy có hơi đường đột.
Mông nhỏ bất an dịch tới dịch lui, sau đó thầy Trần cảnh cáo: “Thư Lâm.”
Cậu thiếu niên tức khắc ngồi ngay ngắn lại.
Nhìn vẻ mặt đỏ bừng của học trò, thầy Trần rất hài lòng.
Thư Lâm vẫn rất hiểu chuyện, hẳn đã biết sai rồi.
Nhưng chỉ mình Thư Lâm biết, vừa rồi bạn cùng bàn nhìn cậu.
Tuy chỉ trong một giây ngắn ngủi nhưng cậu vẫn kịp trông thấy, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một chút xấu hổ.
Sau một thời gian ngắn im lặng, Thư Lâm không thể nhịn được nữa, dưới cặp mắt như đèn pha của thầy Trần mà gửi tin nhắn cho bạn tốt.
[Thư Lâm: Làm sao bây giờ? Bạn cùng bàn đẹp trai quá đi!]
[Thư Lâm: Nhưng cũng rất đáng thương!]
Cậu cho rằng chuyện mình làm rất bí mật, không chú ý tới bạn cùng bàn liếc qua một cái.
Cố Lăng Tuyệt không có ý định dòm ngó chuyện riêng tư của người khác, nhưng màn hình điện thoại bạn cùng bàn quá sáng, thế nên nội dung tin nhắn hắn đều thấy rất rõ.
Hắn biết cách truyền bá chuyện này ra ngoài, tốt nhất là truyền rộng hơn, truyền cho ai ai cũng biết.
Trước mắt coi như hiệu quả không tồi.
Cố Lăng Tuyệt không nhìn nữa, lại rủ mắt xuống.
Sau khi Thư Lâm gửi xong tin nhắn, quay đầu lại thì thấy bạn cùng bàn đang yên lặng ngồi chỗ của mình, cô đơn lẻ loi.
Đáng thương quá QAQ..