Đối với việc về nhà chính Thư gia tham gia tiệc mừng thọ của ông nội, nội tâm Thư Lâm vô cùng không thích.
Dù sao mới hai ngày trước giữa cậu với Thư Vũ vừa xảy ra chuyện không mấy vui vẻ, lần gặp mặt này nghĩ cũng không cần nghĩ, chắc chắn không có chuyện tốt lành xảy ra.
Nhưng cậu cũng không có cách khác.
Nhà chính Thư gia thực ra không hề cũ, được núi sông bao quanh, nằm trong vùng bất động sản đắt đỏ.
Ông nội Thư khi còn trẻ là một giáo viên, sau khi có con trai mới dần trở nên giàu có.
Nhà là do con trai trưởng mua, con trai út thì mua mấy thứ đồ gia dụng, toàn bộ đều để ông bà đứng tên, tiếc là bà nội Thư không có phúc hưởng, đã qua đời từ hai năm trước.
Khi gia đình Thư Lâm đến, ông nội Thư đang đánh cờ với vài người bạn già ở sân sau, người giúp việc đứng ngoài chuyển lời lại không được đến quấy rầy, Thư Lâm đành theo cha mẹ đi vào sảnh tiệc.
Thiệp mời được phát rộng rãi, có người quen cũng có người không quen.
Thư Lâm không thích cảnh tượng này, cậu nói với ba mẹ một tiếng rồi bỏ đi, kết quả là vô tình chạm mặt Thư Vũ vừa ra khỏi phòng khách.
Đối phương mặc một bộ âu phục, tóc vuốt keo, khăn tay màu xanh lam được xếp ngay ngắn đặt trước ngực, thắt lưng duỗi thẳng, rất có khí khái con nhà quyền thế.
Thư Lâm khẽ ‘hừ’ một tiếng, vốn định mắng một câu ‘Nhà giàu mới nổi’ nhưng não vẫn chưa bị hư, biết nếu mắng thế là cũng mắng cả chính mình, chỉ đành đem lời định nói ra nuốt trở lại.
Thư Vũ đang nói chuyện qua WeChat nên không để ý có người ở lối ra, mà nội dung cuộc nói chuyện rất lớn mật.
“Bảy đánh một còn để chạy mất, đây chưa tính mà dám vòi tiền tiếp hả?”
“Thư Lâm cũng ở đó… Vậy sao không chọn lúc không có Thư Lâm ấy? Mẹ nó, khỉ gì cũng tới tay!”
“Bằng mọi cách, cuối tuần phải xử Cố Lăng Tuyệt cho tao, tự giải quyết cho tốt, đừng để lại hậu hoạn.”
Thư Vũ bực bội cúp máy, vừa xoay người đã trông thấy Thư Lâm hai mắt đỏ hoe, giật mình nói: “Mày trốn đây làm gì?”
Thư Lâm tức giận đến phát nổ, nếu không phải biết đánh không lại thì cậu đã nhào lên vật lộn, đánh túi bụi thằng ngu Thư Vũ rồi.
Vì quá tức giận mà mặt cậu đỏ hết cả lên, thậm chí còn sưng lên một vòng(*): “Ông không được bắt nạt Cố Lăng Tuyệt!”
(*): Tức tới nỗi mà mặt bành trướng cả lên á.
Thư Vũ cười với cậu: “Nghe rồi sao? Giận đến thế, muốn bất bình thay bạn cùng bàn hử?”
Cậu ta chế nhạo nhìn tay chân mảnh khảnh của Thư Lâm: “Mày sao?”
Thư Lâm khép mở miệng vài lần, nhưng cậu vốn không phải người biết nói lý lẽ, cuối cùng chỉ phun ra một câu: “Tui quay video lại rồi.”
Thư Vũ sửng sốt: “Cái gì?”
Thư Lâm thấp hơn cậu ta nửa cái đầu, khi nói còn phải hơi ngẩng lên, lúc nói chuyện nghiêm túc trông có hơi buồn cười.
“Vừa mới nãy, tui quay video lại rồi, ông mà dám làm gì Cố Lăng Tuyệt, tui sẽ đăng video này lên diễn đàn trường… Còn có thể đăng trên nhóm gia tộc nữa.”
Thư Vũ nhìn điện thoại trước ngực Thư Lâm: “Quỷ biết mày có bốc phét hay không, tao không thèm…”
Sau đó cậu ta nhìn thấy trên màn hình di động Thư Lâm, là ảnh chụp mình đang gọi điện thoại.
Thư Lâm cho nhìn một cái rồi cất ngay: “Ông dám gây rắc rối cho cậu ấy nữa thì tui thực sự sẽ đăng lên đấy!”
Thư Vũ quá xem thường Thư Lâm rồi.
Cùng tuổi với nhau nhưng cực kỳ yếu ớt, cũng không thông minh, năng lực thì kém, ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp ra thì cậu chẳng còn cái gì cả.
Dù có đặt cậu vào giữa đám nhóc tiểu học thì cũng không cảm thấy khác biệt.
Nhưng hiện giờ cậu ta lại bị thằng nhóc ấy uy hiếp.
Thư Vũ nhìn cậu: “Mày nghĩ tao sợ chắc?”
Thư Lâm cúi đầu bấm điện thoại.
Di động trong tay Thư Vũ rung lên, khi mở ra thì thấy trên nhóm gia tộc vừa được gửi một ảnh.
Đó là tấm mà mới đây cậu ta vừa thấy.
“Thư Lâm.” Thư Vũ sầm mặt nhìn cậu, “Mày ngứa đòn phải không?”
Thư Lâm không hề sợ, còn trừng mắt nhìn lại: “Giỏi thì đánh lên mặt tui đây này, đánh không chảy máu thì không phải đàn ông.
Tui đem mặt đi trình diễn hai vòng, dù sao tui cũng không sợ mất mặt.”
Tuổi trẻ đầy năng lượng khó chịu nổi kích thích, Thư Vũ siết tay lại.
Cuối cùng hai người vẫn không đánh nhau, trước khi lửa chiến bùng lên thì người giúp việc đã kịp thời đến tìm Thư Lâm, ông nội Thư vừa kết thúc ván cờ nên muốn gặp cả nhà bọn họ.
Thư Lâm chỉ có thể nhịn lại, trước khi đi còn tặng cho người kia một ngón tay giữa.
Đây là lần đầu cậu làm ra động tác khiếm nhã.
Sự giáo dưỡng từ trong xương nói cho cậu biết như này là không hay.
Sau đó cậu giơ ngón tay giữa còn lại lên cùng.
Khiêu khích x2.
Cút mịa nó đi giáo dưỡng.
Tóc Thư Vũ như muốn dựng cả lên, thiếu chút nữa là đã xông tới.
Thư Lâm lập tức quay đầu bỏ chạy, chân thoăn thoắt còn nhanh hơn thỏ.
Mẹ Thư thấy sắc mặt của con trai mình thì lo lắng hỏi: “Làm sao thế?”
Thư Lâm thở hồng hộc: “Giẫm phải phân thôi ạ.”
Mẹ Thư: “…”
Không hỏi cũng biết vừa cãi nhau với Thư Vũ rồi.
Trong sân có một cái lán nhỏ, xung quanh là hoa cỏ do ông nội Thư trồng, bên trong có mấy người lớn tuổi quen mặt.
Thư Lâm theo cha mẹ đi lên chào hỏi, thế là không tránh được bị hỏi về việc học hành.
Thư Lâm lễ phép trả lời lại, nhưng thành tích của cậu thực sự rất kém, mấy lão già nghe xong đều nhíu mày.
“Cấp ba rồi không thể ham chơi mãi, điểm này còn không thể đậu trường đại học bình thường(*), thế thì còn đâu mặt mũi của ông cháu nữa.”
(*): Trường đại học bên Trung chia làm 3 loại: Những trường giỏi có tiếng > Trường đại học bình thường > Trường dân lập.
“Anh họ cháu học giỏi lắm mà, có gì thì cứ hỏi anh, đừng ngại rồi lại giấu dốt.”
Nếu là trước kia thì Thư Lâm sẽ ngoan ngoãn ‘dạ’ một tiếng, nhưng giờ cậu vẫn tức Thư Vũ lắm, miệng như vỏ sò đóng kín bưng.
“Hải Dương cũng vậy, Bính Hoa bận rộn như thế còn nhớ mà chúc thọ cho cha, cháu thì không đến sớm chút mà phụ này phụ kia, còn ra thể thống gì nữa.”
Chủ đề dần dần quay sang đến ba Thư, mỗi người đều ra vẻ như đang dạy con trai của chính mình.
Cảnh tượng này hầu như là mỗi năm sẽ diễn ra một lần, một nhà ba người Thư Lâm nghe tai này lọt qua tai kia, ai nói mặc ai, tôi thích thì đáp lại, quay đầu một cái cũng không để trong lòng.
“Đừng chỉ chăm chú vào công việc, việc học hành của đứa nhỏ cũng phải quan tâm hơn chút, cái này cháu phải học tập anh trai cháu rồi.
Nhìn tiểu Vũ xem, lần này lại đứng thứ hai toàn trường đúng không?”
Cấp ba có rất nhiều cuộc thi to nhỏ khác nhau, mấy ngày trước cũng đã vừa kiểm tra tổng hợp.
Ba Thư quen miệng đáp lại ‘vâng’, đang nghĩ xem có nên trốn hay không thì chợt nghe con trai lên tiếng.
Giọng điệu của Thư Lâm vẫn lễ phép nhẹ nhàng: “Dạ, hạng nhất là một bạn lớp con, đạt 731 điểm.”
Ông nội Thư đen mặt.
Ông bạn già đặt câu hỏi vội vàng chuyển chủ đề: “Làm không hết khả năng cũng là chuyện bình thường, tiểu Vũ là một đứa thông minh, rồi sẽ bắt kịp thôi.”
Thư Lâm: “Năm ngoái thủ khoa ban tự nhiên đạt 712 điểm, hơn Thư Vũ 47 điểm, vậy vẫn còn hy vọng.”
Ông già nọ: “…”
Không có cách nào tán gẫu thêm được nữa.
Ông nội Thư trừng mắt nhìn cháu trai: “Nhìn lại điểm của mày xem thử, ở đó mà tài lanh.”
Thư Lâm thành thật: “Lần này cháu tiến bộ hơn rồi, tổng điểm hơn 360, thầy còn lên tuyên dương cháu nữa.”
Điệu bộ có chút tự hào.
Hạnh phúc của học tra chỉ đơn giản vậy đấy.
Ông nội Thư cực kỳ mất mặt, nếu không phải người giúp việc tới nói đại thiếu gia Cố gia đã đến, có khi ông đã ở tại chỗ dạy lại thằng cháu này.
Một đám người từ sân sau chậm rãi đi ra, không lâu sau thì thấy một người đàn ông được chúng tinh phủng nguyệt(*) bước đến, trông còn hoành tráng hơn cả nhân vật chính là ông nội Thư bên này.
(*): Một câu trong Luận ngữ: những ngôi sao vây quanh mặt trăng, ý nói đến một người được nhiều người tôn kính vây quanh ủng hộ.
Người này Thư Lâm biết, chính là đại thiếu gia Cố gia.
Cậu nhìn thấy bác trai bác gái cười lấy lòng bước lên, Thư Vũ cũng tới, đám mấy người bắt đầu cùng tâng bốc.
“Đây là cháu trai nhỏ của tôi, Thư Lâm.”
Đột nhiên bị điểm danh, Thư Lâm ngơ ngác ngẩng đầu, sau đó bắt gặp ánh mắt của thiếu gia họ Cố.
Mặc dù đối phương quần áo là lượt, mặt mũi anh tuấn, ăn mặc chỉnh tề, nhưng cứ luôn cảm thấy có chút không tốt, tuy rằng đang cười nhưng trong mắt lại ẩn giấu rất sâu.
Thư Lâm hơi không thoải mái nhưng vẫn lễ phép chào hỏi: “Xin chào ngài.”
“Cháu trai nhỏ của ngài Thư thật đáng yêu.”
Một bàn tay đưa tới.
Con người luôn nhạy cảm với nguy hiểm, Thư Lâm lui mạnh về sau vài bước.
Đầu ngón tay kia xẹt qua mặt.
Thư Lâm hé môi, ánh mắt kinh hãi, cả người ớn lạnh.
Cậu thấy thiếu gia Cố xoa xoa ngón tay, mặt tỏ vẻ tiếc nuối.
“Thư Lâm, không được vô lễ!” Tiếng mắng của ông nội Thư vang lên bên tai, “Thiếu gia Cố thứ lỗi, do thằng bé có chút nhút nhát sợ người lạ.”
Thư Lâm tái mặt không nói tiếng nào, lẳng lặng đứng bên mẹ.
Lý Tuệ Vân đứng che trước người con trai, có muốn cười xã giao cũng không nổi: “Thư Lâm từ nhỏ đã không thích tiếp xúc với người lạ, tâm lý phòng bị có hơi nặng…”
“Ha.” Thư Vũ cười hắt một tiếng: “Vậy mà cháu không biết, ngày đầu khai giảng không phải em ấy khắng khít với bạn cùng bàn lắm sao.”
Ba Thư hiếm khi nghiêm mặt: “Đừng nói bừa.”
Trước giờ ông vẫn luôn hiền hòa, đây là lần đầu ông không giữ mặt mũi cho cháu trai trước mặt người khác.
Thư Vũ cười khẩy hai tiếng, quay đầu không nói nữa.
Chờ mọi người hết ồn ào, Cố Thừa Tông mới mở miệng: “Đồng trang lứa cùng chủ đề nói chuyện, hợp nhau là bình thường.”
Ánh mắt lại hướng qua đây.
Nhưng đã bị mẹ Thư cản lại.
Thư Lâm sợ hãi đứng đó.
Sau khi chào hỏi xong, Thư Lâm cuối cùng cũng có thể thoát thân.
Sau lưng cậu đẫm mồ hôi lạnh, lấm tấm dính vào áo có chút khó chịu.
Cậu tìm một góc ngồi xuống, tủi thân gửi một tin nhắn cho Cố Lăng Tuyệt.
【Thư Lâm: Thật khó quá, hôm nay không vui chút nào, còn suýt đánh nhau với Thư Vũ nữa.】
【Thư Lâm: Tên kia thật quá đáng, muốn kêu người đi phá cậu, nhưng tớ đã giải quyết xong rồi, cậu đoán xem tớ giải quyết như thế nào?】
【Thư Lâm: Hì hì, làm sao mà đoán được chứ!】
Còn chưa đánh đã khai, tự bán mình đi thật nhanh chóng.
【Thư Lâm: Lúc ổng đang nói xấu về cậu thì bị tớ bắt gặp, sau đó tớ lừa ổng là tui quay lại video hết rồi, nhưng thật ra tớ mới chụp ảnh thôi, nếu ổng dám bắt nạt cậu thật thì tớ sẽ dọa đăng video lên mạng, thế là ổng sợ ngay.】Trong nhà an dưỡng của Lâm gia, Cố Lăng Tuyệt ngồi canh bên giường, đợi Lâm Chính Tùng ngủ say rồi mới đứng dậy rời khỏi.
Có hai vệ sĩ đứng canh bên ngoài, hắn vừa bước ra đã lập tức đi theo sau.
Điện thoại di động rung hồi lâu, tất cả đều là tin nhắn của Thư Lâm, từng tin từng tin được gửi đến, kể lể cằn nhằn đủ thứ cả.
Cố Lăng Tuyệt nhìn xong khẽ cười.
Đầu óc Thư Lâm không ngốc, chẳng qua không dùng cho học tập.
Chỉ nhìn mấy dòng chữ kia là có thể đoán được bộ dáng và vẻ mặt uất ức của cậu rồi.
Hắn chọn một tin nhắn và trả lời:【Giỏi quá.】
Ở đầu kia, Thư Lâm ngồi gõ nửa ngày cuối cùng cũng nhận được phản hồi, ngược lại lại càng ấm ức hơn.
【Thư Lâm: Cậu làm gì giờ mới trả lời chứ.】
Cậu không phát hiện ra bầu không khí khi nói câu này có hơi sai sai, còn nói tiếp.
【Thư Lâm: Đại thiếu gia họ Cố đó, tớ không thích anh ta, tự nhiên muốn sờ mặt tớ, may mà tớ phản ứng nhanh né kịp nên chỉ bị quẹt ngón tay thôi.】
【Thư Lâm: Ban nãy bác gái còn gọi điện cho tớ muốn nói chuyện, tớ cúp luôn rồi.
Cho nên bây giờ một mình ở đây uống nước no bụng cũng không dám đi ra.】
【Thư Lâm: Phiền quá, bác ấy lại gửi tin nhắn bảo tớ để con trai bác đi cùng.
Cố Lăng Tuyệt, tớ tìm cậu đi chơi được không?】Nghĩ đến tình cảnh lúc trước, Thư Lâm lại cảm thấy khó chịu.
Ông nội và bác cả trách cậu không hiểu chuyện, nói rằng nếu đại thiếu gia Cố thích cậu thì nói thêm hai câu, cũng không mất gì, làm gì đến mức khó coi như thế.
Thư Lâm không rõ rốt cuộc hai người có hiểu ánh mắt thiếu gia kia nhìn cậu hay không, nhưng cậu cảm thấy cực kỳ ghê tởm, không chịu được.
Thư Lâm cằn nhằn oán giận một hồi, sau đó bạn cùng bàn gửi đến một tin nhắn thoại, thanh âm lạnh lẽo.
“Cố Thừa Tông, dùng tay nào chạm cậu?”.