Edit: Lyndt
Buổi chiều, quán bar bình thường rất im lặng, không có nhiều người, cũng không có âm nhạc xập xình.
Giản Thủy say đến nát bét, gục xuống bàn tựa hồ muốn ngủ.
Đối với việc này mà nói, A Chí thấy mãi cũng thành quen, nhanh nhẹn quàng một cánh tay Giản Thủy qua vai mình, đỡ cậu đi ra ngoài.
“Này, cậu nghe chưa?” Giản Thủy bị gió lạnh đầu xuân thổi tỉnh, đột nhiên không đầu không đuôi hỏi A Chí.
A Chí không hiểu: “Cái gì?”
“Ư ——” Giản Thủy cố sức nuốt hai cái, “Cái kia… 007 mới đó a…”
“Sao?” A Chí hỏi, hướng nhìn con đường trống trải phía trước, cũng không biết nên xoay xở thế nào.
“Không uống Martini nữa, đổi Heineken, hư…” Giản Thủy cố sức nói hết, rồi giống như người bị thương nặng, quả thực đến đứng cũng không vững, tựa cả ở trên người A Chí.
A Chí kéo Giản Thủy từng bước một hướng giao lộ cách đó không xa mà đi: “Phải vậy không, làm sao cậu biết?”
Giản Thủy nhắm mắt lại thì thào: “Khăn quàng cổ…”
“Cậu cũng có thứ này?” Rốt cuộc một chiếc xe taxi đã tới.
“Vớ vẩn… Khi đó…”
Xe dừng lại, mặc dù tài xế có chút không tình nguyện, A Chí đem Giản Thủy đẩy đến băng ghế phía sau: “Tài xế, làm phiền anh.”
“Đi đâu?”
“Cái này, ” A Chí đưa tay vỗ vỗ hai má Giản Thủy, hiện đang nằm sõng soài trên ghế, “Này, tỉnh lại, đọc địa chỉ nhà cậu.”
“Ưm, ” Giản Thủy cực kì không hợp tác mà vặn vẹo uốn éo, gạt tay anh ra tiếp tục ngáy o o.
A Chí bất đắc dĩ, đành phải ngồi xuống ghế trước dưới cái nhìn bất mãn của tài xế lái xe.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
A Chí và Giản Thủy từng là đồng nghiệp, sau Giản Thủy vì công việc đãi ngộ quá kém nên đã chủ động từ chức, cùng bạn bè hùn vốn mở một gian hàng quần áo trên taobao.
Hai người bọn họ lần đầu tiên gặp mặt là vào bữa tiệc rượu đầu năm của công ty, lúc đầu vốn không hề quen biết.
Ngày đó, Giản Thủy đi chung quanh mời đồng nghiệp của anh vài ly Jagerbomb, kết quả chẳng ai để ý tới.
Ngay lúc ấy A Chí đi ngang qua, bị Giản Thủy đã chuếnh choáng say một tay giữ lại, thế là đành đi theo.
Chỉ sau một ly, A Chí đã không cưỡng lại được sức hấp dẫn của loại rượu này, hai người tâm đầu ý hợp, đêm đó cậu một ly tôi một ly, chẳng biết đã uống nhiều bao nhiêu.
Trộn Red Bull với rượu, càng uống càng làm cho người ta hưng phấn.
Rạng sáng, A Chí cùng Giản Thủy đều tự trở về nhà, vừa nằm xuống giường đầu óc đã quay cuồng không thôi, một đêm mệt mỏi rã rời.
Từ hôm ấy, hai người bọn họ luôn nhớ kỹ lẫn nhau, thường xuyên hẹn đến quán bar gặp mặt.
Mới đầu là Jagerbomb, sau đó là Mojito, Vodka, Whiskey, Gin…
Bọn họ như đang muốn tìm kiếm lời giải của cùng một câu đố, không ngừng nếm thử để chọn ra hương vị cả hai đều yêu thích.
Họ có thể ngồi hàng giờ ở quán bar, mua rượu cốc-tai vị khác nhau, thao thao bất tuyệt, uống đến khuya, sau đó tự lái xe về nhà.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Giản Thủy tỉnh, nhưng là không có cách nào mở mắt.
Mí mắt như là bị dán dính, không mở ra được.
Giản Thủy định lấy tay dụi mắt, lại phát hiện tay mình đã tê rần, căn bản nâng không nổi.
Thật là khó chịu…
Ai giúp tôi với…
Giản Thủy ai oán hai tiếng, nhớ tới bản thân đang sống một mình, gặp loại tình huống này chỉ có thể tự lực cánh sinh mà thôi.
Đột nhiên một bàn tay lạnh lẽo chạm lên mặt cậu, làm cho Giản Thủy càng thêm khó chịu.
“Ư, ” Giản Thủy cố sức ngửa đầu về phía sau, “A!”
Ngã từ trên giường xuống, Giản Thủy trong nháy mắt tỉnh tỉnh ngủ, đầu đập xuống sàn nhà, đau đến phát khóc.
“A Chí?” Giản Thủy bưng đầu, nhờ A Chí giúp mình quay về trên giường.
“Ừm, A Chí, tôi ngày hôm qua uống nhiều quá.”
A Chí gật gật đầu, lấy nước ở đầu giường đưa cho Giản Thủy.
“Cảm ơn.” Giản Thủy chỉ vài hớp đã uống xong, A Chí lại rót thêm ly nữa.
“Không phải ngày hôm qua, là hôm nay, bây giờ còn chưa quá 12 giờ.” A Chí đem Giản Thủy vừa mới ngã u đầu, hiện giờ đang được cuộn trong chăn mà ôm trở về giường, rồi mới từ tốn ngồi xuống ở mép giường.
Giản Thủy đầu óc mơ màng, chợt bối rối lại đột kích: “A Chí, thực xin lỗi.”
“Không có việc gì, tâm tình cậu không tốt?”
“Ừm, gần đây làm ăn không được thuận lợi.”
Giản Thủy cúi đầu, nhìn chằm chằm tấm chăn xa lạ, khóe mắt còn ươn ướt bởi cú ngã mới rồi, đầu tóc thì rối bời.
Áo đã bị A Chí cởi, ném vào máy giặt, trên làn da trắng nõn xuất hiện mấy vệt hồng hồng, chính là trong lúc Giản Thủy ngã vô ý va chạm mà tạo thành.
A Chí có chút thất thần, dường như muốn đưa tay ra vuốt mái tóc hỗn loạn của Giản Thủy.
“A, A Chí, thực xin lỗi, tôi về đây, ngày mai còn phải nhập hàng!” Giản Thủy xốc chăn, luống cuống tay chân muốn đứng lên.
“Ấy, cậu không cần vội,” A Chí giữ bả vai Giản Thủy, nuốt xuống nước miếng, “Quần bò cùng áo thun của cậu vẫn bỏ trong máy giặt.”
Chỉ một va chạm nhỏ mà Giản Thuỷ lại cảm thấy như bị hút cạn hết hơi sức cuối cùng, người mềm nhũn rơi trở về trên chiếc giường lớn thoải mái, rúc vào trong chăn, chỉ để lộ một đôi mắt hồng hồng còn nhuốm men rượu: “A Chí, ngại quá, tôi ở nhà cậu một đêm không sao chứ?”
Thật sự muốn ôm cậu ấy…
A Chí cảm thấy được đây là một thử thách cực kì khó khăn, anh không dám khẳng định mình có thể kiên quyết đến cùng.
“Đương nhiên có thể, cậu ngủ đi, tôi ngủ sofa.” A Chí kiềm chế thật khổ cực, từng thớ cơ trên người đều muốn căng ra.
“Này như thế sao được!” Giản Thủy ở giữa giường dịch sang hai cái, chừa ra một khoảng trống, “Giường rất lớn.”
A Chí căng thẳng “Tôi biết, nhưng là tôi sợ cậu không quen.”
Giản Thủy dùng sức lắc đầu, lắc đến nỗi đầu óc choáng váng.
“Được rồi, cậu ngủ trước, tôi đi thu dọn một chút.”
“Ừm, ngủ ngon.” Vừa mới yên ổn nằm xuống, Giản Thủy đã muốn thả hồn chìm vào mộng đẹp còn thập phần hưởng thụ mà hừ hừ hai tiếng.
A Chí lúc này mới gian nan chuyển hướng đến WC nhà mình, ai…