Bản Sắc làm Càn

Trời vừa tờ mờ sáng, Thẩm Mộ Thanh lặng lẽ thức dậy, trong phòng bếp liền xuất hiện bóng dáng người phụ nữ mảnh khảnh thướt tha, chân tay nhanh nhẹn chuẩn bị bữa sáng. Hàn Tử Phi thích ăn mì, cô ấy nhanh nhẹn đổ nước vào nồi, nấu cho mì nhũn ra, lại rửa qua một lượt nước lạnh.

Hàn Tử Phi tỉnh dậy không thấy Thẩm Mộ Thanh, hoang mang gấp gáp rời giường xuống tầng tìm, nhưng âm thanh từ bước chân của cô không nặng, hiển nhiên là chú ý đến những người còn chưa tỉnh ngủ ở đây.

Phòng bếp không đối diện với cầu thang, nhưng cũng đủ khiến cho Hàn Tử Phi vừa nhìn là thấy được người bên trong.

Sau khi cô đi đến cửa xác nhận xong, thở phào một tiếng.

Hàn Tử Phi nhìn thấy cô ấy đang chăm chú cắt mì trên thớt, khẽ cúi đầu, hai lọn tóc rủ xuống trước trán, lộn xộn nhưng không mất cảm giác đẹp đẽ, góc nghiêng lộ ra vẻ dịu dàng, một ánh sáng vô hình trùm lên cơ thể cô ấy, cả người vô cùng dịu dàng. Xương quai xanh lộ ra dưới cổ váy dài xanh nhạt, vô cùng gợi cảm. Chiếc môi nhỏ hoàn mĩ, khẽ hiện màu đỏ nhạt, giống như quả đào mật căng mọng, thu hút người ta đến hái.

Âm thanh máy hút mùi trong phòng bếp rất lớn, Thẩm Mộ Thanh không phát hiện trong phòng bếp có thêm một người, bước chân của Hàn Tử Phi hòa với nhịp tim, từng bước từng bước tiến lại gần, đưa tay ôm lấy cô ấy từ phía sau.

Cơ thể Thẩm Mộ Thanh co quắp lại theo bản năng, nhưng sau khi phát hiện người tới là ai, dần dần thả lỏng, nhưng cô ấy không dựa vào phía sau, mượn thế dựa vào người Hàn Tử Phi mà là lấy tay vỗ nhẹ lên tay đang ôm lấy eo cô ấy của Hàn Tử Phi.

"Ra ngoài đợi đi, một lát nữa là xong rồi."

"Không thích." Hàn Tử Phi mơ màng lẩm nhẩm một tiếng. Cô không nghe theo, khó khăn lắm hai người mới có thể đi du lịch chung, hôm qua nắm tay trên phố cũng bị Thẩm Mộ Thanh lấy cớ đẩy ra, bây giờ ngay cả ôm cũng không cho ôm.

Chiều cao của Hàn Tử Phi thấp hơn Thẩm Mộ Thanh một chút, nhưng cũng không đến mức quá nhiều, cằm liền thuận tiện gác lên vai Thẩm Mộ Thanh.


Thẩm Mộ Thanh phát giác được sự bất mãn của người yêu, nghiêng đầu cọ cọ lên má cô vỗ về.

Da thịt mềm mịn tiếp xúc.

Hàn Tử Phi giống như nếm được mật ngọt, cọ lại.

Ở trước mặt Thẩm Mộ Thanh, cô làm chuyện lớn rất thành thục, nhưng chuyện nhỏ không nhịn được lộ ra tâm tư trẻ con. Thẩm Mộ Thanh bị cô ôm càng chặt, gò má dính lại với nhau. Bên ngoài yên tĩnh, cô ấy căng thẳng liếc mắt ra cửa một cái, chỉ sợ bị người ta nhìn thấy hành động của hai người, thế là nhỏ tiếng nói: "Đừng làm loạn."

Hàn Tử Phi hiểu rõ vẻ mặt của cô ấy, cười nói: "Chị sợ bị người ta nhìn thấy à?"

Thẩm Mộ Thanh mím môi không nói.

"Nhìn thấy thì nhìn thấy thôi, chúng ta yêu thương lẫn nhau, cũng chẳng làm chuyện hại tới ai." Hàn Tử Phi không quan tâm, nói.

Thẩm Mộ Thanh rũ mắt, đầu ngón tay co lại.

Cô ấy không nói chuyện, nhưng người phụ nữ trong lòng dần cứng người lại. Ánh mắt Hàn Tử Phi lộ ra một tia buồn bã, sức lực ôm lấy đối phương buông lỏng, sắp muốn lùi đi.

Thẩm Mộ Thanh bắt lấy tay cô, cố định ở vị trí ban đầu.

Hàn Tử Phi mừng rỡ ngẩng mắt.

Thẩm Mộ Thanh cúi đầu xuống, vẫn không nói gì, nhưng hành động của cô ấy đã đại diện cho tất cả.

Đầu óc Hàn Tử Phi nóng lên, trực tiếp hôn lên má cô ấy. Không may Thẩm Mộ Thanh nghiêng đầu, cái hôn này vừa đúng lúc rơi lên vành tai cô ấy.

Cảm giác như giật điện.

Thẩm Mộ Thanh cứng người lại, tay phải cũng theo đó run lên, thiếu chút nữa không giữ được đôi đũa trong tay.

Trái tim Hàn Tử Phi càng run lên mãnh liệt, ngây ra tại chỗ.


Khát.

Rung động lan tràn.

Thẩm Mộ Thanh quay đầu nhìn vào mắt cô, nhìn thấy động tác liếm môi theo bản năng của cô, vệt hồng trên mặt cũng theo đó lan tràn.

Tối qua Thẩm Mộ Thanh khó khăn ổn định hô hấp trong cái ôm của Hàn Tử Phi, lại giãy giụa rất lâu mới có thể ngủ được.

Sáng sớm hôm nay tỉnh lại, Hàn Tử Phi lại đang ngủ rất ngon trên giường cô ấy, cánh tay ôm lấy eo cô ấy, hô hấp nóng hổi phả lên vành tai cô ấy.

Thẩm Mộ Thanh cũng không phải thánh nhân, cô ấy có dục vọng, đối diện với người yêu trẻ tuổi nhiệt tình cũng sẽ cầm lòng chẳng đặng. Chỉ là cô ấy lớn tuổi hơn, biết cách che giấu hơn Hàn Tử Phi.

Kí ức tối qua còn chưa bay xa, nụ hôn của Hàn Tử Phi rơi trên vành tai cô ấy rõ ràng gợi nhớ lại kí ức của cô ấy.

Hàn Tử Phi mơ màng lại gần cô ấy theo suy nghĩ bản năng, tình yêu thuần khiết càng khiến người ta rung động hơn dục vọng đơn thuần.

Hàn Tử Phi không hiểu cảm giác đang dâng trào kì lạ ấy là gì, rất giống cảm giác khi cô nghe thấy những âm thanh tối qua. Trong khoảnh khắc ban nãy, dường như cô tìm được phương pháp làm dịu, nhưng ngọn lửa ấy lại lan tràn lớn hơn gấp mấy lần.

Cô muốn... gần Thẩm Mộ Thanh thêm một chút, lại gần thêm một chút, gần gũi đến mức không có khoảng cách.

Ánh mắt Hàn Tử Phi tối lại, trực tiếp nhích lại gần.


Thẩm Mộ Thanh không phản ứng kịp, bên tai đã truyền tới cảm giác ấm áp.

Cô ấy khẽ hừ một tiếng, cơ thể không vững, ngã vào lòng người phụ nữ trẻ tuổi.

Hàn Tử Phi giữ chặt lấy cô ấy.

Thẩm Mộ Thanh không thích ứng nghiêng đầu đi, muốn thoát ra, nhưng cô ấy lùi một bước, Hàn Tử Phi lại đi theo cô ấy quấn lấy không buông.

Người yêu trẻ tuổi non nớt nhanh chóng nắm được bí quyết, mạnh mẽ chủ động, quấn lấy cô ấy trong đôi vai mềm mại có lực, chầm chậm khơi gợi thần kinh mẫn cảm yếu ớt.

Thẩm Mộ Thanh ngửa chiếc cổ trắng thon lên, không khí trong phổi như bị rút đi, đại não dần dần trở nên trống rỗng.

Đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng bước chân.

Thẩm Mộ Thanh đột nhiên hoàn hồn, đẩy người trước mặt đang tự tung tự tác ra.

Hàn Tử Phi lùi sau đụng phải bàn bếp, bị đau xuýt xoa một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận