Bản sắc thục nữ

-1-
Năm giờ kém năm chiều, Trương Tĩnh Chi ngồi trước bàn làm việc, bàn tay di con chuột trong tâm trạng không tập trung.
Cả nửa ngày cô cứ suy nghĩ mãi không biết tối nay nên đi ăn cơm với chàng trai nào? Hay là cứ hẹn với cả hai nhỉ? Trước hết, nói nói với chàng trai làm bên điện lực là tối nay mình phải làm thêm ca tối rồi tới gặp chàng trai làm bên ngành thương nghiệp, sau đó quay về ăn tối với chàng trai bên điện lực?
Suy nghĩ một lát, cô lại thấy như thế không ổn. Nhỡ bị phát hiện thì làm thế nào? Thành phố này quá nhỏ bé, cuối tuần trước, khi đi dạo phố, cô đã phải chạm trán với một cô bạn học hồi tiểu học tới bốn lần: lần thứ nhất là ở ngoài phố, lần thứ hai ở chợ, lần thứ ba ở cửa hàng ăn, lần thứ tư khó xử nhất là ở nhà vệ sinh. Mà điều đáng buồn là cô lại quên mất tên của người bạn ấy, vì thế chỉ còn biết gật đầu, mỉm cười gượng gạo và nói một vài câu bâng quơ, rồi cũng thấy buồn cho sự trôi qua quá nhanh của thời gian. Cho đến lần gặp nhau ở nhà vệ sinh thì ngay cả cô bạn ấy cũng không còn tìm ra lời nào để nói nữa nên đã hỏi cô: " Cậu cũng vào nhà vệ sinh à?"
"Thế nào gọi là" cũng vào nhà vệ sinh", có ai chỉ có đầu vào mà không có đầu ra đâu?", Trương Tĩnh Chi nghĩ bụng. Tất nhiên là cô không nói ra câu ấy, nên chỉ còn biết mỉm cười gượng gạo rồi gật đầu đáp "ừ".
Vừa về đến nhà, Trương tình Chi vội lật tung ngăn kéo bàn và tủ quần áo để tìm tấm ảnh chụp hồi tốt nghiệp, nhìn kỹ một hồi lâu mới nhận ra người bạn ấy, rồi sau đó kêu "À!" lên một tiếng rõ to khiến mẹ cô giật mình chạy vội ra khỏi bếp. Nhìn thấy cô con gái đang đứng ngây người trước bàn làm việc, mẹ cô vội hỏi, "Sao thế? Có chuyện gì vậy?".
Một lúc sau Trương Tĩnh Chi mới lẩm bẩm một câu rất không phục rằng, "Làm sao con nhóc ấy lại biến thành một cô gái xinh đẹp như thế được nhỉ?".
Cô lắc đầu, cố quay lại chuyện tối nay cuối cùng nên đi ăn với chàng trai nào.
Hai chàng trai ấy đềy do đồng nghiệp giới thiệu. Đầu tiên là làm quen với chàng trai bên thương nghiệp. Sau mấy lần gặp mặt mà cô vẫn chẳng thấy có cảm giác gì, hình thức của người ấy không xấu nhưng cũng không thể nói là đẹp, cứ như miếng cánh gà, ăn thì không muốn vì chẳng có thịt, nhưng bỏ đi thì lại thấy tiếc. Sau đó một đồng nghiệp khác lại giới thiệu cho cô anh chàng làm bên điện lực, Theo lý mà nói, chưa cắt đứt hẳn với người trước thì không nên gặp gỡ người thứ hai. Nhưng Trương Tĩnh Chi lại cảm thấy việc đi gặp mặt chẳng khác gì chuyện mua vé xổ số , biết đâu lần này lại trúng thưởng lớn! Nghĩ thế nên cô vẫn cứ đi. Nhưng sau khi gặp xong, trở về cô lại thấy hối hận, cũng lại một miếng cánh gà mà thôi!
Bây giờ thì một hiện thực - hai miếng cánh gà ấy đang bày ra trước mặt cô. Trương Tĩnh Chi về bàn bạc với cha mẹ, muốn xem ý kiến của họ thế nào. Sau khi kể xong, cô hỏi cha mẹ, "Người nào có vẻ được hơn?".
Cha mẹ cô nhìn nhau, một hồi lâu cũng không ai lên tiếng.
"Cái anh làm bên thương nghiệp ấy không được đẹp trai lắm", Trương Tĩnh Chi nói.
"Đàn ông đẹp trai thì có tác dụng gì!", mẹ cô nói.
"Cái anh làm việc bên điện lực lại hơi thấp, khi di với anh ta, đến giầy cao gót con cũng không dám đi.", Trương Tĩnh Chi lại nói.
"Đàn ông cao một mét bảy cùng không phải là thấp", cha cô nói.
Bỗng nhiên Trương Tĩnh Chi hiểu ra, không quyết định được không phải do cô, đó là do di truyền của cha mẹ.
-2-
Vẫn đang phát phiền vì chuyện tối nay nên đi ăn với ai, cô vẫn giật mình vì một tiếng "Chào đồng chí", ngẩng đầu lên thì thấy, một người đàn ông trung niên đang dán mặt vào kính nhìn cô, khuôn mặt tì vào kính bị biến dạng trông đến buốn cười.
"Có chuyện gì ạ?" Trương Tĩnh Chi mỉm cười hỏi.
"Tôi muốn gửi tấm séc này." Người đàn ông nói, tay đẩy tấm séc vào.
Trương Tĩnh Chi đón tấm séc lên bàn đọc, bên trên đó rõ ràng viết "Gửi phòng nộp tiền học Ngân hàng Công thương", thế mà ông ta lại mang đến chỗ cô!
"Đây không phải là séc của chỗ chúng tôi, anh phải sang bên Ngân hàng Công thương." Trương Tĩnh Chi đưa trả lại.
"Đây không phải là Ngân hàng hay sao? Sao lại không nhận?" Người đàn ông đó vẫn hỏi lại.
Trương Tĩnh Chi không kiên nhẫn được thêm nữa, cô cố mỉm cười, đáp, "Tấm séc này của anh do bên Ngân hàng Công thương giải quyết. Anh ra khỏi cửa rẽ phải là tới".
Người đàn ông làu bàu bỏ đi, còn Trương Tĩnh Chi thì nguýt ông ta một cái, khẽ nói, "Đúng là có vấn đề, đến cả ngân hàng cũng không phân biệt được!".
Cậu Vương ngồi phía đối diện, nhô đầu lên khỏi bàn máy tính cười nói, "Này, chị có tức cũng chớ có nhằm đầu người khác mà trút như vậy!" Cẩn thận kẻo Trưởng phòng bắt gặp là mất toi tiền thưởng đấy. Sao, vẫn chưa giải quyết mâu thuẫn à? Chọn miếng cánh gà nào rồi?".
"Phải gió nhà cậu! Đừng có mà trêu tôi, sẽ có người trị cậu đấy! Thế đã mua cái túi xách mà bạn gái cậu yêu cầu chưa?", Trương Tĩnh Chi hỏi.
Nụ cười đang nở trên môi Tiểu Vương lập tức biến mất, "Một cái túi mà đòi tận tám ngàn, cô ấy đâu có muốn chiếc túi ấy, mà muốn tôi phải bán thân thì đúng hơn!".
Trương Tĩnh Chi phì cười, mắt lén nhìn trưởng phòng đang từ phía ngoài bước vào, cô vội ngồi ngay ngắn lại.
Đấu tranh suốt cả buổi chiều, Trương Tĩnh Chi quyết định, lúc đầu đành phải bắt cá hai tay vậy. Tối nay tạm thời gác chuyện với anh chàng điện lực. Để tránh các đồng nghiệp nghe thấy, cô rời khỏi bàn làm việc, tới góc sảnh lấy điện thoại ra, tay vừa bấm số vừa tự nhủ, " Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, nói dối một chút cũng chẳng sao, cứ coi như mình phải làm thêm ca thật!".
Đúng lúc ấy thì nghe tiếng của người ở đầu dây bên kia.
"A lô, chào anh, em là Trương Tĩnh Chi đây. Tối nay em phải làm thêm ca. Vâng, đúng ạ, tối nay em không thể cùng đi ăn tối với anh được." Trương Tĩnh Chi cố nén tiếng sao cho giọng nói thật mềm mại, dịu dàng.
"Không sao, anh chờ em là được mà!" Anh chàng điện lực tỏ ra rất thông cảm.
"Không cần phải chờ em đâu, để hôm khác cũng được ạ. Chắc là em phải làm đến muộn", cô vội từ chối.
"Thế thì để tối anh tới đón em, sau đó chúng ta sẽ đi ăn."
Mỗi khi cuống, Trương Tĩnh Chi thường hay ăn nói lắp bắp. Làm sao có thể để anh ta tới đón được, như thế thì chỉ có hỏng bét! "Không...không, không cần đâu!".
"Không được, em là con gái, đi một mình như thế nguy hiểm lắm, để anh đến đón em. Đến giờ, em cứ gọi điện cho anh là được." Nói xong câu ấy, anh chàng kia tắt ngay máy khién Trương Tĩnh Chi tức phát điên lên.
"Đồ khỉ!" Cô bật chửi thành tiếng, khiến người đàn ông lạ đang ngồi nghỉ ở chiếc ghế bên cạnh ngước mắt nhìn cô ngạc nhiên, lúc ấy cô mới chợt nghĩ mình đã nói to, cô đỏ mặt cúi đầu trở về bàn làm việc.
-3-
Cả bữa ăn , Trương Tĩnh Chi cứ nghĩ mãi chuyện làm thế nào để quay về cơ quan làm thêm , thế nên hầu như cô không biết anh chàng thương nghiệp kia đã nói gì và cũng chẳng hề chú tâm gì tới anh ta
“Sao thế ? sao trông em có vẻ thẫn thờ thế ?” Anh chành thương nghiệp hỏi với vẻ rất quan tâm
“ Sao ạ ?” Trương Tĩnh Chi ngẩng đầu lên hỏi lại. Anh chàng thương nghiệp vẫn không phật lòng vì sự thiếu tập trung của cô ,kiên nhẫn nhắc lai câu hỏi
“À , không có chuyện gì đâu ạ”.Hôm nay cơ quan em có rất nhiều việc ,em hơi mệt một chút thôi “.Trương Tĩnh Chi vội giải thích .
“Thế thì để anh đưa em về ,nếu em mệt thì nên đi nghỉ sớm một chút “.Anh chàng thương nghệp nói bằng giọng săn sóc , rồi đứng dậy thanh toán .
Trời ạ !Trương Tĩnh Chi kêu thầm. Anh ta đòi đưa mình về nhà .Nhà mình ở phía Bắc thành phố, còn cơ quan thì ở phía Nam, anh ta đưa mình về rồi mình lại phải lén quay lại cơ quan , như thế có mà thần kinh!
Trương Tĩnh Chi giậm chân ,tiếng giậm chân hơi mạnh khiến cô đau đến mức nhăn cả mặt .Cô đứng dậy ,vì mải chăm chú nhìn xuống bàn chân bị đau nên đã va phải một người đi ngược chiều ,cô buột miệng chửi “Đồ chết tiệt!”
Người kia vừa cất tiếng xin lỗi ,nhưng nghe thấy câu “Đồ chết tiệt!” thì ngây người và cứ nhìn cô chằm chằm
Trương Tĩnh Chi ngẩng đầu nhìn lên ,cảm thấy người kia có gì đó rất quen .Đúng lúc anh chàng thương nghiệp cũng đã thanh toán xong và quay trở lại ,thấy cô và người đàn ông cao lớn kia đang đứng nhìn nhau ,không hểu chuyện gì nên vội hỏi “Sao thế ?Có chuyện gì vậy?”
“Không sao đâu ,chẳng may va vào nhau thôi ạ”.Trương Tĩnh Chi lấy lại giọng thỏ thẻ .”Chúng ta đi thôi”.vừa nói cô vừa lôi anh chàng thương nghiệp cùng bước ra ngoài .Khi ra tới cửa ,cô quay đầu lại nhìn ,thì thấy người đàn ông kia vẫn đứng nguyên tại chõ nhìn cô với nụ cười chưa tắt hẳn trên môi.
Trương Tĩnh Chi chợt nhớ ra người đàn ông ban nãy chính là người đàn ông ban chiều đã nghe thấy cuộc điện thoại của cô ở chỗ làm việc
Xe dừng lại trước cổng ,Tĩnh Chi xuống xe và dịu dàng nói với anh chàng thương nghiệp ,”Cảm ơn anh đã đưa em về .Anh về đi”
“Em cứ vào nhà trước đi .Chờ em vào nhà rồi anh sẽ đi “
“ không ,anh cứ lên xe đi đã ,để em nhìn thấy anh về xong ,em sẽ vào nhà “Trương Tĩnh Chi kiên trì mỉn cười
Cuối cùng thì anh chàng thương nghiệp đành phải chịu thua cô và lên xe đi về
Trương Tĩnh Chi nhìn theo bóng chiếc xe khuất dần ở phía cuối đường ,vội vẫy 1 chiếc taxi “Hãy chở tôi đến Đại lộ phía Nam “cô nói và ngồi vào ghế sau .Mệt quá ,một lúc bắt cá 2 tay quả là không dễ dàng chút nào!Ai đó đã nói không sai ,bắt cá hai tay cũng là cả một nghệ thuật!
Khi tới trước cổng cơ quan ,Trương Tĩnh Chi rút điện thoại ra gọi cho anh chàng điện lực
“alô em hết giờ làm rồi”
Thứ 2 vừa tới cơ quan Trương Tĩnh Chi đã hắt hơi ầm ĩ .Khi cô hắt hơi tới cái thứ 28 thì cậu Vương ngồi bàn đối diện không thể chịu được nữa bèn nói “Người đẹp ơi ,chị làm sao thế ?”
“tôi bị cảm rồi “Trương Tĩnh Chi vừa nói vừa xì mũi .Tối thứ 6 .vừa về đến nhà cô lập tức bị cảm ,chắc chắn là bị nhiễm lạnh khi đứng trước cổng cơ quan rồi
“2 miếng cánh gà ấy thế nào rồi ?
“Vẫn thế thôi ,vẫn chưa quyết định được sẽ chọn ai” Trương Tĩnh Chi đáp
“Hãy cố kiên trì đi nhé người đẹp .Chị không được bỏ qua đâu đấy phải kiên trì đi gặp mặt ,biết đâu lần sau lai vớ được miếng đùi gà lớn hơn !”Tiểu Vương đùa
Trương Tĩnh Chi rút ấy tờ giấy ăn ra sức lau nước mũi .Đùi gà đùi ghiếc gì ,hai cái cánh gà cũng đủ làm cô mệt chết đi được. đúng lúc cô đang thấy vô cùng khỏ sở thì tiếng chuông điện thoại vang lên
Trương Tĩnh Chi đáp bằng giọng phổ thông chuẩn mực “Alô”
“Alô xin cho tôi gặp cô Trương Tĩnh Chi “Giọng của một người phụ nữ
“Vâng tôi đây”
“Trương Tĩnh Chi mình đây mà !”Giọng của người đầu dây bên kia bỗng cất cao ‘khiến cô vội đưa cái ông nghe ra xa tai ,nước mũi lại chảy xuốn ròng ròng ,cô lại vội rút 1 tờ khăn giấy ra
“Nhận ra chưa ?mình là Giang Tiểu Nhược đây mà”
Giang Tiểu Nhược !Trương Tĩnh Chi cố lục tìm trong trí nhớ 1hồi sau mới nhớ ra ,đó chính là người bạn tiểu học mà cô gặp lại bốn lần hôm trứơc
“nhận ra rồi “Trương Tĩnh Chi vội nói cố giữ cho tai khỏi bị giọng nói của cô bạn ở đầu dây bên kia làm cho ù đặc:”Có chuyện gì thế .Tiểu Nhược?”
“Không có chuyện gì .Buổi tối cậu có rỗi không ?Bon mình gặp nhau 1 chút đi.Mình có mấy người bạn ,mọi người muốn đi chơi với nhau 1 lúc “ Giang Tiểu Nhược nói với giọng rất vui,giọng cô cứ liến thoắng như bắn súng liên thanh
“Mình…” Trương Tĩnh chi đang định tìm cớ từ chối thì bị Giang Tiểu Nhược chặn lại
“Mình cái gì mà mình!cứ như thế nhé .8h ở quán Dạ Minh Châu trên đường Tây Tuyền ,chúng ta sẽ đi hát karaoke.Cậu nhất định phải tới đấy ,không cần phải giữ kẽ đâu ,Thôi bây giờ mình có việc phải đi buổi tối gặp lại nhé.Chào”
Trương Tĩnh Chi vẫn còn chưa kịp sực tỉnh khỏi tràng liên thanh ấy thì ổ đầu dây bên kia đã nghe thấy tiếng gác máy
Bộ dạng mình thế này mà đi hát karaoke được hay sao?Một tràng hắt hơi nữa lại bắt đầu
Buổi tối sau khi ăn cơm xong .Trương Tĩnh Chi vội vàng sửa soạn áo quần .Bây giờ tuy không hắt hơi nữa nhưng nước mũi thì cứ chảy ròng ròng Trag điểm xong ,vừa định ra khỏi cửa tì cũng là lúc mẹ cô dọn dẹp xong từ nhà bếp đi ra thấy Tĩnh Chi ăn mặc phong phanh liền nói “trời lạnh này con định đi đâu mà ăn mặc phong phanh thế ?”
“con có hẹn với bạn “
“bạn trai hay bạn gái?”
“Cái ạ “Tĩnh Chi nói xong thì bước ra ngoài
Mẹ cô lẩm bẩm phía sau “con bé này ,sao lại nói nhu vậy !sao không gọi người ta lại là bạn gái mà lại bảo là ‘Cái’
-4-
Vừa đẩy cánh cửa phòng karaoke, Trương Tĩnh Chi đã nghe thấy tiếng hát như gào điếc cả tai. Cô cố đưa mắt tìm Giang Tiểu Nhược dưới ánh đèn lờ mờ. Trong phòng có khoảng chục người vừa nam vừa nữ, một anh chàng đẹp trai và một người đang thi nhau hét vào micro. Trương Tĩnh Chi đang căng mắt nhìn thì thấy tiếng gọi the thé của Giang Tiểu Nhược, cô ta đang thò cái đầu tóc ngắn kiểu mì xào ra và giơ tay vẫy cô.
“Bạn học của tôi, Trương Tĩnh Chi!” Giang Tiểu Nhược hét lên. Mọi người trong phòng đều mỉm cười và gật đầu với Trương Tĩnh Chi. Cô ngồi xuống bên cạnh Giang Tiểu Nhược và bắt đầu lặng lẽ quan sát những người xung quanh: ngồi phía bên kia Giang Tiểu Nhược là một anh chàng khoảng hơn hai mươi tuổi, trông khá bảnh trai, xem có vẻ rất thân mật với Giang Tiểu Nhược. Trương Tĩnh Chi chợt nhớ tới người ngồi cùng bàn với Giang Tiểu Nhược hồi còn nhỏ, các bạn trong lớp thường true trọc hai người ấy, cậu bạn trai ấy tên là gì nhở? Quên mất rùi. Chỉ nhớ rằng, chưa bao giờ cậu ấy khỏi bệnh cảm, vì lúc nào mũi cũng thò lò.
Con người ta một khi đã trở nên xinh đẹp thì những người bạn mà họ chơi cũng sẽ đẹp lên theo, Trương Tĩnh Chi nghĩ thầm trong lòng.
Cô tiếp tục quan sát những người bên cạnh. Khi ánh mắt cô lướt tới người thứ năm thì chợt thấy trái tim mình thắt lại rồi sau đó đập liên hồi. Cô nghĩ, cuối cùng cũng tìm ra được miếng đùi gà mà bấy lâu nay mình chờ đợi.
Đó là một chàng trai trông rất phong độ, rất giống với ngôi sao điện ảnh của Hồng Kông Ngô Ngạn Tổ , chỉ cần nhìn nghiêng khuôn mặt ấy, Trương Tĩnh Chi đã đổ gục hoàn toàn trước anh ta rồi.
Trương Tĩnh Chi đưa tay rút một tờ giấy lau nước mũi rồi khẽ đập vào Giang Tiểu Nhược hỏi, “ Tất cả bọn họ đều là bạn của cậu à?”.
Giang Tiểu Nhược đang vươn cổ ra tranh luận với một cô bạn khác, nghe thấy thế liền quay đầu lại hỏi, “ Chuyện gì thế hả, bà chị ?”
Mặc dù Trương Tĩnh Chi rất muốn giữ hình ảnh của một thục nữ, nhưng ồn ào thế này có muốn thỏ thẻ cũng không được, nên cô cao giọng hỏi, “ Cậu lấy đâu ra mà lắm bạn thế?”
Giang Tiểu Nhược thè lưỡi ra cười với cô, nói với vẻ đắc ý. “ Tất cả đều là anh chị em của tớ đấy!”
Trương Tĩnh Chi nghĩ, tớ cần quái gì biết họ là gì với cậu, bây giờ điều quan trọng nhất là tìm cách bắt chuyện với anh chàng đẹp trai kia. Cô chỉ có cách tìm hiểu người ấy qua Giang Tiểu Nhược mà thôi. Cứ theo tính cách của Trương Tĩnh Chi thì dù có chết cô cũng không chịu thể hiện ra mặt rằng mình thích chàng trai kia, cô luôn được xếp vào dạng kiêu kỳ, mặc dù rất muốn làm quen với anh chàng ấy ngay lập tức nhưng nếu bắt chuyện một cách lộ liễu thì quả là mất thể diện.
Giang Tiểu Nhược không hề biết tâm trạng Trương Tĩnh Chi lúc này, cô cứ lắc lư theo tiếng nhạc, thỉnh thoảng lại gàolên một vài câu cũng với người khác, sau đó lại lắc lư người một cách rất say sưa.
Trương Tĩnh Chi rất giận, cô cảm thấy Giang Tiểu Nhược đã không làm tròn trách nhiệm của một người bạn, lẽ ra cô ấy phải giới thiệu từng người bạn của mình cho Trương Tĩnh Chi và giới thiệu Trương Tĩnh Chi với bọn họ. Nếu như thế thì ít nhất cô cũng biết được anh chàng bảnh trai kia tên là gì.
Nhìn cái đầu lắc lư của Giang Tiểu Nhược, Trương Tĩnh Chi cảm thây rất kích động , cô rất muốn bóp chặt cái cổ ấy, sau đó nói với cô ta rằng, “ Mau nói cho mình biết, anh chàng bảnh trai ấy là ai? Tên là gì? Đã có vợ chưa?”.
Tất nhiên đó chỉ là suy nghĩ mà thui, thực tế cô vẫn chỉ ngồi yên bất lực, thi thoảng lại đưa mắt nhìn anh chàng bảnh trai kia với vẻ cảm mến ra mặt.
Anh chàng bảnh trai ấy vẫn không để ý chút nào tới sự có mặt của Trương Tĩnh Chi, anh ta chăm chăm nhìn lên màn hình và lắng nghe tiếng hát. Gương mặt của anh ta rất bình thản, dường như tất cả những gì ồn ào xung quanh đều không ảnh hường tới anh ta, dù chỉ một chút, thậm chí trên nét mặt còn có vẻ cô đơn và hơi u buồn
Trương Tĩnh Chi cứ ngồi với vẻ điềm đạm và lén quan sát anh chàng đó như vậy. Nhìn vẻ u buồn của anh ta, trong lòng cô bỗng nhiên cũng cảm thấy rưng rưng, như thể nỗi u buồn của anh ta cũng chính là của cô vậy – cảm giác này cô chưa hề thấy bao giờ. Chết rồi! Cô nghĩ, phen này chắc chắn là vỡ trận rùi, mình đã yêu ngay cái anh chàng chưa hề biết tên họ này mất rùi!
Trong cơn mắt của Trương Tĩnh Chi, anh chàng bảnh trai đã hóa thân thành miếng đùi gà ngon tuyệt. Tất cả những gì xung quanh dường như không còn tồn tại nữa, cô quên cả Giang Tiểu Nhược đang ngồi bên cạnh, quên tất cả những chàng trai cô gái đang ồn ào, thậm chí quên cả dòng nước mũi đang từ từ chảy xuống.
“ Đừng có nhìn, nước mũi chảy xuống kìa, lau đi đã!”. Một người vỗ nhẹ vào vai của Trương Tĩnh Chi kéo cô quay trở lại với căn phòng ồn ào.
Một cánh tay dài vươn tới trước mặt Trương Tĩnh Chi, trong tay là một tờ giấy ăn.
Trương Tĩnh Chi bỗng phát hiện ra, dòng nước mũi sắp chảy xuống môi. Phát hiện ầy và tờ giấy ăn trước mặt khiến cô lập tức thấy rất xấu hổ, cô vội vơ lấy tờ giấy đưa lên mũi.
Mặt đỏ bừng lên, cô nhìn về phía cánh tay đưa ra, rồi lập tức ngây ra, câu “ cảm ơn” vẫn còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng. Dưới ánh đèn mờ ảo, cô nhìn thấy một khuôn mặt có nụ cười hết sức kỳ quái, và một đôi mắt mang đầy vẻ trêu chọc. Giây phút ấy, cô hiểu ra thế nào là “ trái đất tròn”.
Uông Dụ Hàm mỉm cười nhìn cô gái trước mặt đầy thích thú. Từ lúc cô bước vào, anh đã nhận ra cô. Cô khiến cho anh cảm thấy rất mơ hồ. Nhìn cách ăn mặc của cô, có thể thấy đó là một cô gái hiền thục tiêu biểu: mái tóc dài buông xuông bờ vai, một chiếc áo len đơn giản kết hợp với một chiếc váy dài nhã nhặn khiến cho dáng người càng thêm thanh mảnh. Kể từ lúc vào, hầu như cô không nói câu gì mà chỉ mỉm cười dịu dàng với tất cả mọi người, rôi sau đó yên lặng, bỏ ngoài tai tất cả sự ồn ào náo nhiệt xung quanh.
Nhưng Uông Dụ Hàm cảm thầy lờ mờ rằng, đó không phải là cô thực sự. Bởi vì trong một ngày anh đã nghe tới hai lần những lời thô lỗ thốt ra từ miệng của cô “ thục nữ “ này. Mang tâm trạng tò mò muốn tìm hiểu cho rõ rang, Uông Dụ Hàm ngồi xuống bên cạnh cô và sau đó thì phát hiện ra cô đang nhìn Dương lôi với vẻ si mê, đến nỗi nước miếng trực chảy ra. Điêu đó càng khiến Uông Dụ Hàm buồn cười hơn cả là, nước miếng của cô chưa chảy ra, nhưng nước mũi thì rõ ràng là sắp chảy xuống miệng rồi !
Chưa bao giờ Trương Tĩnh Chi lại thấy ngượng ngùng như vậy, ngay cả lần đái dầm hồi trung học cũng không làm cho cô đỏ mặt đến thế. Nhìn cài vẻ cười cười của Uông Dụ Hàm, Trương Tĩnh Chi thực sự rất muốn giẫm chân lên khuôn mặt đó. Nhưng đúng là chỉ nghĩ trong bụng mà thôi. Chính vì vậy, cô chấn chỉnh đôi chút tâm trạng cũng như vẻ thể hiện bên ngoài của mình, rồi mỉm cười với vẻ cực lỳ đoan trang, nói , “ Cảm ơn !”.
“Thê giới này thật nhỏ bé phải không?” Uông Dụ Hàm mỉm cười nói.
Nhưng tiếng nhạc quả thực rất to, một cô gái đang gào lên một bài nhạc Rock, Trương Tĩnh Chi nhìn Uông Dụ Hàm với vẻ ngơ ngác, hình như cô vẫn chưa nghe rõ anh nói gì
Uông Dụ Hàm bèn cao giọng nói như gào , “ Chúng ta đã gặp nhau rồi, cô có nhớ không?”
Trương Tĩnh Chi vẫn mặt mày ngơ ngác.
“Tôi tên là Uông Dụ Hàm!” Lần này thì tiếng nói rất to của anh đã khiến cho mọi người giật mình, ngay cả cô gái đang gào như thét vào micro cũng phải ngưng lại, mười mấy con mắt đổ dồn về phía Uông Dụ Hàm, nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên.
Uông Dụ Hàm quay đầu lại thì thấy ánh mắt của Trương Tĩnh Chi lóe lên một thoáng ranh mãnh, anh bỗng ý thức được rằng, thực ra mình bị cô gái vẻ thục nữ kia chơi một vố.
Trương Tĩnh Chi cô nén để không bật cười thành tiếng, sau đó nhìn Uông Dụ Hàm với ánh mắt như người vô tội, vẻ không hiểu có chuyện gì xảy ra. Thử xem anh ta sẽ phải xoay sở như thế nào! Ai bảo anh ta vừa làm cho mình xấu hổ như vậy.
Không ngờ Uông Dụ Hàm chỉ mỉm cười, sau đó xua xua tay, ý muốn nói mọi người cứ tiếp tục đi.
-5-
Trương Tĩnh Chi có phần hơi thất vọng, rồi quay đầu lại tiếp tục thưởng thức vẻ đẹp của anh chàng bảnh trai. Anh chàng ấy cũng đưa mắt về phía cô một lát, nhưng đáng tiếc cô lại không tóm được cơ hội ấy! Cô thấy vô cùng ân hận, đồng thời cứ rủa thầm anh chàng Uông Du Hàm đáng ghét. Nếu không có anh ta xen vào, có lẽ cô đã biết anh chàng bảnh trai kia tên là gì rồi.
Thời gian trôi qua rất chậm trong lúc Trương Tĩnh Chi nguyền rủa và cầu nguyện, cô cũng đã định từ bỏ, xem ra chỉ có thể từ từ tìm hiểu về anh chàng ấy qua Giang Tiểu Nhược mà thôi. Trong lúc Trương Tĩnh Chi đang thất vọng thì bỗng có ai đó gọi, “ Dương Lôi, hát một bài đi..”.
“ Dương Lôi, không được ngồi nghe không như vậy, hát cho mọi người nghe một bài hát đi!”
Tất cả đều đổ dồn mắt về phía anh chàng bảnh trai. Trương Tĩnh Chi xúc động tới mức hai tay run cả lên. Thì ra anh ta tên là Dương Lôi, cái tên này mới kêu làm sao! Trương Tĩnh Chi nghĩ.
Dương Lôi thấy tất cả đều nói như vậy, biết là không thể trốn được nữa, đành bảo cô gái nhạc Rock chọn cho mình bài Đồng thoại. Nói thực lòng, anh ta hát không lấy gì làm hay , nhưng Trương Tĩnh Chi lại thấy đó đúng là một giọng trời cho, chất giọng khàn khàn đã khiến cô say mê.Cô nghĩ, có lẽ đây đích thực là miếng đùi gà mà cô tìm kiếm bấy lâu nay.
Mãi tới cho khi về nhà, Trương Tĩnh Chi vẫn cứ mê mẩn với niềm vui tìm thây “ chiếc đùi gà” , đến nỗi những lời căn vặn của mẹ, cô cũng thấy thật đáng yêu.
Cô nằm trên giường trằn trọc mãi mà không sao ngủ được, với tay lấy chiếc đồng hồ nhìn thì đã là hơn một giờ. Chẳng còn cách nào khác, cô lấy điện thoại, nằm sấp xuống gường bấm số của người bạn thân nhất.Chuông reo một hồi lâu mới thấy có người nhấc máy.
“ A lô”, đầu bên kia vọng lại một giọng nói uể oải khàn khàn.
“ Tiêu Tiêu, là mình đây, Trương Tĩnh Chi đây!”
“ Này mình xin cậu đấy. Cậu không thấy là gọi điện cho người khác vào lúc một giờ đêm là vấn đề liên quan tới nhân phẩm hay sao?” bên kia là một giọng nói không vui.
“ Thôi đi! Ai mà chả biết sinh hoạt của cậu loạn như thế nào, một giờ mà coi là muộn? Tớ có chuyện muốn nói với câu!” Trong lòng Trương Tĩnh Chi nghĩ, ai mà chẳng biết cậu thế nào, lại còn dám nói bây giờ là muộn!
“ Dù có thế nào cũng không được làm phiền đến giấc ngủ của ngươi khác, mình đang rất bận!” Giọng nói ở đầu dây bên kia tỏ ra nôn nóng, kèm theo một tiếng cười rất trầm.
Đàn ông? Là tiếng cười của một người đàn ông! Trương Tĩnh Chi hơi sững sờ. Cô vội hỏi , “ Tiêu Tiêu, đang có ai ở bên cạnh cậu đúng không?”
“ Chứ còn gì nữa!” Tiêu Tiêu gắt , rồi quay lại nói , “ Hãy lên tiếng để cô bạn em nghe thấy đi!”.
Bên đầu dây kia truyền tới giọng nói đứt quãng của một người đàn ông rồi quay sang hỏi Tĩnh Chi, “ Sao vậy, đêm hôm khuya khoắt cậu có việc gì mà gấp thế hả?”
“ Ai bảo anh lên tiếng hả!” Tiêu Tiêu mắng anh ta rồi quay sang hỏi Tĩnh Chi, “ Sao vậy, đêm hôm khuya khoắt câu có việc gì mà gấp thế hả?”
“ Tối nay……tối nay mình đã gặp được một chàng trai bảnh trai.” Trương Tĩnh Chi hạ giọng nói thì thầm.
Đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó là giọng bực tức của Tiêu Tiêu, “ Thôi đi cô! Đêm hôm khuya khoắt thế này còn làm phiền người ta chỉ vì chuyện đó sao? Cô có còn là người không đấy? Đây là lần thứ hài mươi ba cô nói với tôi câu này rồi đấy. Thế còn hành động thì sao? Hãy để tôi thấy hành động của cô đi, Đừng nói với tôi nữa, đi mà nói với anh chàng bảnh trai của cô ấy!” Giọng của Tiêu Tiêu rất gay gắt, còn người đàn ông đứng bên cạnh đang vỗ về cô ấy
“ Thôi nào cậu đừng có kích động như thế được không?”
“ Được rồi, không kích động nữa.Mình còn có việc quan trọng hơn đây này, chiều mai mình sẽ tới tìm câu, đến lúc ấy sẽ nói tiếp, được không?” Tiêu Tiêu cố nén bực tức, sau đó cúp máy cái “ roẹt”.
“ Đúng là đồ chỉ nghĩ đến đàn ông! Thế mà lại còn nổi nói mình, cái người ở bên cạnh ấy có lẽ là người đàn ông thứ hai mươi tám của cậu rồi đấy!” Trương Tĩnh Chi lẩm bẩm, ném chiếc điênh thoại lên bàn.
Nếu nói về Trương Tĩnh Chi và Tiêu Tiêu thì trong mười người cũng có đến tám người không thể tin rằng họ có thế là bạn của nhau. Ở trường, Trương Tĩnh Chi luôn được coi là một thục nữ tiêu chuẩn, lúc nào cô cũng rất nhã nhặn, chưa nói đã cười thẹn thùng, còn Tiêu Tiêu thì lại được coi là một cô gái phóng túng tiêu chuẩn, thay bạn trai còn nhanh hơn thay áo. Nói như vậy không có nghĩa là Trương Tĩnh Chi không thích các anh chàng bảnh trai. Cô thích nhưng thuộc nhóm người nén tình cảm trong lòng, còn Tiêu Tiêu ngược lại, cô thuộc nhóm người hành động. Trong khi Trương Tĩnh Chi vẫn còn đang nhìn các anh chàng bảnh trai và nhỏ nước miếng vì them thì Tiêu Tiêu đã bước những bước dài về phía họ. Câu châm ngôn của cô là “ Anh có thích em không, nếu thích thì lại đây”.
Thế mà hai con người có tính cách trái ngược hẳn nhau ấy lại trở thành những người bạn thân thiết. Nói theo cách nói của Tiêu Tiêu, chính là chữ “sắc” đã đưa hai con người ở hai chân trời ấy sát lại bên nhau, điểm khác biệt duy nhất là “ tôi – Tiêu Tiêu là người phóng khoáng, còn Trương Tĩnh Chi là người nhốt mình trong sự them muốn”. Khi nghe những lời này của Tiêu Tiêu, Trương Tĩnh Chi chỉ muốn xông tới xé cái miệng có đôi môi đỏ như hoa anh đào và đầy gợi cảm của Tiêu Tiêu. Nhưng cô đã nén lại và chỉ nhếch mép nở nụ cười càng dịu dàng, thuần khiết và thục nữ hơn.
Ở góc phố có một quán cà phê rất tao nhã, hôm nay khách ở đó không nhiều, chỉ có một số đôi tình nhân ngồi lác đác ở các góc khuất. Vì sao có thể nhận ra được họ chính là tình nhân của nhau chứ không phải vợ chông? Thử nghĩ mà xem, có mấy đôi vợ chồng đã lấy nhau mà lại hẹn hò ở ngoài quán cà phê như vậy?
Trương Tĩnh Chi ngồi ở vị trí quan sát tường, một tay chống cằm, tay còn lại lắc lắc tách cà phê một cách lơ đãng. Chờ một hòi lâu, cô đưa tay xem đồng hồ, rồi ngao ngán thở dài, đã mười giờ mười lăm rùi mà Tiêu Tiêu vẫn chưa đến. Đến muốn hình như đã trở thành đặc quyền của các người đẹp!
Đang nghĩ đến đây thì cánh cửa kính bị đẩy ra, một cô gái trẻ trang điểm, ăn mặc rất mốt bước vào, cô có đôi mắt tuyệt đẹp cũng với chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi tuy hơi dày nhưng đỏ mọng, thêm vào đó là mái tóc quăn song to, buông dài nhưng càng làm tăng thêm vẻ mềm mại dịu dàng. Trôgn cô hiện đại nhưng không tầm thường, đẹp nhưng không tinh quái. Đặc biệt là chiếc váy bo sát người càng làm tôn thêm dáng người cao ráo mềm mại của cô, khiến cho tất cả những người có mặt trong phòng lúc đó đều đổ dồn mắt lại.
Những người phụ nữ thì nhìn cô bằng ánh mắt hâm mộ và ghen tỵ, đàn ông thì nhìn cô bằng ánh mắt bàng hoàng và thèm thuồng lộ rõ. Có cô gái còn thò tay dưới gầm bàn véo một cái, khiến chàng trai phải xuýt xoa vì đau, rồi sau đó đưa mắt nhìn cô gái đối diện với vẻ bất lực.
Tiêu Tiêu chú ý tới tất cả phản ứng của những người xung quanh, mỉm cười đắc ý và đưa mắt nhìn bốn phía, khi thấy Trương Tĩnh Chi ngồi trong góc, cô bước thẳng tới rồi ngồi xuống đối diện với Trương Tĩnh Chi. Người phục vụ trẻ tuổi đã chờ sẵn ở đó và bước đến.
“ Cho tôi giống như cô ấy.” Tiêu Tiêu nói với người phục vụ, rồi tươi cười nhìn Trương Tĩnh Chi, “Xin lỗi cô nương, tôi đã đến muộn”. Giọng nói của cô không có vẻ gì là áy náy.
Trương Tĩnh Chi nguýt Tiêu Tiêu một cái, lướt nhìn vẻ ăn mặc, trang điểm rất phong tình của Tiêu Tiêu, hỏi, “ Thưa người đẹp, hàng ngày cô cũng ăn mặc như thế này để đi làm sao?”
Tiêu Tiêu có vẻ không hiểu ý tứ của câu hỏi này, cô cúi đầu nhìn bộ quần áo tinh tế trên người, sau đó lại ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt như cười của Trương Tĩnh Chi, hỏi, “ Rất nghiêm túc, nhưng có gì không ổn à? Những chỗ cần che kín đều không hở hang!”.
Trương Tĩnh Chi vẫn không thèm để ý đến lời của Tiêu Tiêu, cô nhấp một ngụm cà phê rồi chậm rãi nói, “ Mình thực sự khâm phục ông chủ của cậu đấy!”.
Dường như Tiêu Tiêu bị câu nói bóng gió của Trương Tĩnh Chi làm cho bối rối, cô không hiểu vì sao bạn mình lại nói như vậy, cô đưa mắt nhìn Trương Tĩnh Chi vẻ không hiểu.
Trương Tĩnh Chi nhìn Tiêu Tiêu với vẻ rất bình thản rồi nói từng tiếng một, “ Bởi vì ông ý có thể ngày ngày đối diện với một thứ hoàn mỹ đến thế này mà không đè cậu xuống bàn làm việc ấy mà!”.
Nghe câu này, Tiêu Tiêu sững sờ trong giây lát, rồi sau đó nói bằng giọng rất nghiêm túc, “ Làm sao cậu lại biết là không?”
“ Phì….” Ngụm cà phê Trương Tĩnh Chi vừa nhấp môi phun ra, một vài giọt còn bắn qua bàn vương lên quần áo của Tiêu Tiêu, sau đó ho sặc sụa.
-6-
Tiêu Tiêu vội lấy tờ giấy ăn lau những vết bẩn trên quần áo, miệng mắng, “ Đồ quỷ, có cần phải kích động đến thế không? Bộ váy này của mình giá hàng vạn tệ đấy!”.
Người phục vụ ngồi ở bên, nhìn thấy thế vội bước đến, thấp giọng hỏi có cần giúp gì không. Tiêu Tiêu xua tay từ chối, rồi nhìn Trương Tĩnh Chi với vẻ dở khóc dở cười.
Một hồi lâu sau, Trương Tĩnh Chi mới cố nén được cơn ho, lấm lét đưa mắt nhìn xung quanh, hạ giọng hỏi, “ Cậu thực sự …cùng với ông chủ rồi?”. Nét mặt cô đầy vẻ sửng sốt.
Tiêu Tiêu lườm Tĩnh Chi bằng ánh mắt bất lực rồi đáp với giọng chưa hết tức giận, “ này, cậu ngốc thật hay cố ý giả bộ trong sáng ngây thơ thế?”
“ Sao?”
“ Cậu nghĩ mình là lọa người ấy á?” Tiêu Tiêu trừng mắt nói.
Cậu không phải là loại người ấy? Trương Tĩnh Chi phản bác trong lòng, nhưng không dám nói ra mà chỉ cười hì hì rồi tay giữu ngực, trút hơi thở, “ Được rồi, được rồi”. Vừa nói cô vừa nâng tách cà phê mới do người phục vụ mang tới, cô muốn làm một ngụm để trấn tĩnh.
“ Ở trên bàn cộm lưng lắm”, suýt nữa thì Trương Tĩnh Chi lại bật ra câu này.
Nhìn thấy phản ứng của Trương Tĩnh Chi, Tiêu Tiêu vội dựa người về phía sau, hai tay đưa về trước ngực, “ Không được phuin ra nữa nhé, nếu không cậu phải đền tiền bộ váy áo này cho mình đấy!”
Vừa nghe đến hai từ “ đền tiền”, cơn sặc của Trương Tĩnh Chi dương như biến mất hẳn. Còn Tiêu Tiêu thì lại cười hì hì, “ Đùa cậu thôi, cậu không phải là không biết nguyên tắc của mình, đã bao giờ mình ăn tạo bên đường chưa?”
“ Nếu thế thì tốt. Mình chr sợ cậu quên mất điều ấy mà chuốc phiền vào thân.”
Tiêu Tiêu trịnh trọng gật đầu, rồi tiếp đó nói bằng giọng tiếc nuối thương xót, “ Ôi, nhưng ông chủ của mình đúng là một người đàn ông tuyệt vời! Đáng tiếc, nếu không vì đó là một công việc có mức lương hậu hĩnh thì mình dù có phải từ chức cũng phải giành bằng được ông ý về tay mình!”
“ Yêu quái! Cậu đúng là đồ yêu quái!” Trương Tĩnh Chi trừng mắt lườm Tiêu Tiêu, không biết đến bao giờ thì đồ yêu tinh háo sắc này mới chuyển đổi tâm tính, không biết đến bao giờ thì cô ấy mới thôi không dùng nửa người dưới xem xét vấn đề.
“ Hết chịu nổi cậu đấy!” Trương Tĩnh Chi ca thán. “ Tối hôm qua cậu thật chẳng ra gì, đúng là có đàn ông thì quên ngay bạn. À, phải rồi, tối hôm qua vẫn là “ chiếc máy phát” đó chứ?”
“ Máy phát ?”
Trương Tĩnh Chi cười với vẻ tinh quái, “ thì anh chàng người yêu trước của cậu ấy !”
Tiêu Tiêu nghe Trương Tĩnh Chi ví người yêu của mình với một chiếc máy phát thì rất khoái chí. Có lẽ chỉ có cô mới hiểu được rằng, thực ra Trương Tĩnh Chi không hề hiền thục chút nào, và cũng chỉ có cô mới nghe được những từ gợi cảm như thế từ miệng của cô ấy
“ Thay từ lâu rồi”. Đó là chuyện từ năm con khỉ tháng con mèo rồi ! Tiêu Tiêu nghĩ, có lẽ chia tay đã hơn một tháng nay rồi.
“ Sao? Lại thay rồi à?”
“ Ừ” Tiêu Tiêu cười với vẻ rất đa tình rồi vặn người, cố làm ra vẻ ngây thơ đáng yêu, “ Anh chàng hiện nay gọi là “ Máy phát động cơ nhỏ”.
Trương Tĩnh Chi đưa một tay lên trán, mắt chớp liên hồi.
Tiêu Tiêu tiếp, “ Thôi nào.Đừng có nghe chuyện phong lưu của mình nữa. Cậu hẹn gặp mình đâu có phải là vì chuyện đó, đúng không? Nói cho mình nghe về anh chàng bảnh trai mà cậu mới gặp đi. Đỉnh thế nào mà khiến cậu mê đến mức nửa đêm cũng gọi đến cho mình thế?”
Vừa nghe nhắc đến Dương Lôi, Trương Tĩnh Chi lập tức thấy vô cùng phấn chấn , hai mắt sáng bừng lên, “ Lần này thì đúng là bảnh trai thật, rất bảnh trai là đằng khác! Tiêu Tiêu, mình toi mất rồi, mình mê anh ấy thực sự rồi!”
Nghe bạn nói như vậy Tiêu Tiêu cũng cám thấy phấn chấn “ Thế hả! Không ngờ thục nữ của chúng ta cũng phát cuồng như vậy, mình thấy tò mò muốn biết xem ai là người làm cho cậu si mê đến vậy. Hãy đưa mình đến gặp anh ta đi!”
“ Không được! vẻ mặt của Trương Tĩnh Chi đầy cảnh giác, cô nương quyết từ chôi, “ Mình đưa cậu gặp anh ấy có khác gì rước rắn vào nhà!”
Tiêu Tiêu chỉ còn nước mím môi cười, cô cũng không kỳ kèo thêm nữa, “ Thôi được không gặp thì thôi. Cậu đã bày tỏ chưa? Hoặc là người ta đã tỏ tình với cậu chưa?”
Nghe Tiêu Tiêu hỏi vậy, Trương Tĩnh Chi chợt ỉu xìu. Nhìn vẻ mặt ấy của cô, Tiêu Tiêu gần như hiểu hết sự việc, Trương Tĩnh Chi từ xưa tới nay là như vậy, chỉ biết yêu thầm nhớ trộm mà không dám bày tỏ.
Tiêu Tiêu thở dài, “ Cậu không thấy mệt à?”
“ Mệt?”
“ Phải, Trương Tĩnh Chi này, ngày nào cậu cũng khoác vẻ ngoài thục nữ mà cậu không thấy mệt à? Nhìn thấy người mình thích lại không dám theo đuổi, thà thương thầm nhớ trộm chứ không dám mạnh dạn nói ra một câu rất đơn giản, rõ ràng là “ em yêu anh “, gặp người mình không thích cũng không biết cách từ chối, bởi vì chỉ sợ những lời của mình sẽ làm tổn thương trái tim bé nhỏ của người đàn ông ấy. Như vậy mà cậu không thấy mệt sao?”
Những lời này của Tiêu Tiêu khiến Trương Tĩnh Chi trầm ngâm. Cô hiểu bạn mình đã nói đúng, mình đúng là người như vậy.
“ Cậu biết đấy, mình cũng rất muốn cởi mở hơn một chút nhưng mình làm không nổi, mình không thể nào mạnh dạn như cậu, mình….”
“ Cậu giả dối! Giả dối và nhu nhược, cậu sợ bị từ chối đúng không? Sợ bị người khác từ chối thì sẽ mất mặt, vì thế nên đành dấu tình cảm trong lòng. Cậu sợ người khác sẽ coi thương mình, phải vậy không?” Nhưng lời này của Tiêu Tiêu tuy gai góc nhưng lại rất đúng.
Tĩnh Chi gật đầu, không phản bác.
“ Tĩnh Chi này, một khi cơ hội bị bỏ lỡ sẽ không bao giờ tìm lại được. Cậu đã bỏ lỡ không ít lần rồi, cậu còn muốn thế nào nữa? Lẽ nào cậu thật sự bằng lòng với một ông chồng mai mối ? Lần này hãy dũng cảm lên đi, hãy thử một chút, có thể việc bày tỏ sẽ không khó khăn như cậu tưởng tượng đâu. Hơn nữa cũng không cần phải nói trực tiếp là “ em yêu anh”, mà chỉ cần thử đến gần người ấy được không? Đàn ông đều rất thông minh, nhất định họ sẽ phát hiện ra là cậu có ý với họ” . Trương Tĩnh Chi nhìn Tiêu Tiêu, thử một lần như lời cô ấy nói có được không nhỉ? Can đảm một lần có sao đâu?
Bất chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu Tiêu Tiêu: Mình khuyến khích Tĩnh Chi như vậy liệu có đúng không nhỉ? Việc theo đuổi tình cảm liệu có mang lại hạnh phúc cho cậu ấy không? Nếu cậu ấy bị tổn thương thì sao? Tiêu Tiêu lắc đầu như muốn gạt bỏ những ý nghĩ bi quan ấy. Đó không phải là tác phong của Tiêu Tiêu, cô luôn là người chỉ biết xông tới và chưa bao giò thất bại.
Nhìn thấy Tiêu Tiêu bỗng nhiên lắc đầu, Tĩnh Chi tò mò đang định hỏi vì sao thì Tiêu Tiêu ghé đầu hạ giọng nói, “ Cậu ngó về phía sau mà xem, có một anh chàng đẹp trai mặt non choẹt đang nhìn chúng ta đấy”. Tĩnh Chi kín đáo quay đầu lại nhìn, quả nhiên phía sau có một sinh viên chừng hai mươi tuổi mắt đeo kính trông rất thư sinh, nhìn thấy cô quay đầu lại cũng mỉm cười với cô.
Tĩnh Chi cười thay lời chào với anh chàng sinh viên ấy rồi quay lại nói với Tiêu Tiêu vẻ nghiêm túc, “ Đừng chú ý tới người khác nữa, cậu ấy là bạn trai của cô em họ mình đấy, cậu chớ có mà làm hại mầm non của đất nước!”
Tiêu Tiêu trề môi với Tĩnh Chi , rồi vẫn mỉm cười đầy đa tình với chàng sinh viên, “ Em họ cậu? Cô gái tên Phùng Trần Sở Dương ấy à?” Tiêu Tiêu biết Sở Dương và có ấn tượng khá sâu sắc về cô bé, chính vì cái tên Phùng Trần Sở Dương. Khi nghe Tĩnh Chi giải thích về nguồn gốc cái tên này, Tiêu Tiêu đã phải ôm bụng cười một hồi.
Người Trung Quốc chính cống vì sao lại lấy cái tên có bốn chữ? Chuyện nói ra thì dài. “ Phùng” thì không cần phải nói nữa, đó là họ của cha cô bé, “ Trần” thì sao, đó là họ mẹ cô bé; thật ra lấy cái tên Phùng Trần là được rồi, nhưng bà nội cô bé không chịu, “ Dựa vào đâu mà họ mẹ nó thì được thêm?” thế là “Phùng Trầ” biến thành” Phùng Trần Sở” , miễn cưỡng thì cũng được coi là một cái tên. Nhưng bà ngoại của cô bé lại có ý kiến , “ Họ của bà nội có được thêm vào rồi, còn bà ngoại là tôi đây, chắc là vì vị trí thấp kém nên mới không được thêm họ vào tên của cháu”. Bố của Sở Dương thấy mẹ vợ giận, đành nghiến răng, thì thêm vậy, thế mới có cái tên “ Phùng Trần Sở Dương”.
Trương Tĩnh Chi gật đầu, cô em con cậu nhỏ hơn cô bốn tuổi, bây giờ là sinh viên năm ba. Cậu sinh viên ngồi phía sau kia là bạn thanh mai trúc mã của cô bé ấy, ai cũng thấy cậu ta rất quan tâm chăm sóc tới Sở Dương, chỉ có điều cô em họ rất cá tính của Trương Tĩnh Chi hình như chỉ muốn là bạn với cậu ta mà thôi.
Nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Trương Tĩnh Chi và Tiêu Tiêu đang nói chuyện với nhau thì Sở Dương tới. Cô cũng có dáng người cao theo gen di truyền gia đình, một chiếc quần bò với một áo sơ mi đơn giản, cổ áo hình chữ V tôn khuôn mặt có đường nét rõ ràng và một mái tóc ngắn như đầu con trai, trông chẳng khác gì một anh chàng. Vừa vào cửa, cô đang định tìm Hà Ý Dương thì bất chợt nhìn thấy Trương Tĩnh Chi nên gật đầu ra hiệu với Hà Ý Dương rồi bước tới chào hỏi Trương Tĩnh Chi và Tiêu Tiêu trước.
Trương Tĩnh Chi nhìn mái toc ngắn chưa đầy năm phân của Sở Dương, sửng sốt cứ há hốc mồm. Ngay cả Tiêu Tiêu cũng ngây người ra, cô nhớ lần trước cô bé này vẫn còn để tóc dài tới thắt lưng giống như Trương Tĩnh Chi, không hiểu vì sao chỉ trong ít ngày mà cô bé lại thay đổi như vậy?
“ Tóc sao vậy?” Trương Tĩnh Chi hỏi.
“ Cắt rồi “ Sở Dương trả lời vắn tắt.
“ Vì sao”?
“ Vì công việc”.
“ Công việc? Công việc gì mà cũng phải để tóc ngắn như con trai thế này sao?, Trương Tĩnh Chi không hiểu, “ Cậu mợ có biết chuyện em cắt tóc không?”
Trương Tĩnh Chi nghĩ, chắc chắn là cậu mợ không biết rồi, nếu không thì làm sao mà Sở Dương còn đứng nguyên vẹn như thê này ở đây được? Mái tóc dài của Sở Dương là niềm tự hào nhất của mơ. Từ trước tới nay, bà mợ của Trương Tĩnh Chi không bao giờ chịu thua kém, hồi còn nhở Trương Tĩnh Chi bị mẹ bắt đi học múa dân tộc, thế là mợ cô đã bắt Sở Dương đi học múa ba lê; mẹ của Trương Tĩnh Chi bắt cô đi học đàn Organ, thế là mợ của cô lienf bắt Sở Dương đi học đàn Violin…..tóm lại là, hai cô con gái trở thành công cụ ganh đua của chị chồng và em dâu. Vì thế, nhìn thấy Trương Tĩnh Chi để tóc dài, bà mợ thấy con gái mình cũng không thể để tóc ngắn hơn người khác, thế nên cứ nhất định bắt Sơ Dương phải để tóc dài đến thắt lưng.
Quả nhiên là Sở Dương lắc đầu
“ Mợ không cho à?”
“ Em muốn học nghiên cứu sinh, nhưng mẹ em thì cứ bắt chờ khi em tốt nghiệp xong là gả chồng cho em.Mẹ em là người ủng hộ nhiệt thành cho quan điểm “ Làm việc tốt không bằng lấy chồng tốt” mà . Em không muốn như vậy nên chỉ còn cách tự mình kiếm tiền lo học phí “.
Trương Tĩnh Chi rất hiểu tính nết của mợ, nên không muốn nói thêm gì. Im lặng một lát cô mới nói tiếp, “ Nếu cần tiền thì cứ lấy của chị, chị sẽ không nói với mợ đâu”.
Sở Dương mỉm cười, lắc đầu, “ Không cần đâu, em tự kiếm được mà”.
Trương Tĩnh Chi cũng biết tính cách cứng rắn của cô em họ nên không nài thêm nữa, cô hỏi, “ Bà vẫn khỏe chứ? Cũng lâu lắm rùi chị không tới thăm bà”.
“ Khỏe!” Sở Dương cười, “ Đang đấu cùng mẹ em không biết mệt kia kìa!”.
Trương Tĩnh Chi cười khan, thực ra bà ngoại cũng như mợ của cô đều không phải là người xấu, nhưng không hiểu vì sao hai mẹ con cứ cãi cọ xích mích suốt ngày.
“ Hay là chị bảo mẹ chỉ đến đón bà về nhà chị ở ít ngày ?”
“ Đừng, tuy vậy thôi chứ bà với mẹ em chẳng thiếu được nhau đâu. Bà mà đi thì kẻ thù giả tưởng của mẹ em không còn nữa, người tai vạ lại là em mất thôi. Hơn nữa, bà cũng không đi đâu, em thấy bà và mẹ cứ cãi cọ nhau rất thú vị, chị có mời thì bà cũng không đi, không tin chị cứ thử mà xem!”
Trương Tĩnh Chi thực sự không biết phải nói gì nữa, cô biết những lời của Sở Dương đều là sự thật.
Tiêu Tiêu thích thú nhìn cô em họ của Trương Tĩnh Chi, những lời trò truyện của hai chị em họ, cô không hề thấy khó hiểu, bởi vì Trương Tĩnh Chi cũng đã từng kể cho cô nghe về sự phức tạp trong quan hệ gia đình cô.
Sở Dương lại chào Tiêu Tiêu và sang bàn của Hà Ý Dương. Cô vừa ngồi xuống nói chuyện một lát thì đến giờ đi làm, vì thế cả hai đều ra về, khi đi ngang qua bàn của Trương Tĩnh Chi , họ mỉm cười chào một câu ngắn gọn.
Hà Ý Dương biết thời gian gần đây tối nào Sở Dương cũng phải đi làm thêm nên định đưa cô đi, nhưng Sở Dương đã từ chối, “ Mình đi một mình được mà, cậu cứ về đi.”
Hà Ý Dương cũng biết tính tình Sơ Dương, nếu cứ cố nài có khi lại làm cho cô không vui, nên chỉ còn biết đứng nhìn Sở Dương ngồi lên chiếc xe đạp vút đi.
Khi Sở Dương đến nơi làm cũng là lúc bắt đầu giờ làm, cô đi vào từ phía sau, ai cũng đang bận với công việc của mình, chẳng ai chú ý đến cô. Khi cô vừa thay xong bộ đồ “ Tiểu Đệ” và bước ra thu Mike ở quầy bar tới tìm, nhìn thấy cô, cậu ta vội nói, “ Sở Dương à , nhanh lên, hôm nay khách đông lắm, người ở khu VIP không đủ, chị Lợi Lợi bảo cậu nhanh tới đó giúp “.
Sở Dương “ ừ” một tiếng, rồi chạy vội tới khu khách VIP. Cô tới đây làm việc qua sự giới thiệu của Lợi Lợi, một cô gái trọ cùng khu với Sở Dương, và cũng là nhân viên hành chính ở đây. Có lần Lợi Lợi quên mang chìa khóa phải đứng ở ngoài cửa, Sở Dương không những không có ý chê thân phận của cô mà ngược lại còn lấy cho cô mượn mấy bộ quần áo của mình, từ đó Lợi Lợi đã coi cô là bạn.
Sở Dương nghĩ, chỉ khi nào kiếm đủ tiền học phí thì mới không bị mẹ cô khống chế. Cô có thể đi làm gia sư, nhưng tiền kiếm được bằng công việc ấy ít quá, mà thời gian thì không chờ cô, cô cần nhiều thời gian để ôn thi nghiên cứu sinh, vì thế cô đã tới đây làm viêc theo lời giời thiệu của Lợi Lợi. Thời gian làm chỉ mấy tiếng buổi tối mà tiền công lại khá hậu hĩnh, thi thoảng còn có thu nhập thêm.
Điều quan trọng nhất là Lợi Lợi đã giúp cô giấu tất cả chuyện này: Sở Dương vốn có dáng người cao gầy, bộ ngực tuy không đến nỗi là “màn hình phẳng” nhưng cũng chẳng lấy gì làm đẹp, mặc bộ đồ làm việc vào, trông chẳng khác gì một chàng thư sinh nho nhã. May mà các chàng trai thanh tú nho nhã như vậy ở đây không phải là ít, hơn nữa nhờ có sự quan tâm của Lợi Lợi cho nên dù đã làm ở đây hơn một tháng rồi mà vẫn không ai phát hiện ra.
Khi vào tới khu khách VIP, ngăn nào cũng chật cứng. Trưởng ca nhìn thấy Sở Dương tới , liền đấy một chiếc khay vào tay cô và nói, “ Phòng 301, nhanh tay lên một chút, hôm nay có nhân vật lớn đến, đừng để xảy ra chuyện gì đấy!”
-8-
Sở Dương dạ một tiếng, vừa đi được hai bước bỗng nhiên có vật gì đó bay vào mắt khiến cô không sao mở ra được. Vì bị cận nên cô thường phải đeo kính áp tròng, tuy thuận tiện hơn là đeo kính thường, nhưng có lúc khá phiền hà. Ví dụ như lúc này, nhiều khả năng là một chiếc lông mi đã rụng vào trong mắt, nhưng không được giụi, vì thế mà nước mắt cứ trào ra, tay đang bê khay không thể vào nhà vệ sinh kiểm tra xem thế nào, nên cô chỉ còn cách nghiến răng thò ngón tay vào lôi mắt kính ra, và tất nhiên là phải cả hai bên. Không thể vứt những chiếc mắt kính đó đi được, hơn hai trăm đồng chứ có ít đâu, nhưng không biết để nó ở đâu vào lúc này, cô đành đưa lên miệng ngậm, định chờ khi đưa đồ xong sẽ lấy nó ra và rửa sạch. Sở Dương vừa nghĩ vậy vừa đẩy cửa bước vào phòng 301.
Vì cận sáu độ nên mắt Sở Dương nhìn gì cũng mờ mờ, chỉ thấy trong phòng có khoảng bảy, tám người vừa đàn ông vừa đàn bà, một người đàn ông đang hát ê a, nghe cứ như tiếng vượn kêu.
May mà cô nhìn rõ chiếc bàn ở đâu, cô cố làm ra vẻ đĩnh đạc bước tới đó, chỉ cần đặt chỗ rượu xuống đó là xong. Sở Dương nghĩ thầm, cô không nhìn rõ một sợi dây micro vương trên mặt sàn nhà, chỉ cảm thấy có gì đó vướng vào chân, thế là những thứ trên tay bay tung tóe.
Chết rồi, phen này ra gây họa rồi, Sở Dương nghĩ.
Người đàn ông đang hát ở bên cạnh may mà nhanh tay tóm được chiếc khay trước khi nó rơi xuống. Hoàng Phi bất giác thở phào một cái, may mà không rơi vào đầu của Anh Cả, nếu không thì gay rồi. Anh quay đầu lại, ngớ người ra, anh chàng chạy bàn ngã đè lên người Anh Cả, đầu nằm gọn trong ngực của Anh Cả.
Sở Dương cảm thấy chiếc mũi của mình như là bẹp dúm, bộ ngực của người đàn ông này quả là rất rắn chắc, hình như đó không phải là cơ thể người, nếu không có hơi ấm của thân nhiệt, chắc hẳn cô đã nghĩ đó là một vách đá! Sống mũi của cô cay xè, nước mắt trào ra. Kho cô ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên thì đối diện với một đôi mắt bị hơi rượu làm cho mơ màng, con ngươi sáng lóa từ một hốc mắt đen, Sở Dương bỗi chốc ngây người ra.
Một đôi mắt cận sáu độ, muốn nhìn rõ con ngươi của người khác thì khoảng cách này quả là hơi gần. Sở Dương đã bị cú ngã khiến cho đờ đẫn, nên cô hoàn toàn không chú ý tới cảnh tượng có phần kì quái và gần gũi lúc ấy.
Đã lâu rồi Phương Nghị không đi chơi đâu, không phải vì anh không muốn đi mà vì thời gian gần đây quả là rất bận, mọi việc trong nhà bố đều đẩy hết cho anh, áp lực bỗng chốc trở nên nặng nề, hôm nay vì không thể cưỡng lại sự lôi kéo của bọn Hoàng Phi nân anh mới đi cùng họ. Nhưng cũng có lẽ vì lâu ngày không uống rượu, nên mới chỉ uống một chút anh đã thấy choáng váng, rồi sau đó lại bị Hoàng Phi kéo đến đây để hát, vừa ngồi được một lát thì men rượu đã bốc lên, đúng lúc ấy không ngờ lại có người ngã ngay vào lòng!
Phương Nghị cúi đầu nhìn người đang ở trong lòng mình: một đôi mày thanh tú, một đôi mắt đen láy, một chiếc mũi cao, một đôi môi hòng tự nhiên không chút phấn son. Nhìn mãi nhìn mãi, đôi tay nhỏ đặt trên ngực anh bỗng nóng lên. Phương Nghị đưa tay ra một cách bản năng.
Sau mấy phút thảng thốt, Phùng Trần Sở Dương bỗng nhiên ý thức được mình đang ở đâu, đang làm gì. Sống lưng cô lạnh toát, chết rồi, gây họa thật rồi! Nhìn thấy những người xung quanh không phải là những người bình thường, trước tiên chưa cần nói đến chuyện làm cho họ tức giận thì sẽ bị mất tiền lương, chỉ riêng chai rượu bị bắn đi cũng đủ cô phải khốn đốn, tháng này coi như mất không. Nghĩ đến đây Sở Dương cảm thấy rất tủi thân, nhưng sau đó cô lại phát hiện ra rằng không khí xung quanh thực ra cũng rất ấm áp, cô vội chống tay vào ngực của người ấy và đứng dậy, không ngờ rằng người nằm dưới…
Phương Nghị túm lấy sau gáy của Sở Dương ấn mạnh xuống và kề môi vào. Sở Dương không kịp đề phòng nên bị anh ta kéo ngay vào lòng.
Dường như thời gian ngừng trôi, tất cả mọi người đều ngây như phỗng, trừ một mình Phương Nghị.
Hoàng Phi cứ lập bập như người bị nhét trứng gà vào miệng. Trời đất, Anh Cả có sở thích ấy từ bao giờ không biết nữa, không ngờ anh ấy lại thích thú với các boy!
Sở Dương sững sờ, đầu óc cô bỗng trở nên trống rỗng.
Phương Nghị thấy vô cùng sảng khoái, một sự ngọt ngào và sảng khoái bất ngờ. Hình như cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, anh đưa lưỡi đẩy đôi môi mềm mại ấy ra để muốn nhận được nhiều sự ngọt ngào hơn nữa.
Sở Dương sực tỉnh sau phút bất ngờ, cô dùng hai tay chống người dậy rồi vội lùi về sau hai bước, tránh xa con quỷ háo sắc. Anh ta đang nhìn cô bằng ánh mắt mơ màng, Sở Dương tiếc là không thể cho anh ta một cái tát. Nhưng khi cô vừa giơ tay lên, nhìn thấy mấy gã đàn ông đứng quanh đang chăm chăm canh chừng, cô đành buông tay xuống. Cô cắn chặt răng quay đầu bỏ chạy.
Phương Nghị nằm hồi lâu trên sofa, mỉm cười, không hề có phản ứng. Quả thực là anh đã uống khá nhiều.
Hoàng Phi thấy vẻ chưa đã thèm của Anh Cả, nét mặt cũng nở nụ cười không thấy gì làm thiện chí. Phải, anh ta đã biết mình nên làm gì rồi, nếu chuyện này mà không giúp Anh Cả thì sao có thể thực hiện được phi vụ thứ hai đây? Anh ta vẫy tay, gọi hai người đàn ông khác tới bên, thì thầm với họ mấy câu. Hai người kia dường như cũng đã hiểu ra, mặt cũng nở nụ cười ranh mãnh giống như Hoàng Phi rồi gật đầu bước ra.
Đầu của Phương Nghị vẫn rất choáng váng, mắt cũng cứ nửa nhắm nửa mở, anh đang cố nhớ lại cảm giác ngọt ngào sảng khoái vừa rồi. Liệu có phải là vì đã lâu rồi mình không tiếp xúc với đàn bà không nhỉ?
Sở Dương chạy vội vào phòng nghỉ của nhân viên, toàn thân cô bất giác run lên cầm cập. Hôm nay đúng là xui xẻo, vớ phải một gã biến thái! Cô căm ghét ra sức chùi thật mạnh lên đôi môi, nhưng không sao xua được cảm giác hừng hực mà hắn để lại trên người cô. Cô chợt nhớ đến đôi mắt kính áp tròng ngậm trong miệng, vội nhổ ra. Nhưng nhổ mãi cũng không thấy chiếc nào. Không rõ là vì trong lúc cuống quýt cô đã nuốt nó đi hay là đồ khốn kiếp ấy đã nuốt nó?
-9-
Sở Dương cảm thấy hơi xót, hơn hai trăm đồng chứ có ít đâu, thế là mất toi rồi, cô đâu ngờ còn có chuyện tồi tệ hơn đang chờ mình.
Khi Sở Dương bị hai người đàn ông kẹp hai bên đưa vào căn phòng xa hoa lộng lẫy, cô không thể tin là mọi chuyện xảy ra sau đó đều là sự thật.
“Thằng nhóc, biết điều một chút thì chúng ta sẽ bớt phiền hà hơn.” Một tên đầu đinh hăm dọa, nói xong thì đi ra cùng với một gã khác.
Sở Dương dở khóc dở cười, không ngờ hôm nay lại gặp phải chuyện như vậy, lọt vào mắt xanh của một gã đàn ông tự nhận là Đại ca của xã hội đen! Hơn nữa, lại không phải là với tư cách của một cô gái mà là một boy bồi bàn!
Phải chăng đời này đã loạn? Thật không sao hiểu nổi! Cô cũng hiểu rằng, bây giờ không phải là lúc nghiên cứu về vấn đề xã hội, mà điều quan trọng là làm thế nào để thoát thân khỏi chỗ này, nếu không một khi gã kia tới đây thì chỉ còn nước ăn đủ!
Báo cảnh sát chăng? Cô lập tức gạt ngay giải pháp này. Đầu tiên chưa kể đến chuyện các chú cảnh sát có đến kịp thời hay không, mà cho dù có đến kịp thì cũng không thể ngăn được những hậu quả sau đó: Cô sợ sẽ bị bọn họ trả thù!
Sở Dương khẽ khàng kéo cửa ra, cô bất ngờ nhìn thấy hai gã đàn ông đang đứng gác bên ngoài. Cô đành mỉm cười đau khổ với bọn bọ rồi đóng cửa quay vào. Lòng cô càng thêm rối ren. Cô đưa mắt nhìn căn phòng, một căn phòng sang trọng, chiếc giường to trong phòng ngủ đập vào mắt khiến cô càng thấy cuống.
Đúng lúc cô đang đứng ngồi không yên thì cánh cửa bị đẩy ra, Phương Nghị loạng choạng đi vào, cánh cửa phía sau lưng anh ta cũng lập tức đóng lai, Sở Dương giật thót tim.
Phương Nghị đưa mắt nhìn chàng trai đang đứng ngây giữa nhà, môi hé nụ cười thích thú. Không ngờ, niềm vui bất ngờ mà Hoàng Phi nói đến lại là “cậu ta”! Phương Nghị ngồi xuống chiếc sofa lớn. Không rõ là do đã tỉnh rượu hay do điều hòa của phòng không tốt nên anh ta cảm thấy rất nóng. Anh đưa tay cởi hai chiếc khuy áo, để lộ khoảng ngực rắn chắc.
Đàn bà anh không thiếu, nhưng đàn ông thì chưa khi nào anh chạm đến. Trước đây anh cảm thấy như thế thật buồn nôn, nhưng hôm nay không hiểu vì sao, nhìn thấy gã trai sạch sẽ trước mặt, anh lại không hề có cảm giác ấy.
Phương Nghị nheo mắt nhìn Sở Dương, “Lại đây”.
Sở Dương gật đầu ghếch miệng mà không sao cười được, nhưng đôi chân cô vẫn chôn nguyên tại chỗ, miệng cô lắp bắp, “Ông… ông không thấy nên đi tắm một lát sao?”.
Phương Nghị nghĩ, cũng phải, bới lúc này người anh đang đầm đìa mồ hôi. Nhìn “chàng trai” trước mắt thấy rất thú vị, chắc hẳn cậu ta thích sạch sẽ. Phương Nghị ngồi dậy, đi vào phòng tắm, khi tới cửa, bất giác quay đầu lại nhìn “chàng trai”, không ngờ “chàng trai’ lại cũng đang cười với mình, tuy nụ cười ấy rất gượng gạo.
Có lẽ cậu ta là một nhóc hay xấu hổ, Phương Nghị nghĩ và nhếch mép cười rồi bước vào phòng tắm, vởi bỏ quần áo bước vào bồn hơi. Hơi nước nóng bốc lên càng khiến cho đầu thêm đau. Phương Nghị đưa mắt nhìn vào chiếc gương qua làn hơi nước hừng hực, khuôn mặt anh đỏ bừng, nhưng đôi mắt thì sáng một cách đáng sợ. Không hiểu vì sao, Phương Nghị lại cảm thấy rất mong chờ ở con người đang ở phía ngoài kia, đồng thời lại cảm thấy có phần căng thẳng. Cảm giác này làm anh nhớ lại mối tình đầu nhiều năm trước đây.
Xem ra mình đã uống quá nhiều, vì thế mà không hề ngăn lại sự sắp đặt này của Hoàng Phi, Phương Nghị nghĩ.
Từ phòng tắm bước ra, Phương Nghị sững sờ trước cảnh tượng trước mắt: mọi thứ trong căn phòng bị đảo lộn, cửa sổ phòng mở tung, ga và rèm cửa đều bị xé và làm thành một sợi dây thòng từ trên cửa sổ xuống đến tầng hai.
Phương Nghị cười, không ngờ thằng nhóc đó dám bỏ chạy, mà lại bằng cách này, hắn không sợ bị gãy chân sao?
Sở Dương nín thở ngồi trong chiếc tủ tường. Nghe thấy cánh cửa phòng tắm bật mở, rồi lại nghe tiếng bước chân đi về phía cửa sổ, sau đó là một tiếng cười nén. Trong lòng cô rất hoang mang, vừa lo không biết cách này có hiệu quả không, vừa lo người kia mở cánh cửa tủ ra và thấy mình ở trong đó. Sự căng thẳng lên đến tột độ, khiến trong ngăn tủ yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng tim cô đập thình thịch. Sở Dương đưa tay lên ngực, như muốn giữ chặt con tim để nó khỏi đập loạn lên.
Người ấy đã không tìm cô mà chỉ ngồi yên một lúc, sau đó cô nghe thấy tiếng mặc quần áo, và tiếp theo là tiếng mở cửa.
Không ngờ mình đã thoát thân, Sở Dương thầm nghĩ.
-10-
Khi Trương Tĩnh Chi gặp lại Sở Dương lần nữa là lúc cô đang dạo phố.
Trương Tĩnh Chi tới tìm Tiêu Tiêu thì Tiêu Tiêu nói, cô không có thời gian. Làm thêm! Ai mà biết được đó là thật hay giả?
Nhìn thấy cô gái ăn mặc rất mốt, để tóc dài, đeo kính đen trước mặt chào mình, trong giây lát Trương Tĩnh Chi chưa kịp phản ứng. Mãi tới khi cô gái ấy đưa tay đẩy cặp kính lên, Trương Tĩnh Chi mới phát hiện ra, đó chính là Phùng Trần Sở Dương!
Trong quán ăn nhanh có rất đông người.
“Chị, chị phải giúp em thôi!” Sở Dương nói.
Trương Tĩnh Chi nhìn mái tóc dài của Sở Dương, trong đầu vẫn chưa sao định thần được. Cắt đi mái tóc đẹp của mình, rồi sau đó lại đeo mớ tóc giả lên, lẽ nào như thế mới là mốt? “Chị, lần này chị phải giúp em thôi!” Sở Dương nhắc lại một cách trịnh trọng.
“Sao, mợ lại gây rắc rối cho em à?” Trương Tĩnh Chi hỏi.
Sở Dương lắc đầu, trong lòng nghĩ, em hy vọng rằng đó là rắc rối của mẹ, nhưng lần này không như vậy! Cô lo lắng nhìn bốn xung quanh, sau đó ghé sát mặt Trương Tĩnh Chi thì thầm, “Chị, hình như em đắc tội với bọn xã hội đen!”.
Xã hội đen? Trương Tĩnh Chi sửng sốt, chuyện này hình như rất xa với cuộc sống của cô! Cô nhìn Sở Dương mà không dám tin vào tai mình, vì sao đang yên lành mà lại đi dính với bọn xã hội đen?
“Có thật thế không?”
“Thật mà! Em không dám quay về chỗ trọ nữa, nhưng cũng không dám về nhà. Chị, chị tìm giúp em một chỗ ở đi!” Sở Dương nói.
Lợi Lợi đã ngầm báo tin cho cô, bọn người đấy đang tìm cô, còn nói rằng thời gian này tốt nhất là không nên về nhà. Sở Dương khổ sở vì chuyện này, chưa nói tới vấn đề thu nhập, ngay cả đến chỗ nương thân cũng không còn! Vì gia đình ở thành phố này, nên không được ở trong khu kí túc xá của trường, nếu bây giờ làm thủ tục tạm trú cũng rất ít khả năng. Quay về nhà thì Sở Dương không muốn, sợ về hôm trước thì hôm sau mẹ cô lại lôi đi xem mặt người ta! Vì vậy cô chỉ còn biết trông chờ vào bà chị họ Trương Tĩnh Chi.
“Về nhà chị ở nhé?” Trương Tĩnh Chi hỏi, vì cô luôn ở nhà cùng với bố mẹ, bào cô lập tức tìm ngay một chỗ ở quả là điều khó khăn.
Sở Dương lắc đầu, về nhà bác thì chẳng thà về nhà mình cho xong!
Trương Tĩnh Chi cũng đâm lo. Cô em họ từ xưa tới nay chưa bao giờ mở miệng xin xỏ điều gì, chỉ riêng lần này chỉ một mực nhờ cô giúp đỡ. Thế là cô lập tức nghĩ tới Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu chỉ ở một mình, chỉ có điều cô ấy thường xuyên đưa đàn ông về nhà, nếu để em ở đó cô thấy không yên tâm.
Mặc dù vậy, Trương Tĩnh Chi vẫn gọi điện cho Tiêu Tiêu, nói cho cô ấy biết về tình hình của Sở Dương.
Tiêu Tiêu nhận được điện của Trương Tĩnh Chi vào lúc đang làm thêm. Sếp lớn hôm nay không hiểu có chuyện gì mà cũng trưa mới đến công ty. Đến giờ này rồi mà công việc vẫn chưa xong. Sếp chưa về thì một trợ lý như Tiêu Tiêu sao có thể về được?
“Mình thì không có vấn đề gì. Cậu cứ bảo cô bé đến ở chỗ mình đi.” Tiêu Tiêu đưa mắt ngó vào phòng làm việc rồi hạ giọng hỏi “ Khi nào thì tới?”
Trương Tĩnh Chi hỏi Sở Dương xong thì quay lại nói vào điện thoại, “Hôm nay”.
Tiêu Tiêu chau mày, Sở Dương đến ở không có vần đề gì, nhưng không ngờ lại gấp như vậy, nhưng cô thể nói với Tĩnh Chi về suy nghĩ của mình, nên đành trả lời, “Vậy thì bảo cô bé chuẩn bị đi, sau khi đi làm về mình sẽ tới đón. Hôm nay tâm trạng của Sếp có vẻ không được vui. Bây giờ không thể nói chuyện nhiều được, có gì gặp nhau hãy nói nhé!”, nói xong thì cô cúp máy.
Trương Tĩnh Chi nhìn Sở Dương, “Được rồi, vấn đề chỗ ở đã được giải quyết. em có cần quay về chuẩn bị một số đồ dùng không?”.
Sở Dương lắc đầu, làm thế có khác gì chui đầu vào rọ? Sáng nay Lợi Lợi gọi điện đến nói, đã có người trực sẵn dưới gác rồi!
Trương Tĩnh Chi nhìn đồng hồ, rồi vội gọi điện về nhà, nói rằng buổi tối cô không về ăn cơm, sau đó đưa Sở Dương ra siêu thị, ít ra thì cũng phải mua một số đồ dùng cá nhân tối thiểu.
“Chị này, cái chị Tiêu Tiêu ấy sẽ không thường xuyên đưa đàn ông về nhà chứ?” Sở Dương vừa ném chiếc khăn tắm vào xe đẩy vừa nói, “Em thích ngủ lắm, sẽ bị đánh thức mất thôi”.
Trương Tĩnh Chi có phần không vui, cô nhìn Sở Dương với vẻ rất nghiêm túc, “Sở Dương này, chị không cho phép em nói như vậy về chị Tiêu Tiêu. Chị ấy là người rất mực thước, và cũng là một cô gái rất tốt. Nếu chị ấy đã cho em tới đó ở thì sẽ không mang đàn ông về nhà đâu”.
Trương Tĩnh Chi bước lên trước, hình như cô cảm thấy bất bình cho cô bạn thân của mình, tiếp đó cô nói, “Có thể em không hiểu về thói quen cuộc sống của chị ấy, nhưng đó là chuyện của chị ấy, không ai có quyền can thiệp vào, huống chi chuyện ấy chẳng làm hại đến ai”.
Sở Dương cắn môi, bụng nghĩ, chị cũng lại che dấu bênh vực hơi quá rồi, em đã nói gì về chị ấy đâu! Nhìn thấy vẻ mặt của Trương Tĩnh Chi không vui, cô đành thôi không nói nữa mà lặng lẽ nhét đồ vào xe đẩy. Khó khăn lắm mới “đục khoét” được bà chị, cho nên chẳng cần gì phải khách sáo.
Trương Tĩnh Chi quả thực cảm thấy không vui. Trước mặt người khác, Tiêu Tiêu là môt cô gái xinh đẹp, cởi mở, nhiệt tình thậm chí là phóng túng, nhưng cô biết đó không phải là tất cả về Tiêu Tiêu.
Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ kì nghỉ hè khi cô học năm thứ nhất đại học, khi cô mang đồ từ nhà đến kí túc xá, đúng lúc cô mở cửa bước vào thì nhìn thấy cảnh Tiêu Tiêu ngồi trên giường trên khóc rất to. Mặc dù cô ấy lấy tay bịt chặt miệng, nhưng tiếng khóc đau lòng vẫn lọt qua kẽ tay ra ngoài. Cái vẻ đau đớn và chẳng cần giữ gìn hình ảnh ấy của Tiêu Tiêu, cô chưa từng thấy bao giờ.
Tiêu Tiêu trẻ, xinh đẹp, điều kiện gia đình rất tốt, trong con mắt của nhiều người, không thể có chuyện đau khổ nào xảy ra với cô. Nhưng kể từ sau lần ấy, Trương Tỉnh Chi biết rằng, Tiêu Tiêu không hề vui như cách cô ấy vẫn tỏ ra. Trong trái tim cô đã có một vết sẹo. Mặc dù mãi cho đến tận bây giờ cô cũng không sao biết được vết thương lòng của Tiêu Tiêu là gì, bởi cô chưa bao giờ hỏi Tiêu Tiêu về chuyện ấy.
Nếu cô ấy muốn cho mình biết, cô ấy sẽ khắc nói ra, Trương Tĩnh Chi nghĩ.
Hai người trở thành bạn thân thiết của nhau, nhưng Tiêu Tiêu không bao giờ nhắc tới nguyên nhân của lần khóc ấy với Trương Tĩnh Chi. Có một số người mãi mãi nén vết thương ở trong lòng, đến tận khi chết cũng không chịu hở ra cho người khác xem, dù đó là bạn thân, là bạn tốt nhất. Có một số vết thương, dù có người chia sẻ thì cũng vẫn rất đau. Vì thế, biện pháp tốt nhất là giữ nó lại trong lòng, mãi mãi không để lộ ra.
Khi Tiêu Tiêu lái chiếc nhỏ màu đỏ của mình đón Trương Tĩnh Chi và Sở Dương ở cửa siêu thị thì cũng đã là tám giờ hơn rồi. Nhìn thấy Trương Tĩnh Chi mang lên xe túi lớn túi nhỏ, Tiêu Tiêu chỉ còn biết ngậm bồ hòn làm ngọt, “Thưa hai quý cô, hình như hôm nay siêu thị đã cho không thì phải?”.
“Cho không?” Trương Tĩnh Chi trừng mắt nhìn Sở Dương một cái, “Hôm nay cô nhóc này đã làm thịt của mình năm trăm đồng rồi đấy!”. Sau đó lại nhìn và nói với Tiêu TIêu bằng vẻ không cam chịu, “Không được, dù thế nào thì hôm nay cậu cũng phải mời mình một bữa cơm, mình phải ăn đã!”.
“Mình mời á?” Tiêu Tiêu nhướn mày cười, “Cậu đúng là người chẳng biết điều chút nào, em của cậu bây giờ sẽ ở nhờ nhà mình đấy! Sở Dương mới chỉ là sinh viên, mình cũng không thể để cho cô bé mời, nhưng còn người làm chị như cậu thì nhất định cũng phải có chút thể hiện gì đó chứ?”.
“Mình gán người mình đấy, cậu có cần không?” Trương Tĩnh Chi đáp với vẻ gây gổ.
Tiêu Tiêu lắc đầu, “Không cần! Mình đâu có phải là người đồng tính, mình cần cậu mà làm gì?”.
“Như thế là được rồi, đừng có nhiều lời nữa! Tối nay cậu phải mời mình ăn cơm!” Trương Tĩnh Chi giả bộ mặt lì lợm.
Tiêu Tiêu mỉm cười lắc đầu, gặp người như Trương Tĩnh Chi cô đành bó tay, thôi thì đã trót thì phải trét vậy.
“Chị Tiêu Tiêu này, chúng ta cò thể mang chị em đi bán cho người khác, sau đó làm một bữa thật no say.” Sở Dương ngồi ở phía sau đột nhiên nói chen vào. Cô vẫn chưa nói hết câu thì bị Trương Tĩnh Chi phát cho một cái rõ kêu, “Con nhỏ không có lương tâm này, mày là em gái của ai đấy? Vừa rồi, ai bỏ tiền ra trả hả?”. Trương Tĩnh Chi trợn mắt mắng.
Ba người ăn ở ngoài, Trương Tĩnh Chi định tới chỗ Tiêu Tiêu giúp Sở Dương sắp xếp đồ đạc nhưng đã bị Sở Dương từ chối, “Thôi mà chị, chị về ngay đi, nếu không bác lại chất vấn chị đi đâu giờ mới về!”.
Trương Tĩnh Chi nghĩ và thấy đúng là có chuyện đó thật. Gần đây trong lòng cô chỉ luôn nghĩ đến chuyện yêu thầm anh chàng đẹp trai kia, mẹ cô thấy chuyện tình cảm của cô chưa có tiến triển gì nên rất buồn rầu. Nếu hôm nay mà lại về muộn thì hãy chuẩn bị tinh thần trước cho một cuộc thẩm vấn đang chờ đợi ở nhà.
Tiêu Tiêu đưa Tĩnh Chi về trước rồi sau đó mới chở Sở Dương về chỗ mình.
Nhìn Sở Dương mặc quần bò, tay mang đủ các loại túi lớn nhỏ nhanh nhẹn chui ra từ hàng ghế phía sau, Tiêu Tiêu bỗng thấy, tuổi trẻ thật là tốt, tuy cô mới hơn hai mươi tuổi, nhưng so với Sở Dương thì dường như già dặn hơn hẳn.
Nhiều khi sự trẻ trung bề ngoài và tuổi tác cũng chẳng liên quan gì đến nhau. Nếu đã có quá nhiều sự từng trải, thì dù cho nét mặt và hình dáng bề ngoài vẫn rất trẻ trung, tâm hồn cũng không còn như thế.
Buổi sáng, Tiêu Tiêu vẫn lái xe đi làm như bình thường. Khi cô vừa tới ngã rẽ ở đầu khu thì gặp ngay đèn đỏ phải dừng lại. “Bực quá, chỉ chậm có một chút xíu!’ Tiêu Tiêu lẩm bẩm, mắt nhìn anh cảnh chàng cảnh sát giao thông trẻ ở ngã tư đang nhìn về phía mình, cô cũng thò đầu ra khỏi xe mỉm cười và thè lưỡi ra với người ấy thay cho lời chào. Có thể nói, Tiêu Tiêu và anh chàng cảnh sát ấy là chỗ quen biết, đó là vì cô đã nhiều lần vượt đèn đỏ còn anh ta thì đã phải chặn lại không ít lần.
Tiêu Tiêu nhìn thấy khuôn mặt đen nhẻm của người ấy thoắt bỗng đỏ bừng, rồi quay mặt đi coi như không nhìn thấy mình thì bỗng nhiên thấy tâm trạng hôm nay rất vui. Trêu chọc cảnh sát giao thông, ha ha, đó là việc mà không phải ai cũng dám làm!
Tiêu Tiêu đắc ý rụt đầu vào, nhìn những con số nhảy nhót trên cột đèn và cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, liệu hôm nay có đến muộn không đây? Nếu biết chậm thế này thì dù có bị cảnh sát giao thông bắt và lên lớp cho một hồi cũng cứ vượt qua.
Tiêu Tiêu bất lực đưa mắt nhìn những người đi bộ, nhìn dòng người qua lại ngược xuôi vội vã, đột nhiên cô như người không chút phòng bị bị giáng một gậy và lập tức quay đơ, người đàn ông ấy đã lọt vào tầm nhìn của cô, giống như một cây kim, xuyên nhói vào trái tim Tiêu Tiêu.
Anh ta vẫn với dáng cũ, khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười dịu dàng, ngay cả khi nói hai từ “chia tay” cũng vẫn với nụ cười dịu dàng nhã nhặn ấy. Anh ta đang nhìn cô gái đi bên cạnh với một vẻ dịu dàng và yêu thương, hai người nắm tay nhau đang thì thầm điều gì đó, thỉnh thoảng nụ cười lại sáng bừng trên khuôn mặt. Họ đi như vậy qua trước mũi xe của Tiêu Tiêu và không để ý gì tới người ngồi trong xe.
Có lẽ đó là người yêu! Khi người ta yêu nhau say mê thì trong mắt chỉ còn lại mỗi người mình yêu mà thôi.
Tiêu Tiêu cảm thấy đầu óc quay cuồng, máu trong tim như sôi lên.
Tiếng còi giục giã phía sau vang lên kéo Tiêu Tiêu quay trở lại với hiện thực. Chiếc đèn đường đã đổi từ tín hiệu màu đỏ sang xanh, ngay cả anh chàng cảnh sát giao thông kia cũng thấy được Tiêu Tiêu có gì đó bất ổn, nên đưa mắt nhìn rất lâu về phía cô.
Tiêu Tiêu nhắm mắt lại, đạp mạnh vào chân phanh, chiếc xe trườn lên.
-11-
Hôm nay đầu của Trương Nghị coi như không còn đau nữa. Hôm trước anh đã uống quá nhiều, khiến cả ngày hôm qua đầu anh đau như búa bổ. Nhớ đến câu chuyện hoang đường hôm trước, anh cảm thấy đúng là dở khóc dở cười, không thể ngờ được là mình lại có thể nảy sinh hứng thú trước một gã trai khác, và điều nực cười hơn cả là gã nhóc ấy đã trốn thoát ngay trước mắt mình!
Phương Nghị vừa nâng tách cà phê mà thư kí pha cho thì cô trợ lý xinh đẹp chạy vào như gió cuốn.
“Thưa Tổng Giám Đốc, có một số công văn giấy tờ cần anh ký, còn có cả phương án mà Hội đồng quản trị chiều nay duyệt.” Tiêu Tiêu đưa tập tài liệu về phía Phương Nghị.
Phương Nghị cau mày, vừa mới bắt đầu giờ làm mà không hiểu vì sao cô ta đã xộc vào ngay như vậy? Trước đây cô ta đâu có tích cực như thế!
“Hôm nay sao mà tích cực, vội vàng thế?” Phương Nghị cười hỏi.
Tiêu Tiêu nhướng mày, nhìn Phương Nghị, đáp, “Nhận của anh nhiều tiền lương như vậy, không tích cực thì liệu có xứng đáng với anh không?”.
Phương Nghị gật đầu cười. Ai bảo sắc đẹp và trí tuệ không thể song hành, cô trợ lý này của anh chính là người có đủ cả hai thứ đó. Nhưng không hiểu vì sao khi nhìn thấy Tiêu Tiêu, Phương Nghị lại nhớ đến gã nhóc thẹm thùng hôm ấy. Mình sao thế này? Đang yên đang lành thì lại nghĩ tới đàn ông? Lẽ nào mình có vấn đề thật?
Suốt cả ngày hôm đó, Tiêu Tiêu làm việc như điên, không những giải quyết hết những công việc còn tồn đọng lại từ hôm trước mà còn đẩy nhanh tiến độ một số công việc khác.
“Trợ lý Tiêu hôm nay sao thế nhỉ?” Thư ký Tiểu Lưu ghé tai thì thầm với Polly bên cạnh.
Polly lén nhìn Tiêu Tiêu đang vừa cười vừa trao đổi về bản quy hoạch của công ty, rồi cũng thêm vào vẻ bí mật, “Không những rất tích cực làm việc, mà tâm trạng cũng có vẻ rất vui. Cả ngày hôm nay lúc nào chị ấy cũng tươi cười, liệu có phải có người yêu mới rồi không?”.
Tiêu Tiêu không để ý đến phản ứng của các đồng nghiệp xung quanh, bây giờ cô chỉ muốn làm cho mình bận rộn hơn nữa, làm cho nụ cười trên mặt tự nhiên hơn nữa, để cho khuôn mặt có nụ cười dịu dàng ấy không còn xuất hiện trước mắt mình, để cho hai bàn tay nắm chặt nhau ấy không còn bám riết lấy trái tim mình nữa.
Chính vì vậy mà ngày hôm nay Tiêu Tiêu cực kì bận rộn, bước chân cô dường như cũng mang theo gió cuốn.
Và ngày hôm ấy nụ cười của cô cũng trở nên đặc biệt ngọt ngào.
Trên thế gian này, có một số phụ nữ thích dùng sự dịu dàng để gói ghém tất cả, trong đó có đàn ông và cả trái tim vốn đã trơ cứng như đá của mình; còn một số phụ nữ khác thì lại thích dùng lớp vỏ bọc thật cứng để chụp lên mình, ngăn tất cả những người đàn ông ở bên ngoài, để bảo vệ cho trái tim yếu đuối của họ.
Và Tiêu Tiêu chính là người thuộc nhóm thứ hai.
Nhưng thực ra nói như vậy cũng không hoàn toàn chính xác, cái kiểu bên ngoài cứng cỏi, bên trong yếu đuối của Tiêu Tiêu không đơn thuần mà vượt hẳn một bậc so với người khác. Theo cách nói của Trương Tĩnh Chi thì là cái vẻ bề ngoài cứng cỏi ấy của Tiêu Tiêu được bọc dưới một lớp vỏ mật ong, chinh vì thế mà thường thu hút không ít ong bướm.
Có nhiều khi, con người ta cảm thấy trái tim mình đã đủ cứng rắn, da mặt cũng đủ dày, và những chuyện trước kia có thể được nhắc đến không cần phải ý tứ gì nữa, con người ta thường cho rằng mình đã đủ kiên cường và có thể mỉm cười đối diện với thế gian này, đem những giọt nước mắt biến thành nụ cười bình thản.
Chiếc áo giáp nhìn qua tưởng cứng rắn, nhưng thực ra, chỉ một câu nói thôi cũng có thể xuyên thủng, khiến nó đau đến tận xương tủy.
Khi Tiêu Tiêu ngồi trên tấm thảm của khách sạn và mở hộp bia đầu tiên, cô đang nghĩ, vì sao đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà khi nhìn thấy anh ta, cô vẫn cứ đau lòng như thế?
Hớp bia đắng chui tọt xuống ruột, tuy chỉ là một ngụm bia nhưng vẫn cảm thấy dạ dày dậy lên một cơn nóng rát.
Tiêu Tiêu luôn nghĩ rằng mình là một người rất hiểu người khác. Có thể nói, kể từ sau chuyện đó, cô trở nên lý trí hơn, dù làm việc gì cũng đều để lại cho mình một đường rút lui.
Cho nên, ngay cả như ngày hôm nay dù đã định uống cho say, cô vẫn cứ suy nghĩ rất nhiều.
Phụ nữ không thể say rượu ở bên ngoài, đó chính là thể hiện trách nhiệm đối với bản thân.
Cô cũng đã có một căn hộ, lẽ ra cô có thể mua một chút rượu về, khóa cửa lại, uống một mình cho đến khi say, ngày hôm sau tỉnh dậy thì cơn đau đầu sẽ thay ở chỗ cho cơn đau tim. Nhưng bây giờ Sở Dương đang ở chỗ cô nên Tiêu Tiêu đành phải đến khách sạn thuê phòng.
Ở đây sẽ không có ai nhìn thấy trái tim đau đớn của cô, sẽ không có ai nhìn thấy cảnh cô khóc không cần che giấu.
Không có đồ ăn, nên chỗ bia uống càng nhanh hơn. Chỉ loáng một cái đã có ba bốn chiếc vỏ lon ném xuống sàn nhà, nhưng khuôn mặt tươi cười ấy lại càng trở nên rõ nét, giống hệt ngày hôm ấy của nhiều năm về trước.
Trước đây tôi cũng đã từng trong sáng như vậy! Tiêu Tiêu nghĩ trong khi tay ném chiếc vỏ lon bia rồi tiện tay với lấy một lon khác, bật tách một cái, bọt bia trào ra và sau đó tan ngay, giống như tình yêu của cô.
Mọi người thường nói, khi yêu lần đầu sẽ không thể hiểu được tình yêu là gì mà nhầm lẫn một chút xao xuyến là tình yêu, mà sự xao xuyến cho dù mạnh mẽ đến đâu rồi cũng sẽ trở thành quá khứ.
Khi người đàn ông ấy nói lời chia tay, Tiêu Tiêu đã không biết phải làm như thế nào. Anh ta nói chỉ muốn thử mùi vị tình yêu. Thì ra anh ta cũng không biết mùi vị của tình yêu là gì! Trước tất cả những gì cô đã vứt bỏ vì anh ta thì câu nói này quả là một sự nhạo báng lớn!
Từ sự ấm ức lúc đầu cho tới sự thỏa hiệp sau này, Tiêu Tiêu đã làm rất nhiều, những tất cả điều đó chỉ càng khiến cho anh ta thêm phản cảm mà thôi.
Khi tình yêu đã nhạt nhòa thì những giọt lệ của bạn sẽ không còn là những hạt châu trong tay người con trai nữa mà trở thành những giọt nước bùn khiến cho người ta khó chịu trong ngày mưa. Phụ nữ thường bị cái gọi là tình yêu làm cho mờ mắt và hồ đồ.
Trên sàn nhà đã lăn lóc bảy, tám vỏ lon. Tiêu Tiêu lau những giọt nước mắt trên mặt, thoắt một cái đã bảy năm rồi, nhưng vì sao vẫn cứ đau? Cô loạng choạng ngồi dậy rồi lảo đảo đi vào nhà vệ sinh. Cái dở của bia là như vậy, nó làm người ta chốc chốc lại phải vào nhà vệ sinh, Tiêu Tiêu vừa đi vừa nghĩ.
Khi cô vừa rời khỏi nhà vệ sinh thì chuông điện thoại vang lên, cô vội chộp lấy nghe, là giọng của Sở Dương, “Chị Tiêu Tiêu, em quên mang chìa khóa mất rồi. Khi nào thì chị về?”.
Tiêu Tiêu cố giữ cho giọng thật bình thường, “Em chờ một chút, chị sẽ về bây giờ”.
Mặc dù lý trí mach bảo cô rằng, lúc này tốt nhất là nên ở lại khách sạn, nhưng cô không thể không về được, không thể để Sở Dương chờ một mình ở bên ngoài.
Ra khỏi khách sạn, một làn gió thổi tới khiến đầu càng thêm choáng váng, thân thể rã rời dường như không theo sự điều khiển của cô nữa. Không thể lái xe được, gọi taxi vậy, Tiêu Tiêu nghĩ.
Vốn dĩ trước khách sạn có taxi, nhưng vào giờ này thì không còn nữa, Tiêu Tiêu thở dài, liêu xiêu bên lề đường. Có lẽ vì dáng đi của cô rất kì quái nên nhiều người đi đường đã phải tò mò đưa mắt nhìn theo.
Tiêu Tiêu khó khăn ôm lấy một cột đèn đường, mãi mà cũng không sao tiếp tục nhấc chân được, nó cứ mềm nhũn không sao đỡ được than hình cô, khiến cô cứ trượt xuống.
Hết rồi, hôm nay mình lại mặc váy ngắn, chắc là chẳng còn che giấu được gì nữa. Tiêu Tiêu nghĩ.
Đúng lúc cô sắp quỵ xuống thì một bàn tay từ phía sau đưa ra đỡ lấy hai vai và kéo cô lên.
Tiêu Tiêu khó nhọc ngẩng đầu lên, cố nghĩ xem người phía sau ấy là ông tiên nào.
Tưởng Tư Thừa nhìn cô gái say mềm trước mặt bất giác chau mày lại. Xem ra cô ta không phải là một cô gái đần độn, nhưng không rõ vì sao lại uống nhiều như vậy ở bên ngoài?
Cô quay đầu lại nhìn người ấy một cái và nhếch miệng cười, “Chào chú cảnh sát!”. Giọng của cô không còn rõ ràng nữa, mắt cũng chỉ thấy mờ mờ và mỉm cười một cách rất ngây thơ.
Tưởng Tư Thừa dở khóc dở cười, nghiêm mặt lại nói, “Chìa khóa đâu?”.
Anh biết cô có xe, sáng nay cô ấy còn thò đầu ra làm bộ trêu chọc anh.
“Chìa khóa?” Đầu óc Tiêu Tiêu càng trở nên mơ hồ, chú cảnh sát này thật lợi hại, đến cả chuyện Sở Dương quên mang chìa khóa mà cũng biết. Tiêu Tiêu chúi đầu lục trong chiếc túi một hồi lâu mới lôi ra một chùm chìa khóa, rồi đưa nói cho Tưởng Tư Thừa.
Tưởng Tư Thừa giơ một tay đón chùm chìa khóa, Tiêu Tiêu lại đổ gục xuống, thấy vậy anh vội vàng ôm cô vào lòng rồi mới cầm lấy chùm chìa khóa.
Đó là một chùm có rất nhiều chiếc chìa khóa khác nhau, nhưng không có cái nào là chìa khóa xe.
“Chìa khóa xe đâu?” Anh lại hỏi.
Tiêu Tiêu nhìn anh với cái nhìn đờ đẫn và mỉm cười một cách ngốc nghếc, dường như cô không hiểu những lời anh nói.
Tưởng Tư Thừa bất lực, đành một tay đỡ ngang người cô, tay còn lại mở chiếc ví da của cô để tìm chiếc chìa khóa xe.
Ví của phụ nữ bao giờ cũng chứa rất nhiều thứ linh tinh, nào là hộp phấn, son môi, giấy ăn… và khi anh nhìn thấy gói giấy vệ sinh trong đó, khuôn mặt ngăm đen của anh thoắt đỏ bừng lên.
Anh đã có không ít lần chặn xe của cô lại, vì thế vừa nhìn là anh lập tức nhận ra ngay.
Trong lúc mơ màng, Tiêu Tiêu vẫn nhận ra anh vì thế cô yên tâm và ngoan ngoãn để mặc anh vừa ôm vừa kéo lên xe.
Anh cũng biết rõ cô ở tiểu khu nào, chỉ có điều không biết là phòng số bao nhiêu.
Anh vạt khẽ vào má cô, “Tỉnh lại đi nào. Cô ở đâu?”.
“Dãy nhà số 7, phòng 802.” Cô lẩm bẩm mấy câu, sau đó lại vùi mình vào giấc ngủ.
Khi xe về đến trước cổng, Sở Dương đang ngồi chờ trên bậc thềm. Nhìn thấy xe của Tiêu Tiêu cô liền chạy ra đón, nhưng khi cửa xe mở ra, không ngờ đó lại là một cảnh sát giao thông.
Sở Dương ngớ người một lát, thấy viên cảnh sát đó vòng quay đầu xe tới mở cánh cửa sau và bế Tiêu Tiêu lên.
Tưởng Tư Thừa nhìn Sở Dương hỏi, “Cô có biết cô ấy không?”.
Sở Dương gật đầu, vội nhường lối cho Tưởng Tư Thừa bế Tiêu Tiêu vào trong phòng, “Tôi ở cùng chị ấy. Nhưng mà, chị ấy làm sao vậy?”.
“Tôi nhìn thấy cô ấy đang say ở trên đường nên đưa cố ấy về.” Tưởng Tư Thừa nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui