Bản Sắc

Tên: Bản sắc

Tác giả: Bạch Giới Tử

Edit: Vịt

Mặc dù nói mình có ý với Lâm Tri Niên, nhưng Kỳ Tỉnh lại không quá để tâm đến chuyện đó. Đã vài ngày trôi qua kể từ buổi tiệc từ thiện hôm ấy, cậu cũng suýt quên mất chuyện này.

Cậu chỉ chợt nhớ ra lúc đang uống rượu và chơi bài với những người trong hộp đêm, khi Dương Khai Minh và những người khác biết cậu lại đổi mục tiêu thì rất mong chờ nên đã hỏi thăm.

Ném lá bài trong tay, cậu nhếch môi thản nhiên nói: "Gấp cái gì, tao nói theo đuổi thì chắc chắn sẽ làm."

Có người trêu chọc cậu: "Kỳ thiếu trước đó không phải đang theo đuổi tiểu minh tinh kia sao? Mới có mấy ngày mà đã chán rồi?"

Kỳ Tỉnh lười nói: "Biết tao chán thì đừng có nhắc đến."

Dương Khai Minh tùy ý nói: "Là tụi mày không hiểu Kỳ thiếu, cậu ta thích kiểu đóa sen trắng thuần khiết, không khoa trương, không quan tâm đến tiền bạc, hết lòng yêu cậu ta. Tụi mày thử nghĩ xem trên đời này có người nào như thế hay không? Vậy nên cậu ta sẽ cứ mãi đi tìm người kia, nhưng vĩnh viễn không tìm được."

Mấy tên công tử cùng nhau cười lớn, còn Kỳ Tỉnh trợn mắt: "Vậy tụi mày cứ chờ xem, lần này tao nhất định sẽ làm được."

"Không được đâu Kỳ thiếu, tao nghe nói vị họa sĩ Lâm kia thật sự là người của Diệp gia, mày dám cướp người của anh ta sao?"

"Hơn nữa, vị Diệp thiếu kia cũng không đơn giản, nghe nói mấy lão già ngạo mạn của Diệp gia cũng không thoát khỏi tay anh ta. Kỳ thiếu, mày thật sự dám động vào người của anh ta sao? Quên đi. "

"Mỹ nhân thì ở đâu chả có, sao mày cứ phải tự làm khó mình vậy?"

Có đủ loại lời nói, có nhắc nhở, có can ngăn, nhưng Kỳ Tỉnh căn bản không nghe lọt một câu nào.

Diệp Hành Châu có khó đối phó không? Cậu cũng biết mình thu kém Diệp Hành Châu, nhưng mà cậu thích Lâm Tri Niên, cũng không phải là không thể theo đuổi.


Dùng sức ném ra con vua, Kỳ Tỉnh cay nghiệt nói: "Tụi mày cứ chờ xem, một ngày nào đó Diệp Hành Châu sẽ phải quỳ xuống gọi tao là ba ba."

Vì thế ngày hôm sau, cậu liền đến thẳng buổi triển lãm tranh của Lâm Tri Niên.

Hoài Thành là nơi tổ chức triển lãm tranh đầu tiên của Lâm Tri Niên, vừa mới khai mạc ba ngày trước ở bảo tàng nghệ thuật của thành phố.

Đây là lần đầu tiên Kỳ Tỉnh đến một nơi như thế này, cậu đã gửi trước một tin WeChat cho Lâm Tri Niên khi vừa đến cửa. Hơn mười phút sau, Lâm Tri Niên mới ra đón cậu. Kỳ Tỉnh nhìn thoáng qua người vừa tới, người kia ăn mặc hơi hướng hoài cổ, với sơ mi trắng và mũ nồi, đậm phong cách văn chương. Cậu không khỏi cảm thán trong lòng rằng mắt nhìn của cậu lần này rất tốt.

Lâm Tri Niên đi tới chào hỏi: "Xin lỗi Kỳ thiếu, hôm nay là cuối tuần nên có hơi đông người, tôi vừa đứng lại nói chuyện với bọn họ một lúc, nên ra trễ một chút."

"Không sao, là tôi không mời mà đến." Kỳ Tỉnh hào phóng nói.

Lâm Tri Niên mới cậu vào trong.

Phòng triển lãm không lớn, nhưng bài trí vô cùng độc đáo, rất mang hơi thở nghệ thuật. Dọc đường Lâm Tri Niên vừa dẫn Kỳ Tỉnh đi, vừa giải thích về từng bức tranh cho cậu.

Kỳ Tỉnh không tập trung nghe, cậu cảm thấy so với bức tranh nhìn không ra là vẽ hoa hay cỏ kia, thì người vẽ tranh vẫn đẹp hơn. So sánh kiểu này đột nhiên làm cậu thấy hứng thú hẳn lên, dù sao hôm nay cậu đến triển lãm cũng đâu phải để ngắm tranh.

Cuối cùng hai người dừng lại trước một bức tranh gần cửa sổ. Lâm Tri Niên chỉ nói tên của bức tranh, chứ không hề giới thiệu thêm giống như những bước khác. Thế nhưng Kỳ Tỉnh vẫn dán chặt mắt vào bức tranh đó.

Cậu biết bức tranh này " Ước vọng thiếu niên", đã từng đạt giải vàng tại một buổi triển lãm quốc tế năm ngoái, cũng là thứ làm nên tên tuổi của Lâm Tri Niên.

Trong tranh là bóng lưng của một thiếu niên gầy gò đang lén nhìn trộm một tia sáng trong đêm, màu tranh có chút nặng nề và u ám. Thế nhưng bên cạnh đó ngay chỗ cửa sổ sát đất thì lại sáng chói, như thể có ẩn ý gì đó.

Trước khi đến, Kỳ Tỉnh đã xem qua nội dung liên quan của triển lãm nghệ thuật này trên mạng và xem một cuộc phỏng vấn của Lâm Tri Niên, anh nhấn mạnh rằng bức tranh này có ý nghĩa rất đặc biệt, nhưng là gì thì không nêu rõ trong cuộc phỏng vấn.

"Thầy Lâm, tôi có thể mua bức tranh này không?" Kỳ Tỉnh nghiêng đầu cười hỏi.

Lâm Tri Niên trực tiếp từ chối: "Xin lỗi, Kỳ thiếu, tôi không có ý định bán bức này."


"Thật đáng tiếc," Kỳ Tỉnh có vẻ tiếc nuối, "Bởi vì bức tranh này có ý nghĩa khác với anh à?"

Lâm Tri Niên có chút xấu hổ: "Xin lỗi, đây là chuyện riêng tư của tôi."

Kỳ Tỉnh: "Ồ, vậy quên đi."

Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên có một giọng nói vang lên từ phía sau: "Tri Niên."

Kỳ Tỉnh quay đầu, lại là Diệp Hành Châu, hắn vừa từ ngoài phòng triển lãm đi vào, áo vest khoác lên cánh tay, quần áo chỉnh tề, trên mũi vẫn còn đeo kính. Tóc được chải chuốt gọn gàng, trông vô cùng ưu tú.

Lâm Tri Niên đi tới, có chút kinh ngạc: "Hành Châu, sao cậu lại tới đây?"

Diệp Hành Châu không giải thích nhiều: "Lát nữa tôi đi với cậu."

Lâm Tri Niên nói rằng hôm nay có một giáo sư đã hẹn anh đi xem triển lãm nếu lỡ hẹn vào phút cuối thì sẽ không tốt lắm nên sẽ ghé qua sau.

Diệp Hành Châu nói: "Cậu làm việc trước đi, tôi chờ ở bên ngoài quán cà phê."

Lâm Tri Niên vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì Kỳ Tỉnh từ phía sau gọi anh: "Thầy Lâm, tôi đã đến đây rồi, cùng anh đi ăn tối được không?"

Lâm Tri Niên chỉ có thể xin lỗi: "Thật xin lỗi, Kỳ thiếu. Để lần sau đi."

"Được rồi," Kỳ Tỉnh nhún nhún vai, "Tôi và thầy Lâm mới quen nhau, thật sự không thể so sánh với người khác được."

Lâm Tri Niên càng xấu hổ hơn và xin lỗi cậu lần nữa.

Diệp Hành Châu nhàn nhạt liếc nhìn Kỳ Tỉnh, không nói gì, xoay người rời đi trước.


Năm phút sau, ở quán cà phê.

Kỳ Tỉnh một tay kéo ghế ra, ngồi xuống trước mặt Diệp Hành Châu, nhướng mày nhìn người đàn ông đang ngước mắt lên: "Nói chuyện nhé?"

Diệp Hành Châu vẻ mặt lạnh lùng không quan tâm, thế là Kỳ Tỉnh tiếp tục hỏi hắn: "Anh và thầy Lâm có quan hệ gì?"

Diệp Hành Châu không có trả lời ngay, chỉ bình tĩnh nhìn hắn.

Kỳ Tỉnh thản nhiên nhìn lại, chỉ cách một chiếc bàn, nhưng cậu có thể thấy rõ đôi mắt ẩn sau cặp kính gọng bạc, ép chặt dưới đôi lông mày sắc sảo, đôi mắt tối và vô cùng bình lặng, làm cậu cảm thấy như thể được bao phủ trong băng.

Cậu không thoải mái: "Xin chào?"

Diệp Hành Châu: "Liên quan tới cậu?"

Người này cuối cùng cũng mở miệng nhưng với một giọng điệu khinh thường, Kỳ Tỉnh khẳng định chắc chắn rằng người đối diện thật sự rất khó ưa.

"Tôi tính theo đuổi thầy Lâm. Vốn dĩ mối quan hệ của anh và thầy Lâm không liên quan gì đến tôi, cũng không ảnh hưởng đến việc tôi làm. Nhưng để tránh khiến thầy Lâm xấu hổ, tốt nhất tôi nên chào hỏi trước. Nếu anh không định nói thì quên đi, dù sao thì tôi cũng đã hạ quyết tâm rồi." Kỳ Tỉnh dựa lưng vào ghế, thái độ cực kỳ kiêu ngạo.

Diệp Hành Châu cầm cốc cà phê lên chậm rãi uống một ngụm, khi đặt xuống lần nữa mới nói hai chữ: "Tùy cậu."

Ánh mắt Kỳ Tỉnh dừng lại ở trên mặt hắn, cười nói: "Tôi cảm thấy anh và thầy Lâm căn bản không phải là một đôi."

Diệp Hành Châu bình tĩnh nói: "Sao cậu lại nghĩ thế?"

"Trực giác," Kỳ Tỉnh chỉ vào đầu cậu, sau đó làm tư thế bắn về phía Diệp Hành Châu, "Trực giác của tôi luôn đúng, nhưng anh cũng có ý đồ gì đó với thầy Lâm."

Nếu muốn theo đuổi ai, tất nhiên cần phải tìm hiểu tình địch, nhất là tình địch có vẻ ngoài đẹp hơn mình.

Đêm qua, khi nhóm bạn của cậu nhắc đến Diệp Hành Châu, một người trong số họ biết chuyện, có bàn tán một chút, nói rằng Diệp thiếu vốn là con ngoài giá thú của nhà họ Diệp, hắn được đưa về từ khi còn là một thiếu niên. Trước khi chết, cha hắn vẫn luôn giấu diếm chuyện này, nên không ai ngờ rằng sau khi ông Diệp qua đời, hắn lại đột nhiên lòi ra. Lên nắm quyền điều hành công ty, và đuổi tất cả những thành viên ở nhà họ Diệp không hài lòng với hắn ra ngoài và giành được chiến thắng vẻ vang.

Mặc dù vậy, vẫn có người không dám nói trước mặt hắn, nên đã tung tin đồn để những người khác sợ hãi hắn. Một số người chú thì muốn lừa hắn kết hôn để nâng cao địa vị của họ.

"Tôi nghe nói một người bác đã mai mối công khai cho anh ta vào tháng trước, cảnh tượng lúc ấy vô cùng khó coi. Kể từ đó, anh ta bắt đầu đưa họa sĩ Lâm đi cùng mình."

Một đán công tử đang cười nói tán gẫu về chuyện tình cảm của người khác, Còn Kỳ Tỉnh chỉ là vô tình nghe được mà thôi.


Hành vi của Diệp Hành Châu cũng không khó hiểu, người khác chán ghét hắn, hắn liền trả về gấp bội. Có lẽ hắn không sợ người ngoài bàn tán về xu hướng tính dục của mình. Nhưng đối với cái gọi là thượng lưu như nhà họ Diệp, vốn có lòng tự trọng cao, những lão già có địa vị cao trong nhà có lẽ không thể chịu nổi việc mất mặt như thế này.

Nếu người Diệp Hành Châu đem ra làm lá chân không phải là Lâm Tri Niên, Kỳ Tỉnh sẽ vui vẻ ăn hạt dưa xem kịch. Nhưng bây giờ thích Lâm Tri Niên, cậu đương nhiên coi thường Diệp Hành Châu về mặt đạo đức.

Diệp Hành Châu vẫn ngồi yên, chẳng hề quan tâm tới những lời khiêu khích lặp đi lặp lại của cậu và không thèm nói với Kỳ Tỉnh nữa.

Liếc nhìn đồng hồ một cái, hắn đứng dậy rời đi.

Kỳ Tỉnh không được để ý đến rất không vui gọi hắn lại: "Này, không phải anh nói anh ở chỗ này chờ thầy Lâm sao? Trước khi cậu ta đến anh đã đi rồi, anh không biết kiên nhẫn à? Rốt cuộc anh coi thầy Lâm là gì?"

Diệp Hành Châu cầm áo khoác lên, khoác lên tay, lúc đi ngang qua Kỳ Tỉnh thì dừng lại, nghiêng đầu nhìn cậu.

Kỳ Tỉnh ngước mắt lên, trong khoảnh khắc chạm mắt nhau, cậu nhìn thấy rõ vẻ trầm tư trong đôi mắt đen sau tròng kính. Cậu khựng lại, vô thức cao giọng: "Làm sao, bị vạch trần rồi mà vẫn không dám thừa nhận à? "

Diệp Hành Châu im lặng nhìn cậu. Công tử đứng trước mặt hắn như chú gà trống đang dựng mào lên, đuôi dựng lên, nhe răng và lộ móng vuốt, nhìn vô cùng hung hăng. Hắn đã gặp vô số người như thế này, nếu có điểm khác biệt thì có lẽ là vị Kỳ thiếu này đẹp hơn, ngay cả việc trừng mắt trông cũng vô cùng đào hoa.

Trước đây, Diệp Hành Châu đã từng gặp Kỳ Vinh Hoa, một người giàu mới nổi mà người khác cho là may mắn. Nhưng hắn thầy người kia vô cùng khôn ngoan, không ngờ lại sinh ra đứa con trai như vậy.

Thật uổng phí cho một gương mặt đẹp như vậy.

Kỳ Tỉnh bị ánh mắt trầm lặng của Diệp Hành Châu làm cho bất ngờ, cậu còn chưa kịp cau mày, ngón tay thon dài của đối phương đột nhiên duỗi ra, dừng lại ở một bên mặt.

Kỳ Tỉnh sửng sốt một lát, đầu ngón tay của Diệp Hành Châu lướt qua cằm cậu, sự đụng chạm rõ ràng và ấm áp khiến cậu giật mình, suýt chút nữa nhảy dựng lên.

"Anh làm gì vậy?" Kỳ Tỉnh thiếu kiên nhẫn hỏi.

Diệp Hành Châu không vội vàng thu tay lại, trên mặt không có biểu tình gì, trong giọng nói mang theo ý châm chọc: "Bị chạm một chút thôi mà đã làm ra bộ dạng như bị người ta đùa giỡn rồi, thế này mà cũng muốn bắt chước theo đuổi nam nhân sao?"

Kỳ Tỉnh: "..."

Khi cậu lấy lại tinh thần thì máu đã dâng lên, mặt đỏ bừng, giận dữ trừng mắt với người đàn ông vừa làm hành động "đùa giỡn" với cậu đang tiêu sái bước đi.

Kỳ Tỉnh không thể chịu được nên đã giơ ngón giữa về phía bóng người đang bước đi kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận