Tên: Bản sắc
Tác giả: Bạch Giới Tử
Edit: Vịt
Mùi khói xộc thẳng vào mũi làm Kỳ Tỉnh theo phản xạ lùi lại một bước, bất mãn trừng mắt nhìn người trước mặt.
Diệp Hành Châu phớt lờ cậu và thản nhiên dập tàn thuốc vào thùng rác gần đó.
Ngay lúc ấy Lâm Tri Niên vừa ra ngoài, nên cậu phải miễn cưỡng nhẫn nhịn cảm giác muốn mắng người xuống.
"Hành Châu, chúng ta về thôi."
Lâm Tri Niên nói xong thì chào Kỳ Tỉnh và cùng Diệp Hành Châu tạm biệt Trần tiên sinh, sau đó đi về trước.
Kỳ Tỉnh cố gắng chống lại sự thôi thúc muốn giơ ngón giữa về phía Diệp Hành Châu và vào trong nhà. Ông Trần đang tựa mình vào xích đu, vừa uống trà vừa đọc sách, thấy cậu bước vào liền nghiêng đầu về phía chiếc ghế bên cạnh: "Ngồi xuống đi, đừng có nhảy nhót làm trò như tên ngốc nữa."
Kỳ Tỉnh ngồi ngả người ra sau, sau đó mở miệng phàn nàn: "Lão gia, ông gọi con tới xem kịch sao? Thú vị không?"
"Con không thấy vui sao?" Trần tiên sinh trêu chọc cậu, "Con rất thích thầy Lâm à?"
Kỳ Tỉnh bĩu môi: "Đáng tiếc người ta không có hứng thú với con, nhưng ông thích tranh của cậu ấy lắm sao?"
"Không tồi," ông Trần bình tĩnh nói, "Đã đưa tới tận cửa nhà ta luôn rồi, không thể không nhận."
Kỳ Tỉnh ậm ừ: "Con chưa bao giờ thấy ông đối xử tốt như vậy với ai."
"Cậu bé nhà họ Diệp đó thì khác," ông Trần mỉm cười giải thích, "Tuổi còn trẻ, mà đã đấu lại được đám người nhà họ Diệp thì rất có tài năng, chắc chắn không phải dạng vừa. Cha con không phải muốn con học làm chuyện nghiêm túc sao? Đều còn trẻ, con cũng có thể học tập thiếu niên Diệp gia kia."
"Quên đi," Kỳ Tỉnh lập tức từ chối, "Không phải ông nói gia đình anh ta bụng dạ độc ác sao, vậy anh ta cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì. Để con đi theo học hỏi anh ta, không sợ con bị ăn mất sao."
Ông Trần cười: "Giờ con biết sợ rồi à? Không phải vừa này con còn đối đầu với cậu ta ghê lắm sao? Ra là sợ à?"
"Con mới không có sợ," Kỳ Tỉnh xua tay, "Con chỉ nhìn không vừa mắt anh ta thôi."
"Đừng thiếu suy nghĩ như vậy," ông Trần nghiêm túc nói sau khi cười vừa đủ, "Biết cảnh giác là tốt, nhưng có nhiều bạn không bao giờ hại cả."
Kỳ Tỉnh vẫn không có hứng thú: "Chuyện này để sau lại nói."
Cậu có rất nhiều bạn bè, không thiếu một Diệp Hành Châu.
Cậu dành gần hết buổi chiều để uống trà và chơi cờ với ông Trần. Trước khi trời tối, Kỳ Tỉnh tìm cớ bỏ trốn, xe vừa chạy ra khỏi vườn Thanh Bình thì nhận được cuộc gọi từ mẹ cậu, Vương Thúy Lan, yêu cầu cậu về nhà ăn tối.
Kỳ Tỉnh không vui: "Con đã hẹn với người khác rồi..."
"Mẹ không quan tâm con hẹn với ai," Vương Thúy Lan tức giận ngắt lời anh, "Ngày mai mẹ phải ra ngoài rồi, không lẽ không thể ăn bữa cơm với con trai trước khi đi sao? "
"Con về ngay." Kỳ Tỉnh đành phải quay xe về nhà.
Vừa vào nhà liền ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng khắp nhà, Kỳ Vinh Hoa mặc áo vest của đang ở trong bếp nấu ăn, nhà không có bảo mẫu, nhân viên bán thời gian chỉ làm việc nhà. Ban ngày Kỳ Vinh Hoa ở nhà sẽ tự mình nấu nướng. Vương Thúy Lan đang ôm con mèo yêu quý của mình trong phòng khách xem TV, đến đoạn cao trào thì nước mắt lưng tròng, con trai về rồi cũng không để ý.
Kỳ Tỉnh có chút không nói nên lời, gọi cậu về thì rõ là nhiệt tình mà gặp rồi thì lại chẳng làm gì.
Gia đình cậu bao năm qua vẫn như vậy. Nơi ở ngày một khang trang hơn, bố mẹ cậu bề ngoài trông rất ra dáng quý ông quý bà. Nhưng về nhà thì một người cứ rảnh rỗi là nấu ăn, người còn lại thích xem phim tình cảm lãng mạn nhất. Nếu tin tức này mà lan truyền ra, mấy người kia chắc chắn sẽ lại chê bai bọn họ đúng là đám nhà giàu mới nổi. Nhưng không ai trong gia đình cậu quan tâm đến chuyện đó hết.
Sau khi xem hết một tập phim truyền hình, Vương Thúy Lan mới nhận ra con trai mình đã về liền bảo Kỳ Tỉnh đến giúp cha.
Kỳ Tỉnh xắn tay áo đi vào phòng bếp, Kỳ Vinh Hoa đang vui vẻ nấu nướng, để cậu giúp rửa và nhặt rau. Kỳ Tỉnh vừa làm vừa thản nhiên nói về việc đã đến vườn Thanh Bình để ăn vào trưa hôm nay.
Mối quan hệ giữa nhà bọn họ và ông Trần không hề phức tạp, cha của ông nội Kỳ Tỉnh và cha của ông Trần là anh em tốt, cùng một quê, lớn lên mặc cùng một chiếc quần, rồi sau này họ cùng nhau nhập ngũ. Trong chiến tranh, ông cố Kỳ do xui xẻo nên bị cụt chân trên chiến trường, phải giải ngũ sớm và trở về quê. Còn nhà họ Trần dựa vào lập chiến công nên được thăng cấp. Bọn họ đã mất liên lạc trong nhiều năm.
Khi Kỳ Vinh Hoa lần đầu đến Hoài Thành để mở một nhà hàng nhỏ, ông Trần, người vô tình vào để thử món ăn mới, đã nhớ lại và nhận ra rằng họ là người quen cũ. Khi đó Kỳ Tỉnh mới được vài tuổi, ông Trần rất vừa mắt cậu, trùng hợp là ông cũng không có con cháu nên đã nhận Kỳ Tỉnh làm con nuôi, sau đó trở thành quan hệ như bây giờ.
Việc kinh doanh của Kỳ Vinh Hoa trong những năm gần đây đã thăng tiến, ngoài sự may mắn, ánh mắt độc ác và hành động quyết đoán. Thì còn nhờ vào sự giúp đỡ của ông Trần, tuy nhiên, anh là một người có chừng mực nên chưa từng nói chuyện này với ai, cũng hiếm khi gây rắc rối cho ông Trần. Kỳ Vinh Hoa đã nhắc nhở Kỳ Tỉnh rất nhiều lần, vì vậy ngoài việc đến vườn Thanh Bình dùng bữa khi có thời gian, Kỳ Tỉnh chưa bao giờ nói với ai rằng quan hệ giữa gia đình cậu và ông Trần không bình thường chút nào.
Kỳ Vinh Hoa nghe xong liền lo lắng hỏi: "Người Diệp gia đó đến thăm lão Trần phải không? Trước mặt người khác con không nói bậy gì đúng không? Cha nghe nói con và người Diệp gia kia ở buổi tiệc từ thiện xảy ra bất hòa sao? Nếu không có việc gì thì đừng gây sự với cậu ta."
"Con đâu có gây sự với anh ta?" Kỳ Tỉnh không coi trọng lời nói của cha mình, "Ai cũng bảo con tránh xa anh ta một chút, anh ta lợi hại vậy sao?"
Kỳ Vinh Hoa: "Dù sao con cũng không phải là đối thủ của cậu ta, đừng gây sự với cậu ta là được rồi."
Kỳ Tỉnh thản nhiên đáp: "Ồ."
Sau khi dọn bàn ăn xong, Kỳ Vinh Hoa kể về tấm thiệp hôm nay mới nhận được: "Cuối tuần sau nhà họ Diệp tổ chức hôn lễ, mời chúng ta đến dự tiệc cưới."
Kỳ Tỉnh: "Ai kết hôn? Diệp Hành Châu sao?"
"Hình như là anh trai thứ ba của hắn, " Kỳ Vinh Hoa lắc đầu nói, "Ai kết hôn không quan trọng, Diệp thiếu kia đã lên nắm quyền, đương nhiên cậu ta cần nhân cơ hội này để cho càng nhiều người biết đến hơn."
Vương Thúy Lan lập tức nói: "Em không đi, trong dịp như vậy mà đi theo cười xòa cũng vô ích. Dù sao em cũng phải ra ngoài chơi ít nhất nửa tháng, anh đừng có làm phiền em."
Kỳ Vinh Hoa: "Thiệp mời đã được gửi, anh phải đến đó. Giờ anh đã là người làm ăn, ta phải hành xử cho đúng với danh tiếng của mình."
Kỳ Tỉnh trợn mắt, giơ tay lên: "Cha, con đi với."
Sau bữa tối, Kỳ Tỉnh nhận được cuộc gọi từ Dương Khai Minh và những người khác mời cậu ra ngoài chơi.
Lúc ra khỏi nhà vẫn bị Kỳ Vinh Hoa và Vương Thúy Lan mắng như thường lệ, Kỳ Tỉnh vào tai trái ra tai phải, nói "dạ dạ vâng" và hứa sẽ về trước 12 giờ.... Sau khi xỏ giày vào, cậu vội vàng chạy đi.
Bước vào thang máy, cậu thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng mình sẽ phải tìm lý do nào đó để dọn ra ngoài sống một mình. Nếu không cậu đã hai mươi tuổi rồi, ngày nào cũng bị kiểm soát thời gian đi đi về về, lỡ như trong lúc ngồi uống rượu mà bị mẹ tra khảo thì cậu sẽ bị Dương Khai Minh và mấy đứa kia cười chết mất.
Trong lúc đang chờ đèn đỏ, cậu đã nhìn thấy một cửa hàng hoa bên đường. Kỳ Tỉnh gõ ngón tay lên vô lăng, do dự hai giây rồi mở cửa bước ra ngoài.
Muốn theo đuổi ai đó thì phải hành động cho người ta thấy, so với Diệp Hành Châu – người không hiểu tình trường, thì cậu cảm thấy mình hợp với Lâm Tri Niên hơn.
Buổi chiều sau khi rời khỏi Thanh Bình, Diệp Hành Châu liền bảo tài xế đưa Lâm Tri Niên trở lại bảo tàng nghệ thuật.
Suốt đường đi cả hai không nói câu nào, lúc xuống xe, Lâm Tri Niên do dự một chút, quay đầu hỏi Diệp Hành Châu: "Hành Châu, tối nay cậu có rảnh không? Chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé? Chỉ hai chúng ta thôi."
Diệp Hành Châu ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt không có biểu tình gì, không trả lời ngay, Lâm Tri Niên không cam lòng hỏi: "Không thể sao?"
Ánh mắt Diệp Hành Châu dừng lại trên mặt anh thêm hai giây rồi nói: "Tối nay chúng ta có một buổi họp mặt."
Lâm Tri Niên: "Ngày mai thì sao? Ngày mai là cuối tuần, chắc cậu rảnh phải không? Buổi trưa hay buổi tối khi nào thì cậu rảnh? Tớ chỉ muốn ăn cơm một mình với cậu thôi. Tớ đã về Trung Quốc được một năm rồi mà chúng ta vẫn chưa có cơ hội ngồi ôn lại chuyện xưa ".
Diệp Hành Châu: "Ban ngày tôi phải đến công ty, có chút việc cần xử lý."
"Vậy tối mai nhé," Lâm Tri Niên không biết xấu hổ nói, "Hôm nay tớ đã giúp cậu một việc rồi. Vì bức tranh, chúng ta có thể cùng nhau ăn tối được không?"
Diệp Hành Châu đảo mắt, bình tĩnh nói: "Tối mai tôi tới đón cậu."
Lâm Tri Niên thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, cậu nhớ giữ lời đấy."
Xe của Diệp Hành Châu nhanh chóng ái đi, Lâm Tri Niên đứng ở bên đường một lúc, thu lại tâm tư, xoay người đi vào.
Chiều hôm sau, xe của Diệp Hành Châu lại xuất hiện ở lối vào bảo tàng nghệ thuật.
Hôm nay hắn tự mình lái xe tới đây, đỗ xe xong cũng không xuống xe, lấy điện thoại di động bấm vào số của Lâm Tri Niên, chuông reo xong, không đợi có người trả lời, hắn liền cúp máy, vứt điện thoại di động đi. Rồi mở nửa cửa kính ô tô, hút một điếu thuốc và kiên nhẫn chờ đợi có người bước ra.
Năm phút sau, một người giao hàng đi tới, trên tay cầm một bó hoa, đứng ở cửa bảo tàng nghệ thuật nhìn xung quanh.
"Thưa ngài, xin hỏi, ngài có biết triển lãm tranh sơn dầu của Lâm Tri Niên ở đâu không?"
Diệp Hành Châu liếc mắt nhìn người kia, người giao hàng có chút do dự hỏi, có lẽ là vì chiếc xe và người trong xe khí chất như vậy, nếu không phải hắn vội vàng giao hàng, không có lựa chọn nào khác, sẽ không dám hỏi.
Ánh mắt Diệp Hành Châu rơi vào đóa hoa trong tay đối phương, hắn tùy ý nâng cằm: "Bó hoa này là tặng ai?"
"À," người lái xe nhanh chóng nói, "người nhận hàng là anh Lâm Tri Niên, nhưng số điện thoại có thể đã bị điền sai, là số trống."
Diệp Hành Châu: "Cậu ấy là bạn tôi, đưa hoa cho tôi."
Người lái xe nghĩ rằng một người giàu có như vậy sẽ không thèm một bó hoa từ mình nên vội vàng giao hoa sau một lúc lưỡng lự.
Một nắm lớn hoa hồng sâm panh lòe loẹt, mùi hoa nồng nặc khiến Diệp Hành Châu có chút không vui, hắn cắn điếu thuốc trong miệng rồi mở tấm thiệp kẹp trong đó ra.
"Gửi thầy Lâm,
Kỳ Tỉnh"
Cách viết cũng kiêu ngạo giống như chủ nhân vậy.
Diệp Hành Châu nhìn chằm chằm những lời này, dần dần nheo mắt lại.
Khuôn mặt mà Kỳ Tỉnh hạ thấp cảnh giác tiếp cận hắn khi ở vườn Thanh Bình ngày hôm qua đột nhiên hiện lên trong đầu.
Rực rỡ chói mắt.
Đáng tiếc cậu ta lại là một kẻ ngốc.
Tàn thuốc lá rơi ra khỏi tấm thiệp, che đi dòng chữ "Kỳ Tỉnh", Diệp Hành Châu thuận tay ném bó hoa ra ngoài cửa xe.
Sau một tiếng động, bó hoa rơi chính xác vào thùng rác cách đó không xa.