Bán Sơn Yên Vũ Quá Giang Hồ

” Ngươi còn cười?!” Đường Hiên lườm hắn một cái.

Đại Hùng ngu ngốc, khiến cho mình đau muốn chết.

Sách của Tam ca đều là gạt người!!!

Tô Ngọc ôm y vào trong ngực, cúi đầu cọ cọ.

“Sau này ngươi phải đối tốt với ta!” Đường Hiên chỉ vào mũi hắn, hạ mệnh lệnh.

“Được.” Tô Ngọc cầm tay y, nhẹ nhàng cắn một phen: “Lần này ở tiêu cục bao lâu?”

“Vốn chuẩn bị hôm nay đi.” Vẻ mặt Đường Hiên đau khổ, nhưng bây giờ mình rất đau, phải cưỡi ngựa như thế nào?

“Ngươi ở nhà nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì ta giúp ngươi làm.” Tô Ngọc đắp chăn cho y.

“...Ừm, ngươi qua đây ta nói với ngươi.” Đường Hiên nằm sấp thầm thì bên tai Tô Ngọc.

“Được, ta đi.” Tô Ngọc gật đầu.

“Cẩn thận một chút.” Đường Hiên cọ cọ trong chăn, nhìn Tô Ngọc ra khỏi phòng.

Mà hai người Nhạc Uy và Đường Diệp cũng đang cưỡi ngựa ngày đêm lên đường đến Đường Môn ở Tây Nam.

Mỗi đêm nghỉ ngơi, Đường Diệp đều mở cửa sổ ra.

Lúc nửa đêm, bảo đảm có người sẽ tiến vào.

“Đêm nay trời mưa.” Đường Diệp nhìn ngoài cửa sổ mà lẩm bẩm.

Sấm sét vang dội, chắc Đường Khải sẽ không đến đây.

Vừa định đóng cửa sổ, lại nhìn thấy một bóng dáng đang lướt qua trên mái hiên.

“Tiểu Diệp.” Đường Khải vào phòng, cau mày nén giận: “Trời lạnh như thế, sao lại mặc áo trong đứng trước cửa sổ?”

“Nghĩ ca không tới, định đóng cửa sổ.” Đường Diệp cầm khăn mặt đưa cho Đường Khải: “Mưa lớn như vậy, sao lại để như vậy mà chạy tới, đệ đi lấy nước tắm.”

“Đừng đi, tránh bị người ta phát hiện, ca không sao.” Đường Khải cởi y phục, lau khô thân thể của mình.

Tuy nói hai người đã sớm có quan hệ thân mật, nhưng Đường Diệp vẫn không dám nhìn thân thể khỏa thân của hắn.

“A...” Đường Khải nhẹ cười, tiến lên kéo y vào ngực.

Cảm giác trên lưng truyền đến khí lạnh, Đường Diệp không tự chủ được mà run lên.

“Lạnh?” Đường Khải ôm y trở lại trong chăn: “Có đỡ chút nào chưa?”

“Ừm.” Đường Diệp gật gật đầu, đưa tay ôm eo hắn.

“Ngủ đi.” Đường Khải nhẹ nhàng sờ sợi tóc mềm mại của y: “Sáng mai ca đi.”

“Ca.” Đường Diệp muốn nói lại thôi.

“Làm sao vậy?” Đường Khải hỏi y.

“... Không... Không có gì.” Đường Diệp lắc đầu: “Ngủ đi.”

“Chúng ta đã thành thân, còn có cái gì không dám nói?” Đường Khải đưa tay nâng cằm của y lên: “Muốn nói gì với ca?”

“Đệ... Ca có biết...” Giọng nói Đường Diệp nhỏ như muỗi kêu, ánh mắt né tránh.

“Cái gì?” Đường Khải nhíu mày.

“Không có gì.” Đường Diệp cắn môi, bắt lấy tay hắn nhét sâu vào trong vạt áo mình.

“Chủ động như vậy?” Đường Khải nhéo nơi lồi ra của ngực y, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Thì... muốn.” Đường Diệp lấy đầu gối cọ cọ giữa đùi hắn.

“Đáng chết.” Miệng Đường Khải trầm thấp mắng một câu, xoay người đè y.

Đường Diệp thuận theo mà nằm trên giường, kéo tay Đường Khải qua đặt trên đai lưng của mình, từ từ, từ từ kéo ra.

Trừ thân thể này, đệ thật sự không biết có thể cho ca cái gì.

Đường Khải cúi người ôm chặt y, cảm thấy cả người Đường Diệp đang run run.

Biết khổ sở trong lòng y, nhưng mình không thể làm gì được.

Không biết có nên nói rõ với y hay không, cũng không biết phải làm sao để y không làm hại chính mình.

Nhớ lại bộ dáng trước kia của Tiểu Diệp, có phần tùy hứng, có phần vô lại, cố tình gây sự rồi phát cáu trước mặt mình.

Nhưng hiện tại, nhìn mà y cũng không dám nhìn mình, mình nói cái gì y đều không phản bác, mỗi đêm liều mạng dùng thân thể để lấy lòng mình, có đau cũng chịu đựng.

“Tiểu Diệp.” Giọng nói Đường Diệp khàn khàn: “Đệ không cần như vậy, ca không cần đệ như vậy.”

“Ca... ca đã biết đúng không?” Đường Diệp run rẩy hỏi hắn.

Đường Khải không nói gì.

“Ca, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Khuôn mặt Đường Diệp đều là nước mắt.

“Đứa ngốc.” Đường Khải cúi đầu hôn nước mắt rơi xuống của y: “Không phải lỗi của đệ.”

“Nhưng hắn là cha đệ.” Đường Diệp nói không thành lời.

Dù cho Nhạc Uy có ác độc thế nào, từ đầu đến cuối gã vẫn là phụ thân của mình, trên người mình có một nửa máu của gã, chết cũng không thay đổi.

“Ca biết, không sao.” Đường Khải nhìn vào ánh mắt của y: “Ca không quan tâm.”

“Ca.” Đường Diệp ôm chặt Đường Khải: “Nếu tương lai... tương lai... đệ...”

“Chuyện tương lai thì tương lai hãy nói.” Đường Khải tâm phiền ý loạn cắt ngang y, giọng nói có chút lớn.

Đường Diệp sửng sốt một phen, buông lỏng cánh tay đang vòng trên lưng Đường Khải ra.

“Không sao.” Đường Khải cảm thấy lòng hơi mệt, kéo Đường Diệp và trong lồng ngực mình: “Nghỉ ngơi đi, sẽ có biện pháp giải quyết.”

“Ừm.” Đường Diệp đờ đẫn gật đầu, vùi mặt dưới khuỷu tay của hắn.

Đường Khải nâng tay đánh một một đạo chưởng phong, tắt ngọn đèn dầu trên bàn.

Trong bóng tối, trái tim Đường Diệp thắt lại, liều mạng không cho mình khóc thành tiếng.

Tình hình như vậy, sao mình và hắn có thể giống như trước, lòng không khúc mắc mà ở cùng nhau?

Sáng hôm sau, lúc Đường Diệp tỉnh lại, bên cạnh đã không có người.

Mắt đau gần như không mở ra được, nhìn trước gương, vừa đỏ vừa sưng, tràn đầy tơ máu.

“Sao lại như vậy?”Lúc ăn cơm, Nhạc Uy nhíu mày hỏi y.

“Bị côn trùng đốt, hơn nửa đêm ngứa đến tỉnh giấc, rốt cuộc ngủ không ngon.” Đường Diệp cười cười cho qua.

“Chú ý một chút, chúng ta sắp đến Đường Môn rồi.” Nhạc Uy lo lắng dặn: “Điều phụ thân nói với con, đều đã nhớ kỹ chưa?”

“Ừm.” Đường Diệp gật gật đầu.

Bên kia, Chu Tử dẫn Phương Hử bám theo, rốt cục đến ngoài Vọng Xuyên Thành.

Đến chỗ hẹn trước, chỉ thấy Trình Mộc Phong đang đợi ở đó.

“Mộc Phong!” Phương Hử nhào lên trước.

Chu Tử chỉ có thể ở một bên nghiến răng nghiến lợi.

Dọc đường đi, tiểu tử thối này luôn hờ hững với mình, sao lúc này lại kích động như vậy?

Bất hiếu tử! Về nhà đánh đòn!

“Chu tiền bối.” Trình Mộc Phong đi tới Chu Tử: “Dọc đường vất vả rồi.”

Đúng là rất vất vả, mỗi ngày đối mặt với tiểu tổ tông này, nói không được, đánh cũng không xong.

“Đoạn đường này ta đi theo Nhạc Uy, nhớ kỹ những người mà hắn liên lạc dọc đường rồi.” Chu Tử lấy một tờ giấy từ trong lồng ngực: “Đây là danh sách, có phú thương, cũng có quan lại, giao cho hoàng thượng điều tra đi.”

“Đa tạ tiền bối.” Trình Mộc Phong cất kỹ danh sách.

“Nhiệm vụ của ta xem như hoàn thành rồi.” Chu Tử vỗ vỗ bả vai Trình Mộc Phong: “Kế tiếp phải dựa vào ngươi rồi.”

“Tiền bối yên tâm.” Trình Mộc Phong cười.

“Ta đương nhiên yên tâm ngươi.” Chu Tử cũng cười cười: “Như vậy, ta trở về Tình Mạc thành ở Tây Bắc trước.”

“Cũng được.” Trình Mộc Phong gật đầu: “Đợi cho xong chuyện này, ta trở lại Tây Bắc thăm tiền bối.”

“Được, ta chuẩn bị rượu ngon chờ ngươi.” Chu Tử nhìn Phương Hử sau lưng Trình Mộc Phong: “Tiểu Hử, con...”

“Con muốn ở lại đây!” Phương Hử quyết tâm không muốn đi.

Chu Tử khẽ nhíu mày.

“Con sắp 18 rồi.” Phương Hử tiếp tục tranh thủ quyền lợi: “Thiếu gia của Lý gia giàu có trong Tinh Mạc thành, mười bảy tuổi đã cưới vợ.”

Chu Tử có phần bó tay, còn Trình Mộc Phong nhịn không được cười thành tiếng.

“Ngươi cười cái gì?!” Mặt Phương Hử đỏ bừng.

Mình vốn rất muốn thành thân!

“... Được, con ở lại đi.” Chu Tử cảm thấy được bất lực.

Thôi, mình quản tiểu hài tử không được, vậy để người khác quản.

“Tiền bối yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho y.” Trình Mộc Phong bảo đảm.

Chu Tử thấy ánh mắt sáng long lanh của Phương Hử, trong lòng có chút bi thương.

Thôi thì dứt khoát về nhà vậy.

Bằng không, người kia ở nhà nóng nảy lắm rồi.

Chu Tử cất bước, Trình Mộc Phong dẫn theo Phương Hử, thừa dịp bóng đêm lẻn vào trong nơi bí mật của Vân Sát Bảo.

“Mộc Phong, phụ thân có tức giận không?” Phương Hử có chút lo lắng, dọc đường đi mình hình như có phần bướng bỉnh.

“Hiện tại đã biết sai?” Trình Mộc Phong nhéo mũi y: “Chu tiền bối tốt với ngươi tốt như vậy, ngươi còn tức giận với người.”

Phương Hử tự biết đuối lý, cúi đầu không nói lời nào.

Mình chỉ muốn ở với Mộc Phong.

Không có ý gì khác.

Mình rất tôn kính phụ thân...tuy hắn luôn bị cha phạt ngủ trên sàn nhà và thư phòng~

“Đợi cho chuyện này chấm dứt, ta dẫn ngươi về nhà xin lỗi Chu tiền bối.” Trình Mộc Phong vỗ vỗ đầu của y: “Đừng nhăn mặt, dọc đường đi có mệt không?”

“Không mệt, phụ thân mới là người mệt, mỗi ngày đều phải theo dõi Nhạc Uy.” Phương Hử khụt khà khụt khịt: “Đường đại ca cũng mệt mỏi, hắn là tâm mệt, có đôi khi tìm phụ thân bàn chuyện, trong mắt rất ảm đạm.”

“Nếu Đường chưởng môn không sao, nói không chừng có cơ xoay chuyển cục diện.” Trình Mộc Phong đưa cho Phương Hử một chén nước: “Chẳng qua ta cảm thấy chỉ cần trong lòng hai người có nhau, vậy thì khó khăn gì cũng không ngăn được.”

“Bọn họ thật đáng thương.” Phương Hử thở dài.

“Chúng ta đều sẽ giúp bọn họ.” Trình Mộc Phong ôm tiểu hài tử ngồi trên chân mình, cúi đầu hôn nhẹ gương mặt y: “Ngày mai ta muốn đi ra ngoài thành làm một chuyện, ngươi muốn đi cùng không?”

“Chuyện gì?” Phương Hử nháy nháy mắt: “Võ công của ta không tốt.”

“Không sao, chỉ đi gặp vài người.” Trình Mộc Phong cười cười: “Sư phụ đến đây.”

“Dạ bảo chủ?” Phương Hử mở to mắt.

“Ừm.” Trình Mộc Phong gật đầu: “Có một số việc, thân phận của ta chưa đủ, muốn sư phụ tự thân xuất mã.”

“Hành động lần này có gặp nguy hiểm không?” Phương Hử có chút lo lắng.

Dạ Lan San đã thoái ẩn giang hồ, lần này một lần nữa rời núi, vậy Mộc Phong...

“Không sao.” Trình Mộc Phong tiện tay tính toán trên bàn một phen, chỉ thấy gỗ lim trên mặt bàn nhất thời xuất hiện một vết tích thật sâu.

“Hiện tại chỉ có vài người có thể thương tổn đến ta.” Trình Mộc Phong lau vụn gỗ trên tay.

“Ta biết, ngươi lợi hại nhất!” Phương Hử híp mắt cười.

“Hôn một cái?” Trình Mộc Phong đùa y.

Phương Hử ôm cổ của hắn, chủ động đưa môi mình lên.

Từng giọt ngọt ngào, lan tỏa từ miệng hai người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui