Bàn Sơn

Chương 12: Bàn Sơn thanh y.

Tên địch nhân của bọn chúng một đường đào tới cuối cùng đào đến chỗ ngọc bích thì người biến mất không thấy, ngay cả thi thể cũng không lưu lại, không nghi ngờ gì chắc chắn là đã bị ngọc bích tà vật kia nuốt sống, con đường hầm lưu lại vừa khéo trở thành con đường sống sót cho ba người Lương Tân.

Còn như hầu tử vì sao không tiếp tục truy đuổi, mà chỉ ngăn chặn trước cửa động. Địch nhân bỏ chạy vì sao phải đào đường hầm mà không leo núi cướp đường khác. Những nghi điểm này tạm thời không có biện pháp giải thích, Khúc Thanh Thạch cũng sẽ không đoán mò, Lương Tân thì ngược lại hứng trí bừng bừng suy đoán một hồi, song cũng chẳng đoán được điều gì.

Đến giữa trưa ba người lại phát hiện ra một chỗ khả nghi nữa, ở trung ương của đáy cốc, trên mặt đất có một cái động nhỏ to như cái bát tô, thành động trơn bóng giống như là được dùng dụng cụ đánh bóng nên, mặt đất xung quanh đó còn vương vãi một ít chất cháy nổ, hiển nhiên người tạo ra cái động này đã sử dụng đến một loại kỹ thuật phá nổ cao thâm.

Cái động nhỏ này sâu nhìn không thấy đáy, Liễu Diệc dựa vào các công cụ hiện đang có trên tay căn bản là dò không ra cái động này sâu bao nhiêu, càng không biết nó thông đến nơi nào.

Lúc này đã là buổi hoàng hôn, Lương Tân đói đến mức bụng dính sát cả vào lưng, nhưng mặc kệ thế nào đi nữa cũng không dám ăn thịt sống thêm một lần nữa, khó khăn lắm mới kiên trìđược đến lúc kiểm tra xong, ánh mắt rưng rưng đáng thương nhìn hai vị thanh y đại nhân.

Khúc Thanh Thạch phủi phủi đất bụi trên tay, lại túm lấy một khối thịt sống, chậm rãi nhai, nuốt vào, lúc này mới phân phó, nói:

- Liễu Diệc, dò đường đi, trước tiên rời khỏi nơi này, đi tìm ty sở của địa phương này.

Lương Tân thần sắc lo lắng: - Hạng Thiềm man xuất hiện quỷ dị hơn nữa thế lớn, sợ rằng ty sở chúng ta thiết kếở dưới khu hầm đã bị phá hủy rồi . . .

Nhưng Khúc Thanh Thạch lắc lắc đầu: - Không phải là tìm ty sở của chúng ta mà là của bọn chúng!

Nói xong, đưa tay chỉ vào đám thi thể trên mặt đất.

Lương Tân sửng sốt, lập tức phản ứng trở lại, đám hầu tử thanh y này chỉ mang theo vũ khí, linh dược theo bên người, ngay cả hoa quả trái cây cũng không mang theo, từ đó mà suy đoán ra ở gần đây sẽ có một c ứ điểm của Cửu Long ty.

Đúng lúc này Liễu Diệc cười hì hì đưa tới một kiện thanh y trường bào còn hoàn hảo, đương nhiên là được lột ra từ trên người hầu tử:

- Đám thiên viên lực sĩ này vóc người thấp bé, đại nhân và ta đều mặc không được, nhưng lại vừa vặn với ngươi!

Lương Tân cảm thấy toàn thân sởn gai ốc, vội vàng rối rít xua tay.

Liễu Diệc cứ đem y phục nhét vào lòng ngực Lương Tân, không khỏi phân trần:

- Cả người trần truồng đi lại còn ra cái thể thống gì nữa, nhà ngươi đừng đánh mất đi phong phạm của Lương đại nhân!

Ngừng lại một lát, lại mở miệng trêu chọc, nói: - Lương gia, hiện tại ngài đã không còn là người bình thường nữa rồi, lão gia ngài đã nhìn thấy quỷ, sờ qua hung thần, trần truồng ăn thịt chim sống, cũng chỉ thiếu mỗi một việc mặc quần áo của người chết . . . vượn chết nữa thôi!

Khúc Thanh Thạch hờ hững chen vào: - Trong núi lạnh lẽo, ngươi lại chẳng có bản lĩnh gì hộ thân, mặc vào đi!

Lương Tân cắn răng, bắt đầu mặc vào y phục. . . Thiên viên lực sĩ so với hầu tử bình thường, thể hình muốn lớn hơn rất nhiều, song so với người trưởng thành thì còn thấp bé hơn không ít, đưa y phục của bọn chúng cho Lương Tân mặc chính là thích hợp nhất.

Phải mặc nguyên cả bộ, cột đai lưng đi giầy, đeo đao dắt thuẫn, sau khi mặc áo nón chỉnh tề Liễu Diệc giúp nó buộc gọn mái tóc dài, lại dùng vải bố nhúng nước lau mặt cho nó. Khúc Thanh Thạch lùi lại vài bước đánh giá nó, a a cười nói:

- Không ngờ, trường bào của thanh y chúng ta mặc vào lại uy phong đến vậy!

Lương Tân tướng mạo bình thường, mặt đen mắt không lớn, ngũ quan không có điểm nào tốt cả, so với thiếu niên sơn thôn phổ thông không có nhiều khác biệt. Bất quá vài năm luyện công ăn thịt, không chỉ thân thể được bồi dưỡng khá tốt mà thần sắc cũng có chút khí thế của người tập võ, ánh mắt cũng có thể xem như trong sáng, hiện tại áo bào đen giầy rắn trái đao phải thuẫn, quả thực nhìn vào có vài phần sát khí.

Liễu Diệc ở bên cạnh cũng gật đầu: - Không sai. . .Ngươi đừng cười ngây ngô, nhếch mép là xong.

Lương Tân muốn sụ mặt, nhưng làm thế nào cũng không được. . .

Thừa dịp sắc trời còn sáng, ba người không tiếp tục dây dưa nữa, bắt đầu tìm kiếm lối ra khỏi sơn cốc.

Sơn cốc không tính là quá lớn, nhưng bốn phía đều là vách núi dựng đứng, đá núi lởm chởm nhọn hoắt, như răng chó mọc so le sợ rằng ngay cả con khỉ khéo léo nhất cũng không thể nào trèo lên được.

Xung quanh sơn cốc, trong rừng rất nhiều tảng đá hình thù dữ tợn nằm lộn xộn, cản trở tầm nhìn của bọn họ.

Lương Tân trong lòng nóng nảy, nó nóng nảy là bởi vì đói bụng khó chịu, nó hi vọng ra ngoài có thể tìm được củi nhóm lửa nướng thịt ăn; Trái lại không sợ không có đường ra, trong cốc hơn trăm cỗ thi thể, những người này không thể từ trên vách núi nhảy xuống được, kiểu gì cũng có thể tìm được một con đường ra.

Khúc Thanh Thạch mang theo Lương Tân, đào một cái hố lớn ở giữa hoang cốc, an táng chín cỗ thi thể của thanh y hầu tử ở đó.

Thanh y vệ vốn có bản lĩnh phân biệt hướng, kỹ thuật tìm đường, Liễu Diệc bởi vì khinh công trác tuyệt cho nên bình thường chuyên phụ trách do thám, truy tung, càng là cao thủ trong cao thủ. Liễu Diệc men theo vách núi khi trèo khi nhảy chẳng mấy chốc bị núi đá to lớn che lấp thân ảnh, mãi cho đến khi trời tối đen mới trở lại phục lệnh, phía sau núi đá hắn trước sau tìm được hai con đường.

Tìm được đường ra đương nhiên là vui mừng, chỉ có điều trong lòng đám người Lương Tân càng thêm nghi hoặc, bọn họ không thể nào hiểu nổi vì sao tên 'địch nhân' kia thà rằng phí lực đào hầm cũng không chịu cướp đường mà chạy.

Trong hai con đường, một cái tương đối bằng phẳng, xem ra giống như lòng sông do nước lũ chảy qua mà thành, hơn nữa sơn cốc này trước đây rất lâu chắc hẳn có một cái hồ nhỏ trong lòng núi. Chỉ có điều xung quanh thân núi dường nhưđã từng sụp lún, con sông cũđổi hướng không chảy vào lòng núi bởi vậy mà hồ nhỏ trong núi trở nên khô kiệt.

Con đường còn lại, thẳng thắn mà nói không thể gọi làđường, chỉ có thể xem như là khe núi do cơn địa chấn lưu lại, gập ghềnh khóđi không cần phải nói.

- Song trên con đường nhỏ…

Liễu Diệc đang bẩm báo với Khúc Thanh Thạch :

- Ở ngay lối vào, có một ít đá nhỏ vỡ vụn không theo lẽ thường, thoạt nhìn giống như làđám thanh y hầu tử khi chạy đến tâm tình khẩn trương, toàn thân quán lực đạp vào mà tạo thành. Thuộc hạ cho rằng con đường nhỏ làđường hành quân của các vịtiền bối, men theo đường đó tìm kiếm chắc chắn có thể tìm ra ty sở của bọn họ.

Liễu Diệc tinh thông phương pháp dòđường hành quân, cho dùđã cách nhau mấy trăm năm thời gian nhưng vẫn phát hiện ra chỗ khả nghi trên con đường nhỏ!

Khúc Thanh Thạch phất tay: - Vậy đi theo con đường nhỏ!

Ba người đơn giản thu thập một chút, Khúc Thanh Thạch thu thập đám lệnh bài của hầu tử vào lòng sau đó bắt đầu lên đường.

Liễu Diệc đi đầu dẫn đường, Khúc, Lương hai người theo sau hắn, đường nhỏ nguy hiểm khó đi không cần phải nói, song có hai thanh y cao thủ chiếu cố Lương Tân cũng có thể xem như miễn cưỡng theo kịp. Sau khi đi được một đoạn đường, Khúc Thanh Thạch đột nhiên mở miệng nói với Liễu Diệc:

- Tiểu Liễu, đám thanh y hầu tử này không có trong hồ sơ, hiện giờ trong Cửu Long ty căn bản không một ai hay biết bọn chúng đã từng xuất hiện, đủ thấy lai lịch của bọn chúng thuộc loại đại sự cơ mật. Hiện tại chúng ta tiếp tục truy tra đã phạm vào điều cấm kỵ, nói không chừng tùy thời đều sẽ gặp phải họa sát thân! Ngươi suy nghĩ kỹ đi.

Liễu Diệc thân hình không ngừng lại, vừa dòđường vừa cười trả lời:

- Mạng này của tôi sớm đã là của ngài, không cần nhiều lời, trong lòng tôi hiểu rõ.

Khúc Thanh Thạch cười, vẻ mặt cũng không thấy có gì cảm động, hờ hững nói: - Đợi tìm được ty sở, ngươi ta kết bái huynh đệ.

Liễu Diệc đầu tiên là vui sướng, sau đó thần sắc đột nhiên trở nên kỳ lạ ha ha cười lớn: - Đây là ngươi nói đấy nhé!

Lương Tân ở bên cạnh giương mắt lên nhìn hai người bọn họ, trong lòng hâm mộ không thôi, cân nhắc xem nếu bản thân đề xuất muốn cùng bọn họ kết bái, có thể bị người ta đánh bay đi không?

Khúc Thanh Thạch cười tủm tỉm liếc nhìn nó, trong miệng lại chuyển hướng trọng tâm câu chuyện: - Lương Tân, ngươi có biết vì sao ta lại muốn truy xét lai lịch của đám Bàn Sơn viện Thiên viên lực sĩ này không? Vì sao đã biết con đường nhỏ khóđi còn cốý phải đi như thế này?

Lương Tân ngạc nhiên, nghe ra ý tứ của Khúc Thanh Thạch, tìm kiếm lai lịch của đám Bàn Sơn viên thanh y, Thiên viên lực sĩ là vì giúp đỡ chính mình. . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui