Nghe nói như thế, trợ lý liền áp sát tới, nhìn về màn hình điện thoại di động.
Bên trong màn hình là một ảnh chụp hơi mờ, ngay góc bên trái của bức ảnh là một vị hòa thượng trẻ tuổi mặc áo tăng bào màu xám.
Từ bức ảnh có thể mơ hồ thấy người này cao và gầy, nước da trắng, các đường nét trên khuôn mặt mềm mại, trông rất thoải mái.
"Người này nhìn rất được,” Trợ lý nói, "Để đầu trọc mà còn đẹp trai như vậy, không tồi nha..”
“Cái gì mà không tồi…”
Trong khi nói chuyện, hai người đã đi tới trước quán cả phê.
Lâm Huệ Mỹ hạ thấp giọng, thì thầm: "Đúng thật là nhà quê, ngay cả khí chất của một quý công tử cũng không có.”
Cô hơi hơi hất cằm lên: "Ngọc Lang Giang Phong trong lòng của tôi là mỹ nam tuyệt thế vạn năm, ngọc thụ lâm phong, chỉ cần hắn vừa mới xuất hiện trên màn hình nhất định sẽ khiến cho hai mắt của người xem phát sáng, đẹp đến nghiêng nước nghiêng trời.”
Trợ lý thầm nghĩ: Ha ha.
Chị đừng có nói như vậy, trước nghĩ xem chị có mới được người có phong thái vậy không rồi hẳn chém.
Lâm Huệ Mỹ dĩ nhiên không đọc được suy nghĩ của trợ lý, cho nên tiếp tục hăng say nói: "Cô xem bản cũ của Giang Phong, một bộ bạch y, tiêu sái lỗi lạc, đó mới goin là “Thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử”.”
"Trong sách đã nói “Trên đời không có một cô gái nào có thể cưỡng lại vẻ đẹp của Giang Phong khi…”
Lâm Huệ Mỹ nói xong, trong lúc vô tình, ánh mắt nhìn về một bên góc của cửa tiệm.
"Cười..."
Ngay khi chữ cuối cùng được thốt ra, cả người cô giống như mất đi linh hồn.
"Chào quý khách, quý khách đã đặt chỗ trước chưa ạ?”
Lúc này, nhân viên quán cà phê đi đến gần hai người, miệng nở nụ cười hỏi thăm.
Thế nhưng Lâm Huệ Mỹ giống như không nghe thấy cậu ta hỏi gì cả, cô chỉ kinh ngạc nghiêng đầu nhìn về phía góc khuất hẻo lánh trong quán.
Nơi ấy, có một thanh niên mặc áo len trắng đang ngồi ở đó.
Người này ngồi yên lặng phía trước bàn, một tay đỡ cằm, một tay chậm rãi lật trang sách.
Hắn có mái tóc ngắn tung xõa, tầm mắt cúi thấp, lông mi đen nhánh che khuất đôi mắt của hắn, chỉ chừa lại sống mũi cao và khóe môi thanh tú.
Ánh nắng ban mai chiếu xiên vào cửa sổ qua tấm rèm vải trắng kem, như thể phủ lên gò má hắn một vầng hào quang.
Gió thổi làm lay động rèm, ánh sáng pha tạp, một khuôn mặt xinh đẹp phản chiếu mờ ảo trên mặt bàn màu gỗ nhạt.
Trong nháy mắt, Lâm Huệ Mỹ bị hoảng hốt.
"Lâm tỷ, chúng ta bao phòng nhé?" Trợ lý vỗ vỗ nàng bả cô, hỏi.
Lâm Huệ Mỹ giống như mới thoát khỏi cơn mơ, ngơ ngác một hồi lâu mới đáp lại: “Phòng? Phòng gì?”
Cô ấy chỉ tay vào góc và nói, "Tôi muốn ngồi ở đó."
Lập tức, Lâm Huệ Mỹ không đợi trợ lý trả lời, cô cầm tài liệu trên tay, nhanh chân bước về hướng kia.
Trợ lý: "..."
Ý chị là sao?
Có thể nói rõ ràng với em không? ?
Lâm Huệ Mỹ chậm rãi bước đến chỗ thanh niên mặc áo len trắng, cô càng đến gần, lại càng sửng sốt.
Không thể nào?
Cô không nhận lầm người đó chứ?
Cô chắc chắn rằng mình không bị mù mặt, người ngồi bên cửa sổ kia rõ ràng là tên hòa thượng quê mùa mà cô đã nhìn thấy trong tấm ảnh.
Nhưng…Làm thế nào mà hắn lại trông như thế này?
Bộ dáng đó hoàn toàn không giống trong ảnh!
Quả nhiên ảnh là giả dối.
Lâm Huệ Mỹ đứng ở trước mặt đối phương tầm hai bước chân, cô hơi cúi người, nói khẽ: "Xin chào, vị tiên sinh này, cậu tên là Hứa Chân đúng không?”
Thanh niên trẻ tuổi đang an tĩnh đọc sách mới ngẩng đầu lên: “Tôi là Hứa Chân.” Hắn đứng lên, gấp sách trong tay lại, mở miệng nói tiếp, “Chị là Lâm tổng của Đông Nhạc truyền hình đúng không ạ?”
Giọng nói của thiếu niên trầm thấp ôn hòa, mang theo từ tính khiến cho hô hấp của Lâm Huệ Mỹ không khỏi trì trệ.
"Huệ tỷ!"
Đúng lúc này, Kiều Phong vừa mới đi toilet đã trở về.
Khi nhìn thấy Lâm Huệ Mỹ, hắn vội vàng bước nhanh đến để nghênh đón, “Lâu rồi không gặp, Huệ tỷ, chị không thay đổi chút nào cả, vóc dáng vẫn thon gầy như vậy.”
Lâm Huệ Mỹ lấy lại bình tĩnh, khoát tay cười nói: "Ai nha, đừng nói nữa, tôi đã béo lên không ít đây này!"
Nói xong, cô cùng Kiều Phong đơn giản hàn huyên hai câu, thuận thế ngồi ở sofa đối diện bàn.
Lúc nói chuyện, ánh mắt từ đầug đến cuối đều liếc lên người Hứa Trăn.
Trợ lý của Lâm Huệ Mỹ không tới ngồi cùng mà tùy tiện chọn một vị trí ở gần đó ngồi xuống, cô nhìn đức hạnh của lão đại nhà mình liền biết ngay, nhân vật Giang Phong chắc chắn là người này, không chạy đi đâu được.
Nguyên tắc tuyển diễn viên của Lâm Huệ Mỹ luôn đặt vấn đề giá trị nhan sắc lên trước tiên.
Không quản người đó là nghệ sĩ tuyến mới tám hay là người mới không có chút kinh nghiệm nào, chỉ cần có nhan sắc áp đảo, cô liền dám dùng.
Ha ha.
Trợ lý dùng tay chống đỡ cằm, trong lòng không ngừng than thở.
Bất quá cũng may, Lâm Huệ Mỹ ít nhất còn có chút tự giác của người làm nhà sản xuất.
Mặc dù cô rất lòng đối với Hứa Chân nhưng trên mặt vẫn luôn duy trì một bộ mây trôi nước chảy, bộ dáng ung dung không vội.
Tính khí của một người nắm bắt chặt chẽ, không vượt qua các nguyên tắc và tranh luận cho đến khi các điều khoản trong hợp đồng đạt sự đồng thuận.
Nếu không phải là người hết sức quen thuộc của cô, chắc chắn cũng không thể nhìn ra được cô đang nghĩ cái gì trong đầu.
"Đã như vậy, tôi chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."