Bần Tăng

“Đừng chạm vào, bằng không…”

***

Lần đầu tiên Cố Chiêu gặp phải một câu hỏi đòi mạng thế này.

Sự thật là trước đây hắn chưa từng lên giường với đàn ông nhưng đối với câu hỏi của Thẩm Độc, hắn không hề muốn trả lời tí nào.

Bởi vì trả lời thì đồng nghĩa với yếu thế.

Nói thế nào cũng là bằng hữu kiêm đối thủ cấu kết làm việc xấu với nhau năm, sáu năm Cố Chiêu hiểu kha khá tính tình Thẩm Độc.

Chưa từng ăn thịt lợn nhưng không phải vẫn thấy lợn chạy hay sao?

Chuyện tình ái giữa người với người, điều cấm kỵ nhất chính là đặt lên bàn mổ xẻ. Nói quá rõ ràng, sẽ không còn mùi vị mờ ám nữa, hứng thú gì cũng mất sạch, dù có thích thì cũng thành không thích.

Hắn không biết rốt cuộc Thẩm Độc có hiểu hay không nhưng bây giờ hắn rất rõ ràng: Không quan trọng lý do vì sao hắn muốn đè Thẩm Độc mà Thẩm Độc không có ý gì với hắn mới là thật.

Nếu đã thích, kể cả thích một chút xíu thì cũng không thể nào thốt ra khỏi miệng cái câu hỏi vô liêm sỉ kia.

Nghe thì như có gì đó đấy, nhưng thực tế chẳng có gì sất.

Sở dĩ Thẩm Độc hỏi thế, chỉ vì biết rõ đây là nỗi đau hiếm thấy của Cố Chiêu, đã túm được cơ hội rồi thì y không ngần ngại lôi ra giẫm đạp, khiến cho hắn phải khó chịu.

Không phải cợt nhả, mà là đê tiện.

“Hỏi ngươi đấy, sao không nói gì?”

Có vẻ đã đoán ra diễn biến nội tâm từ vẻ mặt thâm sâu khó lường của Cố Chiêu, Thẩm Độc càng thích chí hơn, đôi mắt hơi hơi híp lại, lệ khí quanh người không tản bớt, chỉ nhiều thêm vẻ sung sướng, cười trên sự đau khổ của kẻ khác.

“Chưa từng làm à?”

“…”

10 ngàn câu chửi bậy nổ vang dội trong đầu.

Thoáng cái khuôn mặt hoàn mỹ như “Trích Tiên” của Cố Chiêu rạn nứt, lửa giận phun trào, nảy sinh xúc động muốn vung kiếm chém bay cái đầu chó trước mặt: “Làm hay chưa liên quan chó gì đến ngươi.”

“…”

Thẩm Độc nhìn chằm chặp hắn một lúc lâu.

Cố Chiêu biết mình lỡ miệng rồi.

Nhưng Thẩm Độc đâu phải dạng vừa, có chuyện linh tinh nào trên giang hồ mà không biết? Mấy chuyện bậy bạ cỡ này mà y nói lưu loát như nước chảy mây trôi: “Hai ta cũng coi như quen biết đã lâu, ta quan tâm ngươi chút không được ư? Vốn dĩ ta cứ tưởng ngươi từng lên giường với đàn ông rồi, nên mới muốn đè ta, bằng không sao lại kích động đến thế? Nhưng nhìn ngươi thế này có vẻ không giống. Mất công ta còn định hỏi tiếp xem lên giường với đàn ông có cảm giác gì, xem ra hỏi nhầm người rồi.”

Con mẹ nó nói bừa.

Sao Cố Chiêu có thể không nhận ra y đang đâm chọt nỗi đau của mình? Từng câu từng chữ chó má cứ như tốt bụng lắm, xem ra học được kha khá phẩm chất dối trá của hắn rồi.

“Hỏi ta chuyện đấy làm gì, ngươi bị người chịch quen rồi sao còn muốn đi chịch người khác nữa?”

Câu phản bác “Con mẹ nó ngươi mới bị người chịch quen rồi” lập tức nhảy đến bên mép, định ăn miếng trả miếng nhưng ngay khi lời nói chuẩn bị phun ra khỏi miệng, Thẩm Độc bỗng cấp tốc nuốt lại.

Đồng tử y co lại, nhìn chằm chằm Cố Chiêu.

Ngay sau đó cười ra tiếng: “Ngươi nói đúng, ta bị người chịch quen rồi. Cùng đường nhưng không cùng mệnh, ta với ngươi thực sự không giống nhau.”

Tuy rằng đang cười, nhưng ý cười thực sự rất cạn.

Cố Chiêu bị đôi mắt không rõ vui buồn của y nhìn chăm chú, bỗng có chút hối hận vì vừa nói lời ác độc, muốn rút lại cũng đã muộn rồi.

Hắn bình tĩnh lại, hỏi y: “Từ nhỏ ngươi đã thích đàn ông à?”

“Không, từ nhỏ ta chẳng thích ai hết.” Thẩm Độc lắc lắc đầu, thong thả bước đi, nhìn mây trôi lững lờ trên đỉnh núi xa xa, “Nhưng nếu ngươi muốn hỏi hiện tại, thì ta thực sự thích đàn ông.”

Hoặc chính xác hơn ——

Người y yêu là đàn ông.

Cố Chiêu nghiêng tay, thu hồi Thiềm Cung kiếm bám sát quanh eo, nhìn như một cái thắt lưng màu bạc, càng làm nổi bật lên cảm giác thờ ơ lạnh nhạt quanh hắn.

Nghe Thẩm Độc trả lời, hắn bật cười.

“Ta cũng đoán ngươi vừa mới bắt đầu thích đàn ông thôi. Bằng không, quen biết nhiều năm như vậy, con mẹ nó ngươi có mù mới không thích ta.”

“Ha ha ha ha, Cố Chiêu ơi là Cố Chiêu, ngươi mặt dày như thế sư trưởng Bồng Sơn có biết không?” Thẩm Độc không ngờ Cố Chiêu sẽ trả lời vậy, tức thì cười run lên bần bật, cười gập cả eo, suýt nữa rơi cả nước mắt, “Ngươi, ha ha ha con mẹ nó ngươi còn chả đánh lại được ta…”

Đánh không lại là sự thật nhưng bị người khác phanh phui ra cũng rất mất mặt.

Khóe mắt Cố Chiêu giần giật, nhìn Thẩm Độc cười đến không ra hình thù gì, kéo khóe môi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: ‘‘Ngươi cứ cười đi. Có ngày rơi vào tay lão tử thì ngươi chắc chắn ba ngày không xuống được giường.’’

“Ồ, người trẻ tuổi thật có chí tiến thủ.”

Thẩm Độc nhướng mi, không thèm để mắt đến lời đe dọa của Cố Chiêu, còn ỷ vào mình lớn hơn Cố Chiêu vài tuổi, đổ thêm dầu vào lửa, cười híp mắt vỗ vỗ bả vai hắn.

“Đang ban ngày, thích hợp nằm mơ.”

Cố Chiêu liếc mắt nhìn móng vuốt đặt trên vai mình, hơi nhấc ngón tay đè Thiềm Cung kiếm bên hông, đang định rút kiếm ra chặt bay vuốt của y.

Nhưng Thẩm Độc nhanh hơn một bước.

Không chờ hắn kịp rút kiếm, móng vuốt đã thu về, tiện thể kéo giãn khoảng cách, bóng dáng y cuốn theo gió xa dần.

“Hậu nhân Võ thánh, bản Đạo chủ vui lòng nhận, cảm ơn ý tốt của Cố quân. Ngày khác gặp lại ở thiên hạ hội tại Tà Phong sơn trang sau, đừng quên ước hẹn…”

Giọng nói vẫn còn văng vẳng, người thì đã biến mất khỏi cửa khẩu Vĩnh Gia.

Cố Chiêu chắp tay đứng tại chỗ, nụ cười trên mặt dần dần biến mất không còn sót lại tí nào, mặt mày giăng kín sương mù u ám.

Nhưng hắn không định đuổi theo, cũng không đáp lại Thẩm Độc, chỉ xoay người, nhìn thi thể đầy đất trên quan đạo.

Cố Chiêu làm việc từ trước đến giờ kín kẽ không một lỗ hổng.

Hắn tới gần từng thi thể, kiếm tra cẩn thận, đảm bảo tất cả đã chết hết không còn ai sống sót, xong xuôi mới vỗ mạnh vào ngực mình một chưởng.

Vết thương mấy ngày trước do Thùy Hồng kiếm của Thẩm Độc gây ra tức thì trào máu, nhuộm đỏ quần áo xanh nhạt trên người hắn.

Phối thêm vẻ mặt khó lường của hắn, quả thật đầy vẻ quỷ quyệt yêu dị.

Cuối cùng dắt một con ngựa, giả bộ nhợt nhạt vì bị thương không nhẹ, không chút hoang mang đi về cửa khẩu Vĩnh Gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui