Giang Phong vui vẻ chọc 10587 xong, hắn nhìn đám zombie sắp lao đến trước mắt, vẻ mặt từ từ nghiêm túc lại.
Hắn có chút không rõ lắm Sở Minh Trảm rốt cuộc muốn làm gì, không cho hắn đốt cây, cũng không cho hắn chạy, lại lôi đám zombie này tới, chẳng lẽ chỉ đơn giản là muốn zombie cắn hắn?
Về mối quan hệ phức tạp giữa hai người bây giờ, xét trên logic làm vậy thật đúng là không có chút vấn đề nào, nhưng cách trả thù này có hơi...!đơn giản quá đi.
"Anh Giang! Nhanh! Có thể giết con nào hay con đấy!" Có lẽ là thấy Giang Phong lề mề không động, Sở Minh Trảm vừa chạy vừa lên tiếng nhắc nhở.
...!Được rồi, đây là cậu nói đấy.
Năng lực của hầu hết người dị năng hệ hỏa là đốt nóng mọi thứ cho đến khi nó cháy, một số kẻ mạnh hơn thậm chí có thể khống chế cường độ ngọn lửa, nhưng họ đều không so được với Giang Phong.
Đừng cho là Giang Phong cả ngày chỉ biết ngồi rồi, không nướng khoai thì là đang nướng táo, hắn mà nghiêm túc dùng dị năng thì mạnh đến nỗi khiến người ta dựng cả tóc gáy.
Hắn vừa có thể châm lửa lại có khả năng khống chế lửa, không những thế mà còn có thể điều khiển mọi thứ bị bao trùm trong ngọn lửa.
Nói cách khác, hắn có thể tiện tay quơ lấy một chiếc lá rồi đốt nó, tiếp đó có thể điều khiển chiếc lá kia làm bất cứ điều gì hắn muốn, không vừa mắt cái gì đốt cái nấy.
Bất cứ thứ gì một khi bị đốt cháy, nó liền nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Tất cả mọi người đều tưởng rằng Giang Phong chỉ có thể tạo ra lửa, nhưng bọn họ không biết khả năng kiểm soát khống chế mọi thứ trong ngọn lửa của hắn mới là mạnh nhất.
Vì Giang Phong trước nay chưa từng thể hiện ra, người trong đội cũng chỉ biết hắn mạnh, không ai biết năng lực của hắn lại nghịch thiên như vậy.
Hắn luôn theo nguyên tắc sống có thể nằm thì sẽ không đứng, thảnh thơi làm một con cá muối là sẽ có cơm ăn, không cần khống chế cũng có thể thắng, vậy việc gì hắn phải ra tay, chẳng phải là khống cũng như không sao.
Vì vậy Sở Minh Trảm liền thấy Giang Phong dùng dị năng tấn công như thường, ngược lại hắn còn tém tém đi chút, không như trước kia mỗi lần giết một con zombie cũng phải tạo ra cả biển đèn đuốc sáng rực.
Nhưng có tém như nào cũng không ngăn được tia lửa bắn khắp nơi, làm cháy không ít hoa cỏ.
Y vừa định mở miệng gợi Giang Phong nổ súng, còn không kịp lên tiếng, Giang Phong liền ầm một cái thiêu cháy ba con zombie.
Mấy con zombie đó bị bao trùm trong ngọn lửa nhưng vẫn có thể di chuyển được, chúng chạy phần phật về phía y, khiến y cũng phải trốn mệt bở hơi tai.
Hiện giờ ngoại trừ ở bên người Giang Phong, đều không có nơi nào an toàn hết.
Để không bị thiêu đến, Sở Minh Trảm đành phải đứng gần Giang Phong chút, vung vẩy đông một quyền tây một cước, đánh cả buổi cũng không chết nổi một con zombie.
Số lượng zombie thoạt nhìn rất đáng sợ, nhưng đối với Sở Minh Trảm thì chẳng tính là gì.
Đời trước y bị nhốt trong căn phòng kia, không gian thoát thân hữu hạn, cộng thêm số lượng lớn zombie mới không may bị cắn.
Với không gian rộng mở như hiện tại lại có nhiều nơi có thể nấp được, y căn bản không cần lo lắng có gì nguy hiểm tới tính mạng mình.
Ngược lại là Giang Phong nếu tiếp tục đốt lung tung như vậy, khả năng y bị thiêu chết còn lớn hơn.
Lúc này y cũng không rảnh lo tính kế Giang Phong, việc quan trọng bây giờ là phải ngăn đối phương phóng hỏa đốt vườn.
"Giang ——"
Sở Minh Trảm mới mở miệng liền bị Giang Phong đẩy lui vài bước.
Giang Phong tay trái vẫn đang điều khiển dị năng, vậy nên hắn là dùng tay phải đẩy y.
Sở Minh Trảm thậm chí còn thấy lúc Giang Phong vừa dùng sức, băng vải trên cánh tay hắn vốn là màu trắng nháy mắt hiện ra vết máu.
"Lúc này mà còn có thể mất tập trung hả, Sở Minh Trảm, tôi thấy cậu đây là chán sống rồi."
Nhưng đó chỉ là một con zombie có tốc độ hơi nhanh lao tới mà thôi, không phải y không tránh thoát được, hệ số nguy hiểm kém xa so so với mấy con zombie bị hắn thiêu chạy tán loạn kia.
Sở Minh Trảm trong lòng vứt cho một cái trợn mắt, nhưng lại không tiện nói gì.
Thứ nhất là Giang Phong cứu y không phải hại y, thứ hai là chuyện xảy ra lúc này đời trước với thân thủ của y khi ấy đúng là không tránh thoát được.
Tốc độ giải quyết zombie của Giang Phong luôn rất ấn tượng, và trình độ phá của cũng ấn tượng y như vậy.
Zombie bị thiêu chạy đến chỗ nào đốt cháy hoa cỏ chỗ đấy, đến cây trái cũng sắp bị thiêu cháy cùng.
Sở Minh Trảm: "Này..."
Được rồi, kết hoạch phế đi một tay của Giang Phong không thể thành công, nhưng để đội biết Giang Phong đã đốt cháy cả vườn trái cây ít nhiều cũng có thể gây bất lợi cho hắn.
Ngay khi trong lòng Sở Minh Trảm đang lẩm bẩm một tràng "không lỗ không lỗ", hắn trơ mắt thấy Giang Phong giơ tay phải lên như Iron Man, lòng bàn tay hướng về phía trung tâm ngọn lửa, sau đó quét một cái ——
Ngọn lửa tưởng chừng như sắp cắn nuốt hết mọi thứ tắt ngúm ngay tức thì.
Lửa chuẩn đét chỉ đốt sạch cỏ dại, còn toàn bộ cây trái cũng không bị cháy lan đến dù chỉ là một chiếc lá.
Sở Minh Trảm:...!
Giang Phong hài lòng mà nhìn lời giải của mình, thứ nhất hắn không thiêu rụi cây trái, thứ hai hắn không chạy trốn, còn kém tí nữa là thêu mấy chữ "rất ngoan ngoãn nghe lời" lên mặt.
Giang Phong ôm vết thương lùi về gốc cây mấy bước, nhưng là hắn luôn cảm thấy có gì đó sai sai.
Vừa tựa vào thân cây, Giang Phong cảm giác có thứ gì đó cộm cộm sau eo, hắn liền vươn tay chạm vào——
Tay chạm đến một khẩu súng.
Giang Phong:...!địu.
Hắn cứ thấy cái đề này sai sai ở chỗ nào mà, từ lúc phân tích đề đã có sai xót rồi.
Hắn chỉ lo phân tích ra "Không được đốt cây" với "Không được chạy trốn" trong câu hỏi, lại không để ý đến lúc Sở Minh Trảm ra đề đã đưa cho hắn một khẩu súng.
Đây là một câu hỏi vật lý rất khó, hắn chỉ lo giải một lèo theo giả thiết trên mặt phẳng trơn không có ma sát, hoàn toàn không nhìn ra đề đã cho hệ số ma sát rồi.
Và kết quả rất rõ ràng là sai từ đầu đến cuối.
Giang Phong chạm đến khẩu súng bên eo trên, cộng với yếu tố này, đề bài Sở Minh Trảm ra cho hắn nháy mắt liền trở nên thông tỏ.
Nhưng điểm thì đã bị trừ mất rồi, có hiểu đề đến mấy thì còn ích lợi gì nữa.
Phỏng chừng Sở Minh Trảm cũng không có nghĩ đến hắn sẽ dùng cách phá đề như vậy, đơ cả người, đứng yên không chút động đậy.
Tiểu Mã nghe thấy động tĩnh của Giang Phong, túi trái cây đeo trên người cũng không kịp bỏ xuống, vội vàng xông tới trợ giúp.
Nhưng vẫn là chậm một bước, lúc đến nơi trận chiến đã kết thúc rồi.
Cậu ta nhìn xác zombie cháy thành than đầy đất cùng hai người đang nhìn nhau đầy thâm tình kia, móc trái cây từ trong túi ra, xoa xoa lên áo, cắn rắc một miếng.
"Ấy ấy, em...!chỉ đi ngang qua thôi.
Các anh cứ tiếp tục, các anh cứ tiếp tục."
Nói xong liền chạy quay lại lối cũ.
Lúc này, máu trên tay Giang Phong đã thấm đẫm băng gạc, uốn lượn chảy dọc xuống cánh tay.
Nãy hắn đẩy Sở Minh Trảm một phát quá mạnh khiến miệng vết thương lại bị rách ra.
Nhưng nếu chỉ là như vậy, cũng không nghiêm trọng đến mức như hiện tại, nguyên nhân chủ yếu vẫn là là do cú dập lửa cuối cùng kia.
Việc dùng dị năng vốn là sử dụng thân thể dưới tải trọng cao, nếu bản thân có thương tích trên người, dùng dị năng sẽ làm thương thế nặng hơn, đây mới là lý do sao hắn lại chảy nhiều máu như vậy.
Kỳ thực khả năng chịu đau của Giang Phong không cao, hắn ghét bị thương, ghét sinh bệnh, ghét việc thân thể có bất cứ sự khó chịu nào.
Nhưng khó mà thấy hắn có phản ứng rõ ràng gì với sự đau đớn, vì cho dù có biểu hiện ra, dường như cũng không có nghĩa lý gì.
Hiện tại hắn bán thảm với Sở Minh Trảm, chỉ là vì hắn cần Sở Minh Trảm sinh lòng thương xót với hắn, dùng thương xót bao trùm lấy hận ý.
Mà khi hắn không cần đến sự thương hại này nữa, hắn sẽ không phải tỏ ra chút gì với cơn đau kia rồi.
Có lẽ trong mắt người thường, loại hành vi này sẽ bị dán cái mác cực kỳ thực dụng, nhưng Giang Phong lại cảm thấy, này chỉ có thể coi là một loại đam mê cực đoan.
Đến nỗi việc Sở Minh Trảm có quan tâm đến hắn hay không...!có gì phải đi đào sâu tìm tòi cơ chứ.
Cứ cho là đối phương thật sự quan tâm, thì sự quan tâm này thành lập trên hành vi "Cố ý lấy lòng thương cảm" của hắn, thì có mấy phần là thật.
Nhưng thật ra Giang Phong sẽ không bi thương vì những chuyện như "Có người quan tâm hắn không", hắn nhìn máu của chính mình rơi trên mặt đất mà chỉ nghĩ rằng không thể để lãng phí máu như này được.
Sở Minh Trảm còn không kịp phản ứng là chuyện gì đã xảy ra đã bị Giang Phong tức khắc túm lấy cổ áo ấn lên gốc cây, hai tay bị khóa trên đầu.
Tay trái Giang Phong không bị thương, vậy nên lực độ giữ cổ tay y cực lớn, nhưng không có khả năng y không thể tránh thoát được.
Mà Giang Phong không có cho y cơ hội thoát ra, y vừa động, giây tiếp theo liền cảm thấy hàm dưới ớn lạnh ——
Là vì Giang Phong đang chống họng súng dưới cằm y.
Thậm chí y còn cảm nhận được họng súng có thứ gì đó dính ướt, đó là máu của Giang Phong.
Máu chảy từ cánh tay đến mu bàn tay, lại tràn từ mu bàn tay đến trên súng, cuối cùng dính đến trên làn da y.
Quả nhiên...!Sở Minh Trảm ngửi thấy mùi máu trong không khí, ngay cả tim cũng đập nhanh mấy nhịp.
Đây mới là bộ mặt thật của Giang Phong.
Y đang bị Giang Phong nắm chặt cổ tay, nhưng cũng vì vậy nên giữa y cùng Giang Phong có tiếp xúc da thịt.
Mà dị năng của y có thể phát hiện tình trạng thân thể của người tiếp xúc cùng dưới tình huống như vậy.
Tay Giang Phong bị thương rất nặng, nếu y không dùng dị năng, chỉ để Giang Phong tự hồi phục, với điều kiện hiện giờ căn bản không thể hồi phục tốt được.
Biểu hiện rõ nhất là khẩu súng đang chống ở hàm dưới y kia.
Không giống với cảm giác súng đặt ngay trái tim y đời trước, lần đó tay Giang Phong rất vững, nhưng lúc này đây lại khẽ run lên.
Giang Phong sắp không cầm nổi súng nữa rồi.
Thật ra y sớm đã từ bỏ suy nghĩ giết Giang Phong, ngược lại y càng muốn làm cho Giang Phong què tay.
Sử dụng dị năng là phải dùng tay thuận, không dùng tay thuận đối với việc dùng dị năng khống chế khá là hạn chế.
Mà Giang Phong bị thương ở tay phải, dù cho hắn còn có dị năng hệ hỏa, giá trị của hắn trong đội cũng sẽ giảm đi đáng kể.
Zombie trong mạt thế chỉ cắn chứ không ăn thịt người, mà là chính loài người ăn thịt loài người.
Phượng hoàng bị vặt lông rồi còn không so được với gà, đừng nhìn bề ngoài hiện giờ Giang Phong có vị thế trong đội như nào, một khi ngã ngựa, không biết có bao nhiêu kẻ sẽ đến giẫm hắn một phát.
Khi ấy y sẽ nói cho Giang Phong biết chính mình có dị năng chữa trị, nói không chừng có thể chữa khỏi vết thương hoàn toàn.
Giang Phong không có lựa chọn khác, trừ phi hắn sẵn lòng tiếp tục chịu đựng kẻ khác khinh nhục, nếu không chỉ có thể dựa vào y.
Chỉ cần nghĩ đến bộ dạng khúm núm cầu xin y của Giang Phong, Sở Minh Trảm liền sảng khoái đến tim như muốn vỡ tung.
"Sở Minh Trảm," Lực độ Giang Phong dùng họng súng chống cằm y mạnh hơn một chút, "Nhìn tôi."
Sở Minh Trảm lúc này mới nhận ra khi y vừa miên man suy nghĩ, tầm mắt không biết sớm đã bay loạn đi đâu.
Giọng đối phương thực nhẹ, trầm giọng gọi tên y không ngờ lại dễ nghe vậy.
Nhưng y thích nhất vẫn là sự hữu khí vô lực trong đó, vì nó như đang mô phỏng đến ngữ khí tương lai Giang Phong ở trước mặt y cúi đầu cầu xin.
Tuy rằng thứ trên cằm y hiện tại là một khẩu súng có thể nổ tung ngay khi bóp cò, nhưng y cũng không lo lắng lắm Giang Phong sẽ thật sự ra tay.
Dù sao tiểu Mã còn ở gần đây, Giang Phong muốn giết y thật, nhất định sẽ không để cho người khác biết.
Y thu tầm mắt lại, giả bộ bộ dáng ngơ ngác nhìn qua.
Thời tiết sáng sớm khá mát mẻ, nhưng chóp mũi Giang Phong lại lấm tấm mồ hôi.
Trong tưởng tượng của Sở Minh Trảm, Giang Phong hẳn là nên biểu hiện càng tức giận hơn chút.
Đời trước vì động đến lợi ích của Giang Phong y đã ăn một phát súng xuyên tim, đời này y thật sự đe dọa tính mạng Giang Phong, Giang Phong sao có thể buông tha y.
Nhưng như hiện tại cũng không tệ, y có thể cảm nhận được Giang Phong không phải không tức giận, mà là không có sức để mà nổi giận.
Giang Phong không chỉ bị thương ở tay, mới sốt cao một thời gian dài cùng vừa sử dụng dị năng trên quy mô lớn, tất cả mọi thứ đều đang rút đi sức lực của Giang Phong.
"Anh Giang, anh làm gì vậy..." Sở Minh Trảm làm ra vẻ mặt như bị dọa sợ, nơm nớp lo sợ hỏi.
"Không làm gì cả, chỉ là muốn hỏi cậu chút," Giang Phong dùng thân súng vỗ vỗ mặt Sở Minh Trảm, "Tôi chỉ thắc mắc là, cậu sao lại không cần súng mà đưa cho tôi, cậu tốt bụng vậy cơ à?"
Lúc này nếu y lấy lý do linh tinh gì đại loại như để ý quan tâm người bệnh, với chỉ số IQ của Giang Phong hắn chắc chắn sẽ không tin, nên y lấy ra một cái cớ không chê vào đâu được.
"Thật ra tôi cũng không tốt đến vậy...!Cái chính là do tôi vẫn luôn không dám dùng súng, cầm nó trong tay cũng chỉ để trang trí mà thôi, còn không bằng đưa cho anh."
Sở Minh Trảm cảm thấy cái cớ này của y quả thực hoàn mỹ, hiện tại không dám dùng không có nghĩa là tương lai cũng không dám dùng, chừa đủ đường lui sau này cho chính mình.
Giang Phong như là không có ý kiến gì với lời giải thích này, hỏi tiếp: "Vậy trong súng chỉ có sáu viên đạn, cậu dẫn hai mươi con zombie chạy tới chỗ tôi là có ý gì."
"Tôi này cũng chỉ theo bản năng, nghĩ tới anh đang có súng trong tay, liền..."
Giang Phong nghe xong lời này, trực tiếp cười ra tiếng, "Ồ, theo bản năng à.
Bản năng của cậu còn khá lợi hại đấy, đã không bị lạc đường trong một khu vườn rộng như vậy, còn có thể xác định chuẩn xác vị trí của tôi."
"Anh Giang, anh bình tĩnh ——"
"Không thể bình tĩnh được." Giang Phong đè cả người về phía y, hai người cả nhịp thở cũng hòa lại cùng nhau, "Vì cứu cậu, tôi suýt nữa mất đi một tay, cậu bảo tôi bình tĩnh thế nào, hả?"
Gần quá...!Sở Minh Trảm nghĩ vậy.
Y lại đang bị Giang Phong chĩa súng vào, theo lý thuyết y hẳn là phải sợ hãi, nhưng bây giờ trong đầu chỉ toàn là tiếng tim đập ầm ĩ muốn chết của chính mình.
Sắc mặt của đối phương còn tệ hơn đêm bị sốt cao hôm trước, theo lý mà nói hẳn là có ảnh hưởng rất lớn đến giá trị nhan sắc.
Nhưng dù là tóc, lông mày, lông mi hay con ngươi của Giang Phong, đều là một màu đen tuyền, phác họa hình dáng mặt mày vô cùng rõ ràng.
Điều này cũng khiến cho sắc mặt Giang Phong tái nhợt hơn bình thường, càng làm nổi bật lên diện mạo hắn.
Sau đó y liền thấy Giang Phong nhíu mày, "Tỉnh táo lại đi.
Sở Minh Trảm, nay cậu sao vậy."
"Khụ, hả," Sở Minh Trảm lúc này mới nhớ tới sự nghiệp vĩ đại là phải hành Giang Phong, "Anh xem cũng không phải là tôi cố ý, nhưng việc đã như này rồi, anh Giang, anh tính xử lý như nào?"
Tay què cũng què rồi, còn có thể làm nào nữa, tùy đi.
"Ừ, nên xử lý sao giờ..."
Giang Phong thả bàn tay đang bị giam cầm của Sở Minh Trảm ra, thay vào đó dùng cái tay kia ôm eo y, nhưng cũng không có buông súng trên tay phải ra.
"Sở Minh Trảm, cậu thấy tôi là người như nào?"
Lúc Giang Phong nói lời này, cả người đều tựa lên người y, ngữ khí cũng là nhão nhão dính dính, rất khó khiến người ta không nghĩ nhiều ——
Nếu không có khẩu súng đang chĩa vào đầu y kia.
"Khuôn mặt cũng được, rất nghe lời, không ăn nhiều lắm.
Mùa đông sắp đến rồi, tôi còn có thể làm ấm giường." Sức lực vòng tay Giang Phong ôm eo y nháy mắt tăng lên, "Sở ca, bằng không như thế này, cậu nuôi tôi đi, rất là tiết kiệm chi phí đó."
Sở Minh Trảm thành công bị sốc đứng hình bởi hành vi không biết xấu hổ này của Giang Phong.
Ngay giờ phút quan trọng này bỗng nghe tiếng sột xoạt từ xa.
Một con zombie chân phải trẹo vào trong đi tập tễnh tới gần phía hai người đang nói chuyện, chắc là con này đi cùng đám mới nãy, nhưng vì bị què nên bị đám zombie bỏ lại phía sau.
Bàn chân zombie không thể hoạt động nhanh nhẹn được, nhưng ngược lại tay có thể làm được rất nhiều động tác.
Nó một đường múa may cà thọt đi qua đây, có chút cảm giác vui vẻ quỷ dị.
"Sở ca cậu xem," Giang Phong quay đầu nhìn qua, đồng cảm sâu sắc, liền bắt đầu tỏ vẻ tủi thân, "Zombie tàn tật đều sẽ bị đội ngũ bỏ lại, huống chi là tôi."
Tuy rằng cảm thấy đang bị lừa, nhưng Sở Minh Trảm rất nghiêm túc mà cảm thấy đề nghị của Giang Phong không tồi, nếu Giang Phong thật muốn y nuôi, vậy chẳng phải để y tùy ý xoa tròn bóp dẹp thế nào cũng được.
Không được không được không được, Sở Minh Trảm lắc lắc đầu, đây đều là quỷ kế của Giang Phong, y không được chạy theo mạch não của Giang Phong.
Zombie vẫn đang miệt mài lết tới.
"Sở ca, nếu muốn nuôi tôi," Giang Phong tha thiết vỗ vỗ vai Sở Minh Trảm, "Giết con zombie này cho tôi đi, đã đến lúc chứng minh cậu có thể nuôi được tôi rồi!"
Sở Minh Trảm nghiến răng, xắn tay áo muốn lao về phía con zombie kia, không phải y thật lòng muốn giết con zombie kia cho Giang Phong, y là thật sự muốn bảo trì khoảng cách với Giang Phong.
Hiện tại y thà rằng nhảy rumba cùng zombie, còn hơn ở gần Giang Phong, cũng không biết Giang Phong có ma lực gì, ở cạnh hắn đầu óc sẽ không dùng được.
"Quay lại, chạy tới chỗ nó làm gì," y chưa kịp nhấc chân lên đã bị Giang Phong giữ lại, "Ai bảo cậu đi đập nhau với zombie, không phải còn có súng ở đây sao."
Ngay sau đó khẩu súng bóp cái là nổ kia được chuyển đến tay y.
Sở Minh Trảm: "Lúc trước tôi có nói không dám ——"
"Càng không dám càng phải vượt qua, mạt thế zombie bò đầy đất lại không dám bắn, nói ra lại thành trò cười mất."
"Người đàn ông ngay cả nổ súng cũng không dám nuôi tôi thế nào đây," vừa nói, Giang Phong vừa dùng cánh tay không bị thương kia ôm cổ Sở Minh Trảm, cười đến cực xán lạn, "Sở ca, tôi cũng không để cậu phải nuôi tốn cơm tốn gạo không đâu, để báo đáp lại——"
"Hôm nay anh đây nhất định phải giúp cậu vượt qua nỗi sợ không dám nổ súng này.".