Lão Vương cùng cô nương bán thân bên cạnh chớp lấy cơ hội mà rao: "Một bát cháo một văn tiền"
"Một lượng bạc ta sẽ theo các người về nhà —"
Trầm Tranh khoanh tay, lướt mắt sang với ánh nhìn lạnh lùng.
Ta đoán lời hắn chuẩn bị nói ra chắc chẳng phải lời hay ý đẹp gì, lập tức quay sang, nhanh chóng hôn lên mặt hắn một cái.
Chuyện bỏ trốn này!
Phải hành động thật nhanh thôi!
Nói ra thì cũng kỳ lạ thật.
Từ khi ta hôn Trầm Tranh ở tiệm rèn buổi trưa, hắn không còn nói với ta lời nào nữa.
Hắn về nhà với bộ dạng ngẩn ngơ, tay xách hai lạng thịt, đẩy cửa vào là ánh mắt lập tức nhìn thẳng vào ta.
Ánh mắt đó cứ chăm chú nhìn, như muốn nói điều gì lại ngừng lại, rốt cuộc chẳng thốt ra lời nào.
Trái lại, hắn ném thịt cho Tiểu Đông: "Ngươi, đi nấu cơm.
"
Trời ơi, đó là thịt! Ta không dám để Tiểu Đông phí phạm món ngon, liền cắt đôi ra, một nửa treo lên xà nhà để mai dùng, nửa còn lại sẽ làm món xào.
Tiểu Đông lập tức lấy một chút, bảo sẽ mang về cho mẫu thân mình.
Hắn vừa đi, cái sân nhỏ vừa náo nhiệt đã trở nên im ắng hẳn.
Ta và Trầm Tranh ngồi đối diện nhau.
Trên bàn có một đĩa rau xanh và một đĩa thịt xào nhỏ.
Không biết hắn nghĩ gì, nhưng chỉ gắp rau, đầu đũa chỉ đi vòng quanh đĩa thịt.
Hắn không ăn, ta cũng không dám động đũa.
Ta sợ hắn bắt ta trả lại mười chín lượng bạc, chọc giận hắn rồi lại bảo ta trả thêm tiền thịt thì khốn.
Thế là ta cũng chỉ ăn rau.
Lần thứ ba ta đưa đũa ra gắp rau, Trầm Tranh khẽ "chậc" một tiếng.
Tiếng rất nhỏ, nhưng ta nghe thấy.
Ta ngước lên nhìn hắn, hắn cũng ngước lên nhìn ta.
Cả hai cách nhau qua chiếc bàn nhỏ rộng hai thước, im lặng đối diện đầy kỳ lạ.
Không phải ta dễ bị lóa mắt vì xuất thân nhà nghèo, chỉ là Trầm Tranh, thật sự! khá đẹp trai.
Đôi lông mày sắc sảo, sống mũi cao, ngay cả đôi môi khẽ mím lại cũng mang một nét nghiêm nghị xa cách.
Tựa như vị tướng quân trẻ tuổi trên sân khấu, vung đao múa kiếm.
Dù má phải có vết sẹo đáng sợ, nhưng cũng chẳng thể che mờ đi ánh mắt sáng rực của hắn.
Giây phút ta và hắn chạm ánh mắt, tim ta đập mạnh một cái.
Ta hỏi hắn: "Ngươi nhìn cái gì?"
Ánh mắt Trầm Tranh hạ xuống hai phân, dừng lại trên đôi môi đang mấp máy của ta.
Hình như hắn định nói gì đó, nhưng lại im lặng, chỉ gắp hai miếng thịt cho vào bát của ta.
Thịt đã được gắp vào bát, ta không ăn thì phí, thế là ăn cùng với cơm.
Chưa kịp nhai nuốt, lại có thêm hai miếng thịt nữa vào bát.
Vậy thì!
Ta không khách sáo nữa.
Ta nói: "Ta có thể để đệ đệ thử một miếng không?"
Trầm Tranh chưa kịp nhai xong miếng cơm, nhìn ta với đôi má căng phồng.
Ta chỉ về linh đường: "Ta dâng cho đệ ấy một miếng thịt được không?"
Trầm Tranh đứng dậy vào nhà, tìm ra một chiếc đĩa nhỏ đưa cho ta.
Bàn tay hắn vì thường xuyên rèn sắt mà khớp ngón to lớn, lòng bàn tay và đầu ngón tay dày lớp chai sần, mu bàn tay còn có dấu vết bỏng.
Dường như hắn đã quen với điều đó, ngay cả khi vết thương rỉ m.
á.
u cũng chẳng kêu đau.
Khoảnh khắc ấy, trong lòng ta chợt thoáng chút rung động.
Thật sự, giờ đây trong căn nhà này, ngay cả người đã khuất cũng ăn ngon hơn hắn.
Ta đặt miếng thịt từ bát mình vào đĩa nhỏ, vừa định đứng dậy thì bị Trầm Tranh giữ vai ngồi lại.
Trời tối dần, ánh trăng bạc hiện lên, phủ một sắc tối nhạt nhoà quanh mọi vật trong sân.
Trầm Tranh với bàn tay to rộng cầm chiếc đĩa nhỏ, từng bước đi về phía linh đường, nơi ngọn đèn trường minh đang cháy.
Bóng dáng cao lớn của hắn lắc lư in lên vách tường, ta thấy hắn thắp một nén hương cho Tiểu Sơn.
Đêm đến, khi ta ngủ, ta mơ một giấc mộng hỗn loạn vô cùng.
Khi thì thấy phụ mẫu gọi ta dẫn đệ đệ chạy mau, khi lại thấy con trâu kéo cày nhà ta chảy nước mắt nhìn ta, rồi thì ba gian nhà ngày xưa đều đổ sập, trưởng tỷ mặc gấm vóc, ngồi trong kiệu đi ngang qua đống đổ nát.
Ta kéo Tiểu Sơn đuổi theo trưởng tỷ, nhưng chạy mãi vẫn không đuổi kịp.
Nhìn lại phía sau, Tiểu Sơn đã thực sự qua đời.
Ta quá đau lòng, ôm lấy đệ ấy mà khóc nức nở.
Dường như dồn hết sức lực, nhưng vẫn chẳng tìm được chút hy vọng nào, chỉ có thể hết lần này đến lần khác gọi tên đệ ấy.
"Tiểu Sơn ——"
"Tiểu Sơn ——"
Trong mơ, đệ ấy gầy đến chỉ còn lại da bọc xương, ta xót xa ôm chặt đệ ấy vào lòng, xoa nhè nhẹ lưng đệ.
Dần dần, Tiểu Sơn trở nên khỏe khoắn hơn, cơ thể cũng rắn rỏi thêm, chiều cao cũng tăng lên không ít.
Ta mừng rỡ cười tươi, chẳng thể nào vui hơn được.
"Tiểu Sơn" lại khàn giọng gọi ta: "Tiểu Thảo…"
Ta choàng tỉnh mở mắt, phát hiện mình đang ôm cổ Trầm Tranh.
Trán kề trán, chóp mũi chạm chóp mũi, hơi thở của cả hai quyện vào nhau, chẳng phân biệt được đâu là của ta hay của hắn.
Hiển nhiên, "Tiểu Sơn" mạnh khỏe trong giấc mơ kia chính là Trầm Tranh.
.