Lan Y Ninh ngủ khoảng chừng 20 phút, tự dưng cơn buồn tiểu khơi trào trong cơ thể, Lan Y Ninh đành phải mang vẻ mặt u sầu thức giấc.
Mắt cô mở còn không lên nổi, cứ mơ mơ màng màng đi đến phòng vệ sinh.
Chuẩn bị tuột cái quần nhỏ ra, thì động tác khựng lại, Lan Y Ninh phát hiện cuộn giấy trong nhà vệ sinh đã hết.
Cô thở dài, lết lết cái thân thể đang buồn ngủ mình đi ra ngoài.
Cuộn giấy cũng may mà lúc sáng cô có đi mua thêm rồi, nên giờ chỉ cần đi đến cái tủ gỗ nhỏ ở phòng bếp, và lấy cuộn mới là được.
Đi đến phòng bếp, Lan Y Ninh lấy ra cuộn giấy vệ sinh mới, vì quá buồn tiểu, nên cô rẽ sang nhà vệ sinh ở ngay trong phòng bếp.
Trong căn hộ này, tuy diện tích khá nhỏ, nhưng lại chia ra rất nhiều phòng.
Ba phòng ngủ đều có đủ ba nhà tắm, nhà vệ sinh.
Phía ngoài gần phòng bếp, cũng có thêm một phòng, chỉ là kích thước nhỏ hơn một xíu, đủ để chứa cầu tiêu và chứa đủ thêm bồn rửa tay nhỏ.
Giải quyết nỗi phiền trong người xong, tự dưng Lan Y Ninh bừng tỉnh, không còn muốn ngủ trưa nữa, thay vào đó, cô thấy miệng lưỡi hơi nhạt nhẽo, muốn kiếm cái gì đó ngọt ngọt để ăn.
Vừa hay nhớ đến pudding trong tủ lạnh, món ngọt này chủ yếu là cô làm để dụ ngọt Điền Vu Lang, cho nên một lần, cô làm đến mười mấy ly pudding.
Mình chỉ ăn ké một ly, chắc sẽ không hao tổn gì đâu nhỉ?
Mắt đảo qua đảo lại, môi cười mỉm, vẽ thành đường cong nhỏ, vẻ mặt cô lúc này hết sức là gian xảo.
Rõ là đồ mình tự làm, vậy mà chẳng khác nào mình đang lén đi ăn vụng đồ của người ta vậy.
Bước chân thập thò, đầu rụt cổ, Lan Y Ninh hí hửng lại hồi hợp mở tủ lạnh ra, cái ngăn mát chia làm ba phần.
Phần trên cùng là có nâp đậy, chủ yếu là để đựng trái cây, nhưng mà Lan Y Ninh thu dọn trái cây xuống hộc cuối cùng, còn ngăn trên thì cô đựng mười mấy ly pudding vàng ngọt.
Cầm trên tay hũ pudding, Lan Y Ninh mở nắp, hít hít mùi thơm của nó.
Đúng là tay nghề của cô quá xuất sắc, làm món nào cũng nhất cả.
Mặt trên thì láng mịn, màu vàng nhạt nhưng hết sức hấp dẫn, Lan Y Ninh thèm muốn, nuột ực nước miếng, nhanh chóng cầm lấy muỗng nhỏ múc một miếng.
Vừa bỏ vào miệng, miếng pudding như tan bên trong, vị ngọt thanh dịu không hề gắt, mùi thơm của sữa bò càng kích thích vị giác hơn nữa.
Chỉ khiến cho người ta cảm giác ăn mãi không ngán.
Lan Y Ninh liên tục múc hết muỗng này rồi tới muỗng khác, khi đến phần đáy cuối cùng, lớp caramen vàng nhạt màu hổ phách chảy ra, ăn kèm thêm chút nhân pudding sữa trứng.
Cô nhắm mắt hưởng thụ sự kết hợp tuyệt đỉnh này.
Vừa ăn, đầu vừa đung đưa trên cần cổ, nét mặt thích thú y như là trẻ con.
Ăn xong ly pudding, Lan Y Ninh liếm nhẹ vành môi, hai môi bụm lại rồi bật ra, tiếng "Bốc" vang nhẹ lên.
Còn tính ăn thêm ly khác nữa, nhưng suy đi nghĩ lại, lý trí vẫn là kéo cô trở về, cô xua tay lắc đầu chẳng dám ăn tiếp.
Hiện tại cũng xem như là đã thoã mãn được cơn thèm ngọt của cô.
Lan Y Ninh hài lòng cười mỉm, tay xoa bụng nhỏ, cằm hất lên, dõng dạc đi về phòng ngủ của mình.
Lúc nãy đang trong cơn mê ngủ, Lan Y Ninh mắt nhắm mắt mở đi tới phòng bếp, cô nào có để ý đang có vị huynh đài nằm chình ình ngay ghế sô pha.
Khẽ đưa mắt nhìn bóng dáng cao ráo của Điền Vu Lang, thấy cậu nằm chen chúc trên chiếc ghế sô pha nhỏ, kích cỡ người quá cỡ, trông rất chật vật.
Lan Y Ninh chẳng hiểu có lực hút nào đó, khiến cô tò mò đi tới bên ghế sô pha.
Có lẽ là muốn ngắm nhìn hình ảnh thân người cao lớn nằm ngủ trên ghế.
Thấy Điền Vu Lang đã ngủ say, khuôn mặt mỹ nam hoàn mỹ từng đường nét, quả thực, chính cái khuôn mặt này, ngay lần đầu gặp mặt trực diện tại bệnh viện, Lan Y Ninh đã thật sự mê mẩn cái vẻ đẹp hảo soái của cậu.
Lan Y Ninh bẽn lẽn đi đến ghế sô pha, sau đó cô ngồi khụy gối xuống cạnh ghế, ánh mắt cô chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Điền Vu Lang.
Cô vô thức đưa tay lên, ngón tay thon nhỏ khẽ vẽ theo đường cong mũi của Điền Vu Lang.
Rất cao, lại còn thon gọn, mịn màng, chút mụn đậu đen trên đầu mũi, vốn không hề xuất hiện trên da mũi tinh tế của cậu.
Nước da của Điền Vu Lang là da màu đồng, nhìn rất khoẻ khoắn, săn chắc, quả là phù hợp với dáng người cao lớn, đầy cơ bắp mà cậu có.
Lan Y Ninh vuốt dọc xuống cánh môi mỏng, cô chạm nhẹ lên bờ môi, hơi thở nồng ấm từ hai lỗ mũi cậu thông ra ngoài, vừa hay chạm đến ngón tay đang tinh nghịch của cô.
Giác quan và xúc giác của Lan Y Ninh rất nhạy cảm, chỉ cái thổi nhẹ cũng đủ làm cô thấy nhồn nhột.
Cô khẽ cười một tiếng, thấy bộ dáng yên tĩnh nãy của Điền Vu Lang, cô cảm thấy có chút đáng yêu, khác hẳn với vẻ ngạo mạn lúc tỉnh táo.
Cứ ngoan ngoãn thế này có phải tốt không chứ! Lan Y Ninh cũng lười phải đối phó và chống đỡ mấy câu độc mồm độc miệng từ cậu.
Tay chuẩn bị rút về, thì lại có bàn tay khác nắm lấy, còn là bàn tay to gấp đôi tay của cô.
Bất ngờ Điền Vu Lang mở mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào con người đen láy của Lan Y Ninh.
Cô bị hành động này của cậu doạ sợ, kêu lên một tiếng, xém ngã người ra phía sau.
Điền Vu Lang bất tri bất giác ngồi thẳng người, tay vẫn nắm chặt tay cô, sau đó dùng lực kéo Lan Y Ninh, khiến cô ngã ngồi vào lồng ngực cậu.
Quên mất cái chân đang bị què, Điền Vu Lang tập trung hết mọi chú ý dồn lên người Lan Y Ninh, ánh mắt tỉ mỉ nhìn sâu vào đôi mắt hạnh đen láy của cô.
Lại di mắt xuống cánh môi đang mấp máy hé mở, như có như không khiêu khích tâm tình Điền Vu Lang, thúc ép cậu hôn lên nó, vuốt ve nó, và mạnh dạn hơn là ngậm lấy nó.
Lan Y Ninh cũng chỉ là trạch nữ mới trải sự đời, nên khi nhìn thấy khuôn mặt Điền Vu Lang chỉ cách mình có 5cm, cô vội xấu hổ, hai tai đỏ bừng bừng.
Có điều, cô cũng đã qua cái tuổi để mà mộng mờ rồi, rất khác biệt so với những nữ sinh tuổi 16, 17 mới lớn.
Vả lại nhớ đến mục đích thật sự của mình, Lan Y Ninh cắn răng đè ép sức nóng rừng rực ở hai bên má và hai mang tai của mình, cố gắng phải trấn tĩnh cảm xúc thật tốt.
Kiêu ngạo diễn vai cô gái từng trải, chực chòng nhìn thẳng vào cặp mắt đang dò soát của Điền Vu Lang.
Thấy Lan Y Ninh không phản kháng, cũng không có ý định muốn tách khỏi người cậu, cậu ngẫm nghĩ sâu xa đôi chút, hồi sau mới nói ra nghi vấn xuất hiện trong đầu của mình:
- Chị...!Thích tôi sao?
#Xíu_Xíu.