E hèm, tại sao cậu lại giữ mấy quyển sách này của tôi?
Thiếu nữ trẻ tuổi đỏ mặt xấu hổ, tay che mặt lên tiếng.
Ngồi đối diện thiếu nữ là thiếu niên đầy vẻ chín chắn.
Bị người nhỏ tuổi bắt tại trận và hỏi tội, Lan Y Ninh yếu thế, đôi mắt rưng rưng xấu hổ, cúi thấp đầu không dám nhìn Điền Vu Lang trước mặt.
Tình cảnh lúc này, khác gì phụ huynh đang tra tội con cái vì cái tội dám xem sách người lớn!
Cơ mà...!cô rõ lớn hơn Điền Vu Lang, lý gì cô luôn cảm thấy có phần yếu thế và thấp cổ bé họng khi đứng trước mặt cậu như vậy?
Thiên đạo ở đâu? Nhân lý ở đâu?
Sao Lão Thiên Gia lại bất công đến vậy, đáng nhẽ phải chuyển cho cô khí sắc chị đại mới hợp lý cơ chứ!
Quay về thời gian khoảng chừng năm phút trước, Lan Yên Ninh tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang nằm trên giường ngủ.
Nhìn đến đồng hồ báo thức trên cái bàn nhỏ cạnh giường ngủ, lại giật mình khi thấy thời gian đã trễ, bây giờ đã là 9 giờ tối.
Cô vẫn nhớ rõ, trước lúc mình ngủ, chính mình còn đang sấy khô tóc.
Thời gian lúc đó cũng chỉ tầm chiều 5 giờ hơn.
Gõ vào đầu mình vài cái, thật ngốc, đang sấy tóc mà vẫn có thể ngủ được, thật không còn gì để nói đến.
Lan Y Ninh trở mình ngồi dậy, mấy ngày vừa qua cô thường thức khuya để viết bản thảo.
Lần nào cũng mang theo trang thái mỏi mệt đi làm việc.
Muốn ngủ nhưng lại chẳng dám ngủ.
Cũng may mà hôm nay cô đã hoàn tất xong hết bản thảo, chỉ vỏn vẹn một tuần lễ.
Gửi tài liệu cho chị biên tập Lý Hàm xong, cô dự định sẽ tắm rửa cho thoải mái, ăn một chén cơm thịt bò nóng hổi, và sau đó sẽ lên giường ngủ đến trưa ngày mai.
Nào ngờ giữa kế hoạch có chút đứt đoạn.
Điền Vu Lang chủ động đến tìm cô, còn chủ động sấy tóc cho cô nữa.
Mọi quá trình diễn ra nhanh đến mức cô còn chưa kịp tải về não bộ.
Trái tim lại tiếp tục rung động, chỉ là bây giờ cô không còn dám mở lời trước.
Cô vẫn còn mang tâm lý lo sợ, lỡ như Điền Vu Lang vẫn còn đang ghét mình thì phải làm sao bây giờ?
Mang tâm trạng rối rắm trong lúc được Điền Vu Lang ôn nhu sấy khô tóc.
Ngồi căng thẳng được vài phút, Lan Y Ninh bị sự dịu dàng của cậu làm cho đắm chìm, ánh mắt nặng nề vô thức nhắm lại, chẳng hiểu sao mà cô cứ có cảm giác an toàn, và tin chắc rằng Điền Vu Lang sẽ đỡ mình, cho dù mình ngủ quên đến mức té ngã xuống sàn.
Cứ thế từ 5 giờ hơn lúc chiều, Lan Y Ninh đã ngủ đến 9 giờ tối.
Cơ thể ngủ dậy sau một giấc thoải mái, như được nạp đầy năng lượng sống, cả người sảng khoái hẳn ra.
Lan Y Ninh giang hai tay lên trần nhà, sau đó duỗi thẳng cơ người ra.
Miệng nhỏ dùng sức há to ngáp thật đã.
Miệng đang há to ngáp, thì bất thình lình cửa phòng bật mở ra, Điền Vu Lang mang theo vẻ mặt đầy xem thường cái hành động không chút thùy mị này của cô.
Cô cũng cảm nhận được cái nhìn này của cậu.
Bản thân biết điều, vội đưa tay che miệng mình lại, hai má đỏ hồng, cô thấp giọng lên tiếng:
- Xin lỗi, chị ngủ quên mất.
- Đúng là con lợn lười biếng.
Nhắc đến từ "lợn", Điền Vu Lang chợt nhớ đến việc Lan Y Ninh muốn giảm cân, sợ cô nghe thấy rồi nhạy cảm.
Cậu khẩn trương sửa lời lại:
- À không, chị không phải lợn, làm gì có lợn nào ốm như chị cơ chứ, đúng là không nên so sánh chị với lợn.
Đúng hơn chị là cô gái ham công tiếc rẻ sức khoẻ mới đúng!
Điền Vu Lang càng nói càng bị lấn cấn gì đó.
Ngày thường cậu giao tiếp tốt lắm cơ mà, bây giờ chỉ là cậu nói liên quan đến việc tránh chữ "lợn" thôi, thế cũng làm không ra hồn.
- ????
Chỉ có mỗi Lan Y Ninh ngỡ ngác chẳng hiểu vấn đề gì cả.
Cô chỉ thấy hôm nay Điền Vu Lang khác người hay sao á, cứ thích nhắc đến từ "lợn", chẳng lẽ hôm nay cậu đặc biệt thích ăn thịt heo?
Điền Vu Lang tặc lưỡi một tiếng, bỏ qua cuộc đối thoại ngu ngốc này, chân bước chậm rãi đến mép giường của Lan Y Ninh.
Từ trong chăn mỏng, Lang Y Ninh bị Điền vu Lang kéo ra, chân đang được phủ ấm bị kéo ra đột ngột, đang mùa hè nên cô thường xuyên bật máy lạnh trong phòng ngủ.
Gió lạnh bất ngờ truyền đến, cô run chân nhẹ lên, Điền Vu Lang tinh mắt nhìn thấy, tay nhanh chóng bấm nút làm giảm nhiệt độ máy lạnh.
Nhiệt độ tăng cao, không còn hơi lạnh, Điền Vu Lang lôi hai chân của Lan Y Ninh và đặt buông thả xuống mép giường.
Cô chớp mắt vài cái khó hiểu, giây sau cảm nhận được dưới chân có một đôi dép, Điền Vu Lang ngồi quỳ trên sàn, ngay dưới chân Lan Y Ninh.
Cậu cầm lên bàn chân nhỏ bé của cô, trong đầu bắt đầu suy tư, "Tại sao lại có người có thể có bàn chân nhỏ đến vậy? Còn chưa dài bằng một gan tay của mình."
Lòng bàn tay nóng hơi nhiệt của cậu đụng đến lòng bàn chân cô, cô chịu nhột rất kém, nên chưa gì miệng đã cười khẽ thành tiếng, chân rụt lên cao.
Nhưng Điền Vu Lang nhanh tay hơn, cậu bắt lấy bàn chân nhỏ, sau đó không nhanh không chậm xỏ đôi dép lông đi trong nhà của cô vào.
Khi không được Điền Vu Lang ân cần đối xử như công chúa, Lan Y Ninh hơi xấu hổ, hai mang tai đã sớm nhuộm màu đỏ rực chói loá.
Trông thấy cô đỏ mặt vì mình, Điền Vu Lang cảm thấy rất hài lòng vui vẻ.
Ngón tay đưa tới, nhẹ nhàng vuốt nhẹ vành tai mỏng manh của cô.
Chỗ đấy cũng là điểm nhạy cảm của phái nữ, Lan Y Ninh rụt cổ, tránh đi những ngón tay đầy khớp xương xinh đẹp kia.
Lan Y Ninh nhỏ giọng, dịu dàng lên tiếng:
- Cảm ơn.
Người khác nếu như vừa ngủ dậy, 90% âm giọng sẽ bị thay đổi, là Điền Vu Lang, thì hẳn lúc này giọng đã trở nên khàn đặc, còn người khác thì cũng hơi khàn, có người còn mất cả tiếng, bởi vì lúc ngủ, cổ họng nhiều làn hơi khô, tỉnh dậy sẽ phát hiện chính mình bị đau cổ, khó nói chuyện.
Có điều, trên đời này vẫn còn có trưởng hợp đặc biệt.
Lan Y Ninh vừa ngủ dậy, giọng nói của cô vẫn ngọt ngào như mọi lần.
Có khi còn mang theo âm điệu làm nũng.
Rất đáng yêu, hệt tiếng mèo con kêu đầy ngọt ngào.
Mới vừa ở bên trong phòng ngủ, Điền Vu Lang hết mực nuông chiều Lan Y Ninh, cô còn tưởng cậu đã đổi tính, bắt đầu có cảm tình với cô.
Nào nghĩ đến, chỉ cần cô bước ra khỏi cửa phòng và đi đến phòng khách, một sự việc tra khảo đầy gắt gao đang chờ đợi cô.
Đã thế người phỏng vấn cô không ai khác chính là tiểu mỹ nam vừa tốt tính kia.
Dụ dỗ thành công Lan Y Ninh đi theo mình, trong đầu Điền Vu Lang bắt đầu suy tính, lát nữa nên nói gì với cô đây?
Cậu phải làm sao để cho Lan Y Ninh thấy được sự uy nghiêm của một người đàn ôn sức dài vai rộng, tinh lực dồi dào, đặc biệt chính là ở phương diện trên giường ngủ.
Mấy nam chính viễn tưởng trong tiểu thuyết sắc tình gì đó, vốn không thể so sánh được với cậu đâu nha.
Tuy chưa từng rút kiếm săn mồi trong hang động, nhưng Điền Vu Lang cực kỳ tự tin đến khả năng của mình.
Người ta mà có bảo cậu là kẻ thích tự luyến thì cũng chẳng sai gì cả.
#Xíu_Xíu.