Sáng ngày hôm sau, Lan Y Ninh nhức mỏi khắp người, ánh mặt trời chiếu thẳng vào sâu đôi mắt mờ mờ của cô.
Cô theo băn năng mà nhíu mày, thử cử động cơ thể một chút, nào ngờ dưới bụng ầm ĩ lên cơn đau nhức.
Đặc biệt là ở eo cô, nó như muốn đứt lìa ra khỏi người cô vậy.
Trong tiểu thuyết nói quả không sai, đêm đầu tiên quá mức đau đớn rồi, đã thế sức lực của Điền Vu Lang không phải dạng vừa.
Cả đêm bị cậu lăn lộn qua lại, cô mệt đến mức chân tay nhấc lên còn chẳng nỗi.
Lan Y Ninh rít lên vài tiếng kêu đau.
Đúng lúc này, phía ngoài cửa âm vang tiếng dép bước đi lẹp xẹp.
Giây sau cửa phòng mở ra, Điền Vu Lang nhanh chân tiến vào bên trong.
Tầm nhìn của Lan Y Ninh vẫn còn hơi mơ màng, vẫn chưa nhìn thấy rõ Điền Vu Lang, đến khi cậu đi tới mép giường, tay vuốt một bên má của Lan Y Ninh.
Rồi cậu cúi đầu hôn lên trán của cô, thì thầm bên tai mà nói:
- Dậy rồi à, người có đau lắm không?
Nhờ cậu nhắc nhở, Lan Y Ninh bừng tỉnh, hai bên má toả ra hơi nóng rực lửa, xém chút là bóc khói.
Cô đỏ mặt, bụm môi, mắt chớp chớp nhìn cậu, dù đã thành công tiến tới bậc thềm từ thiếu nữ thành người phụ nữ.
Nhưng Lan Y Ninh vẫn giữ cho mình chút ngây thơ thuần khiết.
Mắt sáng long lanh nhìn thẳng vào đôi mắt ôn nhu của cậu.
Lan Y Ninh lắc đầu liên hồi, môi mấp máy mà nói:
- Không đau, không hề đau chút nào cả.
Dù cho cô lắc đầu, Điền Vu Lang vẫn ngầm định không tin, rõ ràng đêm qua cô kêu rống rất thảm thiết, nói không đau thì là dối lòng rồi.
Lại nghĩ, Lan y Ninh hẳn là đang lo lắng cho mình, sợ mình nghĩ nhiều nên cô mới không chịu nói.
Điền Vu Lang trong lòng ấm áp, cậu xốc người cô lên và bế đi vào phòng tắm.
Lan Y Ninh giật mình, theo bản năng vòng tay qua sau cổ của cậu, sau đó cô lại phát hiện, mình vẫn còn chưa mặc lại quần áo, cứ thể cả cơ thể bại lộ ra trước mắt cậu.
Cô sợ hoảng hồn, vội la lên và lấy tay che lại.
Khác với dáng vẻ e thẹn của Lan Y Ninh, Điền Vu Lang đưa mắt nhìn xuống, trần trụi nhìn dáng người kiều nộm của cô.
Cậu nhếch mép cười nói:
- Đã thấy hết rồi, còn che làm gì....?
- Nhưng hôm qua chúng ta không có bật đèn.
Cô gái nhỏ vô ý nói một câu, nào ngờ lại làm dấy lên bản tính xấu xa đầy đen tối của chàng thanh niên cao ngạo.
Điền Vu Lang xoay người, đặt cô lại trên giường.
Được giải thoát, Lan Y Ninh mừng rỡ khôn siết, vội kéo chăn che cơ thể đầy vết ái muội xanh đỏ trên người.
Giây trước còn đang vui mừng, giây sau liền bị dập tắt.
Điền Vu Lang mạnh mẽ giành lấy cái chăn của cô, sau đó cậu đè lên thân thể mềm mại, hai bắp đùi trong kiềm chặt hai bên eo Lan Y Ninh, khiến cô không có đường để thoát.
Cậu cúi thấp người xuống, hơi thở nồng ấm phả vào khuôn mặt trắng hồng tinh tế của Lan Y Ninh.
Mới ngủ dậy còn chưa đánh răng, Lan Y Ninh rất sợ miệng mình sẽ có mùi hôi, cô gấp rút đưa tay lên che miệng.
Hiểu rõ hành động này của cô, cậu khẽ cười trêu chọc, sau đó còn cố ý mang âm điệu dụ dỗ mà nói:
- Nếu em muốn làm lúc trời sáng, vậy thì vừa hay, chúng ta tiếp tục làm.
Nói xong, Điền Vu Lang cũng không quên dùng tay chỉ xuống chỗ sưng phồng của mình.
Lan Y Ninh nương mắt nhìn theo, cô rùng mình chợt nhớ tới ngày hôm qua, nơi đó của cậu rất to, còn to hơn cả bàn tay của cô.
Chợt nhớ đến cuộc đối thoại giữa Điền Vu Lang với bạn gái cũ của cậu.
Chính cô gái đó còn trách mắng Điền Vu Lang không lên được, nhưng mà bây giờ thì sao chứ, cáu gì không lên được, rõ là lên rất nhanh còn là cao thẳng mà ngóc đầu.
Lan Y Ninh tức giận mấy lời lừa người từ miệng bạn gái cũ của Điền Vu Lang.
Cô vô thức mím môi nói nhỏ:
- Rõ ràng cậu yếu sinh lý, tại sao chưa gì mới sáng sớm đã chào cờ?
- Cái gì? Ai bảo em là tôi yếu?
Tôn nghiêm của đàn ông dễ bị đổ vỡ nhất chính là khi nhắc gì đó liên quan đến việc giường chiếu.
Tin gà tin vịt ở đâu ra, mà Lan Y Ninh lại có thể nghĩ mình không lên được?
Điền Vu Lang nghiến răng, sắc mặt âm u đen tối.
Đưa tay bóp mặt Lan Y Ninh, cậu lạnh giọng dò hỏi:
- Là kẻ nào nói với em là tôi không thể.
- Thì...!thì...
-
Lan Y Ninh ấp úng không dám nói ra sự thật, có điều dưới sự chèn ép của đương sự, Lan Y Ninh yếu thế, đầu rụt cổ như con rùa nhát cấy, rồi đành nói ra sự thật:
Là bạn gái cũ của cậu, chị lần trước có đi ngang qua phòng, vô tình nghe được cô ấy chia tay cậu vì lý do đó.
Điền Vu Lang nhấc một bên chân mày, cặp mắt sắc bén đầy âm trầm nhìn cô.
Cuối cùng là cậu nhéo cái chóp mũi nhỏ xinh của cô.
Cợt nhả nói:
- Bậy bạ! Được rồi, nếu em không tin thì thử xem.
Lan Y Ninh ngây ngốc hơn nửa ngày rồi mới chịu hiểu lời mà cậu vừa nói.
Chỉ là đến lúc hiểu, thì cơ thể cô đã bị cậu ôm ấp, bờ môi ấp nóng của cậu di chuyển từng vị trí trên cơ thể mình.
Dây dưa một buổi sáng, Lan Y Ninh không còn sức sống dựa hẳn lên lồng ngực cứng cáp của Điền Vu Lang.
Cậu chiều chuộng vỗ vỗ tấm lưng trần mịn màng ấy.
Còn mười phút nữa là đúng 12 giờ trưa, Lan Y Ninh bắt đầu cảm thấy hơi đói bụng, cô cử động thân người, làm nũng nói:
- Ai nha, chị đói bụng quá rồi.
- Được rồi, để tôi đưa em ra ngoài.
Điền Vu Lang trước đó hành sự xong, cậu rất cẩn thận lau chùi cơ thể nhầy nhớt của cô, chỉ có quần áo là cậu không muốn mặc vào giúp cô.
Thấy cô đã đói bụng, lại nhìn thấy cô chẳng còn sức lực để ngồi dậy mà mặc quần áo vào.
Thôi thì chỉ đành để cho Điền Vu Lang chu đáo mặc lại hộ cô.
Lan Y Ninh sớm đã chẳng còn nhận thức gì nhiều về mình bị loã thể, cô để im cho cậu muốn làm gì thì làm, tùy ý đem cô bọc vào trong áo quần mùa hè.
Nhanh chóng đưa công chúa nhỏ đi đến phòng bếp, Điền Vu Lang để cô ngồi im trên ghế, vì mới trải qua đêm đầu tiền, lại còn rất cuồng nhiệt, khi nãy cậu đã bôi không ít thuốc mỡ lên cho cô, có điều chỗ đó nhìn vào vẫn sưng đến mức đáng thương.
Điền Vu Lang lót cái gối đệm êm ái đặt trên ghế ăn, nhẹ nhàng để Lan y Ninh ngồi lên.
Không hề bị đau nhức, Lan Y Ninh thoải mái ngồi lắc lư trên ghế, miệng cười vui sướng, hai má đỏ nhuận thuận rất đáng yêu.
Còn Điền Vu Lang thì đi đến lò vi sóng, cậu đã đặt sẵn đồ ăn nhà, bây giờ chỉ cần hâm nóng lại ăn được ngay.
Có điều trong lòng cậu vẫn có chút khó chịu, vì từ ngày hôm qua cho đến giờ, cậu toàn ăn đồ ăn bên ngoài, muốn thử tay nghề của Lan Y Ninh mà lại không được.
Cậu thèm đến mức phát điên rồi.
Nhưng mà ai bảo cậu dễ mềm lòng trước cô cơ chứ, sợ cô đang mề mỏi trong người, bắt cô đứng lên nấu ăn cho cậu, cậu cũng có chút không nỡ hành hạ thể xác của cô.
Điền Vu Lang tự ngẫm chính bản thân mình đúng là mẫu người bạn trai quá lý tưởng, Lan Y Ninh có được cậu thì hẳn phải là nhờ phúc ba đời nhà cô.
Mắc cười làm sao, chính bản thân Điền Vu Lang cũng không nghĩ là mình lại tự vả mặt thêm lần nữa.
Miệng bảo không muốn hành hạ thể xác của cô, nhưng thực ra chính cậu từ đêm qua và cả sáng nay đã đem cô lặn lộn trên giường, hại cô toàn thân nhức mỏi, đặc biệt là ở phần eo, còn tay chân cũng rất tội nghiệp, như muốn rụng rời khỏi cơ thể vậy.
Nếu Lan Y Ninh mà biết được "ý tốt" Điền Vu Lang đối với mình, hẳn là cô sẽ dùng ánh mắt khinh bỉ mà nhìn cậu.
Miệng của đàn ông, nhất là người bị thú dữ xâm chiếm, quả thực không đáng tin chút nào cả.
Ăn xong bữa cơm lót dạ, Lan Y Ninh đã thấy hơi căng bụng, đưa tay sờ vào vòng eo của mình, cô cảm thấy nó hơi mềm, chắc chắn là do mỡ.
Cô buồn bã, miệng lẩm bẩm nói:
- Lại mập nữa rồi.
Điền Vu Lang đang gọt trái cây cho cô ăn, tai thính nghe thấy lời cô nói, cậu giật mình, tay cầm dao bất cản xẹt một đường lên ngón tay trỏ của cậu.
Cậu bị đau nhưng không kêu than một tiếng, chỉ một mực đi tới chỗ của Lan Y Ninh, rồi hắng giọng nói:
- Không được giảm cân!
Tự dưng cậu quát nhẹ với cô, cô ngớ mắt ngước lên nhìn, khó hiểu hành động vô lý này, cô đang tính lên tiếng phản bác, nào ngờ tầm mắt dừng ngay cái ngón tay đang chảy máu như thác của cậu.
Cô sợ điếng người, nhanh chóng đứng dậy, nắm lấy bàn tay bị thương đó, nhìn ngón tay trỏ bị xước một đường máu, cô theo thói quen mà ngậm lấy nó để hút máu.
Cái lưỡi mềm ấm truyền xúc cảm đến ngón tay mình, Điền Vu Lang cả kinh, mắt trợn to nhìn hành động này của cô.
Sau đó lại bắt đầu hứng thú mà hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt này của mình.
Thấy sắc mặt của Điền Vu Lang vô cùng tươi tỉnh, đáy mắt ẩn ý cười, chợt Lan Y Ninh nhận ra hành động thất thố này của mình, cô vội vàng nhả ngón tay cậu ta.
Mang tai đỏ rực xấu hổ vì sự ấu trĩ của mình.
Nhưng nghĩ đến vết thương của cậu, cô bắt đầu giở chứng hay càu nhàu em trai, cô nheo mày nói:
- Sao mà không cẩn thận gì cả, đã lớn thế này rồi!
- Đừng giảm cân có được không?
Điền Vu Lang bất ngờ làm nũng với cô, mặt xụ xuống đáng thương, hai tay choàng qua eo cô và ôm lấy.
Bị cậu nhõng nhẽo, Lan Y Ninh sửng sốt, mặt mũi đơ hết cả ra.
Điền Vu Lang kiên trí đối diện với cô bộ mặt thập phần đáng thương.
Hai giây sau Lan Y Ninh phá cười thành tiếng, cô đưa lòng bàn tay ra và đè lên khuôn mặt điển trai trước mắt.
Cô cảm thấy ngượng dùm cậu, và nói:
- Thôi đi, cậu đừng có làm cái bộ mặt với chị, chẳng hợp chút nào cả.
Ha ha ha.
Hiếm lắm Điền Vu Lang mới có can đảm để gỡ bỏ vẻ lạnh lùng của mình, cậu muốn thử dùng sự làm nũng của mình để khiến cô cưng chiều mình hơn, nào nghĩ cô lại vô tâm đến mức cười bò một trận.
Mặt mày xám đen trở lại, quay về trạng thái thường ngày.
Lúc này Điền Vu Lang mới dùng dáng vẻ nghiêm chỉnh nhìn Lan Y Ninh.
Rất kiên nhẫn lặp lại lời đề nghị của mình.
Lan Y Ninh càng khó hiểu hơn nữa, vì sao cậu cứ không cho giảm cân, chẳng phải con trai nào cũng thích người phụ nữ dáng mảnh mai, thon thả đấy sao?
Đã thế, ngay từ lần đầu gặp mặt, chính Điền Vu Lang là người đã chê bai vóc dáng của cô.
Vì lần đó cô cũng mặc áo phông freestyle, cho nên vóc dáng càng thô hơn nhiều.
Sợ Lan Y Ninh vẫn kiên quyết muốn ăn kiêng, Điền Vu Lang gắt gao nói:
- Tôi thích em của hiện tại, một chút mập cũng chẳng có, nếu bây giờ em giảm thì sẽ thành bộ xương khô mất.
- Chẳng phải bọn đàn ông các cậu đều thích phụ nữ thon dáng à?
Lan Y Ninh đem mục tiêu lý tưởng của cánh đàn ông ra biện hộ cho mình.
Cô dứt lời, Điền Vu Lang lắc đầu nói tiếp:
- Bọn họ khác, còn tôi thì khác, tôi yêu em, thương em nhất chính là bộ dáng này.
Đừng giảm cân ăn kiêng có được không?
Bị lời này của cậu thuyết phục, từng câu từng chữ đánh động vào trái tim của cô, cô hạnh phúc vui vẻ, gật đầu đồng ý.
Sợ cô lại suy nghĩ tiêu cực về thân hình, Điền Vu Lang nhất quyết muốn cùng cô ngoắc tay, còn cố tình quay video để làm bằng chứng.
Người ta nói câu này rất chuẩn, đã căng da bụng thì sẽ trùng da mắt.
Lan Y Ninh ăn xong dĩa trái cây mà cậu gọt, tuy hình dáng miếng to miếng nhỏ, còn xấu xí khó tả, chỉ là đây là đồ ăn mà Điền Vu Lang cẩn thận gọt tỉa cho cô, đã thế còn bị đổ máu trong lúc làm việc.
Thế nên cô rất nể mặt Điền Vu Lang, phấn khích ăn sạch dĩa trái cây to.
Cậu nhìn thấy cô ngoan ngoãn ăn hết, tâm tình liền vui vẻ hơn gấp bội.
Thu dọn xong chén dĩa dơ, Điền Vu Lang lau tay khô, sau đó mắt nhìn đến chỗ ngồi của Lan Y Ninh, bắt gặp cô mắt nhắm mắt mở, mơ màng ngáp ngáp.
Biết cô công chúa nhỏ của mình đã buồn ngủ, cậu nhanh chân đi tới, cúi thấp người bế cô lên.
Lan Y Ninh nhẹ nhàng cảm nhận sự ôn nhu của cậu, yên tâm gục đầu vào vòng tay to lớn.
Cô nhắm mắt lại rồi ngủ say đi.
Lúc bế cô đi ngang qua chỗ huyền quan, Điền Vu Lang nghe thấy có tiếng sột soạt ngoài cửa nhà, hai giây sau cửa liền mở ra.
Lan Hải Nhiên hai tay xách đầy đồ, phía sau còn kéo thêm cái vali lớn màu đen của cậu.
Lan Hải Nhiên thay dép nhanh chóng đi vào trong nhà.
Thấy có bóng người đứng giữa nhà, Lan Hải Nhiên giật mình khựng người, mắt đưa lên nhìn Điền Vu Lang, còn có cả thêm....!Chị gái Lan Y Ninh.
Mà đặc biệt hơn chính là, cái chân vốn bị gãy của Điền Vu Lang đâu? Lẽ nào có phép thần tiên xảy đến à, mới hơn có một tuần mà đã khỏi.
Lan Hải Nhiên hóng hớt chạy lạch bạch đến chỗ của Điền Vu Lang, nhưng mà khác với dáng vẻ háo hức tò mò của cậu, Điền Vu Lang lách qua người cậu, chân di chuyển nhanh chóng bế Lan Y Ninh đi vào phòng ngủ.
Bị bạn chí cốt ngó lơ, Lan Hải Nhiên bĩu môi buồn bực.
Đầu óc của Lan Hải Nhiên rất đơn giản, cậu đâu có để ý nhiều đến việc chị gái mình bị thằng bạn bế vào phòng đâu.
Cậu mang tâm tình vui vẻ, bày đồ lưu niệm và những món ăn đặc sản ra bàn ăn dưới bếp.
Trước đó cậu có dành thời gian để đi chơi với bạn gái, nên với thân phận em trai ruột đáng tin cậy, Lan Hải Nhiên rất thương chị mình bị bỏ rơi ở nhà, cậu đã mua rất nhiều đồ lưu niệm cho cô.
Đúng là trên đời này làm gì có thằng em ruột nào mà tốt với chị mình như cậu cơ chứ.
^^^#Xíu_Xíu^^^.