Sau khi kết thúc giờ sinh hoạt câu lạc bộ, Điền Vu Lang hớn hở thu dọn đồ của mình, sau đó liền nắm tay Lan Y Ninh và kéo đi về.
Lan Y Ninh từ nãy giờ đều đang bất lực với cái đầu gỗ cứng cáp của cậu, cho nên cô đã sớm quên đi việc mình tự ti với người yêu tương lai của cậu.
Tranh thủ thời gian, Điền Vu Lang dẫn Lan Y Ninh đi tìm cái gì đó để ăn lót dạ.
Cậu nhớ hồi trưa Lan Y Ninh ăn rất ít, vì hôm nay ở căn tin trường làm món ớt chuông xào thịt, mà cô thì kén ăn ớt chuông, bởi vậy nên trong bữa cơm đó cô ăn rất ít, chủ yếu là uống chút canh gà hầm.
Sợ bạn gái nhỏ đói bụng, nên vừa sinh hoạt xong câu lạc bộ là cậu kéo cô đi ăn xế chiều ngay.
Hôm nay giờ sinh hoạt diễn ra rất sớm và kết thúc rất nhanh.
Khoảng tầm đến 5 giờ chiều là đã xong.
Điền Vu Lang bắt xe buýt và đưa Lan Y Ninh sang mép phố F bên cạnh.
Thành phố F và thành phố A chỉ cách nhau khoảng chừng có 10km.
Thành phố F chỉ là một thành phố nội địa nhỏ.
Ở đây chủ yếu là mở những quán ăn dân tộc bình dân, không cầu kỳ, xa hoa.
Đây không khác gì là một thành phố đồng quê mộc mạc.
Hầu hết các quán ăn ở đây đều chuyên nếu những món ăn bình dân lại còn là đặc sản của từng dân tộc, cho nên khi đem so với thành phố A đô thị đầy hoa lệ, thì thành phố F đồng quê có phần suy yếu hơn và người dân qua lại ở đây cũng rất ít.
Điền Vu Lang tuy cũng thuộc dạng con nhà có tiền, đáng lý sẽ không thể có cơ hội biết đến thành phố F nhỏ bé này, chỉ là ngày xưa vài cơ duyên đưa đẩy, cộng thêm việc cậu không kén ăn đồ ở thôn quê, nên có lần ghé vào một quán ăn thử, và cuối cùng phát hiện ở đây rất hợp khẩu vị của mình, nên về sau cậu liền xem thành phố F này là địa điểm ăn uống quen thuộc.
Ngồi tại quán ăn nhỏ có tên Mộc Thanh Giả, ở đây được trang trí vô cùng đơn giản, xung quanh hai bên là có hàng trúc xanh nhỏ.
Vừa bước vào quán, Lan Y Ninh liền cảm nhận được một bầu không khí vô cùng thanh mát, mùi hương của trúc xanh nhẹ nhàng lao thẳng vào hai đường mũi của cô, cô lưu luyến hít thêm vài cái.
Sở thích của Lan Y Ninh cũng rất hợp với Điền Vu Lang, cả hai đều là những người sống bình dị, không cần quá cầu kỳ, tráng lệ, chỉ cần bình yên một chút là được.
Chủ quán ở đây vô cùng nhiệt tình, đã thế Điền Vu Lang còn là khách quen ở đây, nên khẩu vị, món ăn cậu thường ăn ông chủ đều rõ.
Không quá 10 phút là đã đem món ra.
Vì hôm nay có thêm Lan Y Ninh, nên Điền Vu Lang kêu thêm một phần canh cá thanh ngọt, một dĩa nấm mộc nhĩ xào thịt, và một dĩa măng xào.
Lan Y Ninh từ đầu đến giờ đều yên tĩnh ngồi quan sát từng cử chỉ của cậu.
Nhìn thấy cậu vô cùng lưu loát gọi món, còn nói chuyện hết sức nhiệt tình với chủ quán, miệng thì vẫn luôn in giữ nụ cười rạng ngợi.
Đây cũng là lần đầu cô nhìn thấy cậu cười nhiều như vậy.
Trong giây lát, cô đắm chìm vào mớ cảm xúc khác lạ này của cậu, dù cho cậu đang đối đãi điều tốt đẹp đó với ai đi nữa, thì với cô, chỉ cần cậu cười vui vẻ và thực sự hạnh phúc là được.
Nhận ra Lan Y Ninh đang chăm chú nhìn mình, Điền Vu Lang đánh mắt sang nhìn cô, miệng cười tươi, sau đó hướng tay về phía cô, đầu thì quay sang nói với chủ quán:
- Chú Lưu, đây là bạn gái của cháu.
Cậu bất ngờ giới thiệu, Lan Y Ninh ngượng ngùng khép người, đầu cúi thấp chào hỏi với người chủ quán họ Lưu đó.
Chú Lưu cười khanh khách, nhìn sơ qua thì đoán chừng tuổi cùng đã trên 60, nên là tính cách rất phóng khoáng và cởi mở với người trẻ tuổi.
- Vậy sao, thực là một cô gái xinh đẹp.
Tiểu Lang, cháu đúng là có phước lắm đấy!
- Cháu cũng nghĩ giống chú vậy.
Một người tưng một người hứng, già trẻ thay phiên nhau tâng bốc Lan Y Ninh, người trong cuộc là cô hiển nhiên rất dễ xấu hổ, hận không thể đào một cái lỗ để chui xuống.
Mãi đến khi các món ăn được đem ra, hai chú cháu nọ mới kết thúc cuộc trò chuyện đầy sự tâng bốc này.
Chú Lưu cũng bận xử lý vài việc, nên nói thêm vài câu với hai người, rồi sau đó vẫy tay đi ra ngoài.
Đợi chú vừa đi khỏi, Lan Y Ninh thừa dịp liếc nặng liếc nhẹ với Điền Vu Lang.
Có điều kẻ đầu xỏ này không những không biết sợ, mà ngược lại còn hăng hái cười rộn ràng với cô.
Dưới góc bàn, Lan Y Ninh đưa chân đá nhẹ cậu một cái, rồi bản thân cũng tự mình chuyên tâm để ý đến những món ăn hấp dẫn trên bàn.
Mùi thơm của nấm và măng đầy tươi mới, chúng nó khe khẽ bay vào hốc mũi của Lan Y Ninh, cô nhắm mắt thưởng thức hương thơm đặc biệt này.
Điền Vu Lang rành ròi, cậu giới thiệu chi tiết từng món ăn cho cô nghe, và cũng kể luôn cả việc những loại thực phẩm ở đây đều là tự tay chú Lưu trồng lấy.
Và cả giàn rau củ của chú được gieo trồng ở phía sân sau quán ăn Mộc Thanh Giả.
Lan Y Ninh lắng nghe lời cậu kể rất chăm chú, suốt bữa ăn cô luôn tấm tắc khen ngợi hương vị của món ăn, cũng như là độ tươi xanh của nấm mộc nhĩ và măng non.
Ăn xong bữa, Điền Vu Lang bày ra dáng vẻ tự do tự tại, nắm tay dẫn Lan Y Ninh ra sau vườn của chú Lưu.
Và khi nhìn thấy một vườn rau xanh mát, Lan Y Ninh trố mắt khó tin.
Vì đã từ rất lâu rồi, cô chưa cảm nhận lại được sự bình dị tuyệt vời này, nhìn vườn rau xanh tốt ấy, cô cứ như thấy mình bị đi lạc đến một thôn quê yên bình nào đó.
Ở nơi đó sẽ có những người nông dân mộc mạc, chất phác, ngày ngày đàn ông xắn tay áo ra đồng làm ruộng, gieo hạt.
Rồi đến giờ trưa về nhà, người phụ nữ đảm đang ở nhà nấu cơm dọn sẵn, nếu có con cái thì cũng là những đứa trẻ ngoan ngoãn, lễ phép.
Và một nhà có chồng, có vợ, có con cái cùng quây quần bên một mâm cơm đơn giản nhưng đầy sâu sắc.
Từng hình ảnh đơn điệu này cứ dần dần chen lấn trong tâm trí của Lan Y Ninh, và rồi từ từ hình ảnh này hiện rõ ra, người chồng mang theo nét đẹp điển trai của Điền Vu Lang, còn người vợ chính là cô, một người con gái mềm yếu và đầy nhu nhược.
Lan Y Ninh tiếp tục rơi vào trang thái mộng mơ.
Đến khi Điền Vu Lang ôm cô từ phía sau lưng, cô mới giật mình nhìn về thực tại.
Cô mỉm cười đầy ẩn ý, hai bàn tay trắng mềm đặt lên cánh tay đang ôm mình phía sau.
Điền Vu Lang ôm trọn vòng eo nhỏ bé của cô vào trong vòng tay, cậu cúi thấp người, đáy cằm đặt lên đỉnh đầu của Lan Y Ninh, cậu day day vài cái rồi thấp giọng nói:
- Về sau chúng ta sẽ tự gieo một vườn rau như thế nhé?
Lan Y Ninh mang theo đôi mắt đầy mơ màng nhìn ở trước mặt, dường như không phải nhìn vườn rau của chú Lưu, cô chính là nhìn về tương lai sau này giữa cô và cậu.
Đúng là không thể chắc chắn được điều gì trong tương lai, nhưng cô biết, những điều mình có ở hiện tại mới là trân quý nhất.
Nụ cười in hằn trên bờ môi hồng, Lan Y Ninh gật nhẹ đầu, khuôn mặt nghiêng ra phía sau, giọng nói khẽ thủ thỉ bên tai Điền Vu Lang:
- Được, về sau em muốn trồng rau cải thìa, muốn trồng bắp cải, muốn trồng cà chua,....
- Được được, đều chiều theo ý của em.
Điền Vu Lang gật gù cái đầu, vòng tay ôm eo cô càng siết chặt hơn, nhưng lực vừa đủ để không làm đau cô.
Cậu hết sức cưng chiều cô, mắt nhắm lại, một bên đầu dựa vào đầu của cô, cậu cố gắng tận hưởng từng giây phút yên bình này với cô.
#Xíu_Xíu.