Giữa phòng khách, không khí căng thẳng bao trùm lấy ba người đang có mặt ở đây.
- Mời cậu dùng trà.
Mẹ Lan mang theo trạng thái không nóng không lạnh mà tiếp đãi Điền Vu Lang.
Lúc rót trà cho cậu, bà có khẽ liếc mắt sang nhìn cô con gái lớn nhà mình.
Nhìn thấy Lan Y Ninh đang hồi hộp cúi thấp đầu, hai bàn chân và hai tay gắt gao xoắn xuýt vào nhau.
Một tầng mồ hôi hột hiện lên vầng trán trắng mịn của cô.
Mẹ Lan nhếch mép tặc lưỡi.
Âm thầm đánh giá đứa con gái khờ khạo và nhút nhát này của mình.
Thật là khác biệt so với tuổi trẻ đầy bạo gan ngày xưa của bà.
Chính bà cũng tự ngầm nhận con gái Lan Y Ninh của bà không hề có điều gì tốt đẹp để mà khiến cho người khác say mê được cả.
Ngoại trừ thừa hưởng nhan sắc đầy yêu kiều và nước da trắng nõn từ bà, thì thật ra Lan Y Ninh chẳng có gì nổi bật cả.
Mẹ Lan vừa tự khen bản thân mình may mà có gen xinh đẹp và truyền được cho con gái, ngoài ra chính bà cũng tự đáng tiếc vì con mình không thể lanh lợi như con nhà người ta được.
Điền Vu Lang nhận lấy ly trà, miệng luôn nở nụ cười thật tươi và chói mắt, khẽ gật đầu với mẹ Lan:
- Dạ vâng, con xin cảm ơn.
Điền Vu Lang không hề tỏ ra sợ hãi khi giao tiếp với mẹ Lan, những câu hỏi hay thắc mắc của mẹ Lan dành cho cậu, cậu đều dễ dàng đối đáp lại.
Điểm này xem như là ưu điểm mà mẹ Lan nhìn nhận được từ cậu.
- Hai đứa quen nhau được bao lâu rồi?
Mẹ Lan không phải người quá dài dòng, cho nên vừa nói vài câu giao tiếp với cậu xong là liền đi thẳng vào vấn đề chính.
Tất cả chỉ gói gọn trong đúng 5 phút cuộc đời của nhân sinh.
Lần này là Lan Y Ninh lên tiếng trước, từ nãy giờ cô đã quá lo lắng về cuộc đối thoại giữa mẹ mình và bạn trai mình.
Cô sợ cậu sẽ mệt mỏi trước áp lực từ người có vai trò làm mẹ cao cả này, cho nên cô cố gắng xen vào để hỗ trợ Điền Vu Lang:
- Tụi con quen nhau hơn 2 tháng rồi mẹ.
- Con mau đi nấu bữa sáng đi, ở đây không có việc của con.
Nào nghĩ đến mẹ cô chẳng những không nể mặt cô, mà ngược lại còn đáng sợ bắt cô tránh xa cuộc gặp gỡ của mẹ ruột với bạn trai mình.
Lan Y Ninh khóc thầm trong lòng, trước lúc đứng dậy cô có đưa mắt sang nhìn Điền Vu Lang, đôi mắt ngây ngô chớp vài cái, như cố ra hiệu gì đó cho Điền Vu Lang biết.
Điền Vu Lang yêu thương sự đáng yêu nàu của cô, cậu nhoẻn miệng cười lại với cô, rồi như có như không làm ngơ đi việc cô đang cố ra hiệu giải vây giúp cậu.
Thấy Điền Vu Lang không có ý nhận sự giúp đỡ từ mình, Lan Y Ninh thở dài, lực bất tòng tâm đứng dậy và đi tới phòng bếp.
Mẹ Lan nhìn thấy con gái đã đi khỏi phòng khách, trong tích tắc bà thay đổi sắc mặt, thay nét nghiêm túc vừa nãy thành sự nhiệt tình hóng hớt.
Bà cười rạng ngời với Điền Vu Lang, người đưa ra phía trước, cố ý muốn tiến lại gần cậu để nói chuyện thì thầm, Điền Vu Lang nhanh mắt nhận ra điều này, cậu tinh tế hướng người sát lại gần phía bà.
Lại phát hiện thằng nhóc này rất biết quan sát tình huống, bậc ghế ngồi của Điền Vu Lang trong đầu bà cao lên một tầng nữa.
Rất tốt, rất hợp ý của bà....!
Mẹ Lan thấp giọng hỏi:
- Trước khi yêu nhau thì trong hai đứa, ai là người bày tỏ trước.
Tiếp thu câu hỏi này vào tai, tiếp đến não bộ của Điền Vu Lang chớp nhoáng lôi kéo mảnh ký ức trước kia, sau đó đan xen mọi thứ lại với nhau.
Không để cho mẹ Lan phải chờ câu trả lời lâu, Điền Vu Lang cười hết sức đắc ý mà nói:
- Là Y Ninh tỏ tình với cháu trước ạ.
Mẹ Lan không chắc chắn nên lặp lại:
- Thật?
- Vâng, là sự thật, chắc như đinh đóng cột ạ.
Điền Vu Lang chắc nịch gật đầu.
Ánh mắt trần đầy sự yêu thương khi nhắc đến Lan Y Ninh.
Mẹ Lan dường như không dám tin, bà không ngờ rằng con gái ngốc này của mình lại có thể nhìn ra được người tốt như Điền Vu Lang, đã thế còn tự biết thu hút sự chú ý với anh chàng này.
Quả nhiên là con gái của bà mà! Ngày xưa bà cũng là gan dạ đòi yêu và kết hôn với ôn Lan, nhờ thế nên mới có thể sinh ra được cặp trai gái bây giờ.
Mẹ Lan vỗ đùi, tự hào về Lan Y Ninh, bà mặc kệ chuyện người bạn trai này nhỏ tuổi hay lớn tuổi hơn Lan Y Ninh, chỉ cần cả hai có thể sống hạnh phúc, không sóng gió là được.
Miễn con gái bà vui và có thể trải nghiệm kiếp sống có đôi có cặp của đời người là tốt rồi.
Cả hai người hoà hợp đến bất ngờ, cuộc trò chuyện này vốn không hề căng thẳng như Lan Y Ninh tưởng tượng.
Lúc nấu xong bữa sáng, Lan Y Ninh thấp thỏm đi ra ngoài phòng khách, vốn tưởng bây giờ ở đó đang sinh sôi một bầu không khí căng tràn sự não nề.
Cô nào có nghĩ, vừa đi đến gần phòng khách là đã nghe thấy tiếng cười khúc khích của mẹ mình.
Bản thân tự cho tai mình gặp vấn đề, Lan Y Ninh bước nhanh chóng đi tới, không ngờ rằng suốt 24 năm cuộc đời này có thể chứng kiến được khung cảnh đặc biệt này.
Mẹ cô, bà Lan luôn mang danh hiệu "Nữ nội trợ khó tính", và thiếu niên điển trai mang danh hiệu "Mỹ nam băng đá" đang cười nói vui vẻ với nhau.
Cả hai người hoà hoà hợp đến mức không thể hoà hợp hơn được nữa rồi.
Mẹ Lan nhìn thấy Lan Y Ninh đi tới, bà nhanh chóng đứng dậy đi tới chỗ cô, tay bà vỗ lên mu bàn tay nhỏ của cô, bà tự hào cười nói:
- Con đã kiếm được một người bạn trai tốt đấy, nhờ phải níu giữ đấy nha.
- Dạ...? Con...!Con biết rồi.
Lan Y Ninh ấp úng khó nói thành lời, mãi mới rặn ra được vài chữ để đối đáp với mẹ mình.
Nhận ra mọi cục diện khó khăn này đã thành công mĩ mãn bước qua, Lan Y Ninh tuy chưa rõ giữa hai người này xảy ra chuyện gì với nhau, nhưng khi thấy mẹ đã đồng ý chấp thuận cho cô với Điền Vu Lang, cô hạnh phúc lao đến ôm chầm lấy cậu, bản thân cũng quên đi mất những phép tắc ngày thường mà mẹ chỉ dạy cho mình.
Điền Vu Lang cũng vui không kém, cậu xoa đầu của cô, rồi cúi thấp đầu hôn nhẹ lên trán nhỏ.
Mẹ Lan biết mình không tiện đứng đây cản trở đôi trẻ, nên bà khẩn trương xoay người đi tới nhà bếp.
#Xíu_Xíu.