Xoạt xoạt.
Lan Hải Nhiên lê dép đi ra ngoài, vừa đi vừa ngáp to, hai tay không hề có ý che đậy sự cẩu thả này.
Lúc đi ra đến phòng khách, Lan Hải Nhiên còn đang trong cơn mê ngủ, bất thình lình tỉnh cả người, mắt mở to trừng trừng nhìn hai người nào đó đang ôm hôn nhau thắm thiết.
Lan Hải Nhiên đưa tay chỉ chỉ trước mặt, giọng lớn tiếng quát lên:
- Hai người đang làm cái gì vậy! Mau buông ra!
Lan Y Ninh kể từ khi ở chung chỗ với Điền Vu Lang, cô đã tiếp thu được không ít sự mạnh mẽ, nên việc bị Lan Hải Nhiên bắt gặp lúc này, cô không hề tỏ ra sợ sệt cho lắm.
Ngược lại còn rất kiêu kỳ, hất cằm nhìn về phía cậu, khuôn miệng xinh đẹp thốt ra vài chữ:
- Im đi, đồ bóng đèn!
- Chị....!Chị....
Lan Hải Nhiên nóng máu, cậu bước nhanh tới chỗ của hai người, sau đó dứt khoát đẩy Điền Vu Lang ra xa tám thước so với chị mình, còn Lan Y Ninh thì bị cậu kéo ra phía sau lưng cậu.
Lan Hải Nhiên hùng hổ chỉ tay vào mặt Điền Vu Lang và mắng:
- Chết tiệt, sao cậu dám làm như thế với chị mình!
Điền Vu Lang cười khẩy, Lan Hải Nhiên càng bực tức hơn khi thấy thái độ không biết nhận lỗi này của cậu, bước chân nhanh chóng lao đến chỗ Điền Vu Lang, nắm tay chuẩn bị giáng xuống mặt Điền Vu Lang, nào ngờ ở phía sau có cái túi xách nhỏ ném thẳng vào sau gót của cậu.
Lan Hải Nhiên đau điếng, miệng mắng vài câu, rồi quay đầu xem tác giả vừa gây sự với cậu.
Chưa đến nửa giây, Lan Hải Nhiên hốt hoảng khi phát hiện ra một điều, hoá ra người mình vừa chửi lại chính là Mama đại nhân của mình.
Mẹ Lan đi tới, đập mạnh vào vai Lan Hải Nhiên vài cái, rồi lớn giọng nói:
- Con đang làm cái quái gì vậy! Ai cho phép con đánh con rể của mẹ.
Thật là một tiếng sét ngang tai.
Lan Hải Nhiên dường như có thể nghe thấy tiếng "Ầm Ầm" của sét đánh.
Thế giới sụp đổ, Lan Hải Nhiên ngồi thụp xuống nền nhà, ánh mắt thẩn thờ nhìn vào không trung.
Đây là sự thật đáng sợ nhất mà trong suốt 20 năm cuộc đời cậu nghe thấy.
Bạn thân của mình đang yêu đương với chị gái của mình...??
Cả ba người lần lượt mẹ Lan, Lan Y Ninh và Điền Vu Lang cùng nối đuôi nhau đi về phía phòng bếp, mặc kệ người hiểu vấn đề cuối cùng kia đang ngồi thẩn thờ ở dưới sàn nhà.
Mẹ Lan cực kỳ ưng ý người con rể tương lai này, cho nên kế hoạch đưa Lan Y Ninh đi xem mắt ban đầu đều tạm bỏ đi.
Mẹ Lan đã gọi điện cho bên đối phương, và tìm cớ để xin dừng cuộc gặp mặt này.
Người đối phương hình như tính tình không mấy hiền hoà, vài phần cáu gắt, vài phần bất mãn.
Mẹ Lan tuy không thích lắm thái độ này của bên đối phương, nhưng mà dù sao lỗi cũng là do bà gây ra, nên là bà cũng không dám nói nhiều về vấn đề này.
Suốt bữa ăn điểm tâm, mẹ Lan hết sức nhiệt tình gặp thức ăn cho Điền Vu Lang, miệng cũng không ngừng khen tài nấu nướng của Lan Y Ninh.
Có lẽ là đề tài này rất hợp gạ với Điền Vu Lang, tay cậu gắp liên tục thức ăn, bên miệng cũng liên tục buông ra mấy lời khen tài nấu nướng này của cô.
Lan Y Ninh cứ mãi bị tâng bốc như thế, ngoài mặt xấu hổ đỏ bừng, nhưng thâm tâm bên trong lại vô cùng thoả mãn, và hết sức tận hưởng quyền lợi này của mình.
Hôm nay là chủ nhật, Lan Y Ninh và Điền Vu Lang đều không đi học, cho nên người mang danh mẹ ruột kiêm mẹ vợ là bà Lan, bà đặt trên mạng hai vé xem phim đắt tiền, rồi đưa cho Lan Y Ninh, sau đó đem cô đẩy ra khỏi nhà, bên tai còn thì thầm nói:
- Đêm nay về nhà trễ cũng được, không về lại càng tốt.
- Mẹ!/ Mẹ!
Lan Hải Nhiên đứng gần đó nên cũng cố ý vảnh tai lên nghe chuyện, khi nghe thấy mẹ mình nói những câu đầy ẩn ý như thế, cả Lan Y Ninh lẫn Lan Hải Nhiên đều giật mình đồng thanh lên tiếng.
Không để hai đứa con của mình ngây ngốc nói nhiều nữa, mẹ Lan xùy xùy tay rồi đẩy Lan Y Ninh ra khỏi cửa nhà.
Lan Hải Nhiên lạng lách bước theo ra ngoài nhưng chưa được bước chân ra khỏi cửa là mẹ Lan đã nắm cổ áo kéo cậu lại.
Mẹ Lan vẫy tay chào Điền Vu Lang, rồi đưa mắt sáng nháy nháy với Lan Y Ninh, trên môi còn nở nụ cười cực kỳ rạng rỡ.
Lan Y Ninh xấu hổ với cái tính thiếu liêm sỉ này của mẹ mình, cô liếm môi, đưa mắt lên nhìn Điền Vu Lang.
Điền Vu Lang hôm nay hiển nhiên mang tâm trạng cực kỳ tốt, cậu xoè bàn tay của mình ra, Lan Y Ninh hiểu ý, nhanh chóng đặt tay của mình vào.
Cả hai người hạnh phúc nắm tay nhau và đi.
Trái biệt hoàn toàn với không khí vui vẻ ở bên ngoài, bên trong căn hộ nhỏ lại tràn ngập tiếng la hét đầy đau đớn của Lan Hải Nhiên.
Khi mẹ Lan vừa đóng cửa nhà lại, bà liền quay sang lườm Lan Hải Nhiên một cái, rồi răng nghiến nghiến nói:
- Con hay nhỉ, xém chút phá hư chuyện tốt của chị con rồi.
Lan Hải Nhiên cảm thấy vô cùng bất bình với tình huống hiện tại, cậu mếu máo lến tiếng:
- Nhưng cậu ta là bạn thân của con đó, về sau không lẽ con gọi cậu ta là "Anh rể"? Không thể được.
- Được hay không cần gì con quyết định.
Chuyện này mẹ đã chốt rồi, con không được xen vào.
Mẹ Lan chống nạng nhìn Lan Hải Nhiên, vẻ mặt đầy nghiêm trọng nhìn cậu, như có như không tỏ ý muốn cảnh cáo cậu.
Có điều Lan Hải Nhiên sinh ra với cái đầu gỗ.
Cậu chưa chịu bỏ cuộc, chân dậm dậm như một đứa con nít, rồi dùng dằng với mẹ mình:
- Con không muốn, không muốn.....
Lan Hải Nhiên tuy không chịu được đả kích này, nhưng cậu cũng không quá đáng đến mức rêu rao những chuyện ăn chơi trước kia của Điền Vu Lang cho mẹ mình nghe.
Mẹ Lan thực sự quá mỏi mệt với cái tính ấu trĩ này của thằng con trai bà, bà dùng ánh mắt hình viên đạn chiếu thẳng vào mặt Lan Hải Nhiên, giây sau liền tiến tới đánh một cái vào người cậu.
Sức của bà rất lớn, nếu ai mà lần đầu tiếp xúc với mẹ Lan, thì sẽ luôn nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn lại còn trang nhã của bà, và cho rằng bà là một người hiền lành, nhưng không, tất cả đều bị vẻ ngoài làm mờ đi con mắt.
Nếu phải bắt buộc đem ra so sánh, thì chắc chắn mẹ Lan xứng đáng đứng ở bậc hung dữ cấp cao, cao hơn cả loài động vật ăn thịt hổ, báo.
Chỉ còn một cách để ngăn đi cái miệng lãi nhãi nào đó, mẹ Lan dùng hết lực đánh Lan Hải Nhiên tới tấp, đánh đến khi nào thằng con trai này hiểu lý lẽ thì mới thôi.
#Xíu_Xíu.