Ừm, mãi là bạn tốt của nhau.” Thanh Hòa cầm lấy chiếc bánh ăn hết phần còn lại như làm minh chứng cho một tình bạn của họ.
Kể từ lúc đó, hai người đã lập lời thề.
Bất kể là chuyện gì cả hai sẽ cùng nhau đối mặt và chia sẻ.
Nếu ai mà làm trái lời thề thì sẽ bị trời đánh cháy khét.
Đó chính là lý do vì sao cô phải ngăn cản bọn họ lại.
Y Bình khóc không ra nước mắt, tại sao lúc đó cô lại ngu ngốc mà đi hứa hẹn với cậu.
Để bây giờ, đụng đến việc gì cậu cũng mỉm cười thánh thiện với cô nhắc đến việc “chúng ta là bạn mà”.
Cô hận muốn bóp chết tên đó quá đi!
“Tớ còn muốn nói chuyện với hai cậu thêm một chút nữa nhưng có vẻ Thanh Hòa không muốn nói chuyện với tớ.
Vậy thôi, tớ vào lớp trước đây.
Tạm biệt hai cậu.” Lý Nhân vẫy tay chào họ xong quay người đi vào lớp.
Ở bên ngoài, Thanh Hòa trút hết cơn giận của mình lên gốc cây gần đó.
“Tên khốn Lý Nhân!”
“Auu…” Đấm xong cậu mới biết tay cứng cũng không bằng khúc gỗ.
Cậu đau đớn hét lên giữa sân trường khiến cho các bạn học trong trường đều ngỡ ngàng hướng mắt về phía cậu.
Nhưng cậu lại không quan tâm đều đó mà đưa bàn tay bị đau của mình lên trước mặt Y Bình nhõng nhẽo nói:”Đau quá!”
Cô tối sầm mặt lại, tay siết chặt thành nắm đấm bao nhiêu sự bực tức đều dồn nén vào trong cú đấm.
Y Bình không nói lời nào thẳng tay gõ đầu vào Thanh Hòa một cái “bóc”.
“Tên hâm này! Ai bảo cậu đấm tay vào thân cây rồi bảo đau hả! Cậu là tên ngốc à! Ngốc hết chỗ nói, đừng có nói chuyện với tớ nữa.”
Không thèm quan tâm đến Thanh Hòa nữa, cô bỏ đi vào trong lớp.
“Ủa Y Bình, cậu đi đâu đó.
Tay của tớ vẫn còn đau quá này!” Thanh Hòa liền chạy theo sau cô.
…..
Buổi chiều, Y Bình và Thanh Hòa lon ton đi về nhà.
Một người đi trước một người đi sau yên bình biết bao.
Cho đến khi chiếc xe honda từ phía sau chạy lên.
Chiếc xe bóp kèn ing ỏi”bít bít”.
Người đang điều khiển chiếc xe ấy không ai khác mà là Nguyên bạn cùng lớp của hai người.
Nhưng vì môi của cậu ta nhỏ hơn môi dưới nên các bạn trong lớp hay gọi là “Nguyên Móm”.
Cậu ta ngồi trên xe hí hởn chạy chầm chậm đến gần chỗ của cô và cậu, miệng thì quýt sáo.
“Nè cô em xinh đẹp có muốn lên xe cùng với anh không?”
“Vậy anh có nguyện ý chở em không?”
Thanh Hòa chu chu cái mỏ nói giọng yểu điệu.
“Ọe, tao không có nói mày.
Tránh ra giùm tao cái.”
“Y Bình, xem tớ còn trống chỗ phía sau.
Nếu cậu không chê thì tớ nguyện ý chở cậu đi học mỗi ngày.”
“Bớt thả thính lại đê! Bạn tao chứ không phải cá cho mày câu.”Thanh Hòa đi lên chắn ngang giữa Y Bình và Nguyên Móm lại.
“Chậc, thằng Thanh Hòa này! Mày tránh ra một bên để bố mày tán gái coi.” Nguyên Móm chạy vượt lên trên, cậu lại tiếp tục công việc tán gái của mình.
“Bình Bình ơi, thời này ai mà đi bằng hai chân nữa, lên xe với tớ đảm bảo cậu sẽ không mỏi chân khi về nhà.”
Y Bình từ nảy đến giờ im lặng không muốn quan tâm nhưng câu nói của Nguyên Móm quá vô lý khiến cô không thể kìm chế được.
“Thời này là thời nào? Ai nói thời này không được đi về nhà bằng hai chân.
Cậu có xe thì cậu đi xe, tớ có chân thì tớ đi chân.
Cậu lắm lời thế làm gì.
Bởi sao con gái trong lớp không ai thích là đúng rồi.
Đồ hâm!”
Cô bực tức mà nói một tràn.
Từ khi lên cấp hai, chẳng biết cô ăn phải cái thứ gì mà ngày càng nói nhiều hơn lúc trước.
Cô bây giờ không còn là Y Bình “bánh ướt” ngày xưa nữa.
Nếu là ngày xưa, cô sẽ khóc thút thít còn bây giờ cô sẽ chửi hết mức.
Ai mà nói xàm xàm thử xem.
Tên đó chắc chắn sẽ không yên với cô.
“Mau cút xéo khỏi mắt tớ đi!”
Một cái hét của Y Bình giữa chốn đông người qua lại, Nguyên Móm sợ hãi mà đâm đầu chạy đi không dám quay lại nhìn cô dù chỉ một nửa.
“Bộp bộp!!” Tiếng vỗ tay.
“Không hổ là bạn của tớ.
Cậu quá ngầu Y Bình ơi!”
Thanh Hòa ngưỡng mộ đi về phía trước khoác vai cô.
Cậu cười tít mắt.
“Sau này, có ai mà quấy rối cậu thì cậu hét như thế ấy.
Đảm bảo đám con trai sẽ chạy hết trơn không còn một ai.
Cậu biết tại sao không?”
“Bởi vì mấy thằng đó tưởng cậu từ trong trại tâm thần trốn ra ngoài.”
“Thanh Hòa!!!”
Cô gầm lên, giơ tay lên nhéo vào lỗ tai của cậu một cái.
Vì cái tội dám bảo cô là “người điên”.
“Đau đau…tha cho tớ!”
Mặc dù kêu đau vậy thôi nhưng lần nào Thanh Hòa cũng bị cô ức hiếp.
Riết rồi, cậu cũng quen dần đều đó.
“Còn dám nói đau.
Lần sau còn ví tớ như mấy cái đó nữa xem, tớ xẻng luôn cái tai này của cậu đấy.”
Y Bình buông tay ra mà không quên nói lời đe dọa.
“Không nói nữa, không nói nữa.”
Hai người lại tiếp tục đi lon ton về nhà.
Hoàng hôn hôm đó, trông rất đẹp như nàng thiếu nữ đang đỏ mặt khi nhìn thấy nửa kia của mình.
Ngày hôm sau, bọn họ có một tiết học thể dục ngoài trời.
Trong phòng thay đồ, Y Bình chăm chỉ bôi kem chống nắng.
Với cái nóng ba mươi-ba mươi lăm độ C thì da của cô sẽ trở thành một miếng thịt bò mất.
Là con gái cô phải biết chăm sóc bản thân, không thể để bản thân trở nên xấu xí như mấy bà cô già được.
Phải thật đẹp thì mới có nhiều trai theo.
“Là la la lá là la…”
“Y Bình, Y Bình!!!”
Tiếng đạp cửa, bên ngoài không ngừng vang lên tên cô.
Y Bình đang bôi kem chẳng biết chuyện gì xảy ra.
Các bạn học khác nhìn cô với ánh mắt ngỡ ngàng như gặp phải sinh vật lì lạ nào từ trên trời rơi xuống vậy.
Một bạn học trong số đó đánh nhẹ vào vai cô bảo:”Có ai đang tìm cậu ngoài kia kìa!”
“Ờ, tớ cũng không biết là ai.
Để tớ ra xem thử.”
Mặc dù nói vậy nhưng bản thân đã biết quá giọng về giọng nói đó.
Chỉ có một người mới có thể làm được điều đấy.
Y Bình hít thở thật sâu, cô nắm khóa cửa mở ra.
“Y Bình!”
Đấy, cô đâu có nói sai.
Ngoài Thanh Hòa ra thì chẳng có ai tìm cô trong lúc này.
Nhìn thấy gương mặt cười tươi như hoa hướng dương cô có thể chắc chắn thêm một điều là cậu đến đây với mục đích chẳng tốt lành gì.
Y Bình khoanh tay trước mặt hỏi Thanh Hòa đến đây làm gì.
Cậu vẫn giữ nguyên bộ mặt đó, ghé vào tai Y Bình thì thầm.
“Tớ quên đem kem chống nắng rồi.
Cho tớ dùng ké của cậu nữa.”
Ánh mắt hững hờ nhìn cậu, cô không nói gì mà đi vào trong phòng cầm theo tuýp kem chống nắng đưa cho Thanh Hòa.
“Cầm lấy rồi đi hộ tớ.”
Chẳng biết cô mắc nợ gì cậu mà mỗi lần muốn làm gì đó, cậu đều xuất hiện.
Không cái này thì cũng cái kia làm người ta phát bực.
Chuyện tuýp kem chống nắng mà cậu bảo quên.
Trong lần học thể dục nào cậu cũng nói câu đó, dường như không bỏ sót lần nào.
Mà mượn dùng xong trả lại cho cô thì nói làm gì.
Không.
Đằng này, mượn xong dùng hết tuýp kem rồi vứt xác luôn.
Hỏi tới thì bảo ‘không biết nữa’.
‘tớ có mượn của cậu à!’.
Chẳng lẽ cô nói mình cho thứ vô hình mượn.
Tên đó chỉ khiến cho người ta phát tức thay vì nói chuyện bình thường vui vẻ với nhau.
“Có kem rồi, sẵn cho tớ mượn cậu một chút luôn.”
Thanh Hòa bất ngờ kéo Y Bình đi trông khi cô chẳng có phòng vệ.
“Này, kéo tớ đi đâu thế?”
Cậu không trả lời mà kéo cô đến một góc cây rồi dừng lại.
Đưa tuýp kem cho Y Bình cầm.
“Cậu giúp tớ bôi kem.”
Giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, Thanh Hòa điềm tỉnh nói.
“Cậu…chờ chút.” Y Bình chớp mắt mấy cái, cô sợ mắt mình bị nhòe mà lấy tay dụi mắt.
Cô phải nhìn kĩ người trước mặt mình xem có phải là Thanh Hòa không.
Bởi là Thanh Hòa thì cậu sẽ không kêu cô làm việc này.
“Ui, vẫn ra hình ảnh của cậu.
Vậy là không bị hoa mắt rồi.”
Cô mỉm cười an tâm rồi đưa tuýp kem lại cho Thanh Hòa.
“Bôi xong nhớ trả.” Lời căn dặn cũng đã nói, cô có thể quay trở lại phòng thay đồ rồi.
“Chờ đã!”
“Tớ kêu cậu giúp tớ bôi kem mà.
Cậu giả điếc à!”
Thanh Hòa chạy lên trước mặt Y Bình thẳng thắn nói.
“Tớ nhờ cậu bôi kem giúp tớ mà cậu quay người bỏ đi là sao.
Bạn bè kiểu gì đây?”
Một lần nữa, Y Bình chớp mắt với cậu.
Cô không nghe lầm chứ.
Thanh Hòa thật sự muốn cô bôi kem chống nắng.
Tên này bị cái nóng làm hỏng đầu mất rồi.
Nghĩ sao lại kêu cô bôi kem, người ngoài nhìn vào còn ra thể thống gì nữa.
Ai muốn đẹp thì tự mình làm đi chứ.
Cô không liên quan gì cả.
Y Bình xua tay với Thanh Hòa.
“Cậu muốn đẹp thì tự làm, còn tớ làm bạn cậu không phải osin để cậu nhờ này nhờ kia.
Còn nhờ vả linh tinh nữa thì đừng nói tại sao tớ không nói trước.”
Cứ thế, Y Bình bỏ đi vào bên trong để Thanh Hòa vẫn đứng ở bên ngoài một mình.
Cậu cầm tuýp kem trên tay đơ người ra.
Sau một hồi, cuối cùng cậu cũng quyết định không bôi kem.
Cậu định quay trở lại phòng đưa cho Y Bình nhưng giọng nói sau lưng khiến cậu dừng bước.
“Là cậu à!”
“Là tớ khiến cậu không vui à.” Lý Nhân bước đến bên cạnh Thanh Hòa.
Cậu ta nở nụ cười thân thiện với cậu.
“Ai tạo niềm vui mà cười.
Tránh đường cho tớ đi.” Thanh Hòa đẩy Lý Nhân sang một bên, cậu sải bước.
“Cậu đến gặp Y Bình để trả đồ à! Vừa hay tớ cũng định mượn kem chống nắng để bôi, cậu cho tớ mượn một chút được không.”
“Cậu là con trai mà sợ đen cái gì.
Chẳng lẽ là “đồ lẻo lã”.”
“...”Lý Nhân im lặng, cậu ta nhìn Thanh Hòa với một suy nghĩ xa xăm.
Đột nhiên lại nở nụ cười quỷ dị.
“Nếu tớ là “đồ lẻo lã” vậy cậu có thích không?”
Câu nói của Lý Nhân như một luồng điện chạy thẳng vào người Thanh Hòa.
Cậu không nghe nhầm chứ! Tên Lý Nhân kia vừa nói cái gì khiến hai bên tai của cậu lùng bùng.
Chắc là nhầm lẫn thôi.
Tốt nhất cậu không nên trả lời lại.
Trời nóng như vậy mà đi tập thể dục.
Nóng thật.” Thanh Hòa nói lang bang một mình viện cớ rời đi.
Lý Nhân đứng nhìn theo bóng dáng Thanh Hòa, trong lòng lại có chút cảm giác khác lạ nhưng lại không nhận ra đó là cảm giác gì.
“Thanh Hòa, tớ cũng muốn gần gũi với cậu như là Y Bình.”