Kiều Thu chậm rãi mở mắt ra, nhìn mảnh rèm cổ kính trên đỉnh đầu, lâm vào suy tư.
Nếu không phải trong đầu có một đoạn ký ức không thuộc về mình, nàng còn nghĩ mình đang nằm mơ.
Kiều Thu cảm thấy, tình cảnh hiện tại của nàng, theo như Khổng Nguyệt Nguyệt nói, hẳn là xuyên việt rồi, vẫn là xuyên tới trên người một nữ nhân trùng tên trùng họ với chính mình đang sống tại Đại Thịnh Vương Triều.
Thân phận của nữ nhân này cũng không thấp, là Hầu phu nhân của Thụy An hầu phủ, đã là mẹ của hai đứa bé, đứa lớn mười hai tuổi, đứa nhỏ cũng đã chín tuổi , phía dưới còn có năm sáu thứ tử, thứ nữ.
Là một gái lỡ thì gần ba mươi năm không có đối tượng, ở phút cuối cuộc đời liền xuyên qua, các bước từ yêu đương đến kết hôn đến sinh con toàn bộ bỏ qua, một bước đến hiện tại.
So với những thứ này, Kiều Thu càng nhớ tới căn phòng lớn của chính mình, bởi vì lúc này tất cả mọi thứ đều nói cho nàng biết, nàng chết rồi, nàng trở thành một người khác.
Kiều Thu thở dài, cũng không biết Khổng Nguyệt Nguyệt thế nào, có phải cũng xuyên qua giống như nàng không.
Đang nghĩ ngợi, một người phụ nữ lớn tuổi mặc một thân váy dài đi đến, người đến là vú nuôi của nguyên chủ - Lưu thị.
"Phu nhân tỉnh rồi, thuốc vừa nấu xong, người đem thuốc uống đi.
"
Sau lưng Lưu thị còn mang theo nha hoàn, trong tay nha hoàn bưng một bát thuốc.
"Đỡ ta ngồi dậy.
"
Kiều Thu vừa mở miệng, Lưu thị vội vàng đỡ nàng ngồi dậy, thấy Kiều Thu nhìn chén thuốc chằm chằm, Lưu thị tận tình khuyên bảo nói: "Phu nhân đừng giận, tức giận đối với thân thể không tốt, ngược lại làm cho tiểu tiện nhân kia đạt được! "
Kiều Thu thần sắc bình tĩnh: "Đưa thuốc cho ta đi.
"
Lưu thị còn tận tình khuyên, nói một nửa phát hiện Kiều Thu đồng ý uống thuốc, dừng một chút, lúc này bưng thuốc đưa lên: "Phu nhân nghĩ thông suốt là được rồi, thuốc uống lúc còn ấm là tốt nhất.
"
Kiều Thu biết ý tứ trong lời nói của Lưu thị, Kiều Thu cũng hoài nghi nguyên chủ đang sống sờ sờ thì bị tức chết, lúc này mới khiến cho nàng xuyên vào thân thể này.
Thuốc Đông y rất đắng, Kiều Thu không phải người dông dài, một ngụm uống xuống.
Nguyên chủ cố tình không uống thuốc là cùng người khác giận dỗi, nhưng Kiều Thu sẽ không lấy thân thể ra đùa giỡn, mặc dù thân thể này là mình nhặt được, nhưng còn sống không tốt sao? Bỏ mặc thân thể là loại chuyện ngu ngốc nhất.
Nhất là người mà nguyên chủ giận dỗi căn bản không thèm để ý nàng.
Kiều Thu có được tất cả ký ức của nguyên chủ, chỉ thoáng nghĩ lại liền biết tiền căn hậu quả khiến nguyên chủ bị thương, người đánh nàng chính là phu quân nguyên chủ - Thụy An hầu.
Mà nguyên nhân nguyên chủ bị đánh để cho người ta líu lưỡi, chỉ vì sủng thiếp đang mang thai của Thụy An hầu kém chút bị mèo nguyên chủ nuôi hù ngã, nhưng mà chuyện này chỉ có sủng thiếp cùng người hầu cạnh sủng thiếp nhìn thấy.
Chỉ cần là người có chút đầu óc đều biết đó là một cái bẫy.
Nhưng mà Thụy An hầu chính là người không có đầu óc, không hỏi đúng sai, đen trắng liền tát nguyên chủ một bạt tay, bàn tay dùng sức quá mạnh đánh cho nguyên chủ đứng không vững dẫn đến té ngã, đầu đập vào góc bàn, ngay tại chỗ thấy máu liền hôn mê không tỉnh.
Kiều Thu cạn lời, nguyên chủ đến cùng là bị đánh chết? Hay là bị tức chết?
Kiều Thu thở dài, tính tình nguyên chủ quá mềm yếu, cái loại cặn bã chó này, sủng thiếp diệt thê còn bạo lực gia đình, không đạp bỏ, giữ hắn lại để ăn tết sao?
Đến cùng chính mình là người đang dùng thân thể này, Kiều Thu cúi đầu xem xét đôi tay được bảo dưỡng trắng trẻo, mềm mại, nhìn qua liền biết chưa từng trải qua việc khổ bao giờ: 'Ta không thể dùng thân thể ngươi miễn phí được, để báo đáp lại, ta sẽ báo thù giúp ngươi.
'
Kiều Thu vừa nói lời trong lòng xong, phát hiện trong tim một đợt nóng bỏng tuôn trào, cảm xúc cũng tăng vọt lên, tràn ngập uất hận dường như muốn phá ngực mà ra.
Kiều Thu dừng lại, đó là cảm xúc của nguyên chủ, thật nhiều hận ý, đây là hận cặn bã chó muốn chết.
Sau khi xuất hiện loại cảm giác này, chúng liền lưu lại trong lồng ngực, từ khi tỉnh lại đến nay, Kiều Thu vẫn luôn cảm thấy không chân thực, lúc này trong lồng ngực có một loại cảm xúc không thuộc về chính mình, nàng ngược lại cảm thấy an tâm hơn.
Dù sao hiện tại nàng dùng không phải thân thể của mình, nàng lại không thích nợ nhân tình, có cỗ cảm xúc này, nàng an lòng không ít, nguyên chủ lưu lại uất hận cũng là đồng ý việc Kiều Thu giúp nàng báo thù.
Kiều Thu đem chén thuốc đã hết đưa cho Lưu thị: "Cặn bã chó! Hầu gia đâu?"
Thấy Lưu thị một mặt khó xử, Kiều Thu liền biết, cặn bã chó khẳng định ở chỗ sủng thiếp - Giang Nhạn Nhi.
Nói đến, Kiều Thu luôn cảm giác ký ức của nguyên chủ có chỗ không thích hợp, Giang Nhạn Nhi là cháu gái bên nhà mẹ đẻ của lão phu nhân, trước khi lão hầu gia qua đời, bị Thụy An hầu nạp vào cửa, thời gian Giang Nhạn Nhi vào cửa cùng lão hầu gia qua đời chênh lệch không có mấy ngày.
Thụy An hầu đưa người đưa về phủ, nói là đã làm bẩn thân thể của nàng, nhất định phải đối nàng phụ trách, làm lão hầu gia tức giận hung hăng đánh hắn rồi ném người tới từ đường suy nghĩ, ai ngờ không tới mấy ngày lão hầu gia liền ra đi.
Kiều Thu: "Hiện tại là giờ nào?"
Lưu thị: "Hồi phu nhân, sắp tới giờ Tuất.
"
*Giờ Tuất: khung giờ từ 19-21h
Kiều Thu: "Giúp ta thay quần áo.
"