Lưu thị đỡ Kiều Thu: "Phu nhân, trên người ngươi còn có tổn thương, thầy thuốc dặn dò phải nghỉ ngơi nhiều, dù sao cũng là cái tiểu tiện nhân, ngươi cần gì hạ thấp thân phận chấp nhặt với nàng."
Lưu thị lại khuyên nhủ: "Bởi vì nàng, ngươi cùng hầu gia đã tranh cãi gần ba năm, nam nhân đều thích nữ nhân ôn nhu cẩn thận, ta nhịn một chút, đợi nàng không còn chỗ dựa, lúc đó còn không phải mặc cho ngươi nắm giữ sao.
Còn nữa bây giờ kỳ giữ hiếu cho lão hầu gia cũng đã qua, chúng ta hạ mình dỗ dành, hầu gia khẳng định liền hồi tâm chuyển ý."
Nguyên chủ cùng trượng phu Thụy An hầu lúc nhỏ là một đôi thanh mai trúc mã, đã có hôn ước từ nhỏ, nguyên chủ còn chưa vào cửa liền rất được cha chồng mẹ chồng yêu thích.
Sau khi vào cửa, có ba mẹ chồng yêu mến, trượng phu kính trọng, dù trong nhà có mấy người tiểu thiếp, nhưng bởi vì phía trên có người ra sức ép, người phía dưới không dám hành động lỗ mãng, thời gian trôi qua rất là nhẹ nhàng, đến mức người này sắp ba mươi, tâm tính còn đơn thuần như đứa trẻ.
Nhưng mà tất cả đều thay đổi từ khi cha chồng qua đời, chồng nàng từ thế tử lên làm hầu gia, sau khi thân phận thay đổi, thái độ của chồng liền bắt đầu lạnh nhạt, lúc đầu nguyên chủ nghĩ đó là vì chồng nàng thoát khỏi cha chồng quản thúc liền trở nên buông thả.
Nhưng mà ngay sau đó, mẹ chồng trước kia thương yêu nàng nhất, thái độ cũng có thay đổi lớn, người kia dùng tướng mạo ôn nhu nhất, mắng những câu thương tâm nhất.
Hồng tụ thêm hương* cạnh chồng gần mười năm, đột nhiên hắn lại châm chọc khiêu khích, thậm chí vì tiểu thiếp mà động thủ đánh chửi nàng.
*(Hồng Tụ Thêm Hương: Hồng tụ - nói về những thiếu nữ áo quần xinh tươi diễm lệ.
Nghĩa ban đầu là thư sinh trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan bên cạnh giúp đốt thêm hương.
Ý chỉ những người có nữ nhân xinh đẹp bên cạnh.
Trong câu này có nghĩa là nguyên chủ đã ở cạnh chồng nàng gần mười năm.)
Kiều Thu từ trong trí nhớ của nguyên chủ cẩn thận thăm dò phát hiện một vài vấn đề, nhưng nàng cần đích thân kiểm tra, dù sao mắt thấy tai nghe không nhất định là giả, nhưng cũng không nhất định đều là thật.
Kiều Thu mắt nhìn Lưu thị: "Vú nuôi quên rồi sao? Hôm nay là mười lăm, có gia yến, ta đã nhiều lần không đi, thân là nữ chủ nhân hầu phủ ta cũng không thể một mực không đi gia yến."
Lưu thị sững sờ, đang muốn gật đầu nhưng nhìn thấy vết thương trên trán Kiều Thu:
"Nô tỳ đã sai người đi báo phu nhân không khỏe cần nghỉ ngơi, vết thương của người còn chưa lành, lão phu nhân cũng dặn dò người dưỡng bệnh cho thật tốt."
Kiều Thu nhìn Lưu thị: "Vú nuôi, ngươi còn không rõ hiện tại là như thế nào sao? Hầu gia, hắn đã không còn như trước kia."
Cũng đúng, an nhàn gần mười năm, tựa như nước ấm nấu ếch xanh, không chỉ nguyên chủ bị nấu chín, liền người bên cạnh nàng đều bị nấu chín hết.
*Nước ấm nấu ếch xanh: là một truyện ngụ ngôn bạn nào tò mò có thể tìm kiếm thử nha.
Con ếch chết vì đã không nhận ra đâu là giới hạn của bản thân.
Nó chết vì không cảnh tỉnh bản thân sớm hơn, vượt qua sự thoải mái của “bồn nước ấm”, để rồi tá hoả khi đó là “nồi nước sôi”.
Nó chết vì chính nó đã dung túng cho nó.
Lưu thị nhìn Kiều Thu, giữa hai đầu mày của nàng trở nên cứng cỏi hơn, không biết tại sao, rõ ràng phải nên vui vẻ vì tiểu thư trưởng thành, nàng lại cảm thấy trong lòng chua xót không thôi, lão hầu gia vừa đi, Thụy An hầu phủ cũng thay đổi.
Lưu thị sao lại không biết hầu gia đối với phu nhân xa cách, mà tỉ mỉ nghĩ lại liền phát hiện, trước kia hầu gia đối xử với phu nhân đều là giả vờ thiệt tình, đều là bị lão hầu gia bắt ép không thể không đối tốt với phu nhân.
Lão hầu gia một khi không ở, hắn liền lộ ra hung tính, lão phu nhân cũng như thế, hai mẹ con này đều có thể nhẫn nhịn tốt, lừa các nàng cùng tất cả mọi người.
Lão hầu gia còn sống, bọn hắn giả vờ đối xử với phu nhân rất tốt, ai ngờ lão hầu gia mất sớm, hai người này cũng không giả vờ thêm nữa.
Lưu thị: "Ai, phu nhân của ta thật đáng thương."
Kiều Thu thầm nghĩ: 'Đúng vậy, phu nhân nhà ngươi rất đáng thương, mạng cũng đã mất.'
Kiệu mềm một đường vững vàng đi đến Tùng Hạc uyển của lão phu nhân, Lưu thị đỡ Kiều Thu xuống kiệu tử.
"Phu nhân chậm một chút."
Thụy An hầu phủ buổi tối ngày mười lăm mỗi tháng đều có gia yến, là quy củ lão hầu gia quyết định lúc còn sống, cho dù trong kỳ giữ hiếu của lão hầu gia, cũng một mực tuân theo quy củ này.
Kiều Thu đứng tại cửa ra vào liền nghe thấy bầu không khí trong sảnh rất tốt, cười nói vô cùng náo nhiệt.
Lão hầu gia tương đối uy nghiêm, gia yến bên trên đều rất thủ quy củ cũng không có người nói cười, trong ấn tượng của nguyên chủ, gia yến náo nhiệt như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Nha hoàn giữ cửa trông thấy Kiều Thu trong mắt có chút kinh ngạc: "Đại phu nhân? Đại phu nhân chờ chút, nô tỳ đi vào bẩm báo."
Kiều Thu đem biểu lộ của nàng thu hết vào mắt: "Dừng lại, ta đến gia yến cũng không phải làm khách? Bẩm báo cái gì?"
Kiều Thu mới mở miệng liền ra hiệu cho Lưu thị qua ánh mắt, Lưu thị lập tức để người đem nha hoàn kia khống chế.
Đi vào trong, Kiều Thu liền hiểu vì sao nha hoàn kia muốn mật báo, chỉ thấy tại chủ bàn, vốn là vị trí thuộc về nguyên chủ vậy mà trên đó lại người ngồi.
Trước kia lão hầu gia còn sống liền quy định chỗ ngồi, cho nên vị trí của mỗi người trong hầu phủ đều là cố định, không có khả năng ngồi sai vị trí.
Mà lúc này chỗ ngồi của nguyên chủ bị người khác chiếm lấy không nói, mà người chiếm lấy chỗ ngồi này vậy mà là một thiếp thất.
Kiều Thu trong lòng chế nhạo, hầu phủ này thật sự là có ý tứ, lúc lão hầu gia còn sống quy củ lớn hơn trời, lão hầu gia vừa chết, quy củ gì cũng mất hết.
Điều chỉnh xong biểu cảm, Kiều Thu lên tiếng nói: "Xin lỗi, ta tới trễ."